Tống Lê đang nhìn son môi trong hộp make up xuất thần.
Cô quen Hà Niệm Đồng là lúc học lớp 12, mà làm cô luôn nhớ cái tên này là một chiếc son môi màu đỏ cà chua.
Minh Dư nói Hứa Từ rất khó theo đuổi, Tống Lê không tin tà: "Đó là bởi vì mình không xuất mã, cậu chờ đi, trong vòng 3 ngày, mình sẽ theo đuổi được anh ấy."
Chí khí hào ngôn được thả ra, Hứa Từ căn bản không thèm để ý cô.
Theo đuổi một năm lớp 8, lớp 10 lại theo đuổi một năm, công phu bám người của cô ma sát đến mức Hứa Từ hoàn toàn mất đi tính tình.
Khi anh dừng chân quay đầu lại, Tống Lê còn đứng ở bậc thang cười: "Hứa Từ, cậu thật sự không muốn làm bạn trai mình sao? Mình trông cũng không kém cỏi như vậy đi, hay là cậu không thích loại hình như mình?"
Không có nam sinh nào sẽ không thích cô.
Nam sinh trong lớp khi thảo luận đến nữ sinh xinh đẹp nhất, người được nhắc đến nhiều nhất chính là Tống Lê.
Cô hình như biết, nhưng lại không biết, cao thủ lấy sắc đẹp hành hung.
Cô làm lơ sự ân cần của đám người kia, lại không từ chối sự đến gần của bọn họ, giống như râu ria chưa bao giờ biết phòng tránh.
Mỗi lần Hứa Từ cũng có thể nhìn thấy cô dựa vào hành lang nói nói cười cười với nam sinh, thấy anh đi đến lại đi sau lưng anh, không biết xấu hổ mà truy hỏi muốn làm bạn trai cô hay không.
"Tống Lê, cậu không biết thẹn thùng sao?" Nhiều người tới tới lui lui đi ngang qua hành lang như vậy, chỉ có cô to gan lớn mật đuổi theo mông anh hoặc là ngăn trước mặt anh nói những lời này.
"Mình biết chứ." Tống Lê gật đầu lại đi theo anh vài bước: "Mình lại không có kinh nghiệm theo đuổi ai, làm sao biết cậu còn thẹn thùng hơn mình, nếu không lần sau mình đổi phương thức khác?"
Cô rất dễ nói chuyện, lại không phải không muốn sửa.
Hứa Từ hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng có chút thẹn thùng nào của cô, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tống Lê được một nam sinh gọi lại, cô quay đầu đáp lời, sau đó lùi về.
"Mình đi về trước, lần sau gặp, Hứa Từ."
"Nhớ là lần sau đừng từ chối mình nhé, làm mình mất mặt cậu sẽ xong đời!"
Hứa Từ đứng tại chỗ nhìn cô chạy đi, cảm thấy thái độ như vậy của cô, không có khả năng làm ra việc gì quá nghiêm túc.
Mà anh là người tuyệt đối nghiêm túc.
Nhưng mà anh không biết, sau khi Tống Lê trở về đã bắt đầu hỏi thăm kinh nghiệm khắp nơi.
Nhân duyên khác phái của cô không tốt lắm, không có đối tượng có thể dò hỏi nhưng cô yêu hận rõ ràng, sáng sớm đã tuyên bố muốn theo đuổi hạng nhất niên khóa, phần quyết đoán này làm người khâm phục, nam sinh trong lớp đều thích cô, mặc dù không thể làm người yêu cũng vui vẻ kết bạn.
Người mười mấy tuổi còn rất đơn thuần, bất cứ cảm tình gì lên men đều ở trong ánh mắt luyến tiếc rời đi.
Nam sinh trong lớp dạy cô theo đuổi Hứa Từ như thế nào, tuy rằng chính bọn họ cũng chưa từng có người bị theo đuổi, cũng không hiểu vì sao Hứa Từ sẽ từ chối Tống Lê, nhưng đối chỗ suy nghĩ, bọn họ đã truyền thụ kinh nghiệm theo đuổi nữ thần cho cô.
