- Để tôi ra mở cho. Chắc bác sĩ Quimper, - Lucy chạy đi và thấy có cớ khỏi phải nghe những chuyện con cà con kê của bà Kidder.
Nhưng cô đã lầm. Khách là một phụ nữ vóc cao, xinh đẹp, duyên dáng, mặc tấm măng tô lông chồn loại rất đắt tiền. Chiếc ôtô Rolls sang trọng bóng loáng đỗ trên bậc thềm, người lái xe ngồi trong đó.
- Tôi có thể gặp tiểu thư Emma Crackenthorpe được không?
Giọng nói bà khách nghe rất êm dịu và bà rất đẹp. Làn tóc nâu đội chiếc mũ rất duyên dáng.
- Rất tiếc là cô chủ tôi không được khoẻ. Phải nằm, nên không tiếp khách được.
- Tôi biết tiểu thư đang không khỏe, nhưng tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với tiểu thư.
- Tôi e...
Nhưng bà khách đã ngắt lời:
- Xin lỗi, cô có phải là Lucy Eyelessbarrow?
- Vâng, thưa bà.
Bà khách nở nụ cười rất tươi:
- Con trai tôi kể rất nhiều chuyện về cô cho tôi nghe. Tôi là mẹ cháu Stoddard West. Cháu Alexander Eastley hiện đang ở nhà tôi.
- Vậy ra...
- Và tôi rất cần gặp tiểu thư Crackenthorpe.
Tôi đã biết về chuyện cả nhà bị ngộ độc, nhưng tôi đến đây không phải chỉ để thăm viếng theo các bình thường... Có những chuyện tôi cần nói để tránh những ngộ nhận.
- Nếu vậy, xin mời bà vào. Tôi xin báo tiểu thư biết.
Khi nghe Lucy nói tên bà khách, Emma kêu lên sửng sốt:
- Phu nhân Stoddard West? Hay thằng Alexander cháu tôi làm sao? Vậy chị mời bà West vào đây ngay.
Bà khách bước vào phòng Emma.
Sau khi hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Emma, bà khách nói:
- Thưa tiểu thư, tôi bối rối khi thấy đường đột đến gặp tiểu thư như thế này...
- Không sao. Mời phu nhân ngồi. Tôi có thể giúp gì được cho phu nhân?
- Việc tôi đến đây hôm nay có thể làm tiểu thư lấy làm lạ, nhưng chắc chắn tiểu thư sẽ hiểu cho tôi, sau khi đã nghe tôi trình bày nguyên nhân. Tôi được nghe đồn đại rất nhiều chuyện xung quanh dinh cơ Rutherford Hall và gia đình ta. Trong những tin tức đó, có cả những câu chuyện con trai tôi và bạn nó kể. Alexander kể rằng cảnh sát nghi tử thi trong cỗ quan tài cổ là của một phụ nữ ông anh tiểu thư đã quen biết hồi đầu chiến tranh, có đúng như vậy không, thưa tiểu thư?
- Quả cảnh sát có nghĩ đến khả năng đó, nhưng chưa kết luận chính thức.
- Căn cứ vào đâu cảnh sát nghi như vậy? Có tìm thấy thư từ hoặc giấy tờ căn cước nào không?
- Chứng cứ duy nhất là lá thư bà Martine ấy gửi cho tôi.
- Sao?... Tiểu thư nhận được thư của Martine?
- Vâng. Chị ấy báo tôi biết là chị ấy đã sang anh và muốn gặp tôi. Tôi đã viết thư mời chị ấy đến Rutherford Hall, nhưng sát đến ngày hẹn thì tôi nhận được một bức điện cho biết chị ấy có việc gấp phải quay về Pháp. Từ đó, tôi không được tin tức gì của chị ấy nữa. Tuy nhiên người ta tìm thấy một phong bì có đề địa chỉ ấy ở trong khu vực Rutherford Hall này. Tôi chưa hiểu...
- Tiểu thư chưa hiểu tại sao tôi đến gặp tiểu thư chứ gì? Đó là lẽ tự nhiên. Tôi đến chỉ để thẩm tra lại lời kể của các cháu... bởi...
- Bởi sao, thưa phu nhân? - Emma lo lắng hỏi.
- ...Bởi tôi chính là Martine, họ tên thời con gái của tôi là Martine Dubois!
Emma chăm chú nhìn bà khách, chưa tin.
- Phu nhân? Phu nhân là Marine?
- Hoàn toàn đúng như vậy! Tôi quen biết ông Edmund vào những ngày đầu chiến tranh. Đơn vị ông ấy đóng trong thị trấn chúng tôi. Đoạn sau thì dễ hiểu: Hai chúng tôi yêu nhau và quyết định thành hôn, nhưng do thành phố Dunkerque thất thủ, chúng tôi chưa thực hiện được. Sau đó chúng tôi được tin Edmund mất tích, rồi ít lâu sau, tin anh ấy hy sinh. Ta chẳng nên nhắc lại những tháng năm đau buồn ấy, vì đã lùi xa vào dĩ vãng. Tôi chỉ xin được nói với tiểu thư là tôi rất yêu anh của tiểu thư.
“Sau đó là những năm ngột ngạt dưới ách chiếm đóng của phát xít Đức. Tôi tham gia phong trao kháng chiến, nhận nhiệm vụ giúp những người Anh trở về tổ quốc. Chính vì vậy mà tôi quen chồng tôi bây giờ. Cuối chiến tranh, chúng tôi kết hôn. Đã hai lần, tôi định bắt liên lạc với gia đình ta, nhưng tôi lại thay đổi ý kiến. Gợi lại chuyện đau buồn xưa để làm gì? Tôi đã làm lại cuộc đời…".
Dù sao tôi cũng rất mừng thấy bạn thân nhất của con trai tôi chính là cháu ruột của Edmund… Phải nhận là cháu Alexander rất giống bác nó và tôi tin rằng tiểu thư cũng thấy như thế.
Emma bàng hoàng, phu nhân Stoddard cúi xuống cô, trìu mến nói:
- Emma thân mến, xin tiểu thư cho phép tôi được xưng hô thân mật như thế, vậy là cô đã biết tại sao tôi phải tự bộc lộ bản thân, chỉ cốt để cảnh sát hiểu ra sự thật: Tử thi trong cỗ quan tài cổ kia có thể là bất cứ ai, trừ Martine!
- Nhưng còn lá thư…
- Không phải do tôi viết!
- Có nghĩa…
- …của một kẻ mạo danh Martine nhằm mục đích nào đó. Nhưng kẻ đó là ai? Bởi tôi chưa hề lộ mối tình giữa tôi và Edmund ra với bất cứ ai, nhất là từ khi lấy chồng và sang sống bên Anh. Tại sao có kẻ biết chuyện đó lại đợi một thời gian dài đến như thế bây giờ mới khai thác. Đúng là khó hiểu.
- Tôi phải báo ngay với thanh tra Craddock xem ông nghĩ sao về chuyện này… Dù thế nào, tôi cũng rất sung sướng được gặp được gặp phu nhân hôm nay.
- Tôi cũng vậy. Anh Edmund khi còn sống rất hay nhắc đến tiểu thư. Anh ấy rất yêu quý tiểu thư. Không phải không có những lúc tôi vẫn nghĩ đến anh của tiểu thư…
Emma thở dài nói:
- Tôi cứ đinh ninh người chết kia là Martine… Bây giờ tôi được giải toả. Chưa biết người phụ nữ trong quan tài cổ kia là ai, nhưng bây giờ tôi đã thấy rõ: Dứt khoát chị ta không có mối quan hệ nào với chúng tôi!