Xe trực tiếp đi vào trong hoa viên, đang lo lắng chờ người hầu mang xe ra, anh bước nhanh đến bên xe Tạ Vân Triết.
Tạ Vân Triết mới vừa bước ra xe, chìa khóa xe liền bị Tiêu Ký Phàm bước đi tới chụp lấy, nói: "Xe cho em mượn dùng một chút"
"Xảy ra chuyện gì sao?" Khi Tạ Vân Triết lãnh đạm hỏi hết những lời này, cửa xe đã bị Tiêu Ký Phàm đóng sầm từ bên trong, xe chạy với tốc độ nhanh nhất ra khỏi Tiêu gia.
Khi xe đi đến làn đường nhỏ Tiêu gia, Tiêu Ký Phàm một mặt thành thạo điều khiển tay lái, một mặt bấm điện thoại, chuyển sang phím thông tin.
"Thủ lĩnh xin phân phó" Đầu kia điện thoại truyền đến giọng cẩn thận tỉ mỉ của A Nghị.
"Lập tức truy tìm hành tung chiếc xe kia cho tôi" Tiêu Ký Phàm vội phân phó, xe đã chạy ra khỏi làn đường nhỏ, vội chạy đuổi theo.
Mười giây đồng hồ sau, giọng của A Nghị vang lên lần thứ hai: "Xe đang chạy với tốc độ 140 km/h qua chỗ rẽ Đại Bằng, đang chuẩn bị rẽ đi vào đường vách núi"
"Chết tiệt!" Tiêu Ký Phàm khẽ nguyền rủa một tiếng, ra sức xoay tay lái, cấp tốc thay đổi đầu xe đã qua phóng đi phương hướng đoạn rẽ Đại Bằng.
Lòng anh nóng như lửa đốt, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ ra từng giọt, tốc độ 140, Lâm Tử Hàn quả nhiên là điên rồi, lẽ nào cô sẽ không biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao?
Trong lòng của anh chưa từng có hoảng loạn qua như thế, hai người anh yêu nhất, hiện tại rất có thể sẽ xảy ra nguy hiểm, anh làm sao có thể không sốt ruột chứ.
"Mẹ, con sợ… Con sợ…" Tiểu Thư Tuyết ban đầu cảm thấy chơi vui cuối cùng cũng chịu không nổi kích thích, gắt gao ôm tay cô gọi.
Bên trái xe là vách núi, bên phải là đại dương mênh mông nhìn không thấy đáy, mặc dù là lái xe bình thường, cũng sẽ khống chế tốc độ trong vòng 50.
Lâm Tử Hàn điên cuồng căn bản cảm thụ không được nguy hiểm, nước mắt trên viền mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, cô thậm chí không biết mình phải chạy đi đâu, chỉ muốn bỏ chạy, một mạch chạy trốn…
"Mẹ à…"
Một tiếng mẹ này cuối cùng cũng khiến Lâm Tử Hàn tỉnh lại, cũng tỉnh táo nội tâm của người làm mẹ, xe bắt đầu chậm rãi giảm tốc độ, càng ngày càng chậm.
Bên kia, giọng nói máy móc của A Nghị truyền vào tai Tiêu Ký Phàm: "Tốc độ xe đã giảm thấp đến 60, hiện nay rất ổn định"
Trái tim treo lơ lửng của Tiêu Ký Phàm cuối cùng rơi xuống phân nửa, nhấn ga đi với tốc độ nhanh hơn, anh phải nhanh chóng ngăn cô lại!
Lâm Tử Hàn đi chậm lại, dừng xe ở sườn núi, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt tay lái, thất thanh thống khổ.
Tiểu Thư Tuyết không hiểu gì cho nên nhìn chằm chằm cô, bắt chước kiểu người lớn vỗ lưng cô an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, Thư Tuyết sau này nghe lời là được"
Lâm Tử Hàn một tay kéo con bé vào trong lòng, mặt vùi sâu vào vai con bé nghẹn ngào nói: "Bảo bối, mẹ nên làm cái gì bây giờ? Mẹ thực sự sắp chịu hết nổi rồi!"
"Mẹ không khóc…" Tiểu Thư Tuyết nghe không rõ lời của cô, chỉ biết lặp lại đơn giản câu nói này.
Lâm Tử Hàn ôm con bé xuống xe, đứng bên vách núi cao, dưới chân là biển rộng cuộn trào mãnh liệt dâng trào, nếu như có thể, cô thực sự tình nguyện nhảy xuống, xong hết mọi chuyện!
Nhưng mà, cô không bỏ được Tiêu Ký Phàm, không bỏ được Tiểu Thư Tuyết, điều quan trọng nhất sinh mệnh cô là hai người này!
Đau lòng, khiến cô căn bản không có biện pháp đứng thẳng, hai đầu gối mềm nhũn, cô sụp đổ ngồi xổm xuống vách núi đá. Tiểu Thư Tuyết trong lòng, là tinh thần trụ cột để cô sống sót. Cô không muốn làm cho Tiểu Thư Tuyết từ nhỏ thì mất đi mẹ, nó mới vừa tìm được ba của mình mà!
"Bảo bối, yêu mẹ không?" Vỗ về sợi tóc mềm mại của Tiểu Thư Tuyết, cô ôn nhu hỏi ra những lời này, ánh mắt u ám nhìn chăm chú vào nước biển xanh thẳm. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Yêu mẹ" Tiểu Thư Tuyết lớn tiếng hồi đáp.
"Mẹ cũng yêu con" Lâm Tử Hàn cười tươi, cười rơi lệ, an bình ngắn ngủi cũng là hạnh phúc, những ngày sau đó sẽ như thế nào cô không biết, bởi vì cô căn bản không dám nghĩ!
Phía sau truyền đến một tiếng xe từ xa đến gần, lập tức dừng lại, Lâm Tử Hàn không quay đầu lại, lại nghe tiếng Tiểu Thư Tuyết mừng rỡ hô "Ba ba", sau đó giãy khỏi trong lòng cô, chạy đi.
Lâm Tử Hàn do hai chữ "Ba ba" mà lưng cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại đi, cách đó năm mét, Tiêu Ký Phàm nắm tay nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết đứng ở bên cạnh xe. Khuôn mặt đẹp trai tức giận đùng đùng, con ngươi đen thâm thúy ngưng tụ người ta thành băng đá, anh đang tức giận!
Đã thấy cô an toàn, thấy Tiểu Thư Tuyết an toàn, lo lắng ban đầu biến thành lửa giận, hừng hực thiêu đốt dưới đáy lòng, hầm hậm thiêu đốt khiến anh đau lòng!
Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, đã không dám tiếp xúc ánh mắt sắc bén của anh, anh sao lại tới? Sao lại đuổi theo đến đây? Anh nhất định là cho là mình muốn đi tìm cái chết sao? Hay là rất lo lắng cho mình sao?
Đôi môi Tiêu Ký Phàm khẽ mở, giọng nói băng lãnh như tràn ra khỏi kẽ răng: "Lâm Tử Hàn, nếu như ngày hôm nay em không thể giải thích hợp lý hành vi của mình, như vậy, em coi như ngày hôm nay Tiểu Thư Tuyết đã bị em hại chết tại vách núi này đi, đời này cũng đừng nghĩ đến gặp lại nó!"