Vừa đến cửa thôn liền thấy có một nam sinh cao cao gầy gầy đứng ở đó, Tô Vũ Nịnh muốn không chú ý không được, nhưng mà dù sao cũng không quen biết, Tô Vũ Nịnh đi thẳng về phía trước với Tô Tuấn Khang, Lâm Khai cười gọi cô lại: "Tô Vũ Nịnh cậu không nhận ra tôi à, ông Tô người cũng không nhận ra con à?"
Tô Vũ Nịnh với Tô Tuấn Khang đều sợ ngây người nói: "Cậu là ai vậy?" Hai người nhìn cậu ta chằm chằm, Tô Vũ Khang bỗng nhiên cười nói: "Ông thấy hình như hơi giống Lâm Khai?"
Tô Vũ Nịnh cũng nhìn thấy có phần giống nên hỏi: "Lâm Khai, cậu đây là giảm béo thành công tiện thể đổi đầu luôn hả? Vẫn là phẫu thuật thẩm mĩ với hút mỡ làm cho người ta đẹp lên mà."
Lâm Khai cười nói: "Ừ, cậu nói tôi đều làm, thế nào, đẹp trai không.?"
Tô Vũ Nịnh lại cười nói: "Thật hay giả đó?"
Lâm Khái đánh cánh tay Tô Vũ Nịnh nói: "Cái này thật cái gì chứ, chắc chắn là giả rồi. Tôi đây là ở nhà ăn uống có quy luật, không ăn thực phẩm rác rưởi nữa, cùng với chăm chỉ tập luyện nên mới được như vậy đó."
Tô Tuấn Khang vẫn muốn đi tìm bà cô của Lý Tử Mộc đi khiêu vũ quảng trường, nên đi trước, Lâm Khai lôi kéo Tô Vũ Nịnh đến một rừng cây nhỏ, không có người, hỏi cô: "Cậu còn nhớ không, lúc đó cậu nói Bạch Triển Đường đẹp trai, tôi hỏi cậu là nếu tôi cũng trở nên đẹp trai như vậy cậu có thích tôi không? Hôm nay tôi thấy cậu với ông đều cảm thấy tôi đẹp trai, vậy bây giờ cậu có thích tôi không?"
Tô Vũ Nịnh có chút mơ hồ, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có người trong lúc vui đùa lại cất giấu những lời nói thật lòng sao? Đùa gì chứ, Lâm Khai thích mình? Sao có thể cẩu huyết như vậy được? Mình xem cậu ta là bạn bè, vậy mà cậu ta lại có suy nghĩ này. Cậu là bắt đầu có suy nghĩ này từ khi nào vậy? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã có mưu đồ với mình rồi?" Sao đó cô không nói gì liền chạy mất.
Lâm Khai gãi gãi cái ót, nghĩ xem cô là có ý gì, chắc không phải là ngại chứ? Vì vậy cậu để cho cô một mình yên tĩnh trước, trước tiên về nhà ăn nhạt dưa xem xuân vãn đi đã. Chạng vạng, Lâm Khai đi gõ cửa nhà Tô Vũ Nịnh, Tô Vũ Nịnh vừa nghe là Lâm Khai gõ cửa liền tránh ở trong phòng giả vờ ngủ.
Lý Tử Mộc kỳ nghỉ đông vẫn luôn nghiêm túc ôn tập, không có việc gì thì lại đi thư viện với Cao Hân Điềm, đi mấy ngày mới phát hiện chỉ cần cô ở trước mặt thì cậu không có cách nào tập trung học tập, vì thế giao hẹn với nhau chỉ liên lạc vào buổi tối, ban ngày nghiêm túc học tập. Hôm nay cậu định đi đến nhà Cao Hân Điềm thăm hỏi, bở vì nhà Cao Hân Điềm cậu biết nên cũng không gọi điện thoại cho cô mà trực tiếp đi qua. Kết quả ấn chuông nửa ngày không thấy người, mặt mày xám tro trở về nhà. Nhàm chán mở máy tính ra xem mới biết được hóa ra hôm nay từ sớm Cao Hân Điềm đã nhắn cho cậu là cô về nhà ông bà ở nông thôn, mà cậu lại quên. Đúng lúc này, em gái Lý Tử Mộc, Tiểu Nhã đi vào lôi kéo cậu chơi trốn tìm với con bé. Lý Tử Mộc liền không quan tâm nữa, buổi tối trở về phòng nhanh chóng gọi điện thoại giải thích cho Cao Hân Điềm: "Alo, thân ái ơi, xin lỗi, mình quên hôm nay cậu không có nhà, còn chạy đến nhà cậu kết quả không có ai cả."
Cao Hân Điềm cười mắng Lý Tử Mộc là đồ ngốc, nhưng lại nghiêm túc nói với cậu, bây giờ là lớp 12, hơn nữa ba mẹ lại không biết quan hệ của hai người, tuy răng ba mẹ cũng rất tân tiến, nhưng mà bây giờ dù sao cũng là lớp 12, Lý Tử Mộc đối với chuyện này cũng thấu hiểu,vốn dĩ cậu còn định nói với ba mẹ mình, nhưng hiện tại trước tiên cứ giữ bí mật đi.
Mùng năm Tô Vũ Ninh phải đi học bù, vừa vặn bị Lâm Khai bắt được: "Tô Vũ Nịnh rốt cuộc ý của cậu là gì, cậu phải nói với tôi một tiếng chứ."
Tô Vũ Nịnh cúi đầu ậm ừ nói: "Thật xin lỗi, tôi còn chưa nghĩ ra phải trả lời cậu như thế nào, ngày đó cậu nói quá đột ngột, tôi chỉ xem cậu là bạn bè, không có nghĩ đến việc cậu sẽ thích tôi, tôi cho rằng chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè.
Lâm Khai nghe xong há hốc mồm nói: "Tô Vũ Nịnh cậu có phải bị ngốc không, nam nữ làm gì có tình bạn đơn thuần như vậy, không biết người khác, nhưng tôi đối với cậu chắc chắn không phải, nhưng mà nghe ý tứ kia của cậu thì chính là không thích tôi rồi."
Tô Vũ Nịnh gật đầu, Lâm Khai lại hỏi: "Tôi bây giờ đẹp trai như vậy, cậu cũng vẫn không có chút cảm giác gì sao?"
Tô Vũ Nịnh lại lắc đầu, Lâm Khai nói: "Tôi không thể nào làm bạn bè với người mình thích, cậu không cần hối hận."
Tô Vũ Nịnh vẫn cúi đầu, sau đó lại chạy trốn, vừa chạy vừa nghĩ: "Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên được thổ lộ, không ngờ lại là Lâm Khai, người chơi cùng mình từ nhỏ đến lớn, tuy rằng rất nhiều năm chưa gặp mặt. Cô vừa chạy vừa khóc, được rồi, hôm nay xem ra không có tâm trạng học bù rồi."
Cô mua mấy chai bia, ở bên ngoài uống xong đem chai bia đập đi, sau đó tìm ông chủ mượn chổi quét sạch rồi rời đi. Về đến nhà trùm chăn che đầu ngủ đến sáng hôm sau. Sáng sớm dậy mới biết được Vũ Ngâm đáng thương gõ cửa không có ai mở nên ở trên sô pha ngủ tới sáng.
Buổi sáng hôm nay chạy đến nhận lỗi với mẹ nói mình không đi học bù, kết quả mẹ cô nói cô nhớ lầm, hôm nay mới bắt đầu học bù. Hóa ra là chủ nhật về trước một ngày để hôm sau đi học bù lại nhớ thành chủ nhật đi học bù. Cô nghĩ bất kể như thế nào phải học tập cho tốt, nhất định phải thi đại học cho tốt.
Tô Vũ Ngâm năm nay cũng lớp 9 rồi, nhưng mà học tập vãn luôn ổn định, thêm cả Trương Chí Thần bên cạnh giảng giải, có cậu giảng giải cho cô cũng hiểu, cho nên Khương Hiểu Thần cũng không bắt ép cô nhóc đi học bù, chỉ nói nếu thành tích của cô bé tiến bộ thì muốn cái gì cũng được.
Tiêu Uyể Oánh trên lớp học thêm cũng vẫn không chịu học hành, vẫn chỉ suy nghĩ muốn chơi, nhưng mà một là nhìn thấy các bạn đều nghiêm túc học tập, thành tích đều dần dần tăng cao, thứ hai là thầy giáo cũng vô cùng nghiêm khắc, thư ba là cô vừa mới đến lớp học bổ túc chưa được hai ngày liền gặp một chuyện.
Ngày đó cô vừa mới tan học, đến cửa khu, nghe mấy bà thím ở đó khua môi múa mép: "Con nhóc nhà họ Tiêu kia, ngày thường không thấy chịu học hành cái gì, ba mẹ nó cũng không thèm quản, bây giờ nghe cháu trai tôi cũng học lớp 12 nói, cũng theo đăng kí lớp ôn thi, tôi xem chính là tiêu tiền phí mà, thật là phí số tiền kia đó."
Tiêu Uyển Oánh nghe được thì không giữ được bình tĩnh, thấy một chai nước nhựa lớn uống được một nửa rồi ném lại bên đường, cố ý dùng chân dẫm thật mạnh, sau đó ném vào thùng rác nói: "Cũng không biết là ai là cái người kém cỏi nào, lần tới mà để tôi nhìn thấy nhất định lột da người đó."
Mấy bà thím lúc này mới lại ngó sang chỗ khác, Tiêu Uyển Oánh vừa mở cửa vừa nói: "Mấy bà già, chỉ biết khua môi múa mép, Tiêu Uyển Oánh tôi không tin, tôi nhất định học cho mấy người xem, tôi cũng có thể học hành thật tốt."
Vì thế mỗi ngày cô liền ngủ ít đi một chút, đi học thì nghe thầy cô giảng, tan học sẽ hỏi bài Tô Vũ Nịnh và Tư Đồ Tĩnh Trúc, về nhà lại ôn tập một số đề ngữ văn với tiếng anh. Cũng may nền tảng cơ sở của cô cũng không phải quá kém, ngày thường ở trên lớp tập trung cũng coi như có thể đuổi kịp bài giảng của thầy cô.
Cô mỗi ngày đều nói với chính mình: "Tiêu Uyển Oánh ơi Tiêu Uyển Oánh, cô phải nhớ kĩ không cần tranh cãi với mấy cái bánh bao đó, có nghe thấy không, đây là nói cho cô nghe đó."
Cứ như vậy đến lần thi đầu tiên sau khai giảng cô cuối cùng cũng từ dưới cuối vượt lên vị trí giữa, nhưng mà so với điểm thi đại học thì vẫn còn cách một khoảng lớn, cô lại càng muốn nỗ lực hơn. Mỗi khi Lý Chính Hạo muốn tìm cô chơi trò chơi cô trực tiếp làm lơ, chủ nhiệm lớp thấy Tiêu Uyển Oánh cũng nghiêm túc học tập trong lòng không biết vui biết bao nhiêu.