"Anh muốn nói cho em một bí mật ~"
"Anh nói em biết, anh đã vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh về Sở Tiểu Dư ~ cô ấy không biết đâu ~"
"Ngày ấy lúc tụi mình ăn cơm, thừa dịp Sở Tiểu Dư vào phòng bếp, anh đã lén đổi hai đôi đũa với nhau ~"
"Còn nữa, hôm đó cô ấy mặc áo ngủ, anh lén chụp rất nhiều hình ~~"
A a a a a a a!
Chàng trai nằm trên giường bật dậy.
Nhìn trái ngó phải, dáng vẻ vẫn còn đang sợ hãi, nhận ra chỉ là mơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thực sự muốn làm mấy chuyện ngốc nghếch như trong mơ đó, thế... thế...
Còn nắm cái gì đó... làm nũng lăn lộn nhõng nhẽo, nếu không phải là Sở Tiểu Dư thổi phù phù...
May là, may là chỉ là mơ...
Lúc cậu tỉnh dậy trời thì đã giữa trưa, bình thường không ngủ trưa đâu, nhưng hôm qua uống say, đầu cậu rất đau, mấy bữa nay lại tập thói quen ngủ trưa với Sở Dư nên dứt khoát ngủ một giấc.
—— Buổi chiều Sở Dư không bảo cậu dạy kèm cho cô.
Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Cố Thần sờ trán đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy trên người dinh dính, cậu lắc lắc đầu để mình tỉnh táo lại.
Nhưng cậu càng không nghĩ đến thì hình ảnh trong đầu lại càng rõ ràng.
—— Chàng trai kiêu ngạo đưa một ngón tay lên, ưỡn ngực đắc ý nói, "Ha ha ha! Lúc nghe nói Sở Tiểu Dư sắp đi học cùng anh, anh liền thông phòng khách và phòng ngủ với nhau ~"
Rõ ràng là không phải mơ.
—— Thậm chí cậu cũng nhớ rõ dáng vẻ xấu hổ buồn bực của Sở Tiểu Dư lúc đó.
Nếu như, nếu như là thật thì làm sao bây giờ? Nếu không thì sao lúc trưa cậu vừa giải thích, Sở Dư liền xấu hổ cắt ngang lời cậu...
Không không không, cậu là trai chuẩn Bắc Kinh! Dù có say cũng sẽ không lăn lộn làm nũng, còn đòi ôm phù phù nữa...
Trong đầu cậu dường như có hai phe đang đánh nhau, một Cố Thần bình tĩnh nói với cậu rằng đừng phủ nhận, đó chính là tình hình tối qua của cậu, một Cố Tiểu Gia khác chống nạnh dậm chân kiểu gì cũng không chịu tin.
Cố Tiểu Gia mang dép lê, vọt vào phòng tắm, mở vòi nước tắm rửa để bình tĩnh lại.
Đừng tự dọa bản thân...
Không phải cậu từng mơ về Cổ Tiểu Dư à? Mấy giấc mơ ly kì không có ít, nhưng lần này lại rất kì quái.
Cố Thần an ủi bản thân thật lâu mới bình tĩnh lại, nhìn thiếu niên trong gương, thở dài.
Nhưng lúc vừa bước ra khỏi phòng tắm, chàng trai ngó nghiêng, ma xui quỷ khiến lại cúi đầu nhìn nhìn.
Đâu có sưng...
...
Nếu giấc mơ đó là thật, cái chỗ bị Sở Tiểu Dư đụng vào...phải sưng lên chớ...đúng không?
Vậy là, nằm mơ rồi?
Cuối cùng Cố Thần cũng yên tâm được phần nào.
Nghĩ nghĩ, cậu lại gọi điện thoại cho Tôn Hạo Quảng.
"Háo Tử." Cậu hỏi, "Hôm qua tôi say có làm chuyện gì kì quái hay không?"
Tôn Hạo Quảng chưa kịp xử cậu cái tội gọi hai lần trong một ngày thì đã bị cậu hỏi làm cho ngơ ngác, trả lời theo phản xạ, "Gọi tên Sở Tiểu Dư 168 lần trong một giờ thì có được tính không?"
Lúc ấy Tôn Hạo Quảng và Triệu Tưởng nhàm chán, thế là ngồi đếm cho cậu, từ trên đường về nhà cộng thêm lúc ngồi trong quán, tổng cộng đúng là 1 tiếng đã gọi tên Sở Dư 168 lần.
"Ai hỏi cậu chuyện này!" Chàng trai cứng đờ, lập tức cao giọng, "Sao mà bọn cậu rảnh thế hả! Còn đếm cái này nữa!"
"..."
Tôn Hạo Quảng không nói gì, cảm thấy nhị ca nhà cậu chính là dẫn chứng cho hai câu “giấu đầu hở đuôi” và “thẹn quá hóa giận” đây mà.
Cố Thần khụ vài tiếng, tâm trí vẫn quan tâm tới việc có bị bại lộ bí mật hay không, "Tôi... ngày hôm qua lúc say... tinh thần thế nào..."
"... Cái gì?" Tôn Hạo Quảng ngơ ngác.
"Chính là, tôi có làm... mấy chuyện không được đàn ông lắm không?"
Tôn Hạo Quảng:...
Nhị ca, sau khi say tìm vợ khắp nơi, gọi tên vợ 168 lần trong 1 tiếng còn chưa đủ không đàn ông hả...
Cố Thần lại tiến tới, gian nan hỏi, "Tôi có làm nũng các kiểu gì gì không?"
Tôn Hạo Quảng vừa nghe thế liền kích động, "Nhị ca, tối qua anh ăn vạ với Sở Dư hả..."
Nhị ca của cậu... làm thế nào thế!
"Im mồm!" Cố Thần cắt ngang lười cậu, "Cậu suy nghĩ gì thế? Bố mà làm nũng á! Tôi chỉ hỏi cậu thế thôi."
Tôn Hạo Quảng à một tiếng, không nói tin hay không, bắt đầu nhớ lại mấy hành động tối qua của Cố Thần.
"Vậy thì anh yên tâm đi, " Cậu ta cười hì hì, "Nhị ca em dù có uống say thì vẫn lên trời được xuống đất được, tuyệt đối chuẩn men."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thần yên tâm thêm phần nào.
Nhưng cậu đã quên, dù là lúc bình thường, trước mặt Sở Dư và trước mặt anh em của cậu hoàn toàn khác nhau...
...
Cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cố Thần ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, đánh hai trận game, tâm trạng tốt lên một chút, chuẩn bị ngày mai quay về nhà.
Đến tối.
Cố Thần đã thành thói quen, cứ đến giờ là lên giường ngủ. Nhưng cả ngày hôm nay ngủ quá nhiều, đến tối nhắm mắt cỡ nào cũng không ngủ được, chỉ có thể nằm lăn lộn trên giường.
Hai má cọ lên gối, cậu bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu, không biết sao lại lôi ra một sợi tóc dài từ trên gối mình ra.
Màu đen, mềm mại, dài.
"..."
Mấy tính từ này hợp lại với nhau, để Cố Thần kịp nhận ra đây là tóc của ai, đùng một tiếng, cậu vội bật đèn lên, ngồi dậy.
Quả nhiên, màu tóc ngả vàng, là tóc của Sở Dư.
Ánh mắt lập tức đảo một vòng trên giường. Quả nhiên sau đó nhặt được thêm 3 sợi tóc bên mép giường.
Chuyện này khiến cho hai má Cố Thần ửng đỏ.
Sở Tiểu Dư, đã ngủ trên giường này.
Hô hấp dồn dập, chàng trai thản nhiên nằm sang bên trái, ôm gối nằm vào lòng.
A... cậu chỉ là thích ôm gối đi ngủ... thôi mà.
...
Vừa tỉnh dậy, trời vẫn còn tối.
Cố Thần thức dậy, chạy vài vòng quanh khu nhà, gọi điện cho chú Vương để chuẩn bị quay về đại viện.
Vài ngày nữa là khai giảng rồi, cậu muốn quay về đại viện đón Sở Dư đi học cùng.
Cố Thần ngồi trên ghế salon vọc điện thoại chờ chú Vương tới, bất giác thuận tay ấn vào thư mục riêng tư.
Sở Tiểu Dư đồ phiền phức.
Chờ, chờ tí!
Cố Thần vừa thoát ra lại ấn mở lại, vẫn là thư mục trống, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi.
...
Ngã tư đường nào đó.
Chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt, quay đầu xe chạy ngược hướng.
Chú Vương cảm thấy kì lạ bẻ tay lái.
Sáng sớm, ông đã chạy được nửa đường, lại nhận điện thoại của cậu chủ bảo không đi nữa.
Sao lại thế?
Về đến nhà, lão phu nhân nhìn phía sau ông không có ai, ông chưa kịp giải thích thì bà lão đột nhiên nở nụ cười.
"Không có gì, đừng quan tâm tới nó." Bà lão khoát tay với ông, "Cậu cứ làm việc của mình đi."
Chú Vương rời khỏi, vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên nghe thấy bà Cố vỗ đùi cười ha ha.
Chú Vương:...
Chả hiểu chuyện gì cả.
...
Thời gian trôi đi thật nhanh.
Thấm thoát đã đến khai giảng.
Tôn Hạo Quảng đến hơi sớm, lúc đến đã thấy có người để rác bên cạnh bàn Cố Thần, cậu ta cười to, ai mà có mắt thế nhỉ!
Tuy vài ngày không đi học, nhưng bụi đã đóng một lớp, mọi người biết rõ ràng, lát nữa chắc chắn lại là nhị ca của cậu xả rác cho xem.
Ha ha ha! Vừa nhìn đã biết địa vị gia đình rồi! Ha ha ha!
Nhưng lần này cậu chờ thật lâu, đến khi chuông vào học reng lên vẫn không thấy người bước vào.
Tôn Hạo Quảng yên lặng suy đoán, hai người này chắc còn đang dây dưa trên đường rồi.
Cách giờ vào học khoảng 2 phút, cuối cùng Sở Dư cũng đã đến lớp.
Theo phản xạ Tôn Hạo Quảng nhìn ra phía sau cô.
—— Kì lạ!
Sở Dư đã vào chỗ ngồi mà vẫn không thấy ai bước vào.
Đến giờ học, cậu không nhịn được, chọt chọt Sở Dư, "Này, Sở Dư, sao nhị ca tôi chưa đến vậy?"
Sở Dư im lặng lau bàn mình, quay đầu lại, bình tĩnh nở nụ cười, "Sao lại hỏi tôi, làm sao tôi biết?"
Tuy rằng trong lòng phức tạp, nhưng sáng sớm cô vẫn ở nhà chờ cậu đến, sắp vào học đến nơi, cô đến nhà họ Cố mới biết rằng cậu không quay về đại viện.
—— Cũng đúng, bọn họ đâu có quan hệ gì, cậu đi đâu không cần phải nói với cô.
Bỗng nhiên cảm giác lành lạnh... sát khí này...
Tôn Hạo Quảng vội rút tay về.
Cười ha ha hai tiếng, rồi quay về chỗ của mình.
Xét tình cảm anh em, hay là cậu báo trước cho nhị ca...mua cái đệm để quỳ nhỉ?
Chờ đến khi thầy giáo vào lớp, lúc chuông vào học bắt đầu vang lên, cả lớp bỗng nhiên ồn ào, ngay cả giọng nói của giáo viên đều bị át xuống.
Tôn Hạo Quảng ngẩng đầu.
Giây phút nhìn thấy người đang đứng trước cửa lớp kia, sắc mặt cậu nháy mắt bị bóp méo.
—— Nhị ca của cậu bao năm nay, dù mùa đông cũng chưa bao giờ đeo khăn quàng cổ...
Cái người đeo khẩu trang, đội mũ, mang khăn quàng cổ, cả người trùm kín mít, thiếu điều muốn che luôn con mắt kia chính là nhị ca của cậu hả??
Phắc! Kinh khủng quá!
Nhưng nhìn dáng vẻ càng thêm hống hách so với bình thường kia, chính là Cố Nhị Thiếu chứ không ai khác.
Vậy, mấy ngày nay nhị ca cậu đi phẫu thuật toàn thân đấy à?
Cố Thần sờ khẩu trang, kéo ghế ngồi xuống.
Sở Dư lau đã sạch sẽ bàn bên cạnh rồi, không cần cậu dọn rác, được gom lại thành một đống nằm trong góc.
Hai người không nói với nhau câu nào.
Chàng trai ngồi bên cạnh yên lặng như một vị hòa thượng, làm sao cũng cảm thấy có cảm giác đứng ngồi khó yên.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tôn Hạo Quảng ngồi sau hai người và Lý Linh Linh ngồi phía trước không ai dám hít thở.
Mấy bạn học phía trên cũng tự giác nhỏ giọng lại, bầu không khí trở nên áp lực, chỉ còn lại tiếng bút viết lên giấy.
Sau khi tan học giáo viên chủ nhiệm đến đây kiểm tra, ánh mắt bỗng sáng lên, tốt, rất tốt, lớp 12-6 này đều là học sinh ngoan ngoãn.
Thật ra thì, chống đỡ được 3 tiết, cả đám chỉ muốn thắp nhang cho hai vị đằng trước này.
Chuyển biến xảy ra vào cuối tiết thứ 3.
"Cậu đứng lên đi," Sở Dư đứng lên, nhíu mày, "Tôi muốn ra ngoài."
Lúc sáng lúc chờ cậu nên cô uống nước hơi nhiều.
Cố Thần né ngón tay đang vươn ra của cô, bắt đầu nổi cơn, trực tiếp đá ngã ghế, mũ trên trán cũng quăng ra ngoài.
Âm thanh "ầm ầm" khiến mọi người run lên.
Lén lút vẽ hình chữ thập lên ngực, cầu xin hai người đó, mau làm hòa đi.
Sở Dư giận đến bật cười, nhíu mày.
Cứ như cô là virus, đụng vào là lây bệnh vậy.
Khóe miệng nở nụ cười hờ hững, cô kéo ghế ra, mở miệng, "Cố Thần, đừng chắn..." đường.
Lúc đến trước mặt cậu, lời nói bỗng nuốt vào.
Bỗng dưng ý thức được, Cố Thần quay đầu lại, nhặt mũ lên che mặt, "Cậu...cậu...cậu nhìn cái gì?"
"..."
Sở Dư mất tự nhiên xoay người, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt nóng bừng.
Hình như cô đã biết, sáng nay Cố Thần không đến đón mình lại còn bịt kín mít thế này là vì sao...
Nhưng có đôi khi, nếu có người thẹn thùng hơn bạn, cảm giác này cũng chầm chậm lui đi.
Vén tóc ra sau tai, bỗng Sở Dư cảm thấy buồn cười.
Cô khẽ nhếch miệng, cúi đầu nhẹ nhàng cười, rốt cục cảm thấy mất tự nhiên, không nói gì thêm, đi đến nhà vệ sinh.
Cô cười một tiếng, cả bầu không khí dường như ấm lên.
Cả lớp sôi nổi trở lại.
...
Tôn Hạo Quảng cũng thấy lúc mũ Cố Thần rớt xuống, lộ ra cái trán...
Yên lặng che mặt, đến cả trán cũng đỏ thế... đây cũng coi như là một loại năng lực.
Chỉ có Cố Thần đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được, dứt khoát ra tay với hai cái bàn.
Lúc Sở Dư quay trở về... chỉ thấy ở giữa hai bàn của cô và Cố Thần, bỗng nhiên có một đường thẳng.
—— Đường giới hạn.
Con nít còn không ngây thơ như thế.
Cô yên lặng bật cười, bỗng nhiên lấy một đống rác ở đằng góc, đẩy đến cậu.
"Tiểu Cố, vứt hộ tôi với."
Tác giả:
Cố Tiểu Gia OS: Cậu không thấy tôi không thấy tôi không thấy tôi...
Cố ngây thơ lại login.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn