Ông ngoại lớn tuổi, vẫn luôn muốn tìm người thừa kế.
Tư tưởng của ông cởi mở, cũng không có ý nghĩ không truyền nghề cho con gái, Trình Hoan ba tuổi bắt đầu cầm đao, mười bốn tuổi đã có thể tự mình lo liệu được một bàn tiệc giống như yến hội.
Hai ông cháu không có nhiều tiền, thân thể ông ngoại cũng không tốt thường xuyên sinh bệnh.
Từ sơ trung Trình Hoan liền bắt đầu học cách kiếm tiền, khi đó cô không có con đường nào, liền mỗi ngày rạng sáng dậy nấu cơm, sau đó mang cơm nắm đến cổng trường bán, một ngày có thể kiếm được 30 đồng, đủ cho hai ông cháu bọn họ sinh hoạt hằng ngày còn dư lại một chút.
Bởi vì làm đồ ăn ngon, Trình Hoan buôn bán vẫn luôn không tồi, đến khi tốt nghiệp cao trung, cô cũng dựa vào chính mình tích cóp đủ học phí cùng sinh hoạt phí năm nhất đại học.
Thời điểm đại học các bạn học khác hoặc yêu đương hoặc là trầm mê trò chơi, Trình Hoan lại như cũ trong đầu óc đều là kiếm tiền, cô thuê mặt bằng ở ngõ bên cạnh trường đại học mở một tiệm ăn vặt, mướn hai người giúp đỡ, bốn năm đại học kiếm lời tới trăm vạn.
Lúc các bạn học khác bôn ba vì chức vị công tác hoặc là thi lên thạc sĩ, Trình Hoan liền cầm chắc số tiền này, thuê một cái sân ở phố cũ, để cô mở tiệm ăn tại nhà.
Trình Hoan đối với phương diện nấu ăn này rất có thiên phú, lại có tay nghề gia truyền, tiệm ăn tại nhà mới mở một năm liền có danh tiếng không nhỏ, cô dựa vào quán cơm này, ngắn ngủn mấy năm liền mua được nhà.
Đáng tiếc chính là nhà mới mới trang hoàng xong, còn chưa kịp vào ở, cô liền không thể hiểu được tới nơi này rồi.
Quan hệ của Trình Hoan với người trong nhà từ trước đến nay lãnh đạm, ông ngoại qua đời khi cô học đại học năm hai, cô không có vướng bận, đổi một thế giới đổi một thân phận cũng có thể sống rất tốt.
Việc hiện tại phải làm, chỉ là lặp lại con đường lúc trước cô đã đi một lần mà thôi.
Tiền tiết kiệm của nguyên chủ chí có chút như vậy, muốn thuê mặt bằng cũng không đủ, có thể làm đồ ăn cũng chỉ có quán ven đường.
Bày quán ven đường cũng có loại kiếm tiền và không kiếm tiền, tổng hợp thời tiết cùng tình huống hiện tại của cô, Trình Hoan quyết định mở một quán nướng.
Làm một cái quầy hàng cũng không phải một chuyện vô cùng đơn giản, đầu tiên phải xác định vị trí, phải tìm một nơi có nhiều người qua lại, tiếp theo phải đi mua vật dụng cần thiết như bếp, bát đĩa, bàn ghế, tủ lạnh, cuối cùng chính là tìm kiếm nguyên liệu.
Đồ ăn có ngon không, nguyên liệu nấu ăn là nhân tố quan trọng nhất, không bột đố gột nên hồ, một đống thịt hư thối, cho dù thần tiên cũng không có biện pháp làm thành món ngon mỹ vị.
Sáng sớm Trình Hoan đã làm xong bữa sáng, gọi Tinh Tinh dậy, lúc tiểu gia hỏa ăn cơm liền nói chuyện này.
“Tinh Tinh, hôm nay mẹ phải đi ra ngoài, khả năng giữa trưa cũng chưa về, giữa trưa con đến nhà dì hàng xóm ăn cơm được không?”Nhà hàng xóm là một nhà ba người, hai vợ chồng tầm 30 tuổi, có một cô con gái học lớp 6, ngày đầu tiên Trình Hoan chuyển đến đã mang cho nhà đối diện móng heo kho mình làm, một nhà kia đều là người ôn hoà, Trình Hoan nhờ họ chiếu cố Tinh Tinh, hai vợ chồng liền đáp ứng luôn.
Tinh Tinh dừng động tác ăn cơm, nửa miếng khoai tây còn treo trên miệng, cậu mở miệng ra, a một tiếng, miếng khoai tây trên miệng cũng thuận thế rớt xuống quần áo.
“Vì sao không trở lại ạ?”“Bởi vì mẹ muốn kiếm tiền nuôi Tinh Tinh.
”Tinh Tinh đối với khái niệm tiền không hiểu quá sâu, không hiểu vì sao kiếm tiền lại phải đi ra ngoài, nhưng cậu là đứa bé ngoan, cho nên tuy rằng không vui, cuối cùng Tinh Tinh vẫn đồng ý.
“Vậy được rồi.
” Tinh Tinh nhéo miếng khoai tây tắc trong miệng, mơ hồ không rõ nói một câu: “Mẹ, con sẽ nhớ mẹ.
”……Tinh Tinh ngồi trên mặt đất phòng khách, trước mặt rơi mấy khối gỗ xếp hình màu sắc rực rỡ.
Cậu cầm lấy khối gỗ xếp chúng lên trên, động tác rất trôi chảy, hiển nhiên không phải lần đầu tiên chơi.
Xếp gỗ thành hình, cuối cùng biến thành hình dáng cái xe chở nước, Tinh Tinh xếp khối gỗ cuối cùng lên, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Cửa chống trộm không hề có động tĩnh, Tinh Tinh thở dài, dùng tay béo nhỏ chống cằm, miệng dần dần chu lên.
Mẹ đã đi ra ngoài rất lâu, sao còn chưa trở về!Ở trong tưởng tượng của Tinh Tinh, chờ bọn họ dọn đến nhà mới, mẹ hẳn là sẽ bồi cậu mỗi ngày, ban ngày bọn họ cùng nhau chơi trò chơi buổi tối cùng nhau ngủ, quá hạnh phúc.
Nhưng mà hiện thực lại là ngày hôm sau khi chuyển nhà mẹ lại bận, thời gian mẹ đi ra ngoài càng ngày càng dài, hôm nay giữa trưa cũng không trở về, cơm trưa Tinh Tinh vẫn luôn ăn ở nhà hàng xóm.
Dì hàng xóm nấu cơm rất ngon, chính là không có mẹ ăn không ngon, Tinh Tinh đổi một cái tay khác, tiếp tục thở dài.
Cậu thật sự rất rất nhớ mẹ.
Tinh Tinh vẫn duy trì tư thế tự hỏi, một bàn tay đã tê rần liền đổi một cái tay khác, đổi đến lần thứ ba, cửa rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Cậu giống con chó nhỏ lập tức từ trên mặt đất bò dậy, nhảy bắn chạy đến cửa.
Cửa chống trộm ở trước mắt chậm rãi mở ra, Tinh Tinh kêu một tiếng mẹ, liền nhào qua.
Nhưng mà túi lớn trước người mẹ chặn bọn họ giao lưu, tiểu gia hỏa dừng cách nửa mét, ngửa đầu ngốc lăng, sau đó thông minh vòng qua cái đồ vật vướng bận này, từ bên cạnh ôm lấy đùi Trình Hoan.
“Mẹ, cái này là cái gì ạ?” Cậu chỉ vào đồ vật trên tay Trình Hoan hỏi.
.
Danh Sách Chương: