Edit: Bạch Linh
Diệp Oản Oản tuy rằng không biết vì sao tâm tình của Tư Dạ Hàn lại không tốt, nhưng mà kỹ năng vuốt đuôi ngựa của cô đã thành thần rồi, vì thế bạch bạch bạch chạy lên nói, "Nơ bướm trên cổ Đại Bạch là anh chọn sao? Thật là đẹp mắt!"
Hứa Dịch: "..."
Nơ bướm trên cổ Đại Bạch đúng là do ông chủ chọn thật, nhưng mà, người thắt lên là tôi đó! Tôi đã phải mạo hiểm sinh mệnh của mình để làm cái việc nguy hiểm tới tính mạng này, sao cô không quan tâm!
"Còn có cải trắng nữa, thật là tươi ngon, lát nữa em sẽ mang tới phòng bếp bảo người nấu canh bồi bổ thân thể cho anh." Diệp Oản Oản yêu kiều mềm mại nói.
Diệp Oản Oản mềm giọng vuốt lông như vậy, tức giận trên người Tư Dạ Hàn liền rút hơn phân nửa.
Vì thế Diệp Oản Oản vui vui vẻ vẻ tung tăng đem đồ ăn tới mang cho phòng bếp.
Sau bữa cơm chiều, Diệp Oản Oản khẽ meo meo mà lấy một khối bò bít tết trong tủ lạnh, sau đó liền đi vào vườn tìm Đại Bạch.
Chỉ thấy Đại Bạch đang lắc đuôi dò xét trong vườn, thời điểm đám gà con đi ngang qua, không chút khách khí mà há mồm nuốt một cái.
Diệp Oản Oản lập tức sốt ruột, chạy nhanh như bay qua, "Đại Bạch mau nhổ ra, nhổ ra. Những con gà này là để nuôi lấy trứng, không thể ăn."
Đại Bạch dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn cô một cái, sau đó há miệng ra, một con gà con màu vàng dính đầy nước miếng liền chạy ra ngoài nhanh như chớp, chạy trốn như bay.
Nó sao có thể ăn cái loại sinh vật này, chỉ là ngậm chơi mà thôi.
Diệp Oản Oản thấy Bạch Hổ không có ý định ăn gà con, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, nịnh nọt lấy ra khối bò bít tết vừa mới trộm từ tủ lạnh, "Đại Bạch Đại Bạch, muốn ăn cái này không?"
Đây là khối thịt bò vô cùng tươi ngon mới mẻ, mặt trên còn dính chút máu tươi.
Đại Bạch luôn luôn thời ơ với cô rốt cuộc giật giật mũi.
Hai mắt Diệp Oản Oản sáng ngời, kích động bắt đầu dụ dỗ, "Đây cũng không phải là khô bò mấy đồng bạc đâu, đây là thịt bò đen Angus đẳng cấp ăn siêu cấp ngon nha~"
Hơn nữa còn cực đắt.
Cô rất vất vả mới trộm được đấy!
Ừm, cô lấy thịt bò của Tư Dạ Hàn cho hổ của Tư Dạ Hàn ăn, hẳn cũng không tính là ăn trộm đi? Dù sao cũng đều là của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản biết Slutte không ăn đồ ăn mà người lạ đưa, nhưng cô đã ở Cẩm Viên hai năm, cũng không tính là người lạ nhỉ?
"A ~ tới ~ ăn một miếng nào ~ thật sự ăn rất ngon, không lừa mày đâu." Diệp Oản Oản không ngừng cố gắng dụ dỗ.
Chỉ là Đại Bạch một bộ tâm như sắt đá, chỉ giật giật cái mũi, sau đó tiếp tục thờ ơ.
Sao lại là hệ cấm dục như vậy...
Vẻ mặt Diệp Oản Oản như đưa đám, "Mày so với ông chủ của mày còn khó dỗ hơn."
Không đúng, chủ nhân của nó thật ra còn rất dễ dụ nữa.
Diệp Oản Oản không có biện pháp nào, chỉ có thể đem khối thịt bò kia đặt ở trên một đám cỏ sạch bên cạnh bạch hổ, sau đó tránh ra phía xa.
Lén lút trốn ở một nơi tối tối tầm mười phút, Đại Bạch ở bên đó nghỉ ngơi lắc lắc cái đuôi, chơi với gà con, cuối cùng, rốt cuộc dùng móng vuốt lớn đem kéo khối thịt bò kia lại, hạ mình cắn miếng thịt bò kia, một ngụm nuốt lấy.
Nuốt lấy!
Oa! Ăn ăn ăn!
Diệp Oản Oản vui vẻ tới nỗi chỉ thiếu việc đem pháo đốt chúc mừng, lần đầu tiên nhìn hổ ăn, so với mình ăn còn vui vẻ hơn.
Bộ dạng khi ăn của Đại Bạch cũng thật đáng yêu ~
Giờ phút này, Diệp Oản Oản cũng không biết, tất cả hành động của của mình và hổ trắng ở trong sân, bộ dạng si ngốc nhìn Đại Bạch của cô, tất cả đều rơi vào ánh mắt của Đại ma đầu cùng vị quản gia nào đó trên lầu.
Hứa Dịch cẩn thận mà liếc mắt nhìn ánh mắt của ông chủ nhà mình đang dừng lại ở trên người Đại Bạch, chân không tự giác mà run rẩy.
Vì sao cứ có dự cảm thực đơn ngày mai khả năng sẽ là Bạch Hổ hầm cải trắng vậy...
Haiz, một hai hạ lệnh bảo anh ta phải đem tìm Slutte về, hiện tại lại bị tranh sủng.
Danh Sách Chương: