• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vân Hi, xe bus em đang ngồi cũng sắp tới điểm dừng rồi, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.” Cười khẽ, lời nói mang theo một sự quả quyết, biết chắc chắn đối phương sẽ đáp ứng hắn….

Bên kia điện thoại, ở một chỗ khác, Lục Vân Hi trong lòng thở dài, thấp giọng đáp nhẹ một tiếng “Cám ơn.”

Xe bus dừng tại bến đỗ, xuôi theo dòng người xuống xe đã thấy Trình Mộ Vũ tươi cười tao nhã đứng trước biển báo.

“Trình thiếu .” Lễ độ xưng hô một tiếng, khóe miệng mang theo nụ cười thường nhật.

Thừa dịp lúc Lục Vân hi còn chưa kịp phản ứng, thân thủ đã đỡ lấy cặp tài liệu cậu đang cầm trong tay “Vân Hi, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Trả lời ngắn gọn không quá thân mật.

Đối với Vân Hi lãnh đạm, Trình Mộ Vũ cũng chỉ mỉm cười, không quá mức để ý, vẫn mang bộ mặt tươi cười cùng cử chỉ ưu khiêm (ưu tú và khiêm nhường) “Tôi đưa em đi———.”

“Cám ơn.”

Trước tầm mắt tò mò, dò xét của những người xung quanh, Vân Hi đi tới chiếc xe kia, tận lực cúi thấp đầu không gây thêm sự chú ý, hành động này đã là thói quen bao năm của cậu, không giống như lúc còn trẻ luôn luôn ngửng đầu đường hoàng, còn giờ thì một mực im lặng không khiến người nào để ý tới mình…

Thu hết hành động của Vân Hi vào trong mắt, Trình Mộ Vũ khóe miệng khẽ nhếch, vẫn lịch lãm như trước mở cửa xe, nhìn Vân Hi an tọa, mới ngồi vào vị trí lái, khởi động xe đi.

Tao nhã đặt tay ở vô-lăng, mỉm cười “Muốn đi đâu.”

“Tại ngã tư phía trước cho tôi xuống là được, cám ơn.”

“Chẳng lẽ tôi như vậy làm cho không người nào muốn ở gần tôi sao ”

“Không phải, xin Trình thiếu đừng hiểu lầm.”

“Em đã nói không phải thì vì sao cứ luôn muốn rời đi.”

“Làm việc———-.”

Giải thích đáp án ngắn gọn, không chút dao động, bởi vì cậu biết cho dù có viện nhiều lý do thì cũng không thể ngăn cản đối phương muốn làm bất cứ chuyện gì.

“Vậy tôi hôm nay sẽ làm trợ thủ cho Vân Hi.”

“… Cám ơn.” Nếu là chuyện đã được định thì cậu bất đắc dĩ phải chấp nhận thôi, Vân Hi đành khẽ nói một tiếng tạ ơn, ngữ khí cũng tự nhiên hơn chút.

Vì tránh tiếp tục bàn luận về vấn đề này, Lục Vân Hi lấy bao đồ đặt ở chỗ ngồi phía sau, rút ra những thư tín chưa được chuyển đi sắp xếp lại, trong số đống thư từ bỗng lẫn một bức thư, không có tên người gửi, không đề ngày tháng,nó không phù hợp với quy cách, không tem, không dấu…Mà cậu cũng không thấy cái này xuất hiện trong trí nhớ… Vân Hi đang nghi hoặc, mơ hồ thì Trình Mộ Vũ đã với tay cầm lấy lá thứ vô danh trong tay cậu, đáy mắt hắn lóe lên chút thần sắc khác thường nhưng lại lập tức biến mất, nhanh tới nỗi Vân Hi không kịp đoán hàm ý trong đó ….

“Lá thư này, tôi nghĩ tôi biết địa chỉ của nó.”

Lúc Vân Hi định đoạt lại thì hắn đã cất ngay vào trong túi áo mình. “Cái này không thấy đề tên, để tôi xử lý “

Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Trình Mộ Vũ, nhưng hắn rõ ràng không phải người hành xử mập mờ, bất minh, Vân Hi gật gật đầu “Vậy phiền Trình thiếu.”

Được Vân Hi tín nhiệm, Trình Mộ Vũ mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng trong tâm tràn đầy vui sướng.

Bận rộn chuyển hết thư tín, mệt mỏi phút chốc cũng giảm bớt đi nhiều, nghiêng đầu nhìn một bên nét mặt đầy ôn nhu, lịch lãm của Trình Mộ Vũ, Vân Hi ngữ khí cũng thoải mái hơn một chút, thực sự biết ơn, dù sao cũng đã cố ý làm khó xử người ta…Nếu không có Trình Mộ Vũ làm tài xế cho cậu, thì cũng sẽ không kết thúc công việc thuận lợi như vậy.

“Không cần khách khí, không sao đâu, vậy có thể vinh hạnh cùng tôi đi ăn một bữa cơm được không.”

“Được!”

Sự thể cũng đã đến thế này rồi mà cứ cự tuyệt cũng không phải phép, Vân Hi chỉ có thể gật đầu đáp ứng……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK