Augus trước đây, lạnh lùng hờ hững, phần lớn thời gian anh như bức tượng điêu khắc hoàn hảo không tì vết. Khi đàm phán với người khác, thỉnh thoảng cũng mỉm cười, nhưng nụ cười xã giao nhạt nhòa ấy tuy đẹp thật nhưng lại vô cùng xa cách. Anh luôn luôn giữ khoảng cách hợp lý với người khác, không gần gũi mà cũng chẳng cách xa.
Augus không thích tiệc tùng, không thích những nơi ồn ào, lại càng không thích gái đẹp. Những khi rảnh rỗi anh thường ở nhà đọc sách hoặc chơi đàn.
Augus biết chơi đàn, tuy A Ảnh đã nghe anh chơi đàn mấy lần khi đến chung cư, nhưng lần nào cũng chỉ lặp đi lặp lại một bản nhạc. A Ảnh không am hiểu âm nhạc, nên cũng không biết đó là bản nhạc gì.
Kể từ khi Thượng Linh xuất hiện, cuộc sống của Augus dần trở nên phong phú. Trong hàng loạt những buổi tiệc tiếp nối, Augus luôn đi cùng Thượng Linh. Nhưng Thượng Linh lại không hề hay biết, sự thay đổi ấy của Augus khiến A Ảnh kinh ngạc đến mức nào. Càng về sau, bộ mặt lạnh lùng của Augus rất hay sụp đổ, đến cả A Ảnh cũng nhiều khi trở thành đối tượng trút giận của anh.
A Ảnh biết, chắc chắn trước đây Augus và Thượng Linh đã từng quen nhau, và có lẽ giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì đó. Anh cũng hiểu, với tính cách quá lạnh lùng của ông chủ,chưa chắc phụ nữ đã thích. Sau vụ nhảy vực, A Ảnh sợ hãi trước cách Thượng Linh kiên quyết cự tuyệt Augus. Mặc dù lúc ấy anh đã từng thương hại cô, nhưng sau cùng vẫn đứng về phía ông chủ của mình. Dù sao đi nữa, người bị cự tuyệt là Augus.
Việc Augus đột nhiên quay lại lạnh lùng như trước sau khi tận mắt chứng kiến Thượng Linh và Phong Duy Nặc ôm nhau đã khiến A Ảnh hoài nghi. Rõ ràng anh đang rất đau khổ, sao đột nhiên lại có thể tập trung vào công việc được?
Cho đến tận lúc này, thấy Thượng Linh hoang mang sợ hãi gõ cửa phòng tổng thống, nghe thấy tiếng gọi khẽ mà cô thốt lên, A Ảnh mới dần vỡ lẽ.
Rất lâu sau, khi việc đã rồi, tình cờ có một lần anh nghe ông chủ nói một câu như sau: “Tôi quyết không để lần thứ hai trơ mắt nhìn cô ấy bên cạnh người đàn ông khác.”
Lúc đó, tay Augus đang cầm chiếc ly thủy tinh sáng bóng, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn cảnh đêm qua kính cửa sổ, bỗng nhiên anh nở nụ cười vô cùng nhẹ nhàng đẹp đẽ. Anh nói với A Ảnh: “Cho dù bỉ ổi nhưng vẫn còn hơn để tuột mất.”
Đến lúc này, A Ảnh mới thực sự hiểu phần nào tâm tư người đàn ông anh đã phục vụ bao năm nay.
***
Thượng Linh luôn biết mẹ mình vẫn ở trong nước. Đã mười năm kể từ khi bỏ nhà ra đi, mẹ chưa từng liên lạc với cô lấy một lần. Người sai là cha, mẹ bỏ rơi, chẳng thèm đoái hoài đến cha khi ông gặp nạn là đúng. Chỉ có điều, dường như bà đã quên mất mình vẫn còn một cô con gái nữa.
Lúc này, chỉ còn lại hai mẹ con cô trong phòng khách căn hộ tổng thống. Diệp Thố đứng dậy ra ngoài sau khi thấy cô gọi “mẹ”. Lúc đi ngang qua, anh ngừng lại, hơi do dự đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô rồi bỏ xuống ngay.
Mẹ con gặp lại, cô tưởng rằng mình sẽ khóc, hoặc ít nhất cũng run rẩy ôm chặt lấy mẹ. Hỏi mẹ bao năm qua đã đi đâu? Có còn nhớ mình vẫn còn cô con gái này hay không?
Nhưng ngay lập tức, Thượng Linh nhận ra những hành động sướt mướt ấy giờ đây đã không còn phù hợp với mình. Bà có thể trở thành đối tác của VIVS, kinh tế chắc chắn phải ổn định.
Mẹ sinh cô từ khi còn trẻ, tính ra năm nay cũng chỉ bốn mươi bảy tuổi. Trông bà có sức sống hơn xưa nhiều, thần thái nhẹ nhõm, hết hẳn vẻ đanh đá sắc sảo của ngày xưa. Bà cởi mở nói với cô: “Ngồi xuống đây!” Tư thế vô cùng khoan thai, điềm tĩnh giống như một người mẹ thực sự, nhưng Thượng Linh lại thấy bứt rứt khó chịu. Tự nhiên xồng xộc chạy đến, rõ là mất mặt, ngu xuẩn hết chỗ nói!
Sau mấy câu nhạt nhẽo vô vị kiểu như: “Con dạo này có khỏe không?” “Con vẫn khỏe!” “Ừ! Vậy thì được!”, tất cả nhiệt tình hào hứng của Thượng Linh đều tan biến. Cô nhìn người phụ nữ sang trọng trên sô pha, nôn nóng đứng dậy bước ra khỏi phòng. Lúc đi ra, cô vờ như không thấy, cố giẫm thật mạnh lên đôi giày cao gót đắt tiền của bà.
Thượng Linh trốn làm, chạy đến cửa hiệu đàn, nện thật mạnh lên những phím đàn, trút hết mọi căm giận lên đó. Nhưng hành động ấy không giúp cô thấy thoải mái hơn, ngược lại càng khiến tâm tư thêm buồn bực. Cô đành chạy về khách sạn, lao một mạch đến tận tầng năm, đẩy toang cánh cửa chạm khắc màu bạc.
Cô đập mạnh tay lên bàn làm việc của anh: “Anh mau nói xem! Anh biết chuyện của bà ấy từ lúc nào?”
Sau bàn làm việc, Diệp Thố nghiêng đầu, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn cô rồi lại cúi xuống tập trung vào tài liệu trong laptop.
Thượng Linh bước lên gập mạnh laptop lại, ấn xuống vai anh, quay cả người lẫn ghế về phía cô: “Anh đừng có nói với tôi, đến khi gặp đối tác, anh mới biết đấy là mẹ tôi!”
Anh vẫn chưa trả lời cô, điện thoại trên bàn đổ chuông, anh chỉ “ừ” một tiếng, sau đó kéo cô rời khỏi phòng.
“Đi đâu chứ!” Cô vội kêu lên.
“Đi ăn!” Anh thốt lên hai tiếng, thấy cô nhìn mình có vẻ ngỡ ngàng, nên nói tiếp: “Đi với mẹ em, có muốn đi cùng không?” Những ngón tay thon dài tuyệt đẹp hướng về phía cô.
“Không!” Cô lắc đầu, chưa đầy ba giây sau lại vội vàng đuổi theo: “… Đợi tôi với!”
Thực ra đi còn chẳng bằng không đi. Tính ra, lúc chiều còn có mấy câu chào hỏi nhạt nhẽo, trong bữa cơm này cô như người vô hình. Sau này, Thượng Linh từng nói với Mễ Mễ, lúc đó cô thực sự nghi ngờ phải chăng mẹ có phải là người đã sinh ra cô hay không? Bị đối xử còn thê thảm hơn cả lọ lem, hoàn toàn bị gạt sang một bên, khiến cô tức tối trút giận vào đống thức ăn mà no căng bụng.
Mễ Mễ: “…”
Tuy rất buồn bực, nhưng mấy ngày sau cô vẫn đi tiếp khách cùng Diệp Thố. Khách này là mẹ cô, Thượng Linh đoán chừng có lẽ chẳng có mấy người từng gặp phải mối quan hệ kỳ quái này. Mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, khi Phong Duy Nặc gọi điện đến, cô mới nhận ra mình đã bỏ quên không học đàn.
Đáng lẽ hôm nay cô sẽ đến học đàn chỗ anh, thấy giọng nói nhẹ nhàng hỏi cô mấy giờ qua, mọi bực tức trong lòng cô dường như tan biến hết. Cũng chẳng cần để ý đang ngồi ăn cùng mọi người, cô liên tục nũng nịu với anh qua điện thoại.
“Không qua thật sao? Đã mấy ngày liền không gặp em, dạo này đang bận gì vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ bận chút việc thôi! Tại anh cả đấy, người ta chẳng nhớ anh gì cả, giờ nghe giọng anh, lại muốn gặp anh đây này!”
“Thật sao?” Giọng nói trong điện thoại ngừng lại: “Vậy bây giờ đến đây đi!”
“Giờ đang bận rồi! Thế này nhé, đằng nào cũng sắp Giáng sinh rồi, chúng mình hẹn gặp hôm ấy nhé! Với lại, em có món quà bất ngờ dành cho anh.”
“Còn một tuần nữa mới đến giáng sinh.” Rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời của cô, dường như định nói gì đó, nhưng lại tiếp tục giọng nói dịu dàng, dặn dò cô mấy câu rồi gác máy.
Thượng Linh cất điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay đôi đồng tử đen tối như màn đêm. Anh nhìn cô chăm chú như đang suy nghĩ, không nói gì rồi lại quay đi.
***
Sau nhiều lần gặp nhau như vậy, cuối cùng đến một hôm, Thượng Linh cũng nhận được cuộc điện thoại của mẹ, bà nói muốn gặp cô nói chuyện.
Lúc đợi mẹ trong quán trà, không ngờ Thượng Linh lại thấy mình hơi căng thẳng. Nhưng tất cả những bồn chồn, chờ mong đều tan thành tro bụi khi mẹ ngồi xuống bắt đầu nói chuyện.
Bà nói: “Hôm nay mẹ tìm con, vì muốn bàn chuyện con và Phong Duy Nặc. Nói ngắn gọn, mẹ hoàn toàn không tán thành chuyện này, hy vọng con mau chóng chia tay cậu ta!”
Thượng Linh nhìn bà, bất chợt mỉm cười: “Con muốn biết, mẹ có quyền gì nói với con mẹ không đồng ý? Mẹ đột nhiên bỏ con ra đi suốt mười năm trời. Mười năm sau mẹ dựa vào đâu để nói ba chữ không đồng ý?”
“Cậu ta không hề thật lòng với con!” Sau một hồi nhìn cô, mẹ cô - Bao Tây Tình nói một câu chẳng liên quan gì: “Thực ra con còn có một em trai.”
Thượng Linh cau mày, bà lại tiếp tục nói: “Nó năm nay tám tuổi, đang ở thành phố B. Phong Duy Nặc không hề nói với con phải không?” Bà khuấy cà phê, đưa lên miệng nhấp một hơi: “Thực ra, ngay từ khi bắt đầu xuất hiện ở đây, Phong Duy Nặc đã chẳng hề thật lòng. Cậu ta tìm con, vì cậu ta căm ghét mẹ. Cậu ta cố tình qua lại với con để trả thù mẹ.”
Tiếng lách cách khi mẹ đặt tách cà phê xuống bàn cùng với câu nói tiếp sau đó như ngọn lửa đốt cháy trái tim cô.
Bà nói: “Mẹ đã kết hôn với Phong Quốc Kỳ.”
Mẹ lấy Phong Quốc Kỳ, cũng chính là cha của Phong Duy Nặc. Thì ra đây là lý do mười năm qua mẹ chẳng hề liên lạc với cô. Mẹ sợ cuộc sống trước đây sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại.
Giây phút này, Thượng Linh chỉ cảm thấy người phụ nữ đang ngồi trước mặt xa lạ đến đáng sợ. Người đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô, sống cùng cô mười bảy năm trời, cho dù mười năm qua bặt vô âm tín, không biết mẹ ở nơi đâu, nhưng tận sâu thẳm trái tim mình cô vẫn chờ đợi một ngày được gặp bà. Nhưng giờ phút này, cô chỉ ước gì mình chưa từng gặp lại.
“Kể từ ngày đầu tiên mẹ lấy Phong Quốc Kỳ, Phong Duy Nặc đã không thích mẹ, thậm chí còn vô cùng căm hận mẹ. Mẹ biết ngày nhỏ hai đứa con rất thân thiết, nhưng đã bao năm trôi qua, con không hiểu gì về Duy Nặc bây giờ.”
Thượng Linh nhìn mẹ, bỗng cười nhạt: “Đúng vậy! Mười năm rồi, đến cả người mẹ đã sinh ra con, nuôi dưỡng con mà con còn không hiểu nỗi nữa là.”
“Con tin hay không, mẹ cũng không có cách nào ép buộc. Nhưng dù gì mẹ cũng là mẹ của con, mẹ không bao giờ lôi chuyện của chính con gái mình ra làm trò đùa.” Mẹ cô khẽ nhíu mày nói tiếp: “Không biết con đã từng nghe đến cái tên Ôn Nhược Đồng bao giờ chưa?” Mẹ nói cho cô biết Ôn Nhược Đồng là người yêu cũ của Phong Duy Nặc. Trước đây vì công việc bận rộn nên hai người thường xuyên phải xa nhau, lúc chia tay khi lại tái hợp. Chính xác thì hai người chưa thực sự chia tay nhau.
Tuy bà đã lấy Phong Quốc Kỳ, nhưng Thượng Linh vẫn là con gái bà, bà không thể trơ mắt đứng nhìn cô bị lừa dối như vậy.
“Mẹ không có ý gì khác, chỉ là không muốn con yêu phải một người không thật lòng.” Cũng giống như bà, lận đận cả nửa cuộc đời, thành người đàn bà chua ngoa đanh đá nhưng trước sau vẫn chẳng giữ nổi trái tim chồng.
“Thấy mẹ quan tâm lo lắng, con thấy vừa mừng vừa lo khi được yêu thương như vậy. Chỉ có điều, đã mười năm rồi, mười năm sau mẹ mới nhớ mình vẫn còn đứa con gái này, con vô cùng hoảng sợ vì sự quan tâm này của mẹ.” Thượng Linh từ từ đứng dậy, nụ cười tươi rói trên môi: “Cám ơn những lời khuyên chân thành của bà ngày hôm nay, Phong phu nhân!”