"Đương nhiên là viết thư tình! Ai sẽ xông lên đi thổ lộ, đây không phải kẻ ngốc sao."
Tống Lê bị mắng là kẻ ngốc đánh một chưởng qua, ánh mắt người khác căn bản không giấu được: "Làm sao vậy? Giáp mặt thổ lộ thì làm sao? Cái này gọi là dũng cảm.
Viết thư tình, chữ xấu như vậy ai dám viết chứ."
Dù sao cô cũng không viết.
Sau khi trở về cô rối rắm ba ngày, tan học cũng không chờ Minh Dư, đến thẳng cửa hàng văn phòng phẩm mua giấy viết thư, nghiêm túc mà đặt bút viết hai chữ: Hứa Từ.
Anh tốt như vậy, học tập nghiêm túc khắc khổ như vậy, chắc là càng thích cô gái văn tĩnh nội liễm.
Yêu không nên nói ra một cách tùy tùy tiện tiện, nếu anh thích thư tình, vậy cô liền lấy thành ý lớn nhất ra để viết.
Chữ của Tống Lê thật sự không quá đẹp, cô luyện rất lâu mới nghiêm túc chép lời nói trong bản nháp trên giấy lên tờ giấy viết thư màu hồng.
Cuối cùng, thư tình còn chưa được đưa đến tay Hứa Từ đã bị người dùng son môi đỏ vẽ lung tung rối loạn.
...
Cuối cùng cửa phòng hóa trang cũng bị người đẩy ra nhưng tiến vào lại không phải Hà Niệm Đồng.
Phó Thanh Hà dựa vào trên cửa nhìn cô: "Xin lỗi, tôi không biết trước kia cô ta từng đắc tội với cô."
Anh ta chỉ chính là Hà Niệm Đồng.
Công tử nhà họ Phó từng đi qua vạn bụi hoa, không dính phiến lá nào.
Năm Tống Lê rời đi Hà Niệm Đồng còn đang tác quái, cô cũng không phải thánh mẫu đại phát từ bi, Tống Y đã chặt đứt mộng minh tinh của Hà Niệm Đồng.
Là anh ta trời xui đất khiến mà nâng người lên.
"Nhưng người ta tốt xấu gì cũng từng ngủ chung giường với tôi, cô muốn ngược thì xuống tay nhẹ chút, nếu không tôi trở về không dễ dỗ."
"Tôi không có hứng thú với người phụ nữ của cậu."
Tống Lê cũng không ngẩng đầu lên, thong thả bổ sung: "Nhưng tốt nhất là cậu quản tay người phụ nữ của cậu cho tốt, đồ vật không phải của cô ta ít chạm vào, nếu không cũng đừng trách người khác đoạt đồ vật của cô ta."
Lần này chỉ là một lần giáo huấn nho nhỏ, nhắc nhở cô ta mặc dù đã trôi qua chín năm, cũng phải nhớ cái gì gọi là đúng mực.
Phó Thanh Hà cười nói: "Đương nhiên, tôi thích chú ý người phụ nữ đúng mực nhất."
Chưa đến 6 giờ, Hứa Từ nâng cổ tay nhìn đồng hồ tám lần, Trương Trọng Huân ở một bên trêu ghẹo nói: "Vội vã tan học?"
Buổi chiều đến hiện trường vụ án kiểm chứng, muốn tan làm đúng giờ là không có khả năng, Trương Trọng Huân và anh đến bên cạnh châm điếu thuốc, sương khói mơ hồ qua thần sắc thanh lãnh của anh.
Sợ trong chốc lát trở về mùi thuốc quá nặng, Hứa Từ lại tránh đi một chút, cầm tan thuốc trong tay ấn diệt.
"Ừm." Hứa Từ hơi hơi gục đầu xuống, gợi lên khóe môi cười nhạt một tiếng: "Sợ cô ấy về nhà trước không nhìn thấy tôi thì sốt ruột."
"Chính là cô gái nhỏ làm cậu hàng năm đều bay đến Mát-xcơ-va kia?"
"Không tính là cô gái nhỏ, 27 rồi, có thể kết hôn."
Đừng nói là kết hôn, người yêu ở vườn trường bình thường đi đến bây giờ, con cái cũng có thể đi nhà trẻ rồi.
Hứa Từ có chút phiền muộn, lần trước cô còn nói tiến độ mới được 30%, bây giờ cô căn bản cũng chưa nhớ đến chuyện này.
Trương Trọng Huân cười anh: "Nóng vội đúng không? Trước kia giúp cậu sắp xếp xem mắt còn không vui, bây giờ thật ra lại biết sốt ruột, muốn lãnh chứng kết hôn."
"Không phải gấp gáp vì tuổi tác mà là bởi vì người kia là cô ấy." Trong lòng Hứa Từ vội vàng ông ấy không thể lý giải.
Trương Trọng Huân ngậm đầu thuốc lá, một tay đút trong túi, nhìn phía sau lưng anh một lúc lâu.
Trương Trọng Huân quen anh ít ra cũng có 5 năm.
Bởi vì từng hợp tác một lần với nhau trong vụ án trước đó, khi đó Hứa Từ còn chưa tốt nghiệp, khi anh thực tập đã có cơ duyên xảo hợp đối mặt vài lần, có manh mối không rõ gì, Trương Trọng Huân đều sẽ đến hỏi anh, tuy rằng ngành nghề khác nhau nhưng ông ấy rất thưởng thức tư duy logic và phong cách làm việc của anh.
Một người như vậy, đối đãi cảm tình cũng cực kỳ nghiêm túc.
Trương Trọng Huân biết mỗi năm anh đều phải bay đến Mát-xcơ-va rất nhiều lần.
Có một năm vừa trở về, Hứa Từ đã hẹn ông ấy ra uống rượu, trong tay cầm một chiếc ô, cảm xúc ở đuôi mắt rất hồng, lại không rơi chút nước mắt nào.
Qua rất lâu, Trương Trọng Huân mới biết được lần đó anh không nhìn thấy người mình ngày đêm tơ tưởng.
Bởi vì cô đổi địa chỉ, Mát-xcơ-va lớn như vậy, anh chạy khắp phố cũng không tìm được người kia.
Đôi khi chỉ muốn đứng ở xa nhìn một cái là được, chỉ cần xác định mỗi ngày mưa cô đều không bị mưa xối là được nhưng mà không biết tâm nguyện nhỏ như vậy đều biến thành hy vọng xa vời.
"Trương đội, anh nói có phải cô ấy đã trở nên càng nghiêm trọng hay không? Nếu không vì sao lại thay đổi bác sĩ, Cô ấy đã thay đổi bốn vị bác sĩ, vị thứ tư là cô ấy thích nhất, mỗi lần tôi thấy cô ấy đi qua, cô ấy rõ ràng đều sẽ cúi đầu ngửi hoa ven đường.
Nhưng mà hôm trước tôi ở nơi đó chờ rất lâu, cô ấy cũng chưa từng xuất hiện."
Sau khi uống say anh nói rất nhiều, giống như một người cha già lo mãi không xong: "Mát-xcơ-va trời mưa, cô ấy ra ngoài luôn quên mang ô, không biết lần này có bị mưa xối hay không."
Trương Trọng Huân biết mỗi ngày anh đều sẽ xem thời tiết của Mát-xcơ-va" "Vậy vì sao cô ấy không có khả năng đã không còn yêu cậu?"
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều.
Có thể trị được bệnh trầm cảm của một người cũng có thể dễ dàng thay đổi tâm ý của một người.
Nhưng mà Hứa Từ ngay lúc đó đã trả lời rất nhất định.
"Sẽ không.
Tôi không thay đổi, cô ấy sẽ không thay đổi."
Tiếng của anh rất nhẹ, Trương Trọng Huân không biết anh nói là lời say hay là lời nói thật.
Thế giới ngựa xe như nước, số liệu đều đang thay đổi trong nháy mắt, nhìn không thấu lòng người càng là như vậy.
Nhưng mà trong nước lũ như vậy, ngày hôm sau lúc Hứa Từ tỉnh lại vẫn nói với ông ấy: "Tối hôm qua tôi mơ thấy cô ấy đã trở về."
Một người làm anh ngày đêm tơ tưởng như vậy, Trương Trọng Huân không thể đánh giá tơ vương như vậy có bao nhiêu nặng, nhưng người tên Tống Lê này, chắc chắn sẽ không chỉ chiếm cứ chín năm ngắn ngủi của anh.
Trương Trọng Huân quét tới bụi bặm trên đầu quả tim kia, híp mắt nhìn Nhạc Phong cách đó không xa hô hai tiếng.
Sau đó Hứa Từ nói: "Được rồi, vợ đương nhiên quan trọng nhất.
Đêm nay cậu đi về trước, sau đó có manh mối tôi lại liên lạc với cậu."
"Tôi đây liền thiếu hai phân nhân tình của anh."
"Dễ nói.
Đừng quên đến lúc đó mời tôi uống rượu mừng là được." Ông ấy cười sang sảng.
Đi được hai bước, nhớ đến cái gì lại quay về: "Đúng rồi, lần trước người cậu bảo tôi lưu ý giúp kia, tên Cam Can có phải hay không? Gần đây anh ta chuẩn bị ra tù, nếu trong lòng cậu còn có điều cố kỵ, thì đặt tầm mắt ra xa hơn, sau đó có vấn đề thì tìm tôi."
Hứa Từ thu ý cười trên khóe môi lại: "Được."
Kết thúc công việc đã là 7 giờ tối.
Chụp mấy tiếng thể xác và tinh thần đều mệt, trợ lý nói về sự sắp xếp của hành trình kế tiếp cho cô, có một đạo diễn tìm cô đã lâu, nói là muốn mời cô quay một bộ phim.
Kịch bản đã đưa đến đây, Tống Y giúp cô qua cửa, cảm thấy rất không tốt, mà cô cũng không có khả năng vẫn luôn chụp tạp chí.
Tâm huyết dâng trào chơi bời có thể, nhưng diễn viên mới là chức vụ của cô.
Tống Lê lười nhác mà nghe, sau khi tẩy trang skin care mới rời đi, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy có bóng người đứng dưới đèn đường.
"Hứa Từ!" Cô chạy đến, một ngày mỏi mệt lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Giống như cửa trước, Hứa Từ ôm cô thật chặt vào trong ngực, cách áo khoác vẫn có thể cảm nhận được vòng eo tinh tế của cô.
"Thay quần áo?" Giữa trưa sợ cô lạnh, mặc chính là áo lông vũ."
"Bộ quần áo kia có chút xấu, khó coi.
Bây giờ không lạnh, mặc áo khoác cũng được."
Thật sự, Thành phố Du ấm áp hơn thành phố S rất nhiều, bây giờ buổi tối cũng không có gió, dòng xe cộ bên ngoài không ngừng, đèn neon phồn hoa điểm xuyết giữa thành phố, ấm áp nhảy lên cao.
Hứa Từ tháo khăn quàng trên cổ mình xuống, buộc lên trên cổ cô: "Làm việc mệt không?"
"Không mệt, nhìn thấy anh là không mệt.
Không phải đã nói ở nhà chờ em sao?"
"Muốn nhìn thấy em sớm một chút."
Hứa Từ dùng khăn quàng cổ bao lấy cô, khuôn mặt nhỏ giữa bàn tay lớn lộ ra một đôi mắt.
Anh vừa mới nắm bàn tay cô vào trong lòng bàn tay mình, Tống Lê chỉ vào mặt mình, rầu rĩ nói: "Nóng."
"Không sợ phóng viên bên ngoài?" Cô không đội mũ, dáng người khí chất mặc dù bọc chăn bông cũng dễ dàng bị người khác nhận ra,
Hứa Từ không hiểu biết giới giải trí, nhưng tiếp xúc không ít vụ án, sự nghi ngờ đối với cô mà nói là tốt.
Tống Lê lại không ăn tiền lãi lưu lượng, không được chú ý như vậy: "Sợ cái gì? Cùng lắm thì chính là để cho người khác biết em có một người bạn trai vừa cao vừa đẹp trai."
Cô thò lại gần một chút, ngẩng đầu chỉ huy anh: "Nếu không anh muốn em buồn chết sao?"
Hứa Từ cười kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra một cái miệng nhỏ đỏ bừng, sắc môi của cô xinh đẹp, không chạm mà hồng.
Con gái trong tuổi dậy thì thích cái đẹp, trong túi luôn có một chiếc gương tròn nhỏ cùng lược con, lén bôi son sau lưng chủ nhiệm giáo dục.
Tống Lê cũng rất thích, còn thích lén hôn lên sơ mi trắng của anh, mỗi lần Hứa Từ đều không thể bỏ qua, rồi lại dung túng không tiếng động.
"Muốn trở về như thế nào?" Anh đi xe, chính Tống Lê cũng có xe bảo mẫu, muốn lựa chọn không khó nhưng anh sẽ tôn trọng bất cứ quyết định nào của cô.
Tống Lê đều không chọn, ý nghĩ kỳ lạ muốn đi bộ: "Màn đêm buổi tối hôm nay thật xinh đẹp, muốn đi bộ cùng anh trở về.
Cứ tay trong tay như vậy."
"Nếu đi bộ phải mười mấy kilomet."
"Đi cùng anh cũng không mệt, nếu thật sự không đi nổi nữa, vậy dừng lại rồi lại đi tiếp, dù sao vẫn sẽ về được nhà."
Tống Lê nắm tay anh trước, bóng dáng hai người dưới tàng cây giống như một bức tranh.
Hứa Từ mặc tây trang đen, bên ngoài là áo khoác cùng hệ cùng màu, Tống Lê giống như anh, chỉ mặc áo thun màu lông dê cùng quần jean màu nhạt, dáng người đứng ở bên cạnh anh đều dài và cao gầy.
Ngay từ đầu Hứa Từ đứng ở đó có vẻ cô độc lại lạnh lùng, đến bóng dáng cũng đen đến se lạnh, nhưng cô vừa đến đây, tựa như ghép vào chỗ trống của trò chơi ghép hình, khí tràng hồn nhiên thiên thành.
"Được." Hứa Từ đồng ý.
Mệt có thể dừng lại nhưng sẽ không thay đổi phương hướng về nhà, tuyệt đối cũng sẽ không đột nhiên quay đầu rời đi.
Tống Lê bảo trợ lý lái xe của Hứa Từ về, sau đó kéo cánh tay anh nói chuyện.
Tuy rằng mặc quần áo ấm, những lỗ tai cô đông lạnh đến có chút đỏ lên, Hứa Từ đang nghe cô nói chuyện đồng thời kéo kéo khăn quàng cổ, che lại ở vành tai bên ngoài.
Dự báo thời tiết nói là trời đầy mây, nhưng đến buổi tối lại bắt đầu thay đổi.
Đêm đông mưa là lạnh nhất, đơn giản là mưa không phải rất lớn, Hứa Từ choàng áo khoác lên người cô.
Bọn họ đã đi được vài kilomet, bây giờ chỉ có thể tránh ở dưới mái hiên gần đó.
"Lạnh không?" Anh đặt tay cô vào trong túi mình.
Tống Lê lắc đầu: "Mùa đông ở Mát-xcơ-va lạnh hơn thế này nhiều."
Mùa đông thành phố Du có nhiệt độ không khí thấp nhất mới 1℃, bây giờ còn chưa đến thời gian lạnh nhất, nhiệt độ không khí bình quân đều dao động từ 5~10℃.
Hứa Từ nói: "Anh biết."
"Làm sao anh biết? Anh cũng chưa từng đến Mát-xcơ-va."
Danh Sách Chương: