“Anh Hai, cứ thế này nữa thì không ổn đâu, hay là gọi Ninh Tịch qua đây một chuyến đi?”
"Không cho phép gọi." Lục Đình Kiêu lạnh giọng quát.
Lục Cảnh Lễ khổ sở khuyên can: “Anh Hai, tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ mà, nó đâu phải là cấp dưới của anh đâu, anh cũng nghiêm khắc với nó quá rồi đấy, chiều nó một tí thì có sao đâu? Có đứa trẻ con nào mà không ương bướng nghịch ngợm phá phách?”
“Anh dạy con mình như thế nào, chưa đến lượt em xen vào.” Lục Đình Kiêu mặt mày lạnh băng, có vẻ anh đã kiên quyết không thể để Tiểu Bảo có thói quen không đạt được mục đích liền lăn ra ăn vạ.
Lục Cảnh Lễ bị kẹp giữa hai cha con bối rối không biết nên làm thế nào, thật sự là đau đầu muốn chết đi được.
Chuyện này nhỡ một cái mà để hai cụ bên kia biết được, rồi truy tra ngọn nguồn, rất có khả năng chuyện anh đưa Tiểu Bảo đến quán bar sẽ bị vỡ lở.
Ông trời ơi! Có ai đến giúp con không!
Nhân lúc Lục Đình Kiêu chạy đi bắt Tiểu Bảo, Lục Cảnh Lễ vội vã rút điện thoại ra lén lút gọi cho Ninh Tịch.
.....
Buổi tối, Ninh Tịch đang vừa đọc kịch bản vừa chat với bạn câu được câu không.
Ô Yêu Vương: Ninh Tiểu Tịch, cái tên QQ lỗi thời này của bà có thể đổi đi được không? Nhìn đau hết cả mắt
E の Ji Moshikongshikong: Ô Yêu Vương mà không đau mắt à? Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Ô Yêu Vương: Khụ, tháng sau tôi về, đến sân bay đón tôi!
E の Ji Moshikongshikong: Không đi, không rảnh.
Ô Yêu Vương: Nhớ đến đón tôi!
E の Ji Moshikongshikong: Đã bảo là không có thời gian mà lại!
Ô Yêu Vương: Rốt cuộc thì có đến không nào?
E の Ji Moshikongshikong: Đối phương không muốn tiếp tục nói chuyện với bạn, hơn nữa còn ném cho bạn một con chó.
Ô Yêu Vương: Đối phương nhận con chó mà bạn ném, hơn nữa còn cắn cho nó một miếng.
E の Ji Moshikongshikong:Con chó có cảm giác như sắp bị thông đến nơi.
Ô yêu Vương: Oh f*ck! Bà còn đen tối hơn cả tôi đấy! Còn nữa, ai thông.
E の Ji Moshikongshikong: Đứa nào đen tối trước, cấm nói tiếp, bà đây còn phải đọc kịch bản.
Ô yêu Vương: Chỉ là một vai nữ thứ mà thôi, có cái gì hay ho chứ! Hai chúng ta dù gì cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, bà có cần phải tuyệt tình thế không?
E の Ji Moshikongshikong: Tôi có thời gian tốt đẹp với nhiều người lắm, ông thì tính thứ mấy?
Ô Yêu Vương: Ninh Tiểu Tịch! Bà cứ đợi đấy!
Ninh Tịch tắt máy tính, tập trung đọc kịch bản.
Đọc được một lúc, điện thoại đột nhiên reo lên, là một dãy số lạ.
Cô tưởng là điện thoại của bên đoàn làm phim nên vội vã nghe máy.
“A lô, Ninh Tịch, cứu mạng!!”
“Anh là...”
“Tôi là Lục Cảnh Lễ, cô mau đến Bạch Kim Đế Cung một chuyến, Tiểu Bảo xảy ra chuyện rồi!’
"Cái gì? Tiểu Bảo làm sao?" Ninh Tịch căng thẳng.
“Tóm lại là chuyện gấp lắm rồi, cô mau đến đây, mau đến đây đi.
Anh Hai, anh Hai, anh bình tĩnh một chút.
Tiểu Bảo nó vẫn còn nhỏ mà....!Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cái đó không được đập…..
a....”
Lục Cảnh Lễ nói rất nghiêm trọng, đầu bên kia điện thoại còn vang lên tiếng đập phá, đổ vỡ, Ninh Tịch càng thêm căng thẳng, vội vàng vừa thay quần áo vừa nói: “Tôi đến ngay lập tức!”
Cô không biết bản thân mình làm sao nữa, vừa nghe thấy Tiểu Bảo có chuyện là đã không thể ngồi yên được nữa rồi.
Rõ ràng chỉ mới quen có vài ngày, trong thâm tâm lại luôn luôn nhớ đến, không quên đi được.
Nhà cô cách Bạch Kim Đế Cung rất xa, lái ô tô cũng mất độ khoảng 40 phút, Ninh Tịch lo rằng lâu như thế sẽ xảy ra chuyện không hay, liền dắt chiếc moto của cô từ trong gara ra ngoài, phóng như vũ bão đến đó.
Quãng đường hơn bốn mươi phút bị cô rút ngắn còn hơn chục phút.
Chắc Lục Cảnh Lễ đã báo trước với bảo vệ, Ninh Tịch chỉ cần nói tên bảo vệ liền để cô vào trong, đến trước căn nhà số 8 đã có nữ hầu đứng đợi sẵn ngoài cửa.
Danh Sách Chương: