Công việc ở phòng luật sư không phải là nhàn nhã, thời thế thay đổi, cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu khiến cho nhiều công ty chao đảo, nghĩ ra mọi cách để giảm bớt nhân viên, các ràng buộc hợp đồng lao động cũng nhiều lên. Khách hàng cũ của chủ nhiệm Giang đều vì nỗi muộn phiền này mà tìm tới sự giúp đỡ của pháp luật, nói trắng ra thì làm sao có thể dùng pháp luật giải quyết được. Vì vậy, công việc ở văn phòng dạo này cũng khá bận rộn.
Mạc Bắc nhìn thấy đã đến giờ, đang chuẩn bị đi về thì nhìn thấy chủ nhiệm Giang gọi lại: “Tiểu Mạc, gần đây cậu chẳng chăm chỉ chút nào.”
Mạc Bắc mà ông coi trọng, vốn dĩ sức lực hơn người, tinh thần chăm chỉ, nỗ lực làm việc không thua kém một bất cứ một doanh nhân nổi tiếng nào trên thế giới. Khẩu hiệu trong công việc của Mạc Bắc chính là: “Tranh đoạt từng phút từng giây thì mới có thể nhanh hơn người khác một bước được.” Tinh thần làm việc mấy năm nay của anh hoàn toàn có thể làm tấm gương trên toàn thế giới, tất cả các ông chủ của các doanh nghiệp lớn trong nước đều muốn phát cho anh giải thưởng cố vấn tuyệt vời nhất.
Mạc Bắc chính là cách tay phải đắc lực mà ông không thể nào thiếu đi được. Thế nhưng, kể từ sau khi nhận vụ nhà máy điện khí, ông dần dần nhận ra cánh tay này của mình càng ngày càng không chịu nghe lời, thường đặt ông vào trạng thái lo lắng, bất an.
Lúc đó, Mạc Bắc đã bật cười nói: “Chủ nhiệm Giang quá lo lắng rồi, con người như cháu tự biết mình phải làm gì mà.”
Nhưng ông vẫn cảm thấy lo lắng không thôi: “Bố của cậu không còn ngồi ở chức vị đó nữa.”
Câu nói này vừa thẳng thắn lại vừa thành thật, trong lòng Mạc Bắc tự có dự định riêng của mình.
Thế nhưng tất cả những thứ này bây giờ không còn là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh nữa. Hiện nay, mỗi ngày được ăn bữa sáng, bữa tối với hai mẹ con Mạc Hướng Vãn đã trở thành thứ “nước tinh khiết” không thể thiếu đi trong cuộc sống của anh.
Luận về tình cảm, hay đạo lý, Mạc Bắc đều đã tìm ra được vị trí thích hợp, chỉ còn đợi thời cơ chín muồi nữa thôi.
T¬T
Buổi tối mấy hôm trước, Mạc Hướng Vãn ngồi nói với anh những điều tâm đắc trong những cuộc phỏng vấn xin việc. Công ty mà cô vừa mới đi phỏng vấn về là do mấy người trẻ tuổi tách ra khỏi Tổ chức 4A quốc tế thành lập, mục tiêu kinh doanh rất rõ ràng, chuyên cung cấp những dịch vụ cho những ngành nghề truyền thống trong nước. Bọn họ lên mạng tìm những người có năng lực chạy chương trình và phát triển dự án, nên vô cùng muốn tuyển dụng Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn đã dùng những kiến thức mình học được trên giảng đường phân tích cho anh, đồng thời phân tích cho chính bản thân cô nghe.
“Hai tháng nay, chỉ có mấy ngành này là vẫn giữ được tốc độ phát triển mạnh mẽ, nhu cầu trong nước lớn, còn lâu mới đến trạng thái bão hòa. Người dân coi trọng nhất là vấn đề ăn uống, đương nhiên phải đảm bảo cuộc sống cơ bản nhất. Ngay cả Tập đoàn Liên hợp Lệ Hoa còn đầu tư ở chúng ta, đương nhiên là vì thị trường chỗ họ đã gặp nhiều khó khăn. Từ đây có thể nhận thấy mấy nghành nghề này vẫn có tiềm năng phát triển lớn trong tình thế nguy ngập hiện nay. Anh bảo em nói vậy có đúng không?”
Anh vừa thưởng thức món sườn sốt tương Vô Tích cô làm vừa khẽ gật đầu.
Mạc Bắc rất ít khi để Mạc Hướng Vãn phải xắn tay áo vào bếp, bởi vì Mạc Phi thường xuyên nói: “Mẹ con rất bận rộn, khi về nhà còn phải làm đồ ăn, nhiều lúc mệt đến đến mức không đứng thẳng lên được”. “Mệt đến đến mức không đứng thẳng lên được” là phép so sánh mà gần đây Mạc Phi mới học được, thường xuyên đem ra sử dụng, hơn nữa còn nói rất thuận miệng, đến mức khiến Mạc Bắc nghe thấy mà đau lòng, thương xót vô hạn.
Mạc Hướng Vãn thấy Mạc Bắc nhận làm hết các món ăn, lâu dần cũng cảm thấy ngần ngại. Biết anh không thích giặt quần áo, cứ hai ba ngày lại chạy đến tiệm giặt là ở bên ngoài khu ở, thế là cô liền bảo Mạc Phi đem quần áo của anh về bên nhà mình.
Thỉnh thoảng cô cũng kiên quyết giành quyền làm một, hai món ăn.
Mạc Bắc nghĩ, hai người phân chia công việc như vậy rất ổn.
Anh rất thích những món ăn cô nấu, tất cả đều thanh đạm, giản dị, không nhiều dầu mỡ, giống y như con người cô vậy.
Thật ra lúc đầu, anh phản đối cô làm công việc “khai thiên lập địa” cho một công ty mới kiểu này, nhưng sau khi nghe xong phân tích của cô, đành lực bất tòng tâm nói: “Như vậy em sẽ rất bận rộn đấy.”
Cô quay sang nhìn anh, dường như đang định nói câu gì đó, nhưng lại nuốt vào bên trong, sắc mặt hơi ửng hồng, xấu hổ.
Mạc Bắc thầm đoán, phải chăng cô đang định nói những câu dạng như “dù gì cũng có anh rồi”, cho nên anh liều mình đoán ý cô: “Dù gì cũng có anh rồi, em tiếp tục phát triển sự nghiệp đi.”
Mạc Hướng Vãn cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thầm mắng anh một câu “đầu óc có vấn đề”.
Lúc cô rửa bát, anh nhất quyết đòi chui vào căn phòng bếp chật hẹp đó, trước khi đi vào còn bảo Mạc Phi vào trong phòng làm bài tập về nhà.
Anh đứng tựa bên thành cửa nhìn cô, nhìn cho đến khi cô phải ngước đầu lên lườm anh một cái, lúc đó anh liền tiến sát lại, vén mái tóc ra sau hai tai cô, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đó. Đôi tai cô lập tức đỏ hồng thẹn thùng.
Anh thì thầm: “Hướng Vãn, chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau trước nhé!”
Mạc Hướng Vãn mở to đôi mắt nhìn chăm chăm vào anh, trong tay vẫn còn cầm một chiếc bát sứ trắng tinh, nước chảy xuống từng giọt một.
Mạc Bắc nói tiếp: “Cùng nhau dạo phố, đến rạp chiếu phim, cùng tới các tòa bách hóa đi từ tầng một đến tầng cao nhất, em thử quần áo còn anh xách túi cho em. Lúc quay về có thể đến khu đất trống ngắm bồ câu trắng..”
Mạc Hướng Vãn lườm anh: “Anh có nhiều thời gian rảnh thế sao?” Thế nhưng giọng điệu lại rất mềm mỏng, dịu dàng.
Anh nhẹ nhàng nói: “Gần đây, anh có nhiều thời gian rảnh, mẹ Phi Phi, anh trịnh trọng mời em đi tận hưởng thế giới hai người cùng với anh.”
Mạc Hướng Vãn quay sang phía khác không thèm để tâm đến anh.
Mạc Bắc nhìn cô, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Mạc Hướng Vãn ko phải là người phụ nữ không biết nói chuyện yêu đương, anh vừa nói mấy lời tình tứ là cô liền đỏ mặt, vừa mới đi vào vấn đề là cô lại hoang mang, thẹn thùng. Thời thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời cô đã dâng hiến hết cho con trai và công việc.
Mạc Bắc thầm nghĩ, dù thế nào đi nữa thì việc cô rời khỏi Kỳ Lệ chính là một lựa chọn đúng, huống hồ là Kỳ Lệ sắp gặp biến động lớn, còn bản thân cô chưa chắc đã đạt được lợi ích gì. Đã đến lúc cô nên cắt đứt “mối tình đầu” để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
T¬T
Gần đầy, Vu Trực mời anh ra ngoài dùng bữa với Vu Chính, anh đều thoái thác nói không rảnh, chẳng ngờ Vu Trực lại trực tiếp mang mấy bản hợp đồng cho anh xem để xin ý kiến, đúng vào lúc Mạc Hướng Vãn đem quần áo sang, bản hợp đồng nằm một cách quang minh chính đại trên mặt bàn.
Mạc Bắc biết rằng Mạc Hướng Vãn đã nhìn thấy bởi cô đã đứng lại hỏi: “Lúc nào họ ký hợp đồng?”
Anh liền trả lời: “Vài ngày tới.”
“Tại sao lại trùng hợp vậy.”
“Đúng vậy, rất trùng hợp.”
Từng bộ quần áo của anh, cái cần gấp cô đã gấp gọn gàng, cái cần treo cô cũng treo lên tử tế. Anh đứng chặn ngoài cửa, nhất thiết đòi hôn cô một cái rồi mới chịu cho cô về nhà.
Ngày hôm sau, Mạc Bắc đưa Mạc Phi về nhà bác Thôi, sau đó liền lái xe đến trước tòa nhà công ty của Mạc Hướng Vãn đón cô đi.
Lúc này, cô đã đứng phía dưới công ty, đang nói chuyện với một cậu thanh niên bên đường, vô cùng giản dị, sạch sẽ, gọn gàng, thái độ cũng rất nghiêm túc. Sau khi nói xong, cậu thanh niên liền cúi đầu trước cô một cái, khiến Mạc Hướng Vãn giật mình lùi lại phía sau vài bước.
Khi lên đến xe, cô biết rằng anh đã nhìn thấy tất cả sự việc này liền giải thích: “Đó là em trai của Lâm Tương.”
Mạc Bắc không hề tỏ ra ngạc nhiên, anh hỏi: “Cậu ta đến để cảm ơn em?”
“Đứa trẻ này năm nào cũng giành được học bổng, lấy tiền mua mặt nạ đắp mặt với thuốc bổ cho chị mình, thế nhưng bây giờ Tương Tương chẳng bao giờ dùng được nữa”. Nói xong, giọng của cô hơi run run, Mạc Bắc đưa tay nắm chặt lấy tay cô. Nhận được chút hơi ấm an ủi, cô lại tiếp tục nói: “Cậu bé ngồi tàu hoả ba ngày liền để đến đây, ngồi suốt một đêm ở trạm xe lửa, không chịu gặp bố mẹ mình, thế nhưng vừa nhìn thấy tro cốt của chị gái, lại bật khóc nức nở như một đứa trẻ nhỏ. Em đem số tiền người bạn trai cũ của Lâm Tương đưa cho cậu ấy, tin rằng cậu bé đó sẽ giải quyết tốt mọi việc.”
Mạc Bắc đưa tay ra ôm lấy cô an ủi, không nói thêm bất cứ lời nào, anh tin rằng cách xử lý của cô như thế là thích hợp nhất với tình huống đó.
T¬T
Ngày hôm đó, Mạc Bắc không dám đưa cô đến nhà hàng đắt tiền ăn, sợ sẽ làm cô hoảng sợ, mà dẫn cô tới nhà hàng Cảng Lệ Trà vô cùng nổi tiếng trên mạng, nhưng phải xếp hàng rất lâu. Hai người họ tới đó lấy số xếp hàng, nhìn thấy hàng còn dài chưa tới lượt mình nên đi dạo phố một chút.
Mạc Hướng Vãn không hề mua quần áo, có lẽ sợ anh phải bỏ tiền.
Cô đã dần dần mở rộng lòng mình ra, tuy nhiên vẫn còn rất thận trọng, chậm rãi từng chút một.
Mạc Bắc không mấy để tâm, chỉ cần có thể nắm lấy tay cô thì anh sẽ đợi được.
Đi loanh quanh mãi, lại chẳng mua bán gì, nên cả hai đành đi vào trong cửa hàng bán sách giết thời gian.
Mạc Hướng Vãn nhấc cuốn sách “Ba mươi năm cuộc đời” xem đi xem lại, rồi lặng yên suy ngẫm. Mạc Bắc hoàn toàn không ngờ cô lại đọc cả những loại sách thế này, thật đúng là nhàn rỗi quá tự tìm phiền phức, tạo áp lực cho bản thân, anh liền cầm lấy cuốn sách rồi nói: “Ngày mai anh sẽ hỏi xin tác giả một cuốn sách có ký tên, bây giờ cuốn sách này hot lắm, chúng ta không cần phải kiếm thêm tiền cho họ nữa.”
Cô liền nói: “Người ta vất vả lắm mới viết được cuốn sách tâm huyết và thú vị thế này đấy!”
“Thế thì cứ để cho tác giả kiếm tiền của người quen vậy.”
Món quà đầu tiên anh tặng cho cô chính là hai cuốn sách to như cục gạch đó, cô không từ chối, rõ ràng đây là một khởi đầu tốt.
T¬T
Lúc gọi món, Mạc Bắc nhanh nhẹn gọi hai suất bánh bông lan, lại thêm một chiếc bánh mỳ mật ong và một bát sủi cảo. Sau khi món ăn được đưa ra, Mạc Hướng Vãn liền lắc đầu than thở, anh vội vàng nói: “Lần sau nhất định anh sẽ thay đổi.”
Cuối cùng, chiếc bánh mỳ mật ong đã trở thành bữa sáng, bữa điểm tâm giữa buổi học và cả bữa ăn đêm của Mạc Phi vào ngày tiếp theo.
Mạc Phi ăn đến mức ngán miệng liền “ý kiến” cùng Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, hai người cần phải tình cảm một chút chứ, đến nhà hàng mà ăn. Hai người hãy đi ăn bít tết, đừng có ăn bánh mỳ, chẳng có chút lãng mạn nào hết.”
Mạc Hướng Vãn liền mắng con trai: “Con đừng có ăn nói linh tinh.”
Mạc Phi liền chạy đến chỗ Mạc Bắc mách bố: “Bố ơi, bây giờ có mạng Internet rồi, nó sẽ dạy cho bố nên đến chỗ nào ăn uống. Chu Tình Tình nhà bên thường sử dụng đấy.”
Mạc Bắc không hiểu ra ý của con trai nên nghiêm khắc dạy bảo: “Phi Phi, sau này chỉ có kỳ nghỉ hè với kỳ nghỉ đông mới được lên mạng chơi, có biết không?”
Mạc Phi lại nũng nịu: “Bố ơi, bố ngốc quá, đi hẹn hò tại sao lại có thể ăn bánh mỳ được chứ? Chị Tình Tình nói phải đi ăn kem của hãng Haagen-Dazs[1], là hãng kem có cửa hàng nhìn ra con sông Hoàng Phổ đó, bố biết không?”
[1] Haagen-Dazs là hãng kem nổi tiếng của Mỹ.
Mạc Bắc mỉm cười đầy khổ sở, đành phải lãnh giáo: “Bố biết rồi, lần sau nhất định sẽ đưa Phi Phi đi cùng.”
Mạc Phi hoan hô nhiệt tình, tiện thể nhắc nhở anh luôn: “Vậy thì buổi tối thứ Sáu tuần này chúng ta đi luôn đi, trước đó đến đường Nam Kinh xem Vu Lôi biểu diễn.”
Mạc Bắc thầm nghĩ, tên quỷ nhỏ của anh e rằng sau này chẳng thể gạt sang một bên rồi. Lúc anh nói với Mạc Hướng Vãn, chỉ nghe cô cằn nhằn: “Trời đã lạnh như vậy rồi còn đi ăn Haagen-Dazs làm cái gì chứ?”
Ngày thứ sáu anh thu xếp về từ sớm, chuẩn bị đón Mạc Phi về nhà tắm rửa thay quần áo mới rồi đi. Mạc Hướng Vãn cũng về nhà sớm hơn, sau khi sắp xếp xong lịch trình cho tất cả các nghệ sỹ, cô chẳng nhúng tay vào bất cứ công đoạn nào khác cho chương trình này nữa.
Điểm này rất hợp với ý muốn của Mạc Bắc.
Mạc Hướng Vãn đích thực là một người hào sảng, những việc đã quyết định rồi thì sẽ kiên quyết tiến hành cho tới cùng, tuyệt đối không bao giờ phá vỡ nguyên tắc.
Với tính cách của cô, anh phải khiến cô nhanh chóng đưa ra quyết định mới được.
Bởi vì lẽ đó, vào thứ Sáu tuần này, Mạc Bắc không muốn chủ nhiệm Giang làm phiền đến thời gian sum họp riêng tư của gia đình anh, nên chân như lắp máy phản lực, hết giờ là chuồn về luôn. Trước tiên, anh đến trường đón Mạc Phi về nhà, đôn đốc con trai hoàn thành hết bài tập, chỉ đợi Mạc Hướng Vãn về là có thể xuất phát.
Mạc Phi tỏ ra vô cùng hứng khởi, khuôn mặt hân hoan, hớn hở, bởi vì lúc này cậu bé đang tay trái nắm lấy tay mẹ, tay phải nắm lấy tay bố.
Vừa ra đến cửa, bọn họ bắt gặp bác Thôi, bác cầm một bức thưnđưa đến cho Mạc Hướng Vãn: “May quá, may quá, nhân viên bưu điện đưa nhầm thư của cô sang bên chỗ tôi.”
Mạc Hướng Vãn nhận lấy bức thư, mặt ngoài bức thư đã có phần bị rách, lộ ra một góc. Mạc Bắc có thể nhìn thấy mấy dòng chữ “thông báo di dời”, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, thế nhưng Mạc Hướng Vãn nhanh chóng cất thư đi rồi nói lời cảm ơn.
Cô hoàn toàn không muốn để Mạc Bắc nhìn thấy bức thư này.
Thật ra, Mạc Bắc rất mẫn cảm trước hành động đó của cô, trong lòng anh cảm thấy vừa chua chát vừa bực bội, khuôn mặt đột nhiên sựng lại.
Mạc Hướng Vãn cũng để ý thấy điều này, từ sau khi lên xe, anh không nói gì nữa, Mạc Phi ngồi phía sau hỏi Đông hỏi Tây, anh trả lời mà chẳng để tâm chút nào. Cô hơi do dự, không muốn làm hỏng quan hệ đang tốt đẹp của hai người. Vì cậy, khi chiếc xe đi được nửa đường, cô quyết định nói với anh: “Căn nhà cũ của ông bà nội em chuẩn bị di dời.”
Thần thái của Mạc Bắc nhanh chóng trở nên thoải mái hẳn, anh quay sang hỏi: “Anh có thể giúp được chuyện gì không?”
Mạc Hướng Vãn im lặng một lúc rồi nói: “Em sẽ chuyển hộ khẩu của Phi Phi từ chỗ chị Quản Huyền đi chỗ khác.”
Đây là lần đầu tiên hai người bàn đến vấn đề nhạy cảm có liên quan đến Mạc Phi, thế nhưng Mạc Phi đang ngồi phía sau, thế nên hai người rất hiểu ý không bàn bạc thêm gì, mãi cho tới khi đến nơi, Mạc Phi đi tìm bạn học của mình nói chuyện, hai người mới tiếp tục đề tài này.
Mạc Bắc nói: “Phi Phi có thể cùng em xin một căn hộ mới.”
Tình hình hiện nay của cô, anh đã nắm được khá rành rọt, bao gồm cả vấn đề hộ khẩu cho Mạc Phi. Đây cũng là vấn đề mà mẹ anh đang ép anh phải giải quyết cho bằng được.
Bà Mạc dạo này rất vội vàng, tha thiết muốn gặp cháu nội, thực lòng bà chẳng thể nào chịu nổi việc cứ phải đứng từ phía xa nhìn Mạc Phi ở trường học. Có hôm Mạc Bắc còn nhìn thấy cả bố và mẹ anh đứng lẫn trong rất nhiều phụ huynh chờ con, cháu tan học ở bên ngoài cổng trường của Mạc Phi.
Mạc Hạo Nhiên nhìn thấy Mạc Phi nhanh nhẹn, hoạt bát, lém lỉnh, xung quanh có rất nhiều bạn học, trong lòng cảm thấy vô cùng hân hoan, nói thẳng với Mạc Bắc rằng: “Người phụ nữ đơn thân mà có thể nuôi dưỡng, dạy dỗ con cái hoạt bát, nhí nhảnh thế này không phải chuyện dễ dàng đâu.”
Bà Mạc lại càng vội vã: “Chúng ta lại gần nói chuyện với cháu nó vài câu, hay chỉ một câu thôi cũng được.”
Mạc Hạo Nhiên bèn ngăn lại: “Đừng có làm cho đứa trẻ sợ hãi, nếu như Mạc Bắc chưa thể đưa lời giải thích hợp ý cho con trẻ, chúng ta biết dùng thân phận gì để đứng trước mặt thằng bé chứ?”
Bà Mạc mong muốn đến mức sắp bật khóc, cú mắng chồng mình là “cứng nhắc, nguyên tắc quá đỗi”, rồi nắm lấy tay Mạc Bắc nói: “Mau lo liệu chuyện hộ khẩu cho thằng bé đi, rồi chuyển về nhà chúng ta ở, sau này khi thi lên cấp hai, thằng bé có thể thi vào trường gần đây luôn.”
Anh bật cười: “Mẹ à, mẹ suy nghĩ xa thế!”
Bà Mạc thật sự lo nghĩ quá xa, nhìn thấy Mạc Phi nhanh nhẹn, hoạt bát xuất hiện trước mặt, lại chẳng thể nào lại gần được, trong lòng thấy khó chịu vô cùng, quay đầu lại ấm ức lườm chồng mình một cái.
Mạc Bắc đã suy nghĩ ký lưỡng việc mẹ mình nêu ra, anh tra tìm hộ khẩu của Mạc Phi thì thấy đang được đăng ý dưới tên của anh họ của Quản Huyền, mục đăng ký thể hiện là nhận nuôi. Ngay cả bản thân Quản Huyền cũng thuộc trong hộ khẩu đó.
Anh bất giác hiểu được tại sao Mạc Hướng Vãn lại tri ân, cảm kích Quản Huyền với Vu Chính đến mức độ đó. Những gì họ làm cho một cô gái mười tám tuổi chưa chồng đã có con đúng thực là ân nghĩa tái tạo, mà tất cả những việc này vốn dĩ thuộc về phần trách nhiệm của anh.
Bản thân anh hoàn toàn không có tư cách hay quyền gì để chuyển hộ khẩu của Mạc Phi về gia đình mình được.
T¬T
Mạc Hướng Vãn nghe thấy quyết định của Mạc Bắc không phải không cảm thấy ngạc nhiên. Mạc Bắc đã nhượng bộ đến mức cho cô sự tôn trọng cực kỳ to lớn.
Anh thực sự đã làm như những gì đã nói, không can thiệp vào quyền giám hộ nuôi nấng Mạc Phi.
Mạc Bắc cười nói: “Chuyển hộ khẩu dễ mà cũng khó lắm, nếu cần anh giúp đỡ thì đừng khách khí”. Rồi anh lại hỏi thêm: “Tại sao bao năm nay em không ở nhà cùng ông bà?”
T¬T
Sân khấu của chương trình khai mạc được chờ đợi bấy lâu đang hiện ra trước mắt, khung cảnh trang hoàn hoa lệ, hoành tráng, trang phục của các diễn viên đẹp mắt, tạo ra một thế giới rực rỡ muôn màu muôn vẻ. Vu Chính đã dốc toàn lực để hoàn thành tốt chương trình lần này. Tất cả các diễn viên, nghệ sỹ đều đã bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện tập, ghép chương trình mới có thể tạo ra một sân khấu tráng lệ, tưng bừng đến thế.
Mạc Hướng Vãn biết, để có buổi trình diễn hôm nay, những nghệ sỹ này đã phải đổ biết bao mồ hôi, công sức. Biểu hiện huy hoàng, tuyệt đẹp bên ngoài được đánh đổ bằng trăm ngàn nỗi vất vả, gian khổ trong quá trình tập luyện. Khi được sự chào đón nồng nhiệt của khán giả, tất cả những nỗi nhọc nhằn đó sẽ lập tức được hóa giải hết trong niềm vui ngập tràn.
Cô thầm nghĩ, nếu như anh biết được, sẽ không để cho cô gánh vác một gánh nặng lớn lao đến vậy.
Cô tỏ ra thấp thỏm bất an, nhưng vẫn dũng cảm nói: “Em sợ ông bà sẽ không chấp nhận hai mẹ con em.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đã biểu lộ hết những nỗi sợ hãi trong lòng của cô. Đi qua một đoạn đường dài như vậy, lần đầu tiên Mạc Hướng Vãn nói ra từ “sợ”, nhưng cô vẫn cứ ngẩng đầu, ưỡn ngực, không hề mất chút tự tin nào.
Mạc Bắc nhanh chóng kể cho cô nghe một câu chuyện.
“Trước đây, anh có một người bạn gái, sau khi chia tay cô ấy, anh đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, nông nổi. Có rất nhiều chuyện sai lầm đều đang trừng phạt bản thân anh, hơn nữa lại còn ảnh hưởng đến những người vô tội xung quanh. Hưỡng Vãn, đây chính là một hiệu ứng bươm bướm, bởi vì nó có liên lụy đến em, anh thật sự không phải là một người tốt.”
Anh lại nắm lấy tay cô: “Thế nhưng, nếu không như vậy, có lẽ anh đã không có vận may này, gặp lại em vào một thời điểm thích hợp.”
Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm vào anh, đôi mắt tràn ngập tình ý. Anh lại nói: “May mà khoảng thời gian đáng sợ nhất đã qua rồi.”
T¬T
Pháo hoa được bắn lên sáng rực cả bầu trời.
Mạc Phi chạy về phía hai người, cầm tay bố mẹ cùng ngẩng đầu ngắm pháo hoa rực rỡ. Mạc Bắc liền bế cậu bé lên, Mạc Phi nắm lấy tay Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Chúng ta là một gia đình hạnh phúc.”
Trong dòng người nghìn nghịt, Mạc Bắc nghe thấy Mạc Hướng Vãn khẽ khàng nói: “Cám ơn anh, Mạc Bắc.”
Giọng hát con trẻ ngây ngô truyền lại từ xa, đó là bàiGiọng hát và nụ cười. Màu sắc rực rỡ của pháo hoa rồi sẽ tan biến, mất đi, nhưng giọng hát và nụ cười sẽ mãi lưu lại chốn nhân gian này.
Mạc Hướng Vãn thấy lòng mình thật thanh thản, cô nói với Mạc Bắc: “Em muốn nhanh chóng làm xong mọi thủ tục, sau khi nhận được nhà, có thể chuyển về hộ khẩu mới rồi.”
Đây sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Mạc Phi đang vỗ tay rất lớn, bởi người bạn thân của cậu bé đang có một khởi đầu mới trên sân khấu kia, Vu Lôi với chất giọng ngây thơ, trong trẻo cất lên giai điệu bài Giọng hát và nụ cười. Ngay tại đây, vào lúc này, trái tim hai người như tỏa sáng, chiếu rọi khắp mọi ngõ ngách xung quanh.
Mạc Hướng Vãn dần dần đắm say trong điệu nhạc, đem theo trái tim chưa từng mở rộng đón chào ai kể từ sau năm mười sáu tuổi, để mặc cho tiếng hát của trẻ thơ quét sạch mọi sầu lo, muộn phiền. Cô tin rằng một thế giới tươi đẹp, hạnh phúc đang chờ đợi cô ở phía trước.
Cô nhìn Mạc Bắc đang đứng bên cạnh mình. Anh bế Mạc Phi, dáng vẻ chẳng khác nào những cặp bố con khác, đứng nhìn cảnh tượng muôn màu muôn sắc diễn ra trên sân khấu. Anh còn kể truyện cười cho con trai nghe, Mạc Phi bật cười hi hi ha ha, trên mặt cậu bé hiện lên niềm vui sướng, mãn nguyện mà từ trước đến nay cô chưa từng thấy.
Đây là những gì cô nhận được từ anh.
Ký ức cô đang dần dần ghép lại thành một tấm hình, không còn đem tối, mờ mịt như trước kia nữa.
Mạc Bắc ôm chặt cô vào lòng, cô hoàn toàn cảm nhận được tình cảm ấm áp của anh, quanh người họ tiếng hát và nụ cười đang tràn ngập.
Chút nhận thức này khiến cho cô hạnh phúc đến mức không dám tin đây là sự thật.
Mọi người lại tiếp tục biểu diễn nhiệt tình trên sân khấu, sức ảnh hưởng lan tỏa rộng khắp.
Sau khi trải qua bao gian truân, khổ ải, Mạc Hướng Vãn có thể nhìn thấy tia sáng rực rỡ hiện lên trước mắt. Người đứng cạnh đưa tay ôm lấy đôi vai cô, trong biển người bao la, gia đình họ hợp lại thành một thể.
T¬T
Cả đêm hôm ấy, Mạc Hướng Vãn nằm ngủ ngon lành, sáng hôm sau cô thức dậy từ sớm, thấy Mạc Phi đang ôm lấy cánh tay của cô ngủ say sưa như một chú mèo con ngoan ngoãn. Cô vuốt nhẹ mái tóc và đôi mắt dày của thằng bé, sau đó khé đặt một nụ hôn lên.
Đột nhiên cảm thấy hoảng hốt như đang hôn một người khác.
Cô cảm thấy vô cùng thẹn thùng, buổi sáng hôm nay, ánh mắt Mạc Bắc nhìn cô không ổn cho lắm. Đôi chút tình ý ẩn sâu trong trong đôi mắt tối qua dường như đã nhận được phép thuật, sau khi cánh cửa trái tim cô mở ra, tình cảm của anh cũng dồi dào tràn ra như nước lũ, đang chuẩn bị cuốn đi tất cả.
Ngay trước cửa tòa nhà, anh ôm hôn cô thắm thiết trong xe rồi nói: “Hãy quên đi quá khứ, Mạc Hướng Vãn, em cần một công việc và đời sống tình cảm hoàn toàn mới.”
Cô cúi đầu xuống thẹn thùng, nhưng vẫn tỏ ra kiên cường nói:
“Em vẫn luôn nhìn về phía trước đấy chứ!”
“Hãy nhìn cả những thứ ở bên cạnh mình nữa.”
Cô liền nhìn vào khung cảnh phía sau anh: “Có một cái cây.”
Mạc Bắc liền đưa tay chạm vào cằm cô, rồi thay đổi hướng nhìn của cô: “Phải nhìn về phía này này.”
Cô đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh, một đôi mắt biết cười, kèm theo chút hiền lành, lương thiện. Thì ra cô vẫn luôn ghi nhớ hình ảnh này của anh, thế nhưng bây giờ nhớ lại, cô không còn muốn trốn tránh, cũng chẳng hề sợ hãi như trước nữa.”
Mạc Bắc dùng giọng nói điềm đạm thương lượng với cô: “Hôm nay anh phải đến trường Đại Học Sư Phạm diễn thuyết.”
“Không phải anh không hợp đạo với mấy người họ sao?”
“Có thể kiếm thêm tiền, tại sao anh lại không đi chứ? Không kiếm thêm tiền bên ngoài, cuộc sống sẽ thiếu đi khá nhiều điều thú vị, không phải sao?”
“Anh cần tiền như vậy sao?”
Trong con người cô còn bao nhiêu điều thú vị khác đây? Một khi đã mở cửa trái tim, cô cũng biết dịu dàng, nhẹ nhàng nói chuyện, khiến cho Mạc Bắc vô cùng vui sướng bông đùa lại: “Anh phải kiếm thật nhiều tiền, rồi đem tích hết vào thẻ tín dụng, sau này sẽ đem nộp cả người lẫn tiền cho người ta.”
Mạc Hướng Vãn lại mắng anh “đầu óc có vấn đề”, không thèm nói chuyện tầm phào cùng anh nữa, lảng sang chuyện khác: “Hôm nay em có tiết học Toán ở đó, không đến giảng đường nghe được đâu.”
Mạc Bắc gật đầu: “Đúng là mấy cô cậu sinh viên trẻ tuổi đang bừng bừng nhiệt huyết, em không đi học cũng chẳng sao đâu. Anh đón em rồi chúng ta cùng về nhà, về nhà rồi anh giúp em làm bài tập.”
“Không được, môn Toán cao cấp của em không ổn, phải thi lại hai lần rồi đấy.”
“Vậy thì em phải cảm thấy may mắn vì anh đã xuất hiện, nếu không em chỉ còn biết chờ Phi Phi lên đại học thì mới có thể qua được môn đó thôi.”
Mạc Hướng Vãn khẽ “hừm” một tiếng, không muốn tiếp tục tốn thời gian quý giá buổi sáng nữa, đùa với anh chỉ có nước càng nói càng đi xa mười vạn tám nghìn dặm. Cô nhìn đồng hồ rồi nói: “Em phải đi đây.”
Mạc Bắc lại nghiêm nghị hỏi cô: “Bao giờ thì em mới nộp Đơn xin thôi việc?”
Mạc Hướng Vãn liền đáp: “Thứ Hai tuần sau, vừa hay là đầu tháng, có thời gian một tháng đi phỏng vấn công việc và giao phó lại công việc cho người khác. Mấy hợp đồng biểu diễn trên tay em vẫn còn chưa ký xong, theo đến cùng rồi mới đi được, tránh gây phiền phức cho người mới đảm nhiệm.”
Mạc Bắc nhìn cô lắc đầu than thở: “Em đúng là một nhân viên tốt bậc nhất.”
Mạc Hướng Vãn đứng bên cạnh chiếc xe, nắng chiếu xuống làm ửng hồng đôi má, cô nheo nheo mắt, quay sang nói với anh: “Mạc tiên sinh, hưởng lộc của người thì phải lo lắng thay người. Đây chính là đạo đức nghề nhiệp cần có của người nhân viên”. Cô nhìn anh rồi nói tiếp: “Anh mà không thế à, hồi trước ngày nào cũng mở họp tại nhà, không phải sao?”
Mạc Bắc mỉm cười: “Thì ra bên cạnh anh đang diễn ra những tình tiết như trong bộ phim Cửa sau vậy.”
“Đó là phim kinh dị, điều tra, vai diễn của anh chính là nghi phạm lớn.”
Cô cũng là người biết nói đùa, nói đùa hay đến mức không thẹn thùng, không ngập ngừng chút nào. Mạc Bắc mỉm cười vui vẻ, hân hoan, đưa lời tạm biệt: “Cô gái có đạo đức nghề nhiệp, good luck!”
Thế nhưng anh vẫn muốn nhìn tận mắt cô bước vào căn nhà kia rồi mới chịu lái xe đi, còn cô thì cứ đứng bên đường nhìn theo anh, chờ anh đi trước mới vào.
Buổi sáng ở Thượng Hải, sương sớm đã tan, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp mọi nơi, bầu trời xán lạn khiến con người ta lưu luyến mãi không thôi.
Mạc Bắc thầm nghĩ, anh phải đi trước, nếu không cứ thế này sẽ lại diễn ra đoạn chia tay không có hồi kết như trong các bộ phim lãng mạn thì chẳng hay chút nào. Anh mở cửa sổ ra, vẫy tay chào tạm biệt Mạc Hướng Vãn, rồi từ từ lái xe đi.
T¬T
Mạc Hướng Vãn bước vào công ty, quẹt thẻ, vẫn còn chưa đến thời gian vào làm. Cô ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn ngắm một hồi. Bốn năm trước, lần đầu tiên đứng ở nơi này, cô vô cùng hân hoan và thận trọng, coi nơi đây như một điểm khởi đầu hoàn toàn mới.
Trâu Nam đã nộp đơn xin từ chức, hiện đang làm công tác chuyển giao công việc. Cô trợ lý do Sử Tinh phái đến sẽ tạm thời theo sát công việc của Trâu Nam.
Nhắc đến chuyện này, Trương Bân tỏ ra vô cùng bất mãn, thái độ rất khó chịu: “Gần đến cuối năm rồi, tình hình bây giờ vô cùng khó khăn, ai lại làm những việc nông nổi như vậy? Lúc này đúng chỉ là chuốc thêm khó khăn, phiền phức cho người khác.”
Mạc Hướng Vãn bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Mỗi người có một chí hướng khác nhau, những gì cần nói, cần làm tôi đều đã nói, đã làm hết rồi, những việc còn lại cứ theo quy định thôi. Công việc của cô ấy tôi có thể gánh bớt một phần.”
Tuy nhiên, cô không phải gánh vác phần nào hết. Cô trợ lý hành chính mà Sử Tinh điều tới cũng là một cô bé thông minh, mẫn cán, cả ngày đều ở bên cạnh Trâu Nam để Trâu Nam bồi dưỡng.
Trâu Nam nói rõ ràng, rành mạch chi tiết từng điều một, về đặc điểm, tính cách của các nghệ sỹ và người quản lý. Ai dám nói cô ấy không phải là một người nhân viên tốt tận tụy, mẫn cán nào?
Mạc Hướng Vãn hỏi: “Lúc nào thì em sang bên kia thử việc?”
“Đầu năm mới bắt đầu, bọn họ sắp khởi quay bộ phim chống ma túy, công việc tuyên truyền trước khi quay sẽ do em phụ trách.”
Mạc Hướng Vãn đưa lời động viên: “Hãy cố gắng lên nhé!”
Trâu Nam vô cùng cảm kích nhìn cô: “Lão đại, đạo diễn Thái hết lời khen ngợi chị đấy.”
“Ừm, chị sẽ rời hẳn khỏi cái ngành này.”
“Vậy thì đáng tiếc lắm. Chị có mối quan hệ rộng trong giới như vậy cơ mà.”
“Chị tin rằng tất cả mọi chuyền đều có liên quan tới nhau, ngay cả các mối quan hệ cũng vậy, em nói có đúng không?”
Trâu Nam gật đầu tán thành rồi gật đầu chia sẻ thông tin cùng Mạc Hướng Vãn: “Bây giờ Sử Tinh và Hứa Hoài Mẫn đang quản rất nhiều việc. Bên Bộ phận Tài vụ giữ theo đúng nguyên tắc “im lặng là vàng”, về cơ bản Tống Khiêm không còn quản lý chút gì đến các nghệ sỹ nữa, Bộ phận Nhân sự đang tuyển chuyên viên kế hoạch với Giám đốc dự án.”
Nghe xong, Mạc Hướng Vãn gật gật đầu.
Vào giờ dùng cơm trưa, Sử Tinh đến mời cô cùng đi ăn ở tiệm cơm văn phòng.
Hai người họ đã làm việc nhiều năm nay nhưng rất ít khi giao lưu, gặp gỡ, thậm chí cô còn gặp Hứa Hoài Mẫn nhiều hơn là Sử Tinh, nhưng từ sau tang lễ của Lâm Tương, ấn tượng về Sử Tinh trong cô đã hoàn toàn thay đổi.
Hai người cũng chỉ có đôi chút đề tài để nói chuyện chung.
Sử Tinh hỏi cô: “Mary, nếu như cô cần, tôi có thể điều cô bé đó sang cho cô sử dụng, coi như thuộc biên chế của cô.”
Đây là một sự giúp đỡ tuyệt vời, Mạc Hướng Vãn tỏ ra khá ngạc nhiên, nụ cười của Sử Tinh chan chứa đầy thành ý, cho nên cô cũng không ngại nói thẳng: “Em cảm thấy thông báo tuyển người có kinh nghiệm sẽ tốt hơn.”
“Hả?”
Chị đang gợi ý cô hãy tiếp tục nói, cho nên Mạc Hướng Vãn cũng không phụ lòng chị: “Bởi vì như vậy mới có thể ứng phó được với việc chuyển đổi cơ cấu của công ty.”
Sử Tinh cảm thấy hơi ngỡ ngàng, một lúc sau mới nói: “Mary, thông thường cô không ở cùng Tống Khiêm và Trương Bân hay sao?”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Nam nữ có khác biệt, bọn em chỉ cần phối hợp nhịp nhàng trong công việc là được rồi.”
“Từ trước đến nay, chúng ta cũng phối hợp rất nhịp nhàng mà.”
“Dạ, chị đã giúp đỡ em rất nhiều. Bất cứ lúc nào bọn em có công việc gì cần kíp hoặc cần chạy chương trình, chị luôn luôn kịp thời trợ giúp, đỡ đần. Cám ơn chị, Tiểu Sử.”
Sử Tinh ăn hết một chiếc pudding vị xoài, chị có khuôn mặt baby tròn trịa, cộng thêm răng khểnh duyên dáng, mỗi khi cười lại tạo cảm giác ngọt ngào, dịu nhẹ. Chị giống hệt như tất cả những người phụ nữ tốt đẹp khác, tận hưởng công việc của mình trong một không gian làm việc thích hợp. Ở Kỳ Lệ, chị đã tận hưởng tình yêu, kết hôn, sinh con, khiến cho người khác nghĩ rằng chị sẽ gắn bó với nơi này đến khi già khô, héo úa. Thế nhưng chị không hề tê dại, cũng không hoàn toàn là đang tận hưởng. Nhanh như vậy mà chị đã có thể tiếp nhận công việc của cô và Tống Khiêm, sử dụng nhân lực trong công ty tuyệt vời anh minh đến vậy.
Trên đường về, Sử Tinh liền nói với cô: “Công việc chẳng phải là như vậy hay sao? Mary, hãy thoải mái, thư giãn đôi chút, chúng ta nhận lương của cấp trên thì làm những việc này cũng là điều đương nhiên thôi. Nếu như em có thể tiến thêm một bước, kiếm được nhiều tiền hơn nữa, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Mạc Hướng Vãn hơi lùi về phía sau với dáng vẻ đầy phòng bị, thế nhưng, Sử Tinh vẫn chẳng thèm để tâm, nắm lấy bàn tay cô rồi cả hai bước vào công ty.
Trước quầy lễ tân đang đặt một chiếc hộp quà tặng. Trợ lý của Sử Tinh và thư ký của Vu Chính đang cùng nhau bọc chiếc hộp lại.
Thư ký của Vu Chính liền hỏi Sử Tinh: “Giám đóc Sử, lúc trước em quên không hỏi chị một chuyện, tối nay Vu phu nhân đã đặt bàn mấy giờ tại tại nhà hàng Lợi Uyển ạ?”
“Bây giờ. Hai người mang chiếc bánh kem lớn qua chỗ nhà hàng đó, nói họ bảo quản lạnh cho mình là được rồi, Vu phu nhân là khách hàng quen chỗ đó mà.”
Cô thư ký và trợ lý vẫn còn chưa bọc xong hộp quà, đứng từ vị trí của mình, Mạc Hướng Vãn thấy trên mặt chiếc bánh có ghi dòng chữ màu vàng “Tình yêu của tôi”, những chữ sau đó thì cô không thể nhìn thấy nữa.
Mạc Hướng Vãn quay về phòng làm việc của mình, đột nhiên nhớ ra, đã rất lâu, rất lâu rồi cô không liên hệ với Quản Huyền. Nhưng lúc này đang chuẩn bị có cuộc họp nên cô không thể gọi cho chị ấy được.
Cuộc họp này chính là buổi tổng kết Lễ khai mạc chương trình biểu diễn nghệ thuật vừa rồi. Ngoại trừ lãnh đạo Bộ phận Tạp vụ ra, ngay cả Sử Tinh, Giám đốc Bộ phận Hành chính cũng tham dự. Vu Chính tổng kết qua các hạng mục trong chương trình, thế nhưng anh không hề phân tích rõ ràng những điểm hạn chế trong buổi khai mạc đó.
Mạc Hướng Vãn bình thản ngồi nghe từng câu từng chữ, càng ngày càng hiểu thấu.
Cô chọn cho mình một vị trí giữa, chẳng ngồi gần ai hết.
Đợi sau khi cuộc họp kết thúc, cô liền gọi điện cho Quản Huyền.
Quản Huyền vẫn cười với giọng điệu hào sảng như xưa: “Em đã hết giận chị rồi sao? Đã nhớ đến chị rồi à? Trong lòng em, chị không hề thấp hơn Tần Cầm đúng không?”
Mạc Hướng Vãn vẫn nhẹ nhàng gọi chị một tiếng “Chị Quản” rồi hỏi: “Dạo này chị thế nào?”
Quản Huyền vẫn nói bằng giọng như mọi khi: “Đã bao lâu rồi em không tới More beautiful rồi?”
Mạc Hướng Vãn đành thật trả lời: “Gần một tháng ạ.”
“Em cũng biết cơ à! Hôm nay em có tới uống một ly trà cùng chị không? Ngay ở quán cà phê bên cạnh quán bar của chị đó. Em có quyền hạn được ra ngoài thoải mái mà.”
Mạc Hướng Vãn nhìn vào biểu tượng đồng hồ phía góc phải màn hình máy tính, nghe thấy Quản Huyền nói vậy, đắn đo một lúc rồi đồng ý.
Trước khi cô ra ngoài, dì Phùng liền cầm theo một chiếc hộp đựng đầy trứng cuốn, đưa cho cô với thái độ cảm kích vô cùng.
“Tòa án đã chịu phúc thẩm lại vụ án di dời của chúng tôi rồi, Mạc tiểu thư, tôi phải cảm ơn cô thế nào đây?”
Mạc Hướng Vãn thật sự rất kinh ngạc: “Làm sao mà nhanh thế ạ?”
Dì Phùng nhất định nhét hộp trứng vào tay cô mới chịu thôi. Cô nhìn qua, chiếc hộp đó đựng đầy trứng cuộn nhập khẩu. Dì Phùng lễ nhẹ tình ý nặng, dùng cách này để cám ơn cô. Bà kể lể: “May nhờ cô giới thiệu luật sư Mạc cho chúng tôi, cậu ấy nói một câu hơn đứt chúng tôi cãi nhau với tổ di dời mười câu. Tất cả mấy người trong tổ di dời đều sợ cậu ấy. Cậu ấy tính toán hết thảy phí di dời trước mặt lãnh đạo khu, thế là ông lãnh đạo kia đồng ý luôn.”
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng tự hào, cô mỉm cười: “Được như vậy thì tốt quá rồi ạ, hy vọng lần này tòa án sẽ đưa ra biện pháp hợp lý hơn trước.”
Dì Phùng gật đầu liên hồi, rồi lên tiếng than thở: “Thời buổi hiện nay đúng là không quen biết người khác thì chẳng thể nào làm được việc gì, gặp được người tốt bụng, nhiệt tình thì đúng là có phúc lớn. Mạc tiểu thư, tôi không biết phải cảm ơn luật sư Mạc thế nào đây, cậu ấy là người thân của cô đúng không?”
Mạc Hướng Vãn không hề phủ nhận, chỉ mỉm cười lắc lắc hộp trứng trong tay rồi nói: “Cháu sẽ chuyển hộp trứng này cho anh ấy.”
Dì Phùng đỏ mặt nói: “Như thế thì tôi ngại chết! Cái này là dành cho Phi Phi nhà cô, đợi khi nào bên tổ dự án chuyển tiền di dời xuống, tôi sẽ mời hai người ra ngoài ăn một bữa sau.”
Mạc Hướng Vãn vỗ nhẹ lên tay bà nói: “Dì Phùng, dì khách khí quá”. Rồi cô bỗng sực nhớ ra: “Tình hình dì Tiên Quỳnh dạo này sao rồi ạ?”
Khuôn mặt dì Phùng lại trở nên phiền muộn: “Tình hình không tốt lắm, khoảng thời gian trước đã dùng đến só tiền quyên góp của công ty ta, không phải còn khoản tiền quyên góp mua truyền hình sao?”
Mạc Hướng Vãn nắm khá rõ tình hình của dự án này, Tống Khiêm đã gọi điện thoại cho bên đài truyền hình, nhưng bên đó gần đây theo sát một hoạt động nhân đạo cho một nhãn hiệu lớn bên Hồng Kông và quán quân Á vận hội, cho nên vẫn chưa triển khai dự án này.
Hiệu suất làm việc của anh chưa bao giờ thấp như thế này. Đây là chuyện hiếm khi gặp phải vì Tống Khiêm đã làm trong ngành nay bao năm nay, người khác cũng phải nể mặt anh rất nhiều.
Dì Phùng lại nói tiếp: “Sau đó, Vu tổng, Giám đốc Tống và giám đốc Trương lại quyên thêm tiền.”
Câu nói này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy khó hiểu, dì Phùng tiếp tục cảm khái: “Vu tổng vẫn là người niệm tình xưa nghĩa cũ.”
Đây chính là điểm khiến Mạc Hướng Vãn cảm thấy nghi hoặc,
Con người đối với con người thành tâm thành ý nhưng lại bất định khó nắm bắt. Có mặt lương thiện mà cũng có mặt hiểm ác, giống như một chiếc lăng kính vạn hoa, cho dù nhìn ở nhiều góc độ vẫn chẳng thể nào thấu hiểu hết được.
Sau khi tạm biệt dì Phùng, Mạc Hướng Vãn liền đi ra ngoài. Trong buổi chiều xán lạn, rực nắng như hôm nay, cô đến cuộc hẹn với người bạn lâu năm. Trên đường đi, cô lại nhận được cuộc điện thoại của một người khác cũng có thể coi là bạn, giọng nói của Mai Phạm Phạm vừa bình tĩnh vừa nghi hoặc, lại như không che giấu nổi niềm vui sướng, hân hoan, cộng thêm cả đôi chút mơ màng, không giống như giọng nói được phát ra trong tình huống thông thường.
Mai Phạm Phạm lên tiếng: “Vãn Vãn, chị Phi Phi không còn là trở ngại của mình nữa.”
Mạc Hướng Vãn không hiểu mấy câu nói này.
“Chị Phi Phi đã bị trị rồi, không cần tiền của mình nữa.”
Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy nghi ngờ: “Lẽ nào chị ta đột nhiên cảm thấy hối hận, day dứt?”
Mai Phạm Phạm “hừm” một tiếng rồi nói: “Cậu nghĩ rằng chó có thể thay đổi được thói quen ăn phân sao? Có người đã đưa lời cảnh cáo đến chị ta, nên chị ta không dám làm liều thôi. Hừm! Tại sao đột nhiên lại có chuyện tốt như vậy chứ? Vãn Vãn, mình thật sự muốn cảm ơn cậu.”
Mạc Hướng Vãn lại càng thêm nghi hoặc: “Cậu cảm ơn mình vì cái gì chứ?”
“Bởi vì chị Phi Phi bảo mình phải cảm ơn cậu, tán dương rằng tiểu Vãn Vãn thanh cao, trong sáng, tự nhiên sẽ có người yêu thương.” Nói đến đây, Mai Phạm Phạm chẳng che giấu nổi cảm giác ganh tị. “Vãn Vãn, mình đã biết trước cậu có sự quyến rũ mê hồn, vậy mà mình vẫn còn ngu ngốc, u mê đẩy sự việc theo hướng phức tạp nhất. Cậu có chỗ dựa vững chãi như vậy mà mình lại không biết đấy. Từ trước đến nay mình vẫn tưởng bản thân đơn côi một mình, Vãn Vãn, mình đúng là may mắn.”
Nỗi nghi ngờ trong Mạc Hướng Vãn càng ngày càng lớn, thế nhưng có một điều cô vô cùng thấu hiểu, rõ ràng, trong lòng đột nhiên xúc động, cô hoàn toàn nghe ra thâm ý sâu ẩn trong lời nói của Mai Phạm Phạm.
Cô không muốn suy đoán, giải thích quá nhiều vào lúc này, nên thận trọng trả lời Mai Phạm Phạm: “Như vậy không phải rất tốt sao? Cậu cũng sắp quay phim điện ảnh mới rồi, tương lai nhất định càng ngày càng tốt đẹp hơn. Nghe nói bộ phim này sẽ tham gia tranh giải Oscar, Phạm Mỹ, cậu phải cố gắng đấy nhé!”
Mai Phạm Phạm mỉm cười: “Cuối cùng cậu cũng đã gọi mình là Phạm Mỹ rồi. Đúng vậy, mình thay tên đổi họ chính là chờ một ngày như thế. Mình nhất định phải chiến thắng. Thế nhưng Vãn Vãn, mình nghe mấy câu nói của chị Phi Phi liền suy nghĩ, cứ giản dị như cậu rồi tìm một chỗ dựa vững chắc, như thế cực kỳ tốt.”
Mạc Hướng Vãn an ủi: “Phạm Mỹ, chúng ta đều bắt đầu lại cuộc đời mới, phải mất rất nhiều công sức. Mình chúc cậu thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc, vui vẻ.”
Mai Phạm Phạm than thở: “Mình chỉ là một con người bình thường mà thôi.”
“Sao thế được? Có đạo diễn ủng hộ cậu, nhiều người nói cậu có năng khiếu, biết bao nữ minh tinh đang chờ đợi cơ hội ngàn năm có một như thế đấy!”
“Mình có sao? Mình không có đâu, mình biết rằng mình không có. Bọn họ đều gọi mình là “Vô địch” “ngủ” Đại học Điện ảnh Bắc Kinh. Mình “ngủ” biết bao lâu rồi mới đợi được cơ hội này. Thế nhưng sau cùng vẫn cứ bị người ta “chơi”, mình đã tát thẳng vào mặt nhà sản xuất ngủ với mình mà không giữ lời ngay tại khách sạn. Vu phu nhân vừa lúc đó mở cửa ra, nhờ đó mình mới có được cơ hội. Thì ra mình ngủ với bao nhiêu người như thế đều tốn công vô ích cả. Vu phu nhân, chị ấy mới là một người biết coi trọng nhân tài, chỉ có điều đa tình đôi chút, nhờ mình đi “chọc” ông xã của chị ấy. Người phụ nữ này chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể gọi một đạo diễn phim nghệ thuật đến xem mình diễn xuất, người có chỗ dựa vững vàng hơn cướp vai diễn của mình, chị ấy vẫn nghĩ ra cách tìm một bộ phim khác cho mình đóng. Ai ngờ chính người phụ nữ ấy lại dùng một cách ấu trĩ như vậy để đối phó với chồng mình. Phụ nữ không có đàn ông yêu đúng là không đáng tiền, lúc nào cũng rẻ mạt như thế đó.”
Mạc Hướng Vãn không muốn nghe thêm nữa, đây là câu chuyện riêng tư, kín đáo của người khác, hoàn toàn không liên quan gì đến cô cả.
Có nhiều chuyện cô không muốn quan tâm cũng chẳng thể nào quản lý nổi. Ngay cả chị Quản Huyền, người thích lo chuyện bao đồng nhưng không phải chuyện gì cũng ôm hết vào người, huống hồ là cô? Cô cũng không phải là nơi trút sầu muộn của Mai Phạm Phạm, cô rất ít khi nói dối, nhưng thực tình không muốn nói với Mai Phạm Phạm về vấn đề này nữa liền bảo: “Mình sắp vào họp rồi.”
Mai Phạm Phạm mỉm cười: “Vãn Vãn, bây giờ cậu không muốn nói chuyện với mình nữa hả? Nói cho cùng cậu vẫn cứ đánh giá thấp quá mình. Trước đây bố cậu là Phó tổng giám đốc ngân hàng, cậu ăn ngon mặc đẹp, thành tích học tập không tốt bằng mình, nhưng thầy giáo vẫn cứ đối xử tốt với cậu. Cậu muốn gạt mình hay sao? Rõ ràng cậu đang ở bên ngoài, mình còn nghe thấy tiếng còi xe ầm ĩ đấy. Cậu chẳng thành khẩn chút nào, Vãn Vãn. Cậu có chỗ dựa vững chắc, mình không có, cậu vẫn còn gạt mình, trước đây cậu không bao giờ như thế. Khi xưa, ngay cả lúc bụng to rồi cậu cũng tìm đến mình hỏi nơi phá thai ở đâu. Thế nhưng cậu đã lại chịu giúp đỡ mình, mình vẫn phải cảm ơn cậu. Vãn Vãn, chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Nếu như mình không nhớ nhầm thì vị thiếu gia năm xưa có tên là Mace đúng không?”
Mạc Hướng Vãn không trả lời, chỉ nói: “Phạm Mỹ, ngày xưa cậu đã chăm sóc mình, thu nhận mình khoảng thời gian dài như vậy mà.”
“Đúng thế, vốn dĩ chúng ta đều quay lại con đường tốt rồi đúng không nào? Được rồi, Vãn Vãn, mình phải nói lời tạm biệt với cậu, mình vừa mới uống rượu cùng chị Phi Phi, mình với chị ta cạn ly quên hết mọi thù hận.”
Trước khi dập máy, Mạc Hướng Vãn vẫn nhắc nhở một câu: “Phạm Mỹ, cậu đừng có dùng thuốc nữa.”
Thế nhưng đầu dây đằng kia của Phạm Mỹ chỉ phản hồi lại tiếng kêu “tút tút”.
Mạc Hướng Vãn cũng tắt máy, trong lòng cô bỗng thấy hơi tức giận,
Có lẽ, người ta không nhận ý tốt của mình hoặc có thể vì lý do khác.
Cô thầm nghĩ, năm xưa, bản thân mình lưu lạc khắp nơi, hồi dính lấy Phạm Mỹ như chú chó con mới là khoảng thời gian tình cảm của hai người thân thiết nhất. Bởi vì Phạm Mỹ thương hại cô, nên giúp đỡ cô bằng một cách vô thức cùng hoang đường.
Nghĩ lại quá khứ, Mạc Hướng Vãn buột miệng than thở.
Sự giúp đỡ ấy cũng không hoàn toàn có ích.
Cô còn nhớ lúc cô hạ quyết tâm không phá thai, Phạm Mỹ liền nghiêm mặt lại, thậm chí còn nói cô rất thậm tệ: “Vãn Vãn, không phải mình muốn nói cậu không tự lượng sức mình, nhưng cậu chỉ là một ngọn cỏ yếu ớt, cậu còn định tìm người ta đòi nợ sao? Đem cái bụng của mình ra mà liều mạng, nhất định sẽ thua thê thảm đấy.”
Phạm Mỹ kiên quyết khuyên cô đi phá thai, thậm chí còn có thái độ bức ép.
Mạc Bắc không hề biết, sau lần thư hai họ qua đêm cùng nhau, cô còn gặp anh một lần khác nữa.
Phạm Mỹ rủ cô tới Học viện Chính trị Pháp luật, cô nhìn thấy Mạc Bắc với đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng trong đang đánh bóng rổ. Lúc chơi bóng rổ, anh đeo kính áp tròng, kỹ thuật rất tốt, thân hình chắc nịch, còn có rất nhiều cô gái đứng bên ngoài sân cổ vũ nhiệt tình cho anh.
Lúc đó, bởi vì cô mới có thai nên thân hình phù nề, sắc mặt vàng vọt, yếu ớt.
Phạm Mỹ chỉ vào đám nữ sinh đang nhiệt tình cổ vũ cho Mạc Bắc bên sân bóng rồi nói: “Cậu có nhìn thấy không, đây chính là sự khác biệt, cậu tỉnh lại đi, có hiểu không? Tỉnh lại đi, đừng có mê man nữa.”
Phạm Mỹ tưởng rằng cô đang u mê vì người con trai đó. Điều này hoàn toàn sai lầm.
Ngày hôm đó, nhìn thấy một dáng vẻ khác của Mạc Bắc, kiên định, rắn rỏi, toàn thân toát lên nhiệt huyết, cô háo thắng thầm nghĩ: “Tại sao mình lại không thể như vậy chứ?”
Cô đưa tay sờ lên bụng mình, Mạc Phi ở trong đó lần đầu tiên động đậy.
Cô dường như nhận được sức mạnh vô thường của tình mẫu tử khiến cô kiên định đi đến cùng. Cô nói với Phạm Mỹ: “Anh ấy là anh ấy, mình là mình, chẳng có bất cứ quan hệ gì với nhau hết.”
Phạm Mỹ nhìn cô như thể một quái vật ngu ngốc. Cô biết rằng điều cấm kỵ nhất trong việc này chính là ngủ với khách để bụng to. Cô thầm nghĩ, bản thân không nên để xảy ra cấm kỵ đó, bởi vì cô muốn đón nhận lại ánh nắng mặt trời một lần nữa.
Phạm Mỹ có lẽ đã biết rằng Mạc Bắc chính là Mace, và cũng chính là chàng sinh viên đánh bóng rổ năm xưa.
Tâm tư của Phạm Mỹ, Mạc Hướng Vãn nghĩ rằng cô hoàn toàn thấu hiểu, suy ngẫm một hồi, cô cảm thấy không cần phải để tâm đến nữa.
Chẳng có ai lại luôn đứng mãi một chỗ không chịu tiến lên phía trước, Phạm Mỹ là người biết cầu tiến, cô ấy sẽ tự biết điều chỉnh mọi việc hợp lý.
Cô có thể không tức giận với hành động của Phạm Mỹ, bởi vì hai người họ vốn dĩ chẳng nợ nần gì nhau hết.
Đột nhiên Mạc Hướng Vãn muốn gọi điện cho Mạc Bắc, cô với anh bây giờ có thể quay lại với ánh nắng mặt trời, hưởng một bầu không khí trong lành, sảng khoái, có thể cùng nắm tay nhau tiến về phía trước, mong chờ một tương lai tươi sáng.
Mong muốn đó chợt dâng lên tròng lòng, nhưng cô đã kịp thời dồn nén lại.
Cuối cùng, cô vẫn giữ được bình tĩnh, không gọi điện cho anh, không ngờ đúng lúc ấy lại nhận được tin nhắn của Mạc Bắc. Anh hỏi cô: “Bữa tối, chúng ta sẽ giải quyết luôn tại nhà ăn của Đại học Sư phạm, phải học theo các đôi tình nhân thời đại học chứ, để tránh những phiền phức sau này.”
Mạc Hướng Vãn đọc xong liền bật cười, nhớ lại cuộc gặp gỡ giữa cô và anh ở trường Đại học Sư phạm lần trước, trong lòng cảm thấy nhọt ngào, cô đáp lại: “Được thôi! Thế còn Phi Phi phải tính sao đây? Chúng ta vẫn nên quay về nhà sớm thì tốt hơn.”
Mạc Bắc nhanh chóng nhắn tin trả lời lại: “Có khổ không cơ chứ? Chúng ta hẹn hò yêu đương mà cũng phải chăm lo đến tiểu quỷ Phi Phi. Anh sẽ gửi cậu chàng sang bên nhà bác Thôi.”
Mạc Hướng Vãn chợt trầm tư, cô nghĩ, nếu như Phi Phi có ông bà nội ở bên cạnh thì sẽ chẳng cần thường xuyên nhờ người khác chăm sóc cho nữa. Suy nghĩ này hừng hực trong đầu, nhưng chỉ một lúc sau, Mạc Hướng Vãn dần lấy lại được bình tĩnh, cô nhận thấy không nên thúc mọi việc quá gấp gáp.
Cô cất di động đi, chọn đúng số tàu điện, đi đến nơi cần đến.