Vào chủ đề chính:
Tiếp nha: chap này giành riêng cho Thế Anh và Tử Linh:
*
*
*
Chỗ Thế Anh và Tử Linh:
-Này, tôi có chuyện muốn nói với cậu, 11h trưa nay gặp tại nhà hàng của gia đình tôi nhé!-Tử Linh tuôn ra một tràng khiến Thế Anh hơi khó hiểu.
-Giờ nói luôn được không? Trưa nay tôi...
Chưa kịp để Thế Anh nói nốt thì cô đã chen vào:
-sẽ không mất thời gian của cậu đâu, chỉ trưa nay thôi!
Ngẫm một lúc thế Anh liền trả lời tạm:
-ừ.
Nhận được quyết định này của Thế Anh cô như đã hoàn thành được bước một. Còn thứ hai là....bí mật.
--------nhanh nào nhanh nào-------
11strong0´:
Vì muốn nói chuyện riêng nên Tử Linh đã xin ba mình cho nhà hàng hôm nay tạm nghỉ. Thức ăn đã được dọn ra đĩa một cách gọn gàng, đầy đủ và được bày biện rất đẹp mắt. Nhưng đó là 20´ phút trước, còn giờ thì thức ăn đã nguội lạnh.
*Đã hẹn là 11h là tới rồi mà, cái tên này chẳng lẽ lại quên rồi.....không đúng, mới nói cách đây 3 tiếng mà.*
Chỉ trong 20´ mà cô đã uống hết hai chai rượu, hết cốc này đến cốc kia mà Thế Anh ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy. Tinh thần bắt đầu nản với cô, chốc lát lại nhìn vào đồng hồ, chốc lại nhìn điện thoại xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của Thế Anh không nhưng sự thật là điều đáng buồn.
*Mình cố chờ thêm 10´ nữa xem sao*
1´
4´
7´
9´...
Còn một phút cuối, cô vì không nhịn được nữa mà ấm ức gọi cho Thế Anh:
-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Tức giận tới tột cùng, cô vừa nắm chặt điện thoại vừa nói:
-THẾ ANH!!!!!! TÔI GHÉT CẬU?!!!!!
Thật ra, cô muốn trổ tài nấu ăn cho Thế Anh thấy và một việc quan trọng khác .....chính là nói ra tất cả tình cảm của cô với cậu ta. Cô biết rõ ràng là con gái chẳng bao giờ làm những chuyện này cả, để rồi cô lại phải giống như Thiên Ân. Nhưng không thử thì sao mà biết được, mỗi người mỗi cảnh , chẳng ai giống ai mà. Còn giờ thì đấy, người muốn hỏi đã tới, người cần trả lời thì không thấy đâu.
Thời tiết mùa thu thật thất thường, lúc nắng lúc mưa. Một mình Tử Linh rảo bước trên đường bỗng nhiên cơn mưa kéo tới. Mưa mỗi lúc càng nặng hạt, chạm vào làn da như cào rát. Chút phấn hồng nhẹ trên mặt của cô cũng bị nước làm nhòe.
Phải nói rằng, cô đang cảm thấy tủi thân. Từ khi Hương Diễm xuất hiện, lời nói của cô đối với Thế Anh dường như không còn tác dụng, có vẻ nó không còn giá trị gì với Thế Anh. Cô tự nhủ, chắc cậu ta có việc bận nên không đến được, chuyện điện thoại không thể liên lạc là do hết pin được mà. Chắc chắn cậu ta không quên , bởi từ trước tới giờ cậu ta luôn giữ lời hứa với cô mà. Chắc là vậy, cầu cho là thế!
Tới nhà:
-Haizz, lên phòng thay đồ đã, ướt hết trơn rồi.
Cô vừa bước vào đại sảnh đã thấy Thế Anh ngồi xem tivi cười khúc khích:
-Thế Anh??
Cậu bây giờ mới qua ra thì thấy bộ dạng ướt như chuột của cô thì liền chêu chọc:
-Tắm mưa à? Nước nhà không tắm lại thích tắm nước giờ thế? Haha.
Nhận được là khuôn mặt đã đỏ lên vì giận của Tử Linh. Cô cố lấy lại bình tĩnh nói :
-Cậu....có nhớ....trưa nay cậu....có hẹn với tôi không?
Thế Anh chỉ à lên một tiếng:
-Chuyện đó ý hả, tại tôi có hẹn với hương diễm trước với cả lúc xong việc cũng đã 11strong0, tôi nghĩ cậu đã về nên thôi, không tới nữa.
-Cậu.....! Có hẹn? Vậy tại sao không báo trước cho tôi?
Thế Anh vẫn tỏ vẻ vô tội, đưa tay lên gãi đầu:
-Tôi quên!
Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt vậy, cứ nghĩ là cậu ta sẽ không thế, và rồi ....cô thở dài nói rồi bỏ đi:
-Ừ, cậu quên.
*Cậu quên thì ai mới là người phải nhớ đây*
-Khoan, số thức đó cậu mua về à? Còn tay cậu nữa, sao thế?
Giờ mới thấy, một bàn tay mà dán ba miếng băng. Có chỗ còn hơi đỏ lên một chút.
-Thức ăn thừa thôi, còn tay tôi thì chỉ là do bất cẩn mà ra.Không sao
Thế Anh vội đứng dậy bước tới chỗ cô nâng bàn tay bị thương lên nhăn mày nói:
-Như vậy mà nói là không sao?
Cô rụt tay lại :
-Không cần cậu quan tâm.
-Cậu nói gì?
Cô hét lên, vừa hét, hai bên khóe cô đã đọng nước:
-CẬU TRÁNH RA ĐI! CẬU LÀ ĐỒ TỒI! TÔI THÀNH RA NHƯ VẬY CŨNG ĐÁNG CHO TÔI. TÔI NGU KHI NGHĨ VÀ TIN CẬU SẼ TỚI, CÓ BIẾT TÔI VẤT VẢ RA SAO ĐỂ LÀM RA CHỖ THỨC ĂN NÀY KHÔNG??? BỊ BỎNG, BỊ DAO CẮT TRÚNG TAY, TÔI ĐỀU KHÔNG THAN. VÌ TÔI BIẾT TẤM LÒNG CÀNG NHIỀU THÌ TÊN NGỐC NHƯ CẬU SẼ CẢM ĐỘNG. RỒI SAO, CHỜ MÃI CẬU KHÔNG TỚI, KHÔNG MỘT CUỘC ĐIỆN THOẠI, KHÔNG MỘT TIN NHẮN. PHẢI, TÔI CHẲNG LÀ GÌ VỚI CẬU ĐỂ PHÀN NÀN VIỆC NÀY NHƯNG XIN CẬU HAY TÔN TRỌNG TÔI !!!!Hix....hix tôi không bao giờ tin cậu nữa, đồ xấu xa.....hức..
Thế Anh trong phút chốc không biết làm gì liền ôm chặt lấy cô, miệng luôn nói xin lỗi:
-Xin lỗi, xin lỗi....tôi biết lỗi rồi, cậu đừng khóc, là lỗi của tôi, tại tôi hết, xin lỗi, đừng khóc nữa. Xin cậu đấy!
Hình như khi được thế Anh ôm, tử linh như được ấm lòng nhưng càng lúc càng muốn khóc to hơn:
-TÔI THÍCH CẬU, THẾ ANH!
-Hả?
-Mặc kệ cậu không có ý gì với tôi, mặc kệ cậu đã thích người khác thì tôi vẫn nói
. Tôi thích cậu.
-Tôi, nhưng tôi... Không thích cậu.
Tử linh như đờ người ra, cô biết mà, cậu ta không thích cô. Vậy mà cứ tưởng.....
Cô vừa khóc vừa bĩu môi vẻ làm nũng, nhưng ẩn trong đó là trái tim đang gào thét đau đớn:
-Ừ, biết òi, kệ đi. Làm bạn với cậu nha! Bạn tốt nhé!
Thế Anh lấy tay dí vào đầu tử Linh:
-Ai nói tôi muốn làm bạn. Tôi muốn cậu làm người yêu chính thức. Anh yêu em, Tử Linh!
Hai mắt cô trợn tròn, căng to nhất có thể:
-S....a...sao cơ?
Cậu không trả lời mà chỉ đáp lại là nụ hôn ngọt ngào giữa hai người, có vị ngọt của tình tình yêu, vị mặn của nước mắt, vị đắng của sự hiểu lầm.
-----------end chap21--------
Rồi ha, câu cuối của mk vẫn là xin lỗi m.n . Tui có thành ý vậy nên m.n đừng giận tui nhá(~.^)
TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI SANTRUYEN.COM