Danh Khả vừa đi ra ký túc xá ngẩng đầu nhìn lại liền thấy đạo bóng dáng thon dài của Mộ Tử Khâm, đêm nay anh mặc quần áo màu tối, tương tự đêm tối, im lặng đứng ở nơi đó, cả người giống như dung nhập vào màn đêm.
An tĩnh như thế, an tĩnh đến làm cho người ta có vài phần bất an.
Từ thời điểm Danh Khả bước đầu tiên bước ra ký túc xá anh đã thấy cô, chỉ là vẫn an tĩnh đứng ở nơi đó như cũ, cũng không có hướng cô nghênh đón.
Danh Khả vẫn là có vài phần chần chờ, nhưng cũng chỉ là chần chờ khoảng khắc liền đi về phía anh, cầm trong tay là điện thoại của cô vài ngày trước anh đưa cho còn có tấm thẻ kia.
Tại trước Mộ Tử Khâm nói chuyện, Danh Khả đi đến cạnh anh, đem di động cùng thẻ đưa tới trước mặt anh, bình tĩnh cười cười: "Mấy thứ này em không dùng, anh lấy đi về đi."
Mộ Tử Khâm không có tiếp nhận, chỉ là buông xuống mâu nhìn cô.
Danh Khả đang cười, nắm tay của anh đem di động cùng thẻ thả lại đến trong tay anh.
Thanh âm của cô thật bình tĩnh, phải nói hai người đều đã thật bình tĩnh, tựa hồ trước chưa từng có phát sinh chuyện không thoải mái, bọn họ còn giống như trước như vậy, nhưng chỉ có hai bên đều biết, có một số việc đã thay đổi.
"Em cực kỳ cảm tạ trước đây anh trả giá vì em, là thật tâm cảm tạ, bất quá em nghĩ những thứ này đều đã đi qua."
Danh Khả ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói.
Mộ Tử Khâm vẫn lại là không nói chuyện.
Đợi một hồi lâu đều đã đợi không được đáp lại của anh, Danh Khả thở ra một hơi, mấp máy môi dưới mới nói: "Nếu không có gì em đi về trước, ngày mai lại vẫn có rất nhiều chuyện muốn bận."
Anh vẫn lại là không nói lời nào.
Danh Khả cũng biết, khi anh không nghĩ muốn nói chuyện, nam nhân này có thể một ngày 24 giờ hoặc là hai ngày ba ngày thậm chí một tháng không nói lời nào, với anh mà nói cũng không phải cái chuyện khó khăn gì.
"Bảo trọng." Không nghĩ muốn sẽ cùng anh tiếp tục ở trong này giằng co, cô nhẹ nhàng phun ra hai chữ này, xoay người liền muốn hướng ký túc xá đi đến.
Không nghĩ cô vừa mới xoay người, Mộ Tử Khâm phía sau liền chụp cổ tay của cô, không nói hai lời lôi kéo cô hướng phía sau trường học chạy đi.
Bàn tay to dùng lực nắm cổ tay cô như vậy, Danh Khả căn bản ngay cả cơ hội vùng vẫy đều không có, liền đã bị anh kéo hướng phía trước chạy.
Mộ Tử Khâm chạy trốn có phần nhanh, Danh Khả cơ hồ đều đã theo không kịp, nhưng mà anh không có một chút ý tứ muốn dừng lại, nếu không bắt kịp cước bộ của anh chính mình chỉ biết rơi vào kết cục ngã sấp xuống.
Cô vừa thở vừa kinh hô: "Tử Khâm, có cái gì nói ở trong này nói, anh muốn mang em đi nơi nào?"
Mộ Tử Khâm vẫn lại là không nói lời nào, khuôn mặt dưới ánh trăng kia có vẻ có vài phần tiêu điều cùng trong veo mà lạnh lùng, anh chân dài, mỗi bước ra một bước Danh Khả muốn bước ra hai bước mới có thể theo.
Cho nên, sau khi đến chỗ rừng cây phía sau trường học Danh Khả đã thở gấp cơ hồ hô hấp không đến, muốn mở miệng nói chuyện nhưng bởi vì hô hấp quá mau ngay cả nói đều đã thiếu chút nữa nói không nên lời.
"Tử Khâm." Cô chỉ tới kịp hô một tiếng, vốn vì thở, lời kế tiếp hoàn toàn không ra khỏi miệng.
Mộ Tử Khâm ngừng lại, chỉ là buông xuống mâu nhìn cô một cái, cánh tay dài bỗng nhiên rơi vào trên eo cô, cứ như vậy đem cô bế lên, vẫn hướng ở chỗ sâu trong rừng rậm đi đến như cũ.
Không phải ôm ấp công chúa mà là đem cô dựng thẳng ôm lấy, giống như ôm tiểu hài tử.
Danh Khả kinh hô, thân thể tại anh kéo lung la lung lay, cô theo bản năng đưa tay ôm cổ của anh, chỉ vì không cho chính mình té xuống.
Bị anh ôm lấy, không cần chính mình chạy, cô mới tìm về một chút cơ hội nói chuyện, vội hỏi: "Tử Khâm, mau buông em xuống, anh muốn mang em đi nơi nào?"
Mộ Tử Khâm vẫn lại là không nói lời nào, chân thon dài mềm nhũn hướng phía trước bước đi, dù cho chỉ là cất bước, tốc độ lại rất nhanh như cũ, nếu để cho Danh Khả cùng anh đi, nhất định là muốn dùng chạy.
Chỉ chốc lát sau bọn họ liền đi tới địa phương Danh Khả đã quen thuộc lại sợ hãi, vốn hai tòa núi giả này cô đã không sợ, nhưng tối hôm nay Mộ Tử Khâm dùng phương thức như vậy dẫn cô tới, cô lại bất an.
Để cho cô lại càng không an là người mới vừa bị anh để xuống cũng đã bị anh gắt gao đè lên, đè ở một tòa núi sơn sau lưng.
Buổi tối hơn chín giờ, lại là ngày nghỉ, nơi này người không nhiều lắm, giương mắt nhìn lên chỉ thấy được nơi xa có mấy cái đệ tử đi qua, cách bọn họ khoảng cách không hề gần.
Ngày đó Bắc Minh Dạ đè cô ở trong này từ trí nhớ trở về trong đầu, hiện tại nhớ tới cực kỳ kỳ lạ, Danh Khả đã không làm sao sợ hãi, nhưng mà suy nghĩ đến bây giờ người đè nặng cô là Mộ Tử Khâm, trong lòng cô liền lại bất an.
Hai tay cô để trên ngực anh, cố gắng để cho anh không cần dựa vào chính mình gần quá, tại thời điểm anh cúi đầu muốn đi hôn cô, cô vội vàng xoay mặt kinh hô: "Tử Khâm, em đã cùng anh nói được rất rõ ràng, em và anh kết thúc, anh không cần như vậy..."
"Vì cái gì sẽ kết thúc?" Đây là câu nói đầu tiên đêm nay anh nói, thanh âm trầm trầm có vài phần khàn khàn, cúi đầu lại muốn đi tìm môi mỏng của cô.
Danh Khả cuống quít tránh thoát, hôn kia liền rơi vào trên mặt cô, tại thời điểm môi lạnh như băng của anh hướng miệng nhỏ cô dời đi, cô hoảng nói: "Không cần hôn em, Bắc Minh Dạ mới vừa hôn qua em, em không muốn cùng anh hôn môi."
Một câu để cho tất cả động tác Mộ Tử Khâm ngừng, môi của anh cách miệng nhỏ của cô không tới một milimet, nhưng ngừng ở chỗ này, không có tiếp tục đi phía trước rồi.
Bắc Minh Dạ hôn cô... Ánh mắt anh càng lúc càng sâu thẳm, dưới ánh trăng kia khuôn mặt càng có vẻ băng lãnh.
Thời gian giống như dừng lại ở một khắc này, anh không có tiếp tục động, Danh Khả cũng không dám lộn xộn, sợ chính mình chọc giận anh sẽ khiến cho anh càng điên cuồng.
Mặc dù bình thường anh luôn luôn ôn nhu với cô, nhưng tối nay anh lãnh làm người ta thập phần bất an.
Sự yên lặng dưới màn đêm ngẫu nhiên có mấy thanh âm từng cơn gió nhẹ thổi qua, còn lại đó là tim đập dồn dập hô hấp.
Danh Khả là vì hơi thở còn không có hoàn toàn bình phục, hô hấp quá mau quá loạn đơn giản là vừa rồi chạy một đoạn đường như vậy, cô chạy trốn nên thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Lại qua thời gian rất lâu Mộ Tử Khâm vẫn lại là không có bất luận cái động tác gì, cũng không nói nói.
Danh Khả hít sâu một hơi, rốt cục nhịn không được nói: "Mặc kệ anh suy nghĩ cái gì, em muốn nói cho anh, khuya ngày hôm trước cùng đêm qua em đều đã cùng anh ta cùng một chỗ, chuyện gì nên làm không nên làm tất cả đều đã làm qua."
Những lời này vốn là khó có thể mở miệng, nhưng lúc này lại giống có vài phần giận hờn như vậy, cô lập tức toàn bộ nói ra, mặt không đỏ khí không thở gấp, đơn giản là tâm đã lạnh: "Em cùng anh ta lại dây dưa cùng một chỗ, sau khi đáp ứng làm bạn gái của anh, Tử Khâm, nữ nhân như em không đáng anh lo lắng, em cũng không nghĩ muốn chậm trễ anh nữa."
"Em làm sao mà biết em chính là chậm trễ anh?" Thanh âm anh vang lên bên tai cô, hai người tựa vào gần như vậy, trong thanh âm kia khàn khàn cô nghe được rõ ràng, tâm cũng nghe ra vài phần không đành lòng.
Nhưng mà lúc này không đành lòng với anh, kỳ thật chính là tàn nhẫn với anh, cô biết, đau dài không bằng đau ngắn, như vậy tiếp tục quan tâm, kéo tiếp xuống với người nào cũng không tốt.
Không quả quyết, không chỉ có để cho chính mình khó chịu, còn có thể hại anh.
Anh cùng Bắc Minh Dạ kỳ thật là bạn tốt, hà tất vì cô trở thành địch nhân?
...