• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cậu làm?" Ninh Tuy ở trong não hỏi 001.
"Sao có thể là tôi được?" 009 nghi ngờ nói: "Tôi không có công năng này."
Người phục vụ sợ tới mức vội vàng xin lỗi, Ninh Viễn Minh rút khăn giấy hung hăng lau mặt, nhưng cố gắng thế nào cũng không lau được.
Tóc y đã ướt toàn bộ, trà sữa không chừng nhỏ giọt trán và tai, trân châu trong trà sữa như thể từ sau cổ áo lọt vào trong quần áo, toàn thân nhớp nháp khó chịu.
Căn bản không thể lau sạch được, y vò nát khăn giấy rồi ném lên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ: "Cậu bưng trà sữa kiểu gì vậy?!"
"Không sao, đi đi." Ninh Tuy kéo người phục vụ ra phía sau, ý bảo cậu ta mau chỏng rời đi.
"Ninh Tuy, cậu cố ý đúng không!" Ninh Viễn Minh tức giận trừng mắt nhìn Ninh Tuy.
"Liên quan gì đến tôi." Ninh Tuy vô tội nói: "Hôm nay cậu ra ngoài có phải không xem hoàng lịch(1) hay không, có lẽ hôm nay là ngày xui xẻo của cậu, không thích hợp ra ngoài."
(1) Hoàng lịch 黄历: Sách nói về thời tiết ngày tháng.
Nói xong Ninh Tuy còn cân cần lấy ra mấy tờ giấy, nâng m ông chuyển qua: "Mau lau đi, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, đừng để bị lạnh."
Ninh Viễn Minh: "........"
Ninh Viễn Minh cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến thần trí không rõ luôn rồi.
Y vô thức nhận lấy khăn giấy mà Ninh Tuy đưa cho, còn thật sự tự lau tóc.
Tất cả những người xung quanh đều nhìn sang, nhìn đầy đầu y toàn trà sữa, điên cuồng cười nhạo.
Ninh không không cười nhưng lộ ra vẻ lo lắng vận xui của Ninh Viễn Ninh sẽ lây sang cho mình, cơ thể lùi về sau, cách Ninh Viễn Minh xa một chút, càng khiến người ta thêm nổi giận lôi đình(2).
(2) Nguyên văn — 火冒三丈 (Hỏa mạo tam trượng): Nổi trận lôi đình, nổi cơn tam bành, nổi giận đùng đùng.
Ninh Viễn Minh lồ ng ngực phập phồng: "Cậu có bản lĩnh thì đừng chơi cái trò cách xa kiểu đó, nếu như cậu thật sự có bản lĩnh đó thì đừng quay về Ninh gia! Cậu cho rằng cậu rất quan trọng sao, sau khi cậu kết hôn với một người thực vật, mẹ chưa từng nghĩ về cậu mấy lần!"
Ninh Tuy nói: "Tôi căn bản cũng không có định về cái ngôi nhà đó, người trong ngôi nhà đó, nếu cậu muốn thì tặng cho cậu đấy."
"........"
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Ninh Tuy, Ninh Viễn Minh có một loại cảm giác như đang đánh phải quả bóng hơi.
Hạt trân châu vẫn không ngừng rơi xuống áo len, y chỉ cảm thấy hôm nay bản thật sự xui xẻo, lại lấy thêm mấy tờ giấy, hung hung lau dưới cằm.
Lườm Ninh Tuy một cái, y tức giận đứng dậy, xấu hổ rời khỏi quán trà sữa.
001 nhìn bóng dáng rời đi của Ninh Viễn Minh, ở trong não Ninh Tuy huýt sáo: "A Tuy, hôm nay cậu chiến đấu rất tốt, làm cậu ta tức giận quá chừng."
Ninh Tuy vừa định mở miệng, đột nhiên tức giận vỗ đùi một cái: "Tên nhóc này có phải còn chưa trả tiền không?! Dám chạy!"
001: "........"
Trà chưa vẫn phải uống hết, không thể lãng phí tiền, Ninh Tuy chậm rãi uống cạn cốc trà sữa trước mặt mình, tới quầy thanh toán tám ly trà sữa.
Cốc trà sữa kia của Ninh Viễn Minh cũng là do cậu trả.
Ninh Tuy đau lòng nói: "A thống, giúp tôi nhớ kỹ, lần sau tìm Ninh Viễn Minh lấy lại hai mươi tám tệ."
001: "........."
Người phục vụ vốn tưởng hôn nay nhất định phải bị quản lý mắng, không ngờ còn có vị khách hợp tình hợp lý mà liên tục cảm ơn.

Thời điểm đẩy cửa rời đi, Ninh Tuy lại liếc nhìn chỗ mình vừa mới ngồi, vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ trên mặt đất có thứ gì đó khiến người phục vụ kia bị vấp ngã sao?
Nhưng nhìn dưới đất, gạch lát sàn nhà sạch sẽ, không có thứ gì có thể khiến những chiếc cốc trà sữa trên tay người thực vụ đột nhiên nghiêng đổ.
...........
Sau khi Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh rời đi, Từ Thiên Tinh ngồi cách đó không xa mới buông cuốn Menu trước mặt mình xuống.
Lúc tối muộn thấy Ninh Viễn Minh vội vàng rời khỏi ký túc xá, giống như đang hẹn với người nào đó.
Hiện tại hắn và Ninh Viễn Minh đang ở trong trạng thái nửa cắt đứt, Ninh Viễn Minh không nói với hắn một câu nào, đó là chuyện rất bình thường, nhưng Ninh Viễn Minh ra ngoài gặp mặt lại tránh mặt hai người bạn cùng phòng kia, giống như không muốn người khác biết, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Từ Thiên Tinh không nhịn được đi theo.
Không nghĩ tới.......!lại chính tai nghe được đoạn đối thoại giữa Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh.
Trước đó về chuyện của đại thiếu gia và Quý gia thì hắn nghe hiểu, hắn biết Ninh Tuy gả thay cho Ninh Viễn Minh.
Nhưng những gia hai người nói sau đó khiến hắn có chút hoang mang(3).
(3) Nguyên văn — 云里雾里: Theo Baidu, từ này có nghĩa là hoang mang, xuất phát từ 《 Thế thuyết tân ngữ 》.
"Ngôi nhà đó nếu cậu muốn thì tặng cho cậu đấy" là sao?"
Vì sao nghe giống như ngôi nhà đó căn bản là của Ninh Tuy, sau đó bị Ninh Viễn Minh cướp mất?
Nhưng chẳng phải Ninh Tuy là họ hàng của Ninh gia sao?
Lời Ninh Viễn Minh nói cũng rất kỳ quái, trong tình huống bình thường bất luận người nào nhắc đến mẹ mình, đều sẽ nói "mẹ tôi", nhưng trong câu nói kia của Ninh Viễn Minh không mang theo định ngữ nào(4).
(4) Định ngữ 定语: là thành phần bổ nghĩa, giới hạn ý nghĩa đến danh từ trung tâm trong một cụm danh từ.

Có thể hiểu đơn giản định ngữ là cấu trúc dịch ngược giữa tiếng Việt và tiếng Trung.
........!Nghe ra quả thật giống như mẹ Ninh là mẹ chung của bọn họ.
Nhưng làm sao có thể?
Chẳng lẽ là do khoảng thời gian này mình nảy sinh ấn tượng không tốt với Ninh Viễn Minh, cho nên mới đa nghi?
Mặc dù cảm thấy có thể là mình nghĩ nhiều, nhưng Từ Thiên Tinh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, trực giác nói cho hắn biết, trên người Ninh Viễn Minh khẳng định có chuyện gì đó mà hắn không biết.
............
Ninh Tuy về đến nhà, bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần dùng để cắm trại.
Hai người bạn cùng phòng rất mong chờ buổi cắm trại năm ba lần này, Ninh Tuy không quá mong đợi, nhưng tiền đã đóng rồi, theo tính cách của cậu khẳng định không thể lãng phí.
Lần này phải đi mất ba ngày, ba ngày không được chạm vào lão công thực vật của mình, nghĩ thôi cũng khiến người đau khổ.
Tối nay nhất định phải bù lại vốn.
Nghĩ vậy, Ninh Tuy gọi cho trợ lý Chu, lái xe đưa mình đi mua sắm.
Quý Úc Trình nằm trên giường cả một ngày trời, chờ vợ nhỏ về nhà.
Không ngờ vừa về, không lên lầu hai thăm mình trước, mà là vừa đặt túi sách xuống liều gọi trợ lý Chu ra ngoài.

Quý đại thiếu gia bị động chờ đợi, nghe tiếng động cơ ô tô dừng lại, rồi lại rời đi, chỉ cảm thấy thời gian trời qua cực kỳ chậm chạp, cực kỳ khó khăn.
"Ký chủ, muốn xem phim không?" 009 ở trong đầu hắn hỏi.
Trước đó cũng quên đi, nó không có bất kỳ năng lượng nào, thậm chí rất khó để giúp Quý Úc Trình tiếp xúc với thông tin ở thế giới bên ngoài, chỉ có thể liên lạc với một số thông tin tương đối gần mà thôi.
Nhưng bây giờ hơn một nửa chức năng đã được khôi phục, còn có chức năng trình chiếu, nó có thể tải xuống lượng lớn phim ảnh, phát chúng trong não Quý Úc Trình.
Bất quá nó chỉ là một hệ thống không thể băn bỏng ngô uống coca, nếu không thật sự muốn thử cách sống của con người.
Cuộc sống của người thực vật tăm tối và dài đằng đẵng, trước khi vợ nhỏ chưa đến, Quý Úc Trình còn có thể quen với cuộc sống nằm ườn đơn điệu này, nhưng sau khi vợ nhỏ đến, hắn cảm thấy mình càng ngày càng không chịu được nữa.
"Vậy tìm một bộ xem chơi đi." Quý Úc Trình không chút hứng thú nói.
Hắn hoàn toàn không hứng thú với phim truyền hình trên thị trường, Quý thị có một chi nhánh phụ trách bộ phận giải trí điện ảnh, chín mươi chín phần trăm các cảnh ngọt ngào đến mức khiến hắn có thể biết được diễn biến tiếp theo ngay cả khi nhắm mắt.
"Được." 009 kích động mở tệp tin tuyển chọn 8 giờ(5) mà nó thích.
(5) Nguyên văn — 八点档: là một thuật ngữ truyền hình, thường dùng để chỉ các chương trình phim truyền hình do các đài truyền hình phát sóng vào lúc 20:00-21:00 các ngày trong tuần (từ thứ Hai đến thứ Sáu).

Hiện tại, thuật ngữ tám giờ hiếm khi được sử dụng ở Trung Quốc đại lục và tất cả họ đều đang nói về giờ vàng.
Mặc dù rất không hứng thú với bộ phim đạo đức gia đình mà 009 chiếu, nhưng ở trong đầu nghe được nhân vật ầm ầm trong phim, bỗng thấy không còn nhàm chán như trước nữa.
Quý Úc TRình liếc nhìn vài lần, nhưng tâm trí hắn vẫn đặt ở dưới lầu biệt thự, suy nghĩ thử rốt cuộc mấy giờ Ninh Tuy mới về.
009 đột nhiên nói: "Ký chủ, anh cảm thấy hiện tại chúng ta có giống......! bà nội trợ nhàm chán xem phim giết thời gian chờ chồng về không?
Quý Úc Trình: ".........."
Gân xanh trên trán Quý Úc Trình giật giật: "Tắt đi, tao không xem nữa."
Không ngờ một câu thôi lại thành tai họa, 009 vội nói: "Xem một lát nữa đi, vợ nhỏ của anh không biết, sẽ không ảnh hưởng đến hình tưởng của anh đâu."
Quý Úc Trình mặt vô biểu tình nôn ra hai chữ: "Tắt."
(*) Nguyên văn — 关了.
009: ".........."
Ai bảo nó miệng tiện, này thì miệng tiện!
Tắt TV trong đầu Quý Úc Trình, 009 uể oải tự tìm một khóc xem một mình, chẳng qua là xem phim mà thôi, ít nhát hai người cùng nhau xem mới thú vị, một mình xem quá cô đơn.
009 tắt trình chiếu, trong đầu Quý Úc Trình lại hồi phục một mảnh trống trải và tĩnh lặng.
May mắn thay, nửa giờ sau, Ninh Tuy và trợ lý Chu rốt cuộc trở về hai hai túi đồ lớn.
Quý Úc Trình nghe tiếng bước chân quen thuộc, khóe miệng linh hồn không tự chủ nhếch lên, nhưng ngay lập tức cảm thấy bản thân như vậy xác thực.....!giống như một chú chó lớn được thuần hóa, rất không phù hợp với thân phận lạnh lùng của mình, vì vậy hắn vội vàng thu lại khóe miệng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
009 đứng ngoài quan sát hắn biến sắc: "......."
Ký chủ gánh nặng quá rồi, khuôn mặt của người thực tám năm năm đều không thay đổi một lần, ai thèm quan tâm nội tâm anh không ổn định hay không?!
Ninh Tuy nghĩ đến việc đêm nay phải chạm nhiều hơn để bù đắp cho ba ngày tới, vừa buông đồ xuống liền phi lên tầng tắm cho Quý Úc Trình.

Quý Úc Trình nghe thấy âm thanh chạy như bay một bước lên ba bậc thang, tâm tình u sầu lúc trước vì chờ lâu lập tức tan thành mây khói, biến thành quả trứng luộc chưa chín ngọt ngào.
009 không khỏi cảm thán: ".......!Mới rời nhà một ngày, nói chính xác hơn, cậu ta rời nhà lúc 8 giờ, về nhà lúc 5 giờ, rời khỏi anh còn chưa được 9 tiếng, cậu ta liền nhớ anh như vậy sao?"
Nhìn tốc độ chạy, mang theo háo hức không thể chờ được, người nào không biết còn cho rằng chạy theo tờ vé số năm triệu.
Quý Úc Trình không thèm để ý 009, bởi vì Ninh Tuy đã đến bên giường hắn.
Tâm tình hắn có chút phơi phới cảm nhận vợ nhỏ dùng ngón tay nóng bỏng, vội vàng c ởi quần áo hắn như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Chuyện tắm cho Quý Úc Trình đã trở thành thói quen, hiện tại Ninh Tuy đã có thể làm rất thành thạo.

Quản gia như thể ngầm thừa nhận chuyện này đã thành công việc của cậu, hiện tại chỉ cần Ninh Tuy về nhà, quả gia sẽ không quản chuyện này thêm.
Ninh Tuy chỉ mong quản gia đẩy hết những việc này cho mình.
"Tắm cho anh một trăm lần tôi cũng đồng ý." Ninh Tuy nhéo khuôn mặt nhái nhợt của lão công thực vật nhà mình, càng nhìn càng thích.
Mặc dù lão công rất nặng, khi ôm lên phải tốn rất nhiều sức, nhưng mỗi lần tắm cho hắn, giá trị kinh nghiệm thu được việc này so với bình thường rất nhiều, có thể nhận được một khoản tiền lớn, Ninh Tuy ở trong lòng vui vẻ, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Nội tâm Quý Úc Trình ngọt ngào đến mức rối tinh rối mù.
009 quả thật không nhìn nổi, vừa định nói gì đó.
Quý đại thiếu gia sâu kín hỏi: "Mày có người nguyện ý tắm cho mày một trăm lần không?"
009: "......."
Đủ rồi! Nó không có! Nó biết nó không có!
Ninh Tuy giúp Quý Úc Trình thay đồ ngủ xong, bế hắn lên xe lăn, đẩy lão công thực vật xuống lầu.
Phòng ăn của biệt thự nằm bên cạnh cửa sổ kính trong suốt, bên ngoài là bãi cỏ và hoa viên, ban đêm đèn trong vườn thắp sáng, ánh sáng mờ ảo soi rõ đống tuyết và cây Rieger begonias nở rộ vào mùa đông, đẹp không tả xiết.
Mấy ngày trước ông Quý không ở nhà, hôm nay hiếm khi rảnh nên quay về thăm nom một chuyến.
Xe dừng lại trên bãi cỏ, ông vừa bước xuống xe liền chú ý đến ba người đang ngồi trong phòng ăn bên cửa sổ kiểu Pháp.
Quý Úc Trình bị đẩy đến chỗ của mình, mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông sạch sẽ, đầu hơi rũ xuống, một tay còn đặt lên tay vịn của xe lăn, cùng Ninh Tuy đan mười ngón lại với nhau, thoạt nhìn giống như đã tỉnh, đang ăn tối cùng Ninh Tuy!
Lão gia tử hơi thở ngưng trọng, nhanh chân bước vào.
Đi được mấy bước cơ thể gần như yếu đi, chỉ có thể dựa vào tường khiến bản thân bình tĩnh.
Sau khi bước vào mới phát hiện cháu trai lớn nhà mình tỉnh chỗ nào, hai mắt rõ ràng vẫn nhắm nghiền, chỉ là được đặt trên xe lăn, ăn tối cùng Ninh Tuy và quản gia.
Ông Quý: ".........."
Lúc trước khi bọn họ ăn tối Quý Úc Trình đều nằm trên giường, dù sao người thực vật không thể ăn tối, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để suy trì mạng sống.
Ông thật sự không ngờ Ninh Tuy ăn tối, cư nhiên còn tắm sạch sẽ cho Quý Úc Trình.....!rồi đưa xuống đây.
Giữa nỗi niềm vừa vui vừa buồn, tầm mắt ông Quý lại rơi vào bàn tay đang năm chặt tay Quý Úc Trình của Ninh Tuy một lần nữa, tâm tình cực kỳ phức tạp.......!và cổ quái.
Ông Quý trở về, quả gia vội vàng đứng dậy: "Ngài đã về rồi."
Bình thường khi lão gia tử không ở, Ninh Tuy đề mời ông cùng ăn cơm.

Thiếu phu nhân dễ tính, không để ý những điều này, nhưng lão gia tử thì khác.

Ông không dám ngồi vào bàn ăn trước mặt lão gia.
Ninh Tuy gật mình, vội quay đầu lại, gọi một tiếng ông nội.

"Không có gì, tiếp tục ăn cơm đi." Lão gia tử cởi áo khoác ngoài đi tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nói với quản gia: "Lấy giúp ta một ly nước."
Quản gia nhanh chóng xoay người vào bếp.
Lão gia tử vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay đanh nắm chặt Quý Úc Trình của Ninh Tuy, Ninh Tuy có chút xấu hổ, nhưng cũng không có ý định buông ra.
Dù sao mình và Quý Úc Trình đã kết hôn rồi, lão gia tử không phải cũng hy vọng mình càng thích Quý Úc Trình hơn sao.
Trong phúc trốc chìm vào yên tĩnh.
Lão gia tử không nhịn được mở miệng: "Sao ăn cơm cũng phải mang Úc Trình theo? Ăn cơm như vậy, không nhìn mặt cũng không sao."
Ông không có ý định khiển trách Ninh Tuy, trước đây ông cũng từng nghĩ cháu trai lớn nhà mình sẽ ngày ngày nằm trên chiếc giường đó, nếu như không có nhận thức, sẽ không suy sụp tinh thần đâu?
Khi người khác ăn cơm, thư giãn, vui chơi hắn chỉ có thể nằm ở đó đơn độc một mình.
Nhưng người thực vật làm sao sẽ có ý thức được?
Ý nghĩ này chỉ vừa thoáng qua trong đầu lão gia tử mà thôi, cũng không nghĩ nhiều.
Không nghĩ tới Ninh Tuy vừa vào cửa đột nhiên nghĩ đến ý tưởng thay đổi hành động.
Mang người thực vật cùng nhau ăn tối, để người thực vật ở bên cạnh, cảnh này vì sao nhìn lại có điểm kỳ quái và......!điên rồ.
Ninh Tuy không có gan nói bởi vì mình sắp phải đi cắm trại, vì vậy thừa dịp nắm tay lão công thực vật nhiều một chút.
"Bởi vì quá thích." Ninh Tuy chân thành nói: "Cho nên không nhịn được mang theo anh ấy bên người."
Lão gia tử: ".........."
Ly nước trên tay lão gia tử nghiêng ngả, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Ông không hiểu tình yêu cảu người trẻ tuổi ngày nay, nhưng ông cũng rất chấn động!
Người thực vật bên cạnh toàn than đều đỏ bừng, giống như tôm luộc chín.
Tại sao vợ nhỏ lại nói những lời này trước mặt ông già.......!thật sự khiến người xấu hổ.
Nếu như bây giờ Quý đại thiếu gia tỉnh lại, hắn e rằng phải mặt vô biểu tình làm bộ như không nghe thấy, lãnh đạm đi vào phòng tắm, sau đó mặt đỏ tai hồng ngồi xổm xuống tự vò đầu mình.
Bất quá thì ra là vậy sao? Hắn vẫn cho rằng vợ nhỏ sợ mình cô đơn một mình trên lầu, mới đẩy hắn xuống để có cảm giác tồn tại.
Hoa ra à bởi vì sắp đi cắm trải, không nỡ xa hắn, muốn tranh thủ từng giây ở bên cạnh hắn.
Thời gian ăn cơm cũng chỉ tốn mười mấy phút, thời gian quá ít......
Vợ nhỏ thật sự so với trong tưởng tương vẫn.....!vẫn.....
"Vẫn bi3n thái." 009 giúp hắn nói ra từ này.
Quý Úc Trình: "........."
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Quý Úc Trình: Đưa hợp đồng công ty cho tao xem, để tao xem thử những hạng mục làm ăn đó tiến triển đến đâu rồi.
009: Da mie(6)! Hệ thống không nhìn thiên văn!
(6) Nguyên văn — 达咩: Phát âm là da mie, hán âm của từ "Dame (だめ)" trong tiếng Nhật = không được, không thể.
——————
Trans manhwa muốn mù con mắt, xóa sửa phải căng mắt ra nhìn, chắc tui phải đi đo kính thôi, mờ quá trời:(.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK