Từng tia chớp hình răng cưa.
Ánh sáng ảm đạm.
Sáng đến dữ tợn, khiến người ta vô cùng choáng váng, như thể đang gào thét dữ dội, muốn xé nát màn đêm thành từng mảnh! Tiếng sấm vang dội kèm theo trạng thái điên cuồng! Còn ánh chớp tuyệt vọng khiến người ta choáng váng chỉ có thể kéo dài trong giây lát rồi tắt ngấm, nhường chỗ cho màn đêm u tối, sự ngột ngạt lại tiếp tục bao trùm lên thế giới.
Trong bồn tắm màu trắng.
Nước róc rách tràn ra ngoài, phòng tắm mờ mịt hơi nước ấm màu trắng. Mái tóc dài đen nhánh như rong rêu bập bềnh trên mặt nước, hàng mi đen láy chỉ cách mặt nước một chút đang run rẩy dữ dội, cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt dưới nước có chút điên loạn gần như là sụp đổ!
Việt Xán ngồi cạnh bồn tắm nghi ngút hơi nước.
Ánh mắt anh u tối.
Nhìn cô trong bồn tắm.
Dường như anh đang tận hưởng giây phút này, giây phút mà cô sụp đổ, tận hưởng việc cuối cùng cô cũng chịu đối diện với hiện thực tàn khốc, tận hưởng nỗi đau đớn tan nát cõi lòng cô!
“Soạt.”
Hai tay nắm chặt thành bồn tắm, cô ngồi bật dậy khiến nước trong bồn trào ra tung tóe! Lồng ngực ướt đẫm phập phồng gấp gáp, cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt sáng ngời như ma trơi, lạnh lùng nói:
“Là do anh sắp đặt đúng không?” Nếu không sao lại có thể trùng hợp như vậy: Có tiếng động làm cô tỉnh giấc, dẫn lối đưa đường cho cô đến căn nhà kính, rồi để cô tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người.
Việt Xán nhướng mày cười, đưa tay lau giọt nước còn đọng lại trên hàng mi cô, “Tường Vi bé nhỏ thật thông minh”.
Gạt mạnh tay anh ra, Diệp Anh nhếch môi, lạnh lùng cười: “Vất vả cho anh quá, lao tâm khổ tứ đến như vậy”.
“Nếu không, em làm sao tin anh chứ? Đôi mắt em, đôi tai em đều đã bị bịn kín mất rồi”, Việt Xán, không phật lòng mà kéo chiếc khăn tắm, quấn lên mái tóc dài ẩm của cô, rồi cẩn thận lau tóc cho cô như lau cho một đứa trẻ, “Trong lòng em, Việt Tuyên là một thiên thần trong trắng, muốn cho em hiểu rõ cậu ta rốt cuộc là người như thế nào, chỉ có cách để em mắt thấy tai nghe thôi”.
Sóng nước ấm áp, hơi nước nghi ngút. Sự mỉa mai nơi khóe môi dường như ngưng đọng, cô cảm thấy luồng hơi lạnh từ trong xương tủy toát ra ngoài. Hồi lâu sau, cô thẫn thờ nói: “Nói như vậy, tôi quả nhiên chỉ là một con bài”.
“Việt Tuyên biết em là ai!”
Đáy mắt Việt Xán ánh lên cái nhìn âm u:
“Năm đó, anh từng chỉ em cho cậu ta, thế nên ngay từ đầu, cậu ta đã biết em là ai! Cậu ta là người lạnh lùng, đầu óc tỉnh táo như một ngọn núi băng. Em tưởng rằng chỉ dựa vào những chiêu trò mà em cố ý dùng để tiếp cận cậu ta là có thể thu hút được cậu ta sao? Vì cậu ta đã biết mối quan hệ giữa anh và em từ lâu nên mới tương kế tựu kế, đưa em vào nhà họ Tạ! Ngày mà em bị tai nạn xe hơi, nằm trong bệnh viện, chính miệng cậu ta đã thừa nhận với anh rằng cậu ta đã biết em là ai từ lâu!"
… “Em đúng là đồ ngốc!”, Việt Xán thét lên đau đớn, “Em chỉ là thủ đoạn mà cậu ta dùng để uy hiếp anh thôi!”,
Ngay từ đầu, Việt Tuyên đã biết cô là ai.
Cô tưởng rằng vì đóa tường vi màu bạc trên giá vẽ, hoặc sớm hơn nữa, vì biển hoa mà cô đã dùng cành cây vẽ nên bên cạnh khóm hoa khi còn là một cô bé, vì những đoạn hồi ức trong sáng tươi đẹp như ánh trăng khiến cô đã tô vẽ anh thành một chàng trai đẹp đẽ, thuần khiết.
