Luồng oán niệm trầm thấp từ A Quân làm cho Xà quân sững sờ một chút.
“Không có.” Y trả lời.
“Em gái của tôi không có cho ngươi anh nhân cơ hội ở trên người em ấy bò loạn chứ?......”
“Không có.”
“Khi em gái tôi thay quần áo có phải anh đều nhìn thấy không?” A Quân giận dữ chỉ xà mỗ.
“Ta......”
“Anh phủ nhận cũng không có được! Xà vốn không có mi mắt a! Anh tên hỗn đản này không lừa được tôi đâu!”
Người này từ lúc nào lại trở nên hiểu rõ xà như vậy? Rõ ràng đang vì em gái mình đòi công đạo, vì sao nhìn qua giống như đang muốn rời đi lực hiềm nghi của em gái hắn? Xà quân có điểm buồn bực.
Từ khi làm người tới nay, Xà quân lần đầu tiên rõ ràng cảm giác được —— vô tội.
“Thị lực của xà rất thấp......” Vì thế Xà quân giải thích.
“Thế hiện tại đồng hồ treo trên tường kia đang chỉ mấy giờ?”
“6 giờ rưỡi.”
“Anh còn nói thị lực thấp! Tôi còn cho rằng anh là trắng (thuần khiết, thanh cao), không nghĩ tới anh bên trong dĩ nhiên là có màu!” A Quân đập tay trên bàn chất vấn, thanh sắc câu lệ.
“Tốt lắm, tôi đi lấy thức ăn, anh chậm rãi cùng hắn giải thích đi.” Mặc kệ bọn họ, Hán Phong bay vào bếp.
“Anh còn muốn nói gì nữa?” A Quân không có từ bỏ ý định.
“Cho dù ta thị lực tốt đi chăng nữa, nhưng lệnh muội vẫn đem ta dưỡng ở phòng khách, nàng không lẽ lại vào phòng khách thay quần áo?”
“Hừ, dựa vào cái gì muốn tôi tin tưởng anh?”
“Nhân cách của ta.” Xà quân chỉ chỉ chính mình: “Tuy ta là xà, nhưng thỉnh tin tưởng ta, ta làm người sẽ không bội tín vong ân. Nếu những lời ta vừa nói có nửa câu là dối trá, ta liền nuốt ngươi.”
“......”
Từ khi làm người tới nay, Xà quân tựa hồ nhanh hơn cả sự phát triển của trái đất, đã biết —— vô lại.
————————————-
Từ khi làm người bạn Xà ngày càng học được nhiều điều =]]