• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyện anh họ mượn tiền chỉ là nhạc đệm, Ngô Hạo không để ý lắm, nếu Tô Chính Khôn không đồng ý để bọn họ dọn đi vậy cứ tiếp tục ở lại trong quán thôi, vừa lúc cũng có thể tăng thêm thời gian học tập kỹ năng đánh cận chiến.
Khi sức khỏe dần dần bình phục, yêu cầu huấn luyện của Tô Chính Khôn với Ngô Hạo càng ngày càng nghiêm khắc, cường độ huấn luyện thể năng gia tăng từng bước.

Buổi sáng bắt đầu chạy bộ từ năm giờ, quãng đường biến thành năm cây số, hơn nữa yêu cầu chạy với trang bị nhẹ trong mười lăm phút, đeo bao cát 10kg chạy trong hai mươi phút, tiêu chuẩn này còn cao hơn yêu cầu dành cho bộ đội.
Advertisement
Sau đó là luyện tập vật lộn kịch liệt, sân bãi là trên bờ cát ở bờ biển.

Tô Chính Khôn tự mình làm mẫu, trước mười giờ sáng mỗi ngày đều phải vật Ngô Hạo ngã sấp mặt, xương cốt mỏi nhừ, hoàn toàn là tiến hành huấn luyện dựa theo tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng.


Cũng may sức lĩnh ngộ của Ngô Hạo rất mạnh, cũng có thể chịu được cực khổ, kỹ thuật vật lộn đề cao vô cùng rõ ràng.
Đến buổi tối sau khi quán ăn đóng cửa, Ngô Hạo còn phải huấn luyện cường độ cao hai giờ trong phòng tập thể thao gần đó, chủ yếu là đánh bao cát, huấn luyện tốc độ và lực độ quyền cước, cùng với cân đối thể năng.
Còn về thời gian chơi chứng khoán, Ngô Hạo sắp xếp từ một rưỡi đến ba rưỡi chiều mỗi ngày, trong khoảng thời gian đó quán ăn hầu như không có khách, hắn có đầy đủ thời gian phân tích thị trường chứng khoán và tình hình kinh tế bây giờ, sau đó tiến hành đầu tư chính xác, đến hơn một tháng cuối năm đã kiếm hơn 400 ngàn, tổng tài sản đến gần 800 ngàn.
“Ôi trời mẹ ơi, Á Kiệt, chủ tịch công ty chúng ta đã chết rồi, trẻ tuổi như vậy đúng là quá đáng tiếc”.
Tống Thiến ở quầy thu ngân chơi điện thoại đột nhiên kêu to, khiến người một nhà đang chuẩn bị ăn cơm tất niên bị dọa giật mình.
Hôm nay là hai mươi lăm tháng chạp, Tô Chính Khôn đã đóng cửa quán ăn, người một nhà ăn cơm tất niên, sau đó sẽ dẫn Tô Cẩm Nguyệt và Ngô Hạo về quê ăn Tết, trong nhà còn có bố mẹ hơn bảy mươi tuổi.
Hồ Á Kiệt đang ôm đứa trẻ nghe thấy thế thì bĩu môi: “Chuyện này ngày hôm trước anh đã biết rồi, nội bộ công ty thông báo, tất cả nhân viên không được truyền ra ngoài, không ngờ bây giờ đã được lên báo”.
“Anh, chủ tịch công ty các anh tên là Từ Thiên Long đúng không, hình như chỉ có ba mươi tuổi, chết thế nào vậy?”
Tô Cẩn Nghiên đã được nghỉ đông đang bận rộn nhặt rau chỉ thích hóng chuyện.
Từ Thiên Long? Ngô Hạo ở một bên nghe vậy, trong lòng run lên, mới biết hóa ra vợ chồng Hồ Á Kiệt đều làm trong tập đoàn Thiên Long.

Tống Thiến bởi vì đẻ con nên mới từ chức, đột nhiên biết được tin tức này thì rất bất ngờ, là ai chứng minh mình đã chết chứ?
“Chủ tịch của bọn anh là người Mỹ gốc Hoa, năm nay mới ba mươi mốt tuổi, trông cực kỳ đẹp trai, nhưng cậu ta thích chơi trò cảm giác mạnh và thám hiểm, mấy tháng trước mất tích, là ba ngày trước vợ chưa cưới của cậu ta cầm giấy khai tử tới công ty, bọn anh mới biết chủ tịch xảy ra chuyện ở một nơi không người.

Lúc người dân địa phương và cảnh sát phát hiện ra cậu ta thì chỉ còn lại bộ xương và túi đeo lưng chứng minh thân phận.

Thi thể đã bị thú dữ ăn, nguyên nhân tử vong không biết được”.

Khốn kiếp, đúng là quá độc ác, không đợi Hồ Á Kiệt nói xong, Ngô Hạo đã tức giận đến mức cả người phát run.

Hắn không nghĩ cô ả Chu Mẫn này lại dùng cách đó để chứng minh mình đã chết, rất có thể là đã giết một người khác làm kẻ chết thay, những người này vì tranh đoạt tài sản của mình mà mất hết lý trí.
“Chủ tịch chết, đám quản lý công ty phải thay đổi lần nữa.

Nghe nói vợ chưa cưới của chủ tịch đã có giấy kết hôn rồi, có quyền thừa kế, cô ta còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, nói không chừng công ty Thiên Long sẽ rơi vào trong tay cô ta, đãi ngộ của công ty Thiên Long rất tốt, hết năm nay em đi làm anh thấy được không? “.
Tống Thiến đi tới nhận lấy đứa trẻ, bàn bạc với Hồ Á Kiệt.
Hồ Á Kiệt cười nói: “Em có đi làm hay không cũng không ảnh hưởng đến ai, chuyện của đám quản lý công ty rất phức tạp, cái chết của chủ tịch cũng quỷ dị.

Cảnh sát chứng minh chủ tịch đã chết ít nhất ba tháng trở lên, nhưng một tháng trước chủ tịch còn mở một cuộc họp video với đám nhân viên quản lý trung tầng, lúc đó còn thương lượng về việc tiến hành hợp tác thương mại với năm quốc gia, nghe nói chủ tịch còn đuổi vợ chưa cưới Chu Mẫn của mình ra khỏi phòng họp.

Bây giờ công ty đang tranh cãi với Chu Mẫn, công ty có video chứng minh chủ tịch không chết, không đồng ý để Chu Mẫn tiến vào hội đồng quản trị, chắc là sẽ có kiện tụng”.

“Oa, chuyện này đúng là k1ch thích, ân oán nhà giàu có, sóng gió trong công ty khó bề phân biệt.

Anh, hết năm nay em cũng muốn đến công ty các anh thực tập, nói không chừng có thể hóng được ít chuyện để viết tiểu thuyết, anh giúp em đi”.
Tô Cẩn Nghiên hưng phấn, lại đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Ngô Hạo có chút không đúng, đôi mắt trợn tròn, cả người cũng đang run rẩy, liền vội vàng hỏi: “Anh rể, anh làm sao thế?”
Tô Cẩm Nguyệt cũng phát hiện ra điều dị thường, đưa tay sờ trán Ngô Hạo một cái, không bị sốt mà.
“Không phải là lại bị ngốc rồi chứ? Nếu như vậy thì hãy nhanh chóng đuổi cậu ta đi đi, nhà chúng ta cũng không nuôi kẻ ngốc”.
Lý Mai ở một bên cười nhạt.
Tô Chính Khôn vừa nghe liền tức giận: “Nói bậy gì vậy, Tết nhất đến nơi, Ngô Hạo, con khó chịu chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK