• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lương Cẩm kiếp trước cũng không nhận thức Mục Đồng, kiếp này lại cùng giao hảo, vì vậy con đường phía trước không thể dự tính, sự tình có quan hệ với Mục Đồng, nàng đều không thể nào đoán trước.
Tù Long Trảo mặc dù thuộc về đại trận bảo vệ Lăng Vân Tông tông môn, nhưng bởi vì địa thế đặc thù, lại có độc chướng bao phủ, Lăng Vân Tông chỉ phái Trúc Cơ đệ tử trông giữ ở bên ngoài, đối với hồ nước bên trong không có quá nghiêm mật giám sát, chính là bởi vì chuyện này, ở bên trong Tù Long Trảo, lúc có đệ tử tranh đấu, đánh đến tối mày tối mặt, tổn gân động xương, đầu rơi máu chảy, đều là tình trạng bình thường.
Dù vậy, Lương Cẩm lại một mình đến đây, không phải nàng không đủ cẩn thận, cho dù có Trần Du là nội tông trưởng lão làm dù che, nhưng nàng lại là một đệ tử ngoại tông, mặc dù hôm nay đã làm môn hạ của Trần Du, nhưng trong tay nàng không có tín vật của Trần Du, nếu như cầu kiến Trần Du, đệ tử gác cổng sẽ không nhất định hướng về Trần Du thông báo.
Mục Đồng tính cách ôn nhu rộng rãi, nhiệt tình hiền lành, người ngoài hữu lễ, bên trong ngoại tông, tự nhiên có không ít đệ tử yêu thích quý mến, liền dựa vào thời điểm lúc trước từng cùng Nhạc Thanh có mấy lần gặp mặt Lương Cẩm nói, hắn là yêu thích Mục Đồng, mấy lần nhờ nàng giúp nói chuyện, đơn giản là vì muốn đạt được Mục Đồng hân hoan, Lương Cẩm có thể thấy.
Nhưng Mục Đồng không phải người nào cũng thâm giao, bên trong Lăng Vân Tông, người nàng chân chính tin cậy không nhiều, duy độc Dư Tử Tuân cùng Lương Cẩm hai người thôi.
Vì vậy Lương Cẩm trong thời gian ngắn không có cách nào tìm được giúp đỡ, còn nữa nàng đối với thực lực của chính mình chính là đem tự tin mà so sánh, nàng hai đời gộp lại đã sống hơn 200 năm, cũng coi như trăm phần trăm không hơn không kém lão yêu quái, chí ít tại ngoại tông, vẫn không có đệ tử nào có thể tính toán nàng.
Lương Cẩm trong tay mang theo một cái người, thật nhanh đi xuyên qua rừng cây ẩm ướt, dưới chân nàng là một mảnh hoang vu đầm lầy, chợt có bọt khí đục ngầu bốc lên, lộ ra nhuyễn thể của Linh Thú ẩn nấp bên dưới kiếm ăn, cũng khiến cái tên trong tay nàng sống lưng lạnh cả người.
Những linh thú này phần lớn là Luyện Khí kỳ, nhưng Linh Thú cùng người không giống, chúng nó từ lúc sinh ra đã mang theo cường tráng thể trạng chính là đã định trước đẳng cấp của chúng nó so với Tu Chân giả cùng cấp càng thêm lợi hại.
Mà Tù Long Trảo này chính là địa bàn của bọn chúng, bốn phía tụ tập không biết bao nhiêu cái Linh Thú khác, so với việc nuốt chửng đồng loại hoặc Linh Thú so với bọn chúng nhỏ yếu hơn, chúng nó càng thêm yêu thích những tên nhân loại không biết trời cao đất rộng, xông vào Tù Long Trảo kia.
Nếu như Lương Cẩm bước một bước sai, bọn họ hôm nay ai đều không thể chạy thoát.
Ở nơi này đệ tử hầu hết thời gian đều vạn phần hoảng sợ, trong vùng đầm lầy dưới chân Lương Cẩm đột nhiên rầm một thanh âm vang lên, một cái mãng xà miệng to bằng chậu nước thô bạo phá đầm mà lên, miệng máu mở lớn, răng nanh uy nghiêm đáng sợ, như muốn một đớp đem Lương Cẩm hai người cắn đứt ngay chính giữa!
Lương Cẩm ánh mắt ngưng lại, lạnh hừ một tiếng, tiện tay cầm tên đệ tử trong tay ném trêи không, sau đó mũi chân hơi điểm nhẹ ở trêи cành cây lơ lửng trêи đầm lầy, xoay người xuất chưởng, ngay chính giữa thủy mãng xà 7 tấc, chỉ nghe thủy mãng xà kia kêu thảm một tiếng, trầm trọng ngã vào bên trong nước đọng, trong khoảng khắc đó ô thủy* văng tung toé, lục bình bay tán loạn.
(*ô thủy: nước bẩn)
Lương Cẩm bay từ trong nước bùn nhảy ra, đệ tử ngoại tông lúc trước bị quẳng đi vừa vặn vào lúc này rơi xuống, giữa lúc hắn sợ hãi chính mình sắp rơi vào trong ao đầm, Lương Cẩm một phát bắt được cổ áo của hắn, áo bào trêи người nàng tích nước chưa khô, nhưng cũng không có trong chốc lát dừng lại, tiếp tục hướng về phía sâu trong Tù Long Trảo mà đi.

"Vị trí cụ thể."
Trêи đường, Lương Cẩm đột nhiên mở miệng, đệ tử ngoại tông sợ hãi không thôi đầu tiên là sửng sốt một chút, chợt phản ứng lại, không dám nói dối:
"Long… Long Nham, bích*."
(*bích: vách)
Long Nham bích!
Rất gần!
— VÚT!
Tiếng xé gió đột nhiên vang lên, Lương Cẩm hai con ngươi đột nhiên co rụt lại, bước chân nàng dừng một chút, kéo qua đệ tử trong tay, chặn ở trước người, đệ tử kia khàn khàn giọng phát sinh một tiếng hoảng sợ đến cực điểm rít gào, một mũi tên sát lỗ tai của hắn bay qua, mang theo một cái huyết tuyến* óng ánh.
(*huyết tuyến: đường máu của mũi tên quẹt qua để lại)
Nếu người bắn cung không kiêng dè, hắn vừa nãy đã chết!
Hắn còn chưa từ trong sự sợ hãi cùng tử vong sượt qua người tỉnh lại, Lương Cẩm dĩ nhiên hướng về phương hướng mũi tên bay tới phóng đi, Đạp Vân Bộ xuất ra, giống như lùi nhưng thực ra là tiến đến, khiến người bắn cung trong bóng tối không thể khóa chặt vị trí của nàng.
Người kia mắt thấy không ổn, lập tức bứt ra lùi về sau, chuẩn bị chạy trốn, nhưng mà Lương Cẩm dĩ nhiên phát hiện chỗ ẩn thân của hắn!
Đó là một đệ tử ngoại tông Luyện Khí tầng bảy, hắn nhảy ra đầm lầy, còn chưa chạy ra hai bước, liền cảm giác sau gáy tê rần, trước mắt biến thành màu đen, cả người vô lực từ trong không trung rơi xuống.
Lương Cẩm không có nhìn nhiều, tùy ý thân thể của hắn chìm nghỉm ở trong vũng bùn.
Đây là người thứ nhất nàng kiếp này giết chết.
Tên đệ tử bị nàng nắm ở trong tay kia lúc này cả người không bị khống chế run rẩy lên, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, liền ngay cả hoảng sợ ở thời điểm đối mặt mũi tên đoạt mạng vừa nãy cũng chưa hết liền thêm gắt gao dây dưa lòng của hắn.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Lương Cẩm thật sự dám giết người!
Phải biết, đây là ở Lăng Vân Tông, tàn sát đồng môn đệ tử, ở trong tông là trọng tội hạng nhất, một khi bị phát hiện, huỷ bỏ một thân tu vi trục xuất tông môn đã là chuyện nhỏ, lấy mạng đổi mạng cũng không phải không thể!
Hắn muốn lên tiếng rít gào, muốn nổi cơn điên gào thét, nhưng mà cổ họng của hắn lại thật giống như bị một bàn tay vô hình gắt gao chặn lại, khiến hắn không thể phát sinh nửa điểm âm thanh.
"Đã đến."
Lương Cẩm thanh âm lạnh lùng giống như chuông tang ngày đông, khiến thân thể của hắn run run cầm cập.
Xuống Long Nham bích, một bóng người nằm ngang thân lộ ra trêи nham thạch, chính là Mục Đồng.

Lương Cẩm chân đạp thực địa, cầm đệ tử trong tay tiện tay ném một cái, chợt bước nhanh hướng Mục Đồng đi tới.
Chỉ thấy Mục Đồng nằm ngang trêи mặt đất, nhắm hai mắt, giống như hôn mê, nhưng hai gò má nàng ửng hồng, ngực ẩn chập trùng, tính mạng không lo ngại.
Lương Cẩm ban đầu nhìn sơ qua, thấy còn có sinh lợi, trong lòng gian nan khổ cực thả xuống một chút, lúc đi vào dò xét cổ tay của Mục Đồng, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
Hợp hoan tán*!
(Kỳ ɖâʍ hợp hoan tán (cho ai chưa biết hay tò mò):

Kỳ ɖâʍ hợp hoan tán, ɖâʍ dược đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết của giang hồ võ lâm.
Nói tới đại danh ɖâʍ dược "Kỳ ɖâʍ hợp hoan tán" thì hầu như người người đều biết, chính là ɖâʍ dược đệ nhất thiên hạ trong truyền thuyết, xuất xứ cụ thể không biết)
Mục Đồng dĩ nhiên trúng âm độc rồi!
Nàng thật nhanh điểm huyệt ngủ của Mục Đồng, muốn đem nàng mang rời khỏi Tù Long Trảo, tìm vị trì sạch sẽ yên tĩnh thay nàng bức độc.

Nàng kiếp trước lâu dài bị thương thành y*, tự sẽ không bởi vì gặp phải chuyện như vậy mà tay chân hoảng loạn bó tay toàn tập, loại độc này không phải không thể loại trừ, mà Mục Đồng có chân khí hộ thể, chỉ cần không kéo dài tới khi độc phát tán, Lương Cẩm liền có biện pháp thay nàng trừ độc.
(*thường bị thương nhiều đến nỗi trở thành y sư)
Thế nhưng thời điểm nàng định ôm lấy Mục Đồng muốn rời đi, phía sau Long Nham bích đột nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng:
"Ha ha ha! Không nghĩ tới ngươi thật sự dám đến! Cũng là hạng người có tình có nghĩa!"
Lương Cẩm ngẩng đầu, liền thấy Long Nham bích nhảy lên ba bóng người, rơi vào trêи Long Nham bích, nhìn từ trêи cao mà nhìn xuống nàng, hai người trong đó Lương Cẩm từ lâu đã biết, chính là Vương thị huynh đệ, Vương Sa cùng Vương Mạc.

Mà cái người đứng đầu tiên trước nhất mặc dù Lương Cẩm chưa từng gặp, nhưng cũng có thể dễ dàng đoán ra thân phận của hắn, chắc chắn là Ngô Minh không thể nghi ngờ.
"Ngươi nhọc lòng tìm ta đến đây, chắc hẳn không phải chỉ vì nói một câu tán thưởng như vậy chứ."
Lương Cẩm mặt không hề cảm xúc, nàng không có lập tức mang Mục Đồng xông ra, mà là xoay người đem Mục Đồng tại chỗ thả xuống, cùng với ba người này đọ sức, không bằng tốc chiến tốc thắng, tranh thủ thời gian.
"Ha, ngươi đúng là rất nhạy bén, không tệ, ta tìm ngươi đến chỉ vì một chuyện."
Hắn nói qua, lời nói dừng một chút, trêи mặt lộ ra nụ cười quái gở:
"Ngươi có thể lấy thực lực Luyện Khí tầng năm đánh bại Lục Diệp, nếu nói là không có bí pháp hoặc pháp bảo nào, tuyệt đối không thể! Nếu ngươi chủ động thẳng thắn, liền có thể dẫn nàng rời đi!"
Ngô Minh vóc dáng cao gầy, lông mày bất ngờ nổi lên, lúc cười lên tướng mạo cực kỳ cay nghiệt, hắn từ lúc hiện thân đến bây giờ, không có chút nào xem qua cái đệ tử ngoại tông dẫn đường kia hai vai đã bị phế.
Lương Cẩm nghe vậy, lại không tức giận, khóe môi nhất câu, nở nụ cười:
"Nói vậy tại ngoại tông, cũng không thiếu đệ tử cùng ngươi có suy nghĩ bình thường."
Ngô Minh không có nghe được trào phúng trong giọng nói của Lương Cẩm, hắn hơi hơi híp mắt, trong mắt lập loè xảo quyệt thâm độc thần quang, thâm trầm cười nói:
"Nếu là không phải, nghiệm qua mới biết."
Phía sau hắn Vương Sa cùng Vương Mạc liếc mắt nhìn nhau, Vương Mạc tuy rằng đứng phía sau Ngô Minh, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng con mắt của Lương Cẩm, Vương Sa lúc trước bị Lương Cẩm phế bỏ một tay, lúc này cũng không có cách nào toàn lực động thủ, nhưng hắn biết rõ Lương Cẩm người này làm việc quả quyết, lòng dạ độc ác, liền nhỏ giọng nhắc nhở Ngô Minh:
"Ngô sư huynh, nữ tử này lòng dạ độc ác, ra chiêu khó lòng phòng bị, ngươi nhiều một chút cẩn thận mới phải."
Ngô Minh híp mắt lại, cười lạnh nói:
"Nàng có lợi hại làm sao, lẽ nào có thể vượt cả ba cấp độ cùng ta ngang hàng hay sao?"
Hắn sở dĩ dám đối với Mục Đồng ra tay dẫn Lương Cẩm đến đây, đơn giản là đoán chắc Lương Cẩm tu vi Luyện Khí tầng năm, đánh bại Luyện Khí tầng bảy Lục Diệp đã là cực hạn, vô luận như thế nào cũng không thể cùng Luyện Khí tầng tám như hắn ngang hàng.
"Ngươi tốt nhất chủ động thẳng thắn, nếu không liền chớ trách ta.


.

."
"Ít nói nhảm, động thủ đi!"
Lương Cẩm không muốn kéo dài thời gian, vì lẽ đó lời nói Ngô Minh vừa nói ra được phân nửa, nàng dĩ nhiên nhảy ra, chủ động tấn công tới!
Ngô Minh chưa từng nghĩ dưới tình huống tuyệt đối yếu thế, Lương Cẩm lại vẫn dám chủ động động thủ, thực sự là điếc không sợ súng!
"Muốn chết!"
Hắn hai mắt phát lạnh, vì thái độ Lương Cẩm đánh gãy hắn lúc nói chuyện cảm thấy xấu hổ, cũng vì Lương Cẩm hành vi không biết trời cao đất rộng cảm thấy nực cười.
Vận chuyển chân khí, Ngô Minh phía ngoài thân thể nổi lên một tầng bạch quang mơ mơ hồ hồ, đây đã phản ứng đến Luyện Khí Hậu Kỳ mới có, càng là tiếp cận Luyện Khí tầng chín, bạch quang liền càng sáng ngời.

Nhìn thấy ánh sáng mịt mịt mờ mờ trêи người Ngô Minh, lại nhìn Lương Cẩm, thật sự là Luyện Khí tầng năm tu vi, Vương Sa cùng Vương Mạc đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lần này, nữ tử này chạy trời không khỏi nắng!
Lương Cẩm ngón tay nhập lại thành kiếm, xông thẳng mi tâm của Ngô Minh, người kia cười lạnh một tiếng, nửa phân đều không lùi về sau, nắm chưởng thành quyền, đối kϊƈɦ song chỉ của Lương Cẩm.

Quyền chỉ va chạm trong chốc lát, phát sinh nặng nề tiếng va chạm, Lương Cẩm phi thân lùi về sau, lúc trước cái chỉ tay kia chính là thăm dò, nàng điều chỉnh cánh tay hơi tê tê.
Trái lại Ngô Minh, cũng không có ảnh hưởng chút nào, dưới chân vẫn không nhúc nhích, vững như bàn thạch.
Vương Sa Vương Mạc trong lòng đại kɧօáϊ, lúc trước Vương Mạc trong lòng hoảng sợ vẫn do do dự dự lúc này cả trái tim đều có chổ rơi xuống, hắn điên cuồng cười một tiếng, Lương Cẩm ở trước mặt hắn có bao nhiêu khuất nhục không thể tả, trong lòng lúc này liền có cỡ nào phẫn nộ, hắn căm tức Lương Cẩm, hai mắt đỏ chót hướng Ngô Minh hô to:
"Ngô sư huynh! Ngươi đem nàng bắt! Ta muốn tự tay phế bỏ nàng!"
"Yên tâm!"
Ngô Minh bật cười lớn, một bộ dáng dấp tiêu sái nắm chắc phần thắng.
Chỉ có Vương Sa lúc trước cùng Lương Cẩm chính diện từng giao thủ trong lòng còn có sự kiêng dè, hắn trầm mặt, không dám khinh thường Lương Cẩm, tuy rằng bởi vì Lương Cẩm bị Ngô Minh đẩy lùi mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng ở lúc Lương Cẩm không có chân chính bị thua, hắn cũng không dám dễ dàng thả lỏng cảnh giác.
Lương Cẩm một bên lùi về sau, ba người hình dáng tướng mạo biểu hiện thu hết vào hai mắt, sắc mặt nàng không gợn sóng, chỗ sâu trong con ngươi phản chiếu ra khuôn mặt hung hăng tươi cười của Ngô Minh, âm thanh trước sau bình tĩnh:
"Các ngươi cao hứng quá sớm.".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK