Tuy hình hài của cái thứ đó trông cực kì quái dị nhưng bốn người Tứ Địa không hề mất bình tĩnh, bao năm nay chui đất , đào hang, những sự việc kì lạ như thế này, họ gặp như cơm bữa.
Ông Hậu chẳng nói chẳng rằng, ngửa cổ lên trời tru lên một tiếng vô cùng lớn, rồi nhảy bổ về phía nhóm Tứ Địa, nhưng vừa vướng vào những sợi chỉ ngũ sắc thì nhanh chóng bị bật lại phía sau, chỉ thấy một mùi thịt người chết nướng, tanh tanh đến lợm giọng lan tỏa trong không khí.
Chỗ chạm vào sợi chỉ ngũ sắc đã bị đốt đến khét lẹt.
Bốn người ở bên ngoài trận pháp vẫn chằm chằm, tập trung nhìn vào từng cử chỉ, hành động của ông Hậu, thấy mình đã bị nhốt ở trong trận pháp, không thể nào lại gần được những người kia.
Tròng mắt trắng dã của ông Hậu đảo liên hồi, rồi đột nhiên ông ta cúi xuống đất, nhặt lấy những đoạn xương người, liên tiếp mà ném thẳng về phía nhóm Tứ Địa, chỉ nghe thấy tiếng gió vèo vèo, từng đoạn xương nhanh chóng bay với tốc độ khủng khiếp về phía bên này.
Nếu bị dính những đoạn xương đó, không chết thì cũng tàn, bốn người cũng không dám đón đỡ, nhanh chóng tách nhau ra mà né tránh.
Tiếng bụp, bụp, bụp phát ra, từng khúc xương ném trượt găm trên vách đất, găm cả vào rễ cây Đa, ấy mới thấy lực ném mạnh đến cỡ nào.
Từng đoạn xương nào là xương tay, nào là chân, thậm chí ông Hậu còn nhặt cả một cái đầu lâu người ném thẳng về bên này.
May sao số lượng không có nhiều, cho nên chỉ một thoáng là phía trong trận pháp không còn xương nữa.
Sau một trận đạn pháo bằng xương đấy, bốn người đang đứng ở một chỗ phải tách hết ra xung quanh.
Lúc này như nhận ra được điều gì , Địa Ngũ vội vàng quát lớn:- Cẩn thận, nó ném xương phá trận, chuẩn bị tấn công đấy, lấy hết vũ khí ra.Ba người còn lại nghe được lời nhắc nhở, bèn tỉnh táo quan sát xung quanh.
Qủa thật không phải ông Hậu ném xương không có mục đích, mà tất cả các đoạn xương đấy, đều ném về phía các lá cờ cắm trên mặt đất, khiến có hai lá đã bị gãy làm đôi.
Cả bốn người nhanh chóng lấy các khúc kim loại khi trước đã dùng để dò mạch đất, giọng của Địa Ngũ tiếp tục vang lên:- Lấy mào Kê Xà tán vào Thất Khúc gậy, nó mà lao đến, đập thấy bà nó.Mọi người nhanh chóng lục trong túi đeo, lấy ra một đồ vật nhìn như mào Gà, nhưng không phải Mào Gà, họ bóp nát vật đó, chà xát lên thân các khúc kim loại.
Ở phía bên này ông Hậu thấy đám người kia đang chuẩn bị đối phó mình, thì làm sao có thể để bốn người đó thành công được, nhanh chóng như một cơn lốc đen, ông ta dùng hai chân phía sau mà bật cao lên, vồ lấy một người ở gần nhất.
Địa Nhị là người ở gần ông Hậu nhất, nhưng thấy nguy không chùn, anh ta vội vàng lăn qua một bên, sau đó lập tức bật người đứng dậy, canh lúc ông Hậu đang bị mất đà vì quán tính, nhè gáy ông ta dùng sức mà đập xuống.
Cứ ngỡ đòn này sẽ khiến ông Hậu phải nằm xuống, nhưng ai ngờ đầu, chân tay của thằng Thủy mọc ra từ lưng ông Hậu đã chặn lấy Thất Khúc gậy của anh, sau đó nó giữ chặt, không buông.
Dùng sức mấy lần đều không sao rút được gậy ra, giọng của Địa Ngũ đã vội vã vang lên:- Anh Nhị bỏ gậy, nhanh,..Nhưng lời còn chưa kịp nói xong , ông Hậu đã lấy lại được thăng bằng, quay người lại, đồng thời cánh tay trái quật ngược ra phía sau, chỉ nghe đánh bụp một tiếng, anh Nhị và một người nữa đã bị dính đòn mà văng ra phía sau, đập mạnh người lên vách đất.
Anh Nhị bị đòn mạnh quá, đến nỗi cong người nôn thốc nôn tháo trên mặt đất, người phía sau cũng chẳng khá khẩm hơn, nằm vật ra một bên mà hít lấy hít để, ngay lập tức Địa Ngũ và Địa Tứ đã chạy ra chắn trước thân hình của hai người.
Hóa ra anh Nhị thoát chết một mạng là nhờ anh Tam ở cạnh bên, luồn cây gậy từ phía sau anh Nhị, từ dưới nách ra trước ngực, bàn tay của ông Hậu đánh trực tiếp vào cây gậy của Địa Tam.
Cả hai người bị dư chấn từ Thất Khúc gậy của anh Tam truyền lại mà bay ra phía sau.
Nếu một đòn đó dính trực tiếp vào ngực, có lẽ anh Nhị đã ô hô ai tai mất rồi.
Thấy một đòn của mình mà đã đánh gục hai người của nhóm Tứ Địa, ông Hậu cười khằng khặc muốn tiếp tục nhào tới mà giết bọn họ, nhưng lúc này thằng Thủy ở dưới ngực ông ta đã mở mồm rít lên vô cùng đau đớn.
Thì ra tứ chi của nó đang nắm Thất Khúc gậy đang bị đốt cháy khét lẹt, đau đến mức nó không giữ nổi đành phải buông tay, vũ khí của anh Nhị rơi cắm trên mặt đất.
Lúc này ông Hậu cũng giật mình mà nhìn lại nơi phía bàn tay của mình, chẳng biết tự bao giờ đã bị đốt cháy một miếng thịt lớn.
Địa Ngũ vẫn đứng ở phía trước, nhìn vết thương trên người ông Hậu và tay chân thằng Thủy cười lạnh nói:- Vạn Kiếp có một loại rắn, tên là Kê Xà, đầu có mào, con đực màu đen, con cái màu đỏ, cất tiếng gáy như gà, thích ăn các loại côn trùng nhỏ, và các đồ vật âm tà.
Nó là loài rắn chí âm, nhưng mào lại chí dương, sao mùi vị của mào Kê Xà ngon chứ hả? Yên tâm ? Chúng ta sẽ chiêu đãi nhà ngươi no nê.
Anh Tứ lên...
Danh Sách Chương: