• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Hề Hành chỉ thấy lòng bàn tay như bị một cái đuôi không an phận cọ loạn, theo bản năng nắm lại, đầu ngón tay truyền đến không phải cảm giác mượt mà của đám lông xù mềm mại mà là một bàn tay ấm áp khác.

Hắn nhanh chóng liếc nhìn Lâm Sơ Vân, nhân cơ hội kiểm tra khí hải của y lần nữa. Quang điểm lúc trước còn sáng ngời đã bắt đầu nhạt nhòa, linh lực bên trong cũng mất đi mấy phần.

Dựa theo tốc độ này, Lâm Sơ Vân đại khái có thể duy trì thêm năm ngày.

Năm ngày... Có hơi dài quá.

Phong Hề Hành rũ mắt, thu hồi tốt cảm xúc mới cười nói: " Lâm sư đệ, làm sao vậy? "

Lâm Sơ Vân vuốt vết sẹo trong lòng bàn tay Phong Hề Hành, sắc mặt trầm xuống.

Cuối cùng y cũng nhớ vết sẹo này từ đâu ra rồi. Đây là nguyên chủ vì giúp Bạch Lăng thắng tỉ thí, nửa đêm chạy đi ám sát Phong Hề Hành mà lưu lại.

Khi đó hắn chỉ mới 14 tuổi... Chỉ vừa bái sư được hai năm.

Trong trí nhớ, Phong Hề Hành cũng không nhận ra kẻ tập kϊƈɦ đêm đó là sư tôn của mình, còn mang theo vết thương chạy đi tìm nguyên chủ giúp đỡ. Kết quả đến cửa nguyên chủ cũng không cho hắn vào, trực tiếp đuổi tiểu Hề Hành đi.

Bởi vì Lâm Sơ Vân chỉ có thể nhìn quá khứ qua góc độ của nguyên chủ nên y căn bản không thể biết, Phong Hề Hành đứng sau cánh cửa kia vết thương có nặng hay không, một mình trở về phòng như thế nào, trong tình huống không có bất kì loại thuốc nào chữa trị, yên lặng mà dưỡng thương ra sao.

Hình như từ lúc đó, Phong Hề Hành dần ít đi tìm nguyên chủ. Rõ ràng hai người cùng ở Linh Vân Phong nhưng hai năm cũng chưa từng chạm mặt nhau.

Lâm Sơ Vân nhắm mắt, ngực ẩn ẩn nhói đau.

Tiểu đồ đệ bị thương, muốn tìm sư tôn mà mình tín nhiệm ôm một cái, lại không biết tên sát thủ nhẫn tâm hạ sát ý với hắn lại là người mà hắn tin tưởng nhất.

" Đau không? " Lâm Sơ Vân đột nhiên hỏi.

Phong Hề Hành hơi sửng sốt, lại cảm nhận được đầu ngón tay của y nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo mới ý thức được Lâm Sơ Vân đang hỏi cái gì.

Hắn hơi nhướng mày, trong lòng có chút do dự. Lúc ấy sau khi bị thương, hắn cố ý đi tìm Lâm Sơ Vân, khi xưa chột dạ như thế, y hẳn phải rất sợ chuyện này bị người khác phát hiện mới đúng.

Sao hiện tại lại đột nhiên chủ động đề cập đến chuyện này? Chẳng lẻ Lâm Sơ Vân phát hiện ra chuyện gì rồi?

Phong Hề Hành khựng lại một chút, trong đầu có hàng loạt ý nghĩ lướt qua.

Lúc này hắn chỉ cần im lặng không trả lời, tùy ý để y suy đoán là có thể khiến y chột dạ không thôi. Chờ thí luyện kết thúc, hắn lại lợi dụng việc này lừa Lâm Sơ Vân ra khỏi tông là có thể hạ thủ.

Nhưng mà... Phong Hề Hành nhìn Lâm Sơ Vân, biểu tình hơi cứng lại một chút.

Hình như y đang thương tâm.

Như mèo con nho nhỏ không cẩn thận cào trúng chủ nhân, áy náy mà cụp tai xuống, co đuôi lại nằm gọn trong lòng bàn tay, khiến chủ nhân có thể cảm nhận được trảo lót mềm mại nhất.

Đáng yêu đến mức không tức giận với y nổi, thậm chí còn khiến hắn muốn bế lên xoa đầu, vuốt lông, an ủi ngược lại.

Phong Hề Hành mím môi, muốn rút tay về nhưng lại bị Lâm Sơ Vân nắm chặt không buông, chỉ có thể thở dài nói: " Không sao. Đã sớm không đau "

Lâm Sơ Vân cũng biết dù hiện tại có đau lòng thế nào thì cũng không thể quay ngược thời gian về ba năm trước. Mà thân thể của nguyên chủ bây giờ bị y chiếm, linh hồn của kẻ đó phỏng chừng đã sớm tiêu tan, mình muốn đánh một trận cũng không được, chỉ có thể tức giận nói: " Cái tên đánh ngươi bị thương thật quá độc ác! "

"... " Sắc mặt Phong Hề Hành kỳ quái nhìn Lâm Sơ Vân, không lên tiếng.

Lâm Sơ Vân nghiến răng nghiến lợi: " Quả thật là đê tiện, vô sỉ, tâm địa rắn rết, táng tận lương tâm, thiên lôi... "

" Khụ " Mắt thấy Lâm Sơ Vân càng mắng càng hăng, Phong Hề Hành không thể không ngăn cản. Dù sao lỡ như sau này, Lâm Sơ Vân trong lúc " vô tình " phát hiện chân tướng thì xấu hổ xiết bao.

Bất quá y mắng nghiêm túc như thế khiến hắn nhất thời có chút hoài nghi, lúc trước có phải mình nhìn lầm thanh kiếm đó thành Thanh Mộc Kiếm hay không.

Trêи đời này làm gì có người nhiệt huyết chân thành tự mắng bản thân đến như thế?

Lâm Sơ Vân bị Phong Hề Hành chen ngang, đành không cam lòng ngậm miệng lại.

Chỉ là trong lòng y vẫn có chút không thoải mái, trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định thuận theo cảm xúc, y duỗi tay túm ống tay áo của Phong Hề Hành: " Tiểu đồ... Khụ khụ khụ... Tiểu sư huynh, ngươi lại gần đây một chút "

Phong Hề Hành nghi hoặc nhìn y, vẫn nghe theo dựa gần lại.

Lúc trước hai người vốn đã đứng gần nhau, lại nhích thêm chút nữa, Lâm Sơ Vân gần như đụng vào ngực Phong Hề Hành.

Mùi hương cây cỏ nhàn nhạt lại xuất hiện, Phong Hề Hành hiếm khi thích mùi hương nào như vậy, mặt mày cũng thả lỏng ra, nhìn Lâm Sơ Vân, hắn cho rằng y muốn nói gì đó, còn cố ý cúi thấp đầu.

Sau đó...

Lâm Sơ Vân giang tay ôm hắn, là cái ôm tràn đầy sự trấn an, một bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn như đang an ủi thiếu niên đang đắm mình trong đau đớn.

Phong Hề Hành ngẩn người.

Lâm Sơ Vân nghe theo tiếng lòng ôm đồ đệ nhà mình, xoa đầu rồi lại vỗ lưng mới mỹ mãn buông tay.

" Được rồi. Không sao nữa " Tâm tình y chỉ trong nháy mắt trở nên tốt hơn nhiều, ngữ khí còn mang theo ý cười.

Chỉ còn dư lại Phong Hề Hành vẫn đang ngẩn người như trúng Định Thân Thuật.

Qua một lúc lâu, Phong Hề Hành mới hồi thần, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Lâm Sơ Vân, nhưng lực chú ý của y đã sớm đặt trêи người của yêu thú.

Phong Hề Hành chỉ đành thu hồi tầm mắt, vừa quay đầu, liền đối diện với biểu tình hoảng sợ như thấy quỷ của Diễm Sa.

Phong Hề Hành: "... "

Hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người này.

Diễm Sa bị Phong Hề Hành nhìn lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng đến nơi, rùng mình một cái.

Nhìn lần nữa, ánh mắt của Phong Hề Hành rõ ràng không có ý tốt, Diễm Sa rụt rụt cổ, rất muốn xem như nãy giờ mình mù tạm thời chưa thấy gì hết...

Hắn tuyệt đối không thấy Phong sự đệ bị Lâm sư đệ nắm tay, cũng không thấy Phong sư đệ bị Lâm sư đệ ôm, càng không thấy tai Phong sư đệ đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được.

Hắn chưa thấy gì hết!

Phong Hề Hành cũng không hỏi han gì, chỉ như vô tình nhìn một cái liền dời tầm mắt.

Trong lòng Diễm Sa nhẹ nhàng thở ra.

Cho nên, hắn hẳn sẽ không giống lần trước, vì không cẩn thận xen vào chuyện chim chuột của đại sư huynh và nhị sư tỷ mà bị dí đánh một tháng.

Phong Hề Hành đánh người còn đau hơn đại sư huynh.

- -------. --------

Trong thời gian bọn họ trò chuyện bên này, năm tên đệ tử sa vào hố bên kia đã được cứu ra.

Phong Hề Hành nhìn thoáng qua vết máu bên môi Bạch Lăng Hàm, hơi híp mắt. Chỉ cứu vài người, lấy tu vi của Bạch Lăng Hàm chắc chắn không thể bị thương được, trừ phi...

Quả nhiên, hắn chưa nhìn bao lâu, Bạch Lăng Hàm cũng vừa khéo ngẩng đầu, khi đối diện ánh mắt Phong Hề Hành thì đột nhiên run lên, giống như thực sợ hắn nên nhanh chóng gục đầu xuống.

Mấy đệ tử xung quanh thấy thế, từng đạo ánh mắt phẫn nộ đều bắn về phía Phong Hề Hành. Nhưng hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến cả đám làm rùa rụt cổ.

Phong Hề Hành không buồn phản ứng Bạch Lăng Hàm, hắn nhìn yêu thú cách đó không xa.

Là Phệ Kim Thử.

Phệ Kim Thử là yêu thú sống sâu trong sa mạc, thích ẩn mình trong cát chờ con mồi tới gần. Con này không biết là lạc đường hay gì mà lại chạy tới chỗ này.

Vừa lúc mấy tên kia kêu gào muốn Hóa Đan kỳ yêu thú, Phong Hề Hành dùng chút thủ đoạn đem Phệ Kim Thử cách đó không xa dụ lại đây.

Nhìn ánh mắt nó đỏ đậm, thường dùng móc câu bắt Vương Kiên Bạch, lại nhìn hắn chật vật trốn trách trêи không, vài lần suýt nữa bị chụp trúng. Phong Hề Hành nghiêng đầu, nhìn Lâm Sơ Vân: " Hài lòng không? "

Lâm Sơ Vân: "... "

Vừa lòng. Vừa lòng. Vote 5 ⭐.

Vương Kiên Bạch tuy là Kim Đan kỳ nhưng yếu hơn Diễm Sa rất nhiều, tu vi còn không bằng bạch liên hoa. Vốn dĩ hắn muốn chạy, nhưng tốc độ của Phệ Kim Thử quá nhanh, lại thích truy đuổi tu sĩ mà nó cảm nhận là có linh lực mạnh nhất, hắn chạy cũng không thoát.

Kỳ thật nơi này người có linh lực mạnh nhất không phải Vương Kiên Bạch mà là Diễm Sa hoặc Bạch Lăng Hàm. Nhưng hai người kia, một người vừa giải độc được mấy canh giờ, một người thì thích ngụy trang, cuối cùng cái nồi này lại rơi vô đầu Vường Kiên Bạch.

Lại lần nữa miễn cưỡng tránh được công kϊƈɦ của yêu thú, hô hấp của Vương Kiên Bạch đã trở nên dồn dập. Nếu không phải hắn cũng có kha khá pháp bảo thì đã không chống đỡ nổi đến hiện tại. Nhưng bây giờ hắn không còn bao nhiêu pháp bảo, trận pháp phòng hộ trêи y phục cũng bị phá. Nếu bây giờ dính một đòn, hắn chết chắc.

Thấy mấy tên đệ tử được cứu lên chờ nửa ngày cũng không có ý tứ lại đây hỗ trợ, Vương Kiên Bạch phẫn nộ quát: " Mấy tên các ngươi còn không lăn lại đây giúp ta "

Vài tên đệ tử quay mặt nhìn nhau, bọn họ mới chỉ Trúc Cơ, đến linh kiếm cũng không có, bây giờ chạy tới khác gì làm mồi cho yêu thú.

Nhưng không ai dám đắc tội Vương Kiên Bạch, lòng dạ hắn hẹp hòi là chuyện ai cũng biết, nếu bọn họ thật sự chọc phải, ngày sau nhất định sống không tốt.

Mắt thấy bọn đệ tự lựa chọn qua giúp Vương Kiên Bạch, Lâm Sơ Vân có chút câm nín: " Bọn họ sợ đắc tội Vương Kiên Bạch mà không sợ đắc tội Diễm Sa sao? "

Thiên phú của Diễm Sa không tốt bằng Vương Kiên Bạch? Chúc Viêm không thích Diễm Sa hơn?

" Tất nhiên là không sợ " Phong Hề Hành cười nói: " Vương Kiên Bạch thích mách lẻo, hay ngầm động tay động chân cắt xén linh thạch, còn Diễm Sa... "

" Quá lắm thì bị đánh một trận, có khi còn quên luôn, sao phải sợ "

Khóe miệng Lâm Sơ Vân giật giật: " Thật sự ngốc như vậy?

" Là ngu như vậy đó " Phong Hề Hành gật đầu.

" Ê ê ê " Diễm Sa khó chịu: " Nói xấu thì không cần nói trước mặt ta được không? "

Lâm Sơ Vân cũng chỉ thuận miệng phun tào một câu, thấy người ta phản đối liền thay đổi đề tài: " Tiểu sư huynh rất hiểu Vương Kiên Bạch? "

Đến cách hắn chỉnh người cũng rõ ràng rành mạch.

Phong Hề Hành cười như không cười nhìn Lâm Sơ Vân, không trả lời.

Lâm Sơ Vân bị hắn nhìn đến nổi da gà, nhịn không được lui về sau hai bước.

Ngược lại Diễm Sa đứng sau nghe y hỏi, mở miệng giải thích: " Lâm sư đệ đừng hiểu lầm. Vì lúc trước Phong sư đệ cũng bị Vương Kiên Bạch khi dễ cho nên mới biết mấy việc này tương đối rõ ràng "

Lâm Sơ Vân ngẩn người: " Cũng? "

Phong Hề Hành không phải đệ tử của Linh Vân Phong sao?

Diễm Sa bĩu môi: " Còn không phải do tên sư tôn khốn kiếp kia của hắn, thu đồ đệ xong thì vứt xó, đệ tử Linh Vân Phong chỉ có mỗi Phong sư đệ, cuối cùng quản sự đem hắn cho Linh Hỏa Phong quản lý "

Lâm - khốn kiếp - Sơ Vân: "... "

Diễm Sa không chú ý tới sắc mặt của y, tiếp tục nói: " Phong sư đệ lại không có huynh đệ đồng môn, bị Vương Kiên Bạch khi dễ cũng không có ai che chở "

Lâm Sơ Vân trầm mặc một lát, lập lại: " Khi dễ? "

" Đúng vậy! " Diễm Sa tức giận bất bình: " Vốn dĩ Phong sư đệ đánh thắng được Vương Kiên Bạch, nhưng tên kia hở chút là mách lẻo với quản sự, Phong sư đệ liền bị phạt, căn bản là khi dễ hắn không có người chống lưng "

" Là vậy sao... " Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, đột nhiên quay đầu nhìn Phong Hề Hành: " Không hài lòng "

Là trả lời câu hỏi lúc nãy của hắn.

Phong Hề Hành hơi ngẩn ra, chợt ôn nhu cười: " Vậy làm sao thì Lâm sư đệ mới hài lòng? "

Lâm Sơ Vân thuận tay triệu hồi Thanh Mộc Kiếm ra, đưa cho Phong Hề Hành, nghiến răng nghiến lợi dặn dò: " Đi. Đánh hắn một trận cho... Cho ta, đánh đến khi hắn không dám khi dễ ngươi nữa thì thôi "

Phong Hề Hành bình tĩnh nhìn y một lúc lâu mới đáp: " Được "

Mang kiếm đi đánh người thôi.

Diễm Sa đứng một bên sợ ngây người nhưng không kịp ngăn lại, sau khi lấy lại tinh thần thì quay qua hỏi Lâm Sơ Vân: " Này, này, này, lỡ như sau khi quay về, Vương Kiên Bạch chạy đi cáo trạng thì sao bây giờ? "

Lâm Sơ Vân cười cười: " Nếu hắn dám đi, vậy vừa lúc cho hắn biết, tiểu sư huynh... Đã có người che chở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK