Anh cũng không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu rồi lên xe buýt của trường đi về.
Xe đã bán, nhưng căn hộ mà hai người cùng mua anh vẫn giữ lại, anh không muốn ngay cà nhà của hai người cũng mất, cho dù đã mất Tần Tuấn, chỉ cần bảo vệ nhà của họ cũng tốt lắm rồi.
Tần Tuấn từ khi tốt nghiệp vẫn sống cùng với anh, cũng hy vọng hai người có một căn hộ, cậu mất cha mẹ từ nhỏ nên khát vọng nhất là có người nhà, luôn muốn có một nơi để hai người họ vun đắp tình cảm.
Từ Đằng Đào năm đó đã rất cố gắng, tiền thường cộng với tiền lương, còn một ít tiền cha mẹ cấp cho, đủ để mua một căn hộ bốn phòng, hai người có chung một phòng ngủ lại có một phòng sách.
.
Vậy mà đến cuối cùng lại kết thúc, anh cũng không biết bắt đầu từ bao giờ.
.
“Chúng ta chia tay đi.”
Mặc kệ đã bao nhiêu năm, những lời này của Tần Tuấn vẫn vang vọng bên tai anh.
Anh nhớ lại lúc đó anh đã không thốt lên được lời nào.
Về đến nhà, trời tối đen, anh bật đèn lên, đèn được lắp dưới sàn nhà, ánh đèn màu vàng nắng kết hợp với màu trắng sáng chiếu xạ lại thành ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng.
Lúc anh mua căn hộ này, cầm dàn đèn mang về, Tần Tuấn ôm anh rất chặt, tuy cười nhưng đáy mắt có lệ rơi, cậu nói: “ Cám ơn anh đã cho em một gia đình.”
Đến cuối cùng sao lại bị hủy hoại, hệt như trong vô thức, anh đã đánh mất cậu.
Ngay cả hối hận, cũng không còn sức lực nữa.
Anh nấu mù, đặt lên bàn ăn, chậm rãi nuốt từng miếng từng miếng, căn nhà quá rộng, yên lặng đến mức làm người ta khó thở.
Nếu như Tần Tuấn vẫn ở đây, nhất định cười đùa với anh: “ Cho dù là con mọt sách cũng phải học chút tình thú mới được.” Cậu sẽ không do dự nắm lấy tay anh kéo ra khỏi cửa, chạy đến nhà sách, đi nghe đại nhạc hội, đến nơi phố xá sầm uất cảm nhận không khí náo nhiệt.
Từ Đằng Đào có thói quen chăm sóc những người cần sự giúp đỡ, mà Tần Tuấn lại có thói quen chăm sóc anh, đến cuối cùng, anh có thói quen chăm sóc người xa lạ, cũng không hề quan tâm chăm sóc đến cậu.
Anh nhìn mặt bàn, người kia không ở nhiều năm, nhưng mà vài năm đó hiện lên ngày càng rõ ràng, cảm giác người kia say đắm trong lòng cuối cùng cũng biến mất, trong những năm đó, anh cũng không hề vì cậu mà nấu một bát mì cho cậu.
Anh muốn cứu vãn lại, nhưng mà cậu không muốn, anh cũng không có cách nào nữa.
Sâu trong đáy mắt Tần Tuấn chỉ có sự mỏi mệt, giống như câu nói muốn vãn hồi của anh thật dư thừa, chỉ khiến cậu thêm mệt mỏi.
Cậu quả thật không muốn gặp lại anh nữa.
Từ Đằng Đào khi biết chuyện này, mọi cảm giác của anh hầu như biến mất hêt, nhưng anh vẫn trấn định nở nụ cười, vậy mà khi đi ra khỏi đó đến góc đường anh nôn đến cả mật cũng muốn nôn ra.
.
Anh thật sự không còn là anh nữa.
Cuộc sống kiên định của anh, thật sự, thật sự chấm dứt rồi.
Anh đến phòng sách, chuẩn bị giáo trình.
Trong phòng sách kê hai chiếc ghế dựa dài, nhưng mà có một chiếc đã quá nhiều năm chưa có người nào ngồi lên nữa.
Từ Đằng Đào nhìn chiếc ghế dựa kia, Tần Tuấn đang nửa nằm ngồi lên đó, cười đùa nói chuyện với khách hàng của mình, nói đến mê mẩn, nếu thuyết phục được một người khách, cậu sẽ bật dậy chạy đến gần anh hôn anh mấy cái liền, hưng phấn xong lại tiếp tục cố gắng làm việc tiếp.... Nhưng mà sau đó lại không còn như vậy nữa, Từ Tiểu Thiêm ngồi ở trên ghế, anh vì cậu ta mà giảng giải bài học, còn Tần Tuấn, trở về nhà càng lúc càng muộn.
Đến năm cuối cùng đó, anh có nhớ lại cũng không nhớ được cậu có còn ngồi lên ghế này hay không.
Hiện tại nhớ lại kỷ niệm xưa, vài năm đó, người kia vốn luôn vui vẻ hoạt bát đột nhiên giống như hồ nước lặng lẽ.
Cậu nói cậu mệt mỏi, thời điểm đó anh cảm thấy mình vốn lý giải sai lầm rồi... Hóa ra, không phải cậu trưởng thành hơn nên yên lặng, mà là, cậu mệt mỏi.
Khoảnh khắc đó anh á khẩu không nói được gì, trơ mắt nhìn cậu lần đầu tiên rời khỏi căn nhà của hai người mà không quay đầu lại, trên gương mặt không còn nụ cười, chỉ còn phiền muộn.
Từ Đằng Đào lần đầu tiên vì quan hệ giữa hai người mà kích động chạy ra ngoài.
Anh chưa từng nghĩ tới, anh kích động quá muộn rồi, đến cuối cùng cũng không cách nào vãn hồi lại quan hệ giữa hai người.