Bị gai nhọn trên những cành hoa đâm nát, trái tim cô rỉ máu. Không. Cô không thể tin được. Cô không thể tin rằng mình chỉ là thủ đoạn mà anh dùng dể trao đổi! Sự thuần khiết như đóa hoa dành dành đó, ánh mắt và nụ cười ấm áp đó, những nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt ngào thấu xương đó…
Nhìn đôi má ửng đỏ kì quái trên gương mặt trắng bệch của người con gái, Việt Xán dùng khăn tắm liên tục thấm nước trên mái tóc ướt đẫm của cô, chậm rãi nói: “Em vẫn không tin, đúng không?”
“Những năm gần đây, anh âm thầm mua cổ phần của tập đoàn Tạ thị. Số cổ phần đó đủ để ảnh hưởng đến vị trí của Việt Tuyên trong tập đoàn. Sau khi phát giác, Việt Tuyên liền tỏ ra yếu thế trước mặt anh, ngay cả việc anh đã cướp mất Sâm Sinh Mỹ từ tay cậu ta, cậu ta cũng không nói một lời. Cậu ta bên ngoài thì bày tỏ thiện ý với anh, nhưng lại bất chấp thủ đoạn, ngấm ngầm thu mua lại cổ phiếu từ trong tay anh.”
“Vụ tai nạn xe cộ ở Pháp, tất cả mọt người đều tưởng rằng do anh làm.” Việt Xán cười khấy, “Thật ra, đó chẳng qua chỉ là trò khổ nhục kế mà Việt Tuyên tự biên tự diễn thôi. Cậu ta muốn dùng vụ tai nạn xe hơi đó để khiến các cổ đông nghĩ rằng anh tâm địa độc ác, không thích hợp lèo lái tập đoàn Tạ thị, thừa cơ mua lại cổ phần khác. Tiếc là, vụ tai nạn xe hơi làm quá đà, cậu ta bị thương nặng, suýt chút nữa bị liệt, các cổ đông sợ rằng tình trạng sức khỏe của cậu ta chuyển biến xấu, nên cổ phần lại càng tập trung trong tay anh.”
Trong bồn tắm.
Cô lặng thinh không cất lời.
“Anh vốn định trong cuộc họp cổ đông tháng sau sẽ tuyên bố sự thay đổi về tỷ lệ cổ phần, anh sẽ thay thế Việt Tuyên đảm nhận chức Chủ tịch tập đoàn. Thế là, Việt Tuyên tuyên bố tháng sau sẽ kết hôn với em.” Đáy mắt Việt Xán ánh lên nỗi đau và sự mỉa mai, giọng nói khàn khàn, “Cậu ta bắt anh lựa chọn, hoặc là Tạ thị, hoặc là em. Điều kiện cậu ta đưa ra, em cũng vừa nghe thấy rồi đó”.
Đầu óc tê liệt.
Cô hồ đồ.
Không thể suy nghĩ được gì.
“Anh hiểu”, Việt Xán cười mỉa mai, “Anh cũng từng như em, thích Việt Tuyên, tin tưởng Việt Tuyên, cảm thấy cho dù cả thế giới có trở nên tăm tối, Việt Tuyên vẫn là một luồng ánh sáng trắng rạng ngời và lương thiện”.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, cậu ta ngồi trên xe lăn.”
Việt Xán như chìm vào kí ức, giọng khàn khàn:
“Một cậu bé mới thanh tú làm sao, học giỏi, lễ phép, nhưng vì sinh non nên cơ thể yếu ớt từ nhỏ, không thể tham gia các hoạt động ngoài trời như những cậu bé bình thường khác, thậm chí giờ thể dục cũng không thể tham gia. Huyết thống là một điều kì diệu. Trong khoảnh khắc biết được cậu ta là em trai anh, anh liền nảy sinh sự đồng cảm và thương xót mảnh liệt dành cho cậu ta.”
“Anh nghĩ mình có lỗi với cậu ta. Do sức khỏe không tốt, từ nhỏ đến lớn, cậu ta bị rất nhiều đứa trẻ khác chế giễu, anh là anh trai, đáng lẽ nên tẩn cho tất cả những đứa trẻ ăn hiếp cậu ta một trận! Nhưng anh… anh hoàn toàn không biết mình còn có một đứa em trai, anh chưa bao giờ chăm sóc cậu ta cũng chưa từng bảo vệ cậu ta.”
Hàng mi cô khẽ rung lên.
Đúng vậy, cô vẫn còn nhớ.
Khoảng thời gian đó, ngoài những lúc ở bên cô ra, thời gian còn lại anh đều cố gắng dành để chơi với em trai anh. Mấy lần khác anh đắc chí muốn giới thiệu em trai anh với cô, nói rằng cô nhất định sẽ thích cậu ấy, đó là một cậu bé rất hiền lành, rất biết điều, rất đáng yêu.
Cô lúc đó vẫn còn là một thiếu nữ u ám, ngỗ ngược.
Thế giới của cô rất bé, cô không muốn dung nạp thêm nhiều người khác nữa. Khi cô từ chối làm quen với em trai anh, sự thất vọng trên gương mặt anh, cô vẫn nhớ rõ như mới hôm qua.
Anh đưa cậu ta trốn học chơi game, đi hát karaoke, đi công viên trò chơi, đi ăn đồ ăn vỉa hè, chơi bóng rổ, đi câu cá, đi uống rượu”, Việt Xán cười nói, “Có lần, anh lén đưa cậu ta đi bar, dạy cậu ta cách theo đuổi con gái ra sao. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Việt Tuyên chẳng hề thích thú gì với việc anh đưa cậu ta đi làm những điều này. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ từ chối anh. Lần đi bar đó, cậu ta rất ngượng ngùng, lúng túng bỏ chạy. Ăn gà rán vỉa hè, lại có gió lạnh, cậu ta bệnh hơn một tháng. Nhưng chỉ cần một cuộc gọi của anh, cậu ta sẽ đến giống như…”
Ánh mắt Việt Xán dần trở nên trống rỗng.
“… Giống như cậu ta là đứa em trai ngoan ngoãn, nghe lời nhất trên thế gian này, còn anh, đứa con hoang không rõ gốc gác, lại là người anh trai mà cậu ta sùng bái, kính trọng tận trong tim. Cậu ta nhìn có vẻ đơn thuần, lương thiện… hiền lành như vậy…”
Nước trong bồn lạnh dần.
Cầm chiếc khăn tắm trong tay, Việt Xán tiếp tục lau tóc cho cô một cách máy móc, ánh mắt càng lúc càng trống rỗng, như thể nhìn xuyên qua cô, xa xăm hướng về quãng thời gian rất lâu, rất lâu trước đây. Quãng thời gian đó dường như đã từng là quãng thời gian rực rỡ, đẹp đẽ, hạnh phúc khiến người ta chỉ thở khe khẽ. “… Cho nên, khi chúng ta quyết định bỏ trốn, khi anh định đưa em, cha anh, mẹ anh cùng rời khỏi nơi này, anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu ta.”
Hồi ức dừng lại ở đây.
Sau đó.
Sáng sớm ngày hôm ấy, trước khi rời đi.
Hẹn nhau trên con dốc trong rừng cây, nơi anh thường đợi cô tan học mỗi tối, không khí mờ mịt hơi nước trắng, cuối cùng anh cũng nói với đứa em trai đang ngồi xe lăn, anh không muốn ra đi mà không nói lời từ biệt.
Trên xe lăn, em trai anh sững sờ ngẩng đầu nhìn anh. Anh ngồi xuống trước xe lăn của em trai, giơ tay thề! Vài năm sau anh nhất định sẽ quay về! Anh nhất định sẽ đến tìm cậu ta! Sẽ thường xuyên chơi với cậu ta như bây giờ! “…” Nắm chặt tay vịn xe lăn, gương mặt em trai anh trắng bệch, giống như làn sương trắng lan tỏa trong rừng cây, cơ thể run rẩy như thể đang bị xé nát từng tấc một. Bất luận anh có cam đoan ra sao, ánh mắt đau khổ, tuyệt vọng của em trai anh giống như một chiếc kim đâm sau vào cõi lòng day dứt của anh lúc đó.
“Đừng nói với bất cứ ai nhé!” Cuối cùng, anh dặn đi dặn lại cậu ấy. Em trai anh thất thần nhìn anh. Giống như mỗi lần trốn học trước đây, em trai anh hứa sẽ giữ bí mật cho anh.
Anh cũng tin cho dù có đau khổ đến mấy em trai anh cũng sẽ không phản bội anh. Đó là đứa trẻ trong sáng, hiền lành như thiên thần.
“Sau đó, đến cái đêm hôm ấy…”
Đêm đầu hạ, con ngõ dài và dốc phía dưới cửa sổ nhà cô giống như một giấc mộng êm đềm, ngọt ngào trong ráng chiều. Khi đó, thiếu niên là anh đã đến ngã rẽ nơi con ngõ nhỏ từ lâu, đứng nấp ở một khung cửa hẹp bỏ hoang, hồi hộp ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô.
Đó là một cánh cửa gỗ cũ kĩ.
Trên ban công cửa đỏ loang lỗ màu nâu là những đó tường vi trắng um tùm do cô trồng. Sắc trời tối dần, mưa bụi lất phất trong ráng chiều, cành tường vi xanh biếc khoan khoái vươn mình trong làn mưa nho nhỏ, giữa những cành lá chi chít những nụ hoa tường vi trắng, từng lớp nụ trong là mưa bụi lóng lánh như thể sẽ nở rộ trong khoảng khắc.
Trong cơn mưa bụi.
Anh nhìn về phía bệ cửa sổ phòng cô, tim đập thình thịch, toàn thân máu nóng rực, sôi sục!
Hơn một tiếng nữa, cô sẽ đem theo hành lý, mẹ cô, cùng với anh, với gia đình anh, rời khỏi đây! Ở một đất nước xa xôi, anh đã chuẩn bị cho cô một vườn hoa tường vi, trong nhà kính cũng ngập tràn hoa tường vi các loại, một năm bốn mùa đều nở ra biển hoa xinh tươi, rực rỡ. Anh và cô sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi!
Từng ngọn đèn đường sáng lên.
Khung cửa sổ trồng cây tường vi đã mở, ánh sáng vàng ấm từ trong hắt ra. Trong làn mưa lấm tấm, trong suốt, anh càng lúc càng căng thẳng, ngẩng đầu nhìn, tưởng tượng xem cô đang làm gì trong phòng.
Cô đã ăn cơm xong chưa?
Có phải cô đang thu dọn hành lý không? Hộ chiếu của cô và mẹ, đều ở chỗ anh, cô chỉ cần mang theo chút quần áo là được. Không, quần áo của cô anh cũng đã giúp cô chuẩn bị một ít rồi, cô chỉ cần mang theo thuốc uống hằng ngày của mẹ là được!
Tiếng trống ngực thình thịch!
Cô có biết…
Bây giờ anh đang đứng dưới cửa sổ phòng cô?
Nếu cô ngó ra nhìn một chút, anh có thể giơ tay lên vẫy cô trong ngã rẽ nơi con ngõ nhỏ! Hoặc có thể xuất phát sớm một chút, dù sao thì tất cả đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi! Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, anh căng thẳng đứng dưới cửa sổ phòng cô ngẩng đầu nhìn lên. Chưa bao giờ anh cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, như thế mỗi giây đều dài tựa một pha quay chậm. Trong cơn mưa bụi mờ mịt, chàng thiếu niên có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp những nụ hoa trên ban đầu chận rãi vươn mình, còn những nụ hoa trắng tinh xinh đẹp, từng li, từng tí một, từng cánh, từng nhụy phấn quấn quýt lấy nhau, run rẩy, khép nép từ từ nở rộ trong làn mưa trong suốt, long lanh…
Vì vậy, khi tiếng nhạc lên, lúc đầu anh tưởng đó là tiếng hát phát ra từ tận đáy lòng anh. Nhưng tiếng nhạc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn dần! Càng lúc càng gấp gáp! Anh đành cuối đầu, móc di động trong túi quần ra. Trong bóng tối lờ mờ, màn hình điện thoại mới tinh hiện lên số điện thoại gọi đến. Chiếc điện thoại mà em trai anh mới tặng, trong đó cũng mới chỉ có một số điện thoại duy nhất. “Việt Tuyên?” Vừa nghe máy, anh bỗng nhiên hoan hỉ khi thấy bóng dáng cô thấp thoáng bên khung cửa sổ đầy tường vi trắng trong mưa, cô đang đi về hướng cửa sổ…
Bên ngoài, mưa gió, sấm chớp đan xen.
Từng tia chớp trắng toát lên như muốn xé tan vạn vật!
Giọng nghẹn ngào, câu chuyện đột nhiên đứt đoạn tại đây, đêm sâu u tối và tia chớp trắng bạc phếch như hiệu ứng slide đan xen phản chiếu trên gương mặt Việt Xán, cả người anh đã bị kéo vào hang sâu ký ức tăm tối mất rồi. “Đêm đó…”, hờ hững ngắm nhìn mưa gió, sấm chớp giữa đêm khuya bên ngoài, không biết bao lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, khô khốc của anh: “…Mẹ anh cũng qua đời.”
Cô sững sờ ngẩng đầu.
Trong lòng cô kinh hãi tột độ.
Việt Xán vẫn ngồi trên thành bồn tắm, bóng đen tối tăm như nín thở bao trùm toàn thân. “Mẹ anh… trong cái đêm đó… cũng qua đời.” Anh nhắc lại một lần nữa, giọng nghẹn lại như thể vết thương đã khô miệng lâu ngày nay rách toạc ra. Rất lâu trước đây, máu còn chưa kịp chảy ra, vết thương đã bị niêm phong. Chúng đọng lại nơi vết thương, trắng bệch. Thế là, sự méo mó, lòng thù hận khiến bông hoa tội ác mọc ra từ máu tanh.
Khoảnh khắc đó, vết thương thối rữa, bốc mùi. Máu đã biến thành màu thâm đen từ lâu. Tuy không thể nào có được sự tha thứ của cô, nhưng cuối cùng anh cũng đã có thể thở phào một hơi từ trong hố sâu kín bưng, ngột ngạt! Là anh, anh đã phá hỏng tất cả. Là anh năm đó nhẹ dạ cả tin, đã nói cho Việt Tuyên biết tin sẽ ra đi, và Việt Tuyên đã nói cho Tạ Hoa Lăng biết những điều đó.
“Đêm đó, biết được cha anh sẽ đưa mẹ anh và anh rời đi, Tạ Hoa Lăng đã nổi cơn thịnh nộ. Việt Tuyên cũng đã nói cho Tạ Hoa Lăng biết địa chỉ nhà anh, thề là bà ta kéo người xông vào nhà anh.” Có lẽ do lần ăn đồ vỉa hè đó, Việt Tuyên bị đau bụng nên anh đã đưa cậu ta về nhà mình, vì vậy, Việt Tuyên biết địa chỉ nhà anh.
Anh nắm chặt những ngón tay.
“Lúc đó, chỉ có mình mẹ anh ở nhà…”
Mưa rơi nặng hạt.
Nơi ngã rẽ con ngõ nhỏ, anh khó lòng tin được điều mà Việt Tuyên vừa nói qua điện thoại, tiếng nói lúc được lúc mất, anh không thể hiểu được mình vừa nghe thấy những gì!
Thẫn thờ. Ban công cửa sổ không xa, hoa tường vi xinh đẹp đang nở rộ. Ánh đèn ấm áp hắt ra. Chỉ một cái ngẩng đầu, là anh có thể thấy được hạnh phúc của mình.
Trong làn mưa, sương mù giăng mắc khắp con ngõ nhỏ, mặt đường ngập nước, anh điên cuồng chạy về nhà. Từng ngọn đèn đường tù mù, sắc đem như bóng dáng thiếu nữ yêu kiều, trên đường không có xe cộ, cũng không có người qua lại, đôi chân anh không ngừng trơn trượt, liều mình chạy như bay trong bóng đêm, một dự cảm không lành bóp nghẹt trái tim anh.
Mẹ mềm yếu, hiền lành.
Năm đó, dù rằng Tạ lão thái đã ép buộc khiến mẹ và cha anh phải chia lìa, mẹ đau khổ, không nơi nương tựa, một mình sinh ra anh, một mình nuôi anh khôn lớn, nhưng mẹ cũng không hề oán trách cha anh lấy một câu. Sau khi trùng phùng với cha, mẹ chìm đắm trong hạnh phúc, song cũng bắt đầu cảm thấy bất an, cảm thấy có lỗi với Tạ Hoa Lăng và một đứa trẻ khác.
Có vài lần, mẹ hỏi anh, mẹ theo cha thế này, khiến cha rời bỏ ngôi nhà kia, có phải là thất đức không. Anh đã trả lời mẹ, rằng đó là quyết định của cha anh, nếu như cha anh sống ở ngôi nhà đó không hạnh phúc, đương nhiên cha có quyền lựa lại.
Từ lâu, anh đã nghe danh Tạ Hoa Lăng buông thả và chuyên quyền. Ít nhất, việc Việt Tuyên yếu ớt bệnh tật từ nhỏ có liên quan rất lớn đến sự chăm sóc lơ là của Tạ Hoa Lăng. Người đàn bà mà đến con mình cũng lơ là thì làm sao có thể níu giữ được trái tim chồng?
Đêm ấy, anh lao điên cuồng trong màn mưa mù trên phố.
Tại sao.
Vốn dĩ đã chuẩn bị xong từ lâu, đột nhiên tất cả lại trở nên hỗn loạn Tạ Hoa Lăng biết chuyện thì cha anh còn có thể đi được không? Tường Vi vẫn còn đợi anh… Mẹ anh, người phụ nữ yếu đuối của anh, giờ phút này liệu mẹ có đang phải đối diện với cơn cuồng nộ của Tạ Hoa Lăng hay không? Mẹ có chịu đựng được không?
Tại sao? Tại sao Việt Tuyên lại tiết lộ bí mật!
Tại sao?!
Không biết sẽ xảy ra điều gì đáng sợ nữa, màn mưa trắng xóa, mịt mùng, giơ tay không thấy được năm đầu ngón tay, anh chạy ngược chạy xuôi như thể trái tim bị xé nát, sự hoảng hốt đó, nỗi sợ hãi đó…
“Khi anh chạy về đến nhà”, Việt Xán nhắm nghiền mắt, “mẹ đã bị người ta đẩy từ những bậc cầu thang trên cao xuống, trên nền đất là một vũng máu lớn. Cuối cùng, lúc xe cấp cứu đến nơi, mẹ đã không trụ nổi nữa rồi. Mặt mẹ sưng vù, toàn những vết bầm tím do bị tát, máu từ khóe miệng trào ra. Mẹ thậm chí còn không thể nói với anh một câu cuối cùng đã ra đi”.
Nhìn gương mặt tê dại của anh bên bồn tắm.
Trái tim Diệp Anh thắt lại!
Bên ngoài cửa sổ mưa lạnh giá, chớp giật lúc sáng lúc tối, giọng đều đều, thẫn thờ:
“Cảnh sát nói mẹ anh trượt chân ngã và thả Tạ Hoa Lăng ra. Anh xông vào nhà họ Tạ bắt bà ta đền mạng cho mẹ thì bị đưa đến đồn cảnh sát nhốt mười lăm ngày. Sau đó, anh bị bảo kê đến nhà họ áp giải đến một trường học tư quản lí nghiêm ngặt ở Ý, hộ chiếu bị tước mất, tất cả giấy tờ tùy thân đều không có. Anh bị cô lập với thế giới bên ngoài giống như ngồi tù. Sau một năm ở đó, anh mới biết, mẹ anh mất được sáu tháng thì cha cũng qua đời. Còn tin tức của em, muộn hơn nữa anh mới biết.”
Tiếng sấm rền xa dần. Trong phòng một màu u tối. Diệp Anh kéo chiếc khăn tắm màu trắng đang quấn quanh người, âm thầm nhìn Việt Xán đang ngồi trong bóng tối, rất lâu sau, mới cứng nhắc nói: “Anh nên nói cho em biết những điều này sớm hơn”.
Việt Xán dường như hơi nhếch mép: “Nói cho em để em thương hại anh sao? Hoặc là để cầu xin em tha thứ cho anh? Hừ, anh nói cho em biết chẳng qua để em hiểu Việt Tuyên là người ‘thông minh’ như thế nào thôi. Cậu ta có thể ngụy trang một thời gian dài, thành một người hiền lành vô hại, ngụy trang đến mức khiến em không còn đề phòng, và đến khi em bắt đầu tín nhiệm mình, cậu ta có thể âm thầm bán đứng em, hủy diệt em.”
Người nổi gai ốc.
Đôi môi cô dần trắng nhợt.
Cửa sổ phòng đang mở. Cơn mưa lớn điên cuồng bị gió thổi hắt vào phòng, lạnh đến thấu xương, cành lá tường vi bên ngoài cửa sổ quay cuồng trong mưa, tấm chăn trên đầu gối đã bị hắt ướt sủng. Chiếc giường đôi rộng rãi trống trải.
Việt Tuyên ngồi một mình bên xe lăn.
Không còn sấm chớp, đêm sâu chỉ còn sót lại cơn mưa xối xả. Toàn thân ướt đẫm, lưng ngồi thẳng đứng, Việt Tuyên ngắm nhìn rặng tường vi xao xạc trong cơn mưa. Không có tiếng bước chân, cô không đến, anh đợi rất lâu, rất lâu, nét mặt dần dần xuất hiện nụ cười trắng bệch.
Đêm nay, Diệp Anh không quay về.
Cô đã ở lại trong phòng ngủ của Việt Xán.
Một chiếc giường lớn, trong tấm chăn mỏng bằng lụa màu đen, Việt Xán nằm bên trái, cô nằm bên phải. Màn đêm tăm tối, bên ngoài cửa sổ, cơn mưa như không muốn dứt, cô mở to mắt nhìn trần nhà, gương mặt không chút biểu cảm. Cô không ngủ, Việt Xán cũng không ngủ.
Khoảng hai giờ đêm.
Hành lang bên ngoài đột nhiên náo loạn, rất nhiều tiếng bước chân vội vã chạy về hướng phòng Việt Tuyên. Trong màn đêm, Việt Xán nghiêng đầu trên gối nhìn sang cô. Cô làm như không nghe thấy bất cứ điều gì, rời ánh mắt khỏi trần nhà, nhắm mắt lại.
Không lâu sau.
Tiếng còi xe cấp cứu réo rắt tiến vào nhà họ Tạ.
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!”
“Nhanh!”
“Cẩn thận!”
m thanh nơi hành lang rối rít, hoảng loạn, trong phòng, cô nằm trong tấm chăn mỏng bằng lụa màu đen, nhắm mắt, đôi môi mím chặt như thể đã ngủ say. Nhìn cô hồi lâu, tâm trạng trong lòng Việt Xán không thể diễn đạt bằng lời, giống như bị một lưỡi dao găm lạnh buốt từ từ rạch qua.
Thật là một người đàn bà tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với anh.
Tàn nhẫn cả với Việt Tuyên.
Khuôn mặt cô khi ngủ thật bình yên, hơi thở rất khẽ, hàng mi đen che lấp đôi mắt xinh đẹp, vô cùng tĩnh mịch. Việt Xán nhổm người dậy, thẫn thờ nhìn cô. Trong đêm tối, anh giơ ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo nhỏ dài trắng nhạt bên trán cô.
Cô trở người.
Ngón tay anh chơi vơi trong không trung.
Cô quay lưng lại với anh, co người ngủ tiếp.
***
Ngày hôm sau.
Diệp Anh bước vào phòng thiết kế như thường lệ.
Nhìn thấy cô, Tracy ngạc nhiên mãi không thôi, rụt rè thận trọng, lúng ta lúng túng chạy lại. “Diệp tiểu thư, cô, sao cô lại đến đây? Đêm qua, Nhị thiếu gia không phải là… không phải là…” Nửa đêm hôm qua, Nhị thiếu gia được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, nghe nói là bệnh tình rất nghiêm trọng, thậm chí là nguy kịch. Vì Nhị thiếu gia là người thừa kế theo pháp luật của tập đoàn Tạ thị nên các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đã họp suốt đêm, cấp bách bàn bạc phương án ứng biến nếu như xảy ra tình trạng ngoài ý muốn. Vì vậy, giờ này lẽ ra Diệp Anh nên nghiêm túc ở trong bệnh viện, không rời nửa bước mới phải chứ? Tại sao lại xuất hiện ở đây?! Theo cô được biết, hầu như tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn hiện giờ đều đã tạm thời dừng hết mọi việc, luôn theo dõi sát sao bệnh tình của Nhị thiếu gia, phó tổng giám đốc Tạ và Sâm Minh Mỹ cũng ở bệnh viện chưa về.
“Hàng vải thô của Đức đã về chưa?” Lạnh lùng cắt ngang lời Tracy, Diệp Anh ngồi xuống bàn thiết kế, mở ngăn kéo, lấy ra bản thiết kế.
“…Vẫn, vẫn chưa.”
“Cho người đi hối thúc đi, muộn nhất là ngày kia nhất định phải đến.” Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á chỉ còn một tuần nữa là mở màn. Tuy toàn bộ các tác phẩm tham gia cuộc thi đều đã chế tác xong, nhưng vài ngày trước cô thấy chất liệu vải thô của Đức có phần cứng cáp hơn, có lẽ khi chế tác, hiệu quả sẽ xuất sắc hơn, cô định thử xem sao. Tracy đã rời khỏi phòng. Ngồi trên chiếc ghế quay, Diệp Anh lật giở các bản thiết kế trong tay xem kỹ từng trang một. Đây đều là tâm huyết trong khoảng thời gian này của cô. Cô sẽ dùng chúng để đánh bại Sâm Minh Mỹ, cô lạnh lùng nhếch khóe môi, Sâm Minh Mỹ chưa bao giờ là vấn đề đối với cô. Mỗi lần cô ta hãm hại cô đều do cô nhẹ dạ cả tin. Sáu năm trước, Việt Xán thất hẹn đã khiến cô mất mẹ, bước vào con đường tù tội, còn bây giờ, sau sáu năm…
Cô lặng lẽ khép mắt.
Thật ra, những điều này chẳng đáng là gì, không phải sao? Cô thật ra chẳng thiệt hại gì. Cô vỗn dĩ cũng định lợi dụng Việt Tuyên để bước vào nhà họ Tạ. Cô đã làm được rồi. Cô có ý đồ lợi dụng người khác, ngược lại cũng bị người khác lợi dụng, điều này rất công bằng.
Hàng mi khẽ động, cô khép mắt, hít một hơi thật sâu. Đáy lòng cô dấy lên một nỗi đau đớn buốt lạnh. Căn nguyên của nỗi đau ấy đến từ việc cô hối hận sâu sắc vì mình đã quá bất cẩn, sơ suất. Từ sáu năm trước, trái tim cô đã đóng băng, khô thành đá mất rồi.
***
Bệnh viện.
Phòng bệnh đặc biệt.
Trải qua một đêm hỗn loạn, Việt Tuyên đau đớn mấy lần bất tỉnh, sau khi được bác sĩ tiêm thuốc giảm đau và thuốc ngủ liều cao cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tuy vậy, sắc mặt anh vẫn trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán. Trong cơn mê man, hơi thở anh lúc nhanh lúc chậm, rõ ràng Việt Tuyên vẫn rất đau đớn dù là khi mộng mị.
Tạ Hoa Lăng nắm chặt tay con trai.
Mới một đêm không ngủ, gương mặt bà đã già thêm vài nếp nhăn, Tạ Hoa Lăng dường như phút chốc đã già đi vài tuổi. Nhìn Việt Tuyên nằm trên giường bệnh, Tạ Hoa Lăng kinh hãi phát giác thời gian sao lại trôi nhanh đến vậy.
Khi đứa con trai chào đời, cuộc hôn nhân giữa bà và Việt Triệu Huy đã không thể cứu vãn. Công ty của cha càng ngày càng cần Việt Triệu Huy, ông ta nếu không ở công ty thì cũng tiếp khách bên ngoài, thời gian ở nhà rất ít. Việt Triệu Huy không yêu bà, lúc đầu bà cũng vì thế mà khóc lóc, tranh cãi, nhưng sau này cũng đã chai sạn. Việt Triệu Huy chẳng hề bận tâm bà ăn chơi bên ngoài, bà cũng dần coi Việt Triệu Huy là người chồng cho có lệ. Chỉ cần Việt Triệu Huy kiếm được tiền cho công ty, khiến bà nở mày nở mặt với đám bạn là được.
Khi Việt Tuyên ra đời, bà ở cữ một tháng, sau đó hằng ngày lại ra ngoài vui vẻ. Bà thích cậu con trai này, nó xinh đẹp, thông minh, nghe lời, học giỏi, đưa nó đi theo bà thấy rất hãnh diện. Bà cũng cảm thấy mình là một người mẹ không tồi, sức khỏe của con trai không tốt, bà mời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng đến chăm sóc riêng cho con. Thỉnh thoảng khi có thời gian, bà cũng sẽ đến phòng chơi với con, ôm hôn nó, vì vậy bà cảm thấy tình cảm mẹ con vẫn rất tốt.
Cho đến một ngày, bà phát hiện con trai bà đã lớn. Con trai bà không thích nói chuyện, hướng nội, tuy rất biết điều, nhưng bà hoàn toàn không hiểu con trai mình đang nghĩ gì.
“Tít! Tít!”
Máy đo điện tim phát ra âm thanh đều đều. Nhìn gương mặt trắng bệch, yếu ớt của con trai đang ngủ mê man, Tạ Hoa Lăng vô cùng đau đớn. Đàn bà, mãi đến lúc già rồi mới hiểu trên đời này tất cả mọi thứ đều là bèo dạt mây trôi, chỉ có con trai mới đáng để dựa dẫm, để trân trọng.
“Tuyên Tuyên…”
Gọi tên ở nhà mà sau khi con trai sáu tuổi bà đã không còn gọi nữa, khóe mắt ươn ướt, Tạ Hoa Lăng đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi lạnh của con. Một lúc sau, Tạ Hoa Lăng đứng dậy, sửa sang lại quần áo, ra hiệu cho y tá đặc biệt trong phòng bệnh cẩn thận chăm sóc, rồi mở cửa đi ra khỏi phòng.
“Bà chủ!”
“Phu nhân!”
Cánh cửa vừa mở ra, Tạ Bình và Tạ Phố chờ bên ngoài phòng bệnh liền lập tức bước đến. Gương mặt nghiêm nghị, Tạ Hoa Lăng “ừm” một tiếng. Hai người này từ nhỏ đã theo Việt Tuyên, rất mực trung thành, đêm qua Tạ Bình là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng của Việt Tuyên không ổn, và gọi xe cấp cứu.
“Phó tổng, tình hình vẫn ổ chứ?”, mấy vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tạ thị đứng đợi ở hành lang cũng vội vã bước đến hỏi han.
“Vẫn ổn”, Tạ Hoa Lăng trả lời. Thấy Sâm Minh Mỹ đang căng thẳng đứng lên, sau một đêm vật vờ ngoài hành lang, gương mặt cô tiều tụy, ánh mắt chan chứa sự quan tâm, sắc mặt liền tối sầm, Tạ Hoa Lăng đưa mắt nhìn một lượt cả hành lang bệnh viện. Ngoài những người đứng trước mặt bà vã những bảo vệ phụ trách giới nghiêm của cả tầng nhà thì không còn bóng dáng ai khác.
“Diệp Anh đâu?”
Nét mặt Tạ Hoa Lăng rất khó coi, hỏi Tạ Bình:
“Sao cô ta vẫn không đến?”
Tay Tạ Bình hơi thõng xuống, màn hình điện thoại vẫn sáng, thấp thoáng thấy trên màn hình hàng loạt cuộc gọi cho cùng một người nhưng không được bắt máy, gương mặt không chút biểu cảm, nói: “Điện thoại Diệp tiểu thư tắt máy, không liên lạc được”.
Từ khi Nhị thiếu gia phát bệnh đêm hôm qua, anh ta không còn nhìn thấy Diệp Anh đâu nữa. Ban đầu, điện thoại của Diệp Anh vẫn liên lạc được, anh ta nói cho biết bệnh viện và phòng bệnh của Nhị thiếu gia đang nằm, tưởng rằng cô sẽ lập tức chạy đến. Song, đợi mãi không thấy cô đến, anh ta gọi lại lần nữa thì điện thoại đã tắt máy! Anh ta cũng nghĩ đến trường hợp có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng cấp dưới của anh ta lại bảo rằng, đêm qua cô đã qua đêm trong phòng Đại thiếu gia, ăn sáng xong, cô đến công ty, đến phòng thiết kế, rồi đến nhà kho…
“Cậu đã cho người đi tìm chưa? Xảy ra việc lớn như thế, cô ta lại không đến với Việt Tuyên? Hơn nữa đêm hôm qua cô ta chăm sóc Việt Tuyên kiểu gì mà để cửa sổ mở lớn như vậy, cả người Việt Tuyên ướt đẫm hết cả! Lần này Việt Tuyên phát bệnh đều do cô ta!”
Tạ Hoa Lăng nổi cơn thịnh nộ!
“Cả ngày quấn lấy Việt Tuyên như con hồ ly tinh, bây giờ Việt Tuyên bị bệnh, cô ta lại như không có chuyện gì xảy ra, tiện nhân!”
***
Những ngày sau đó, trong khoảng thời gian Việt Tuyên nằm viện, Diệp Anh vẫn đến công ty, vẫn đi thị sát các cửa hàng MK như thường lệ, vẫn bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi thời trang cao cấp châu Á sẽ diễn ra trong vài ngày tới.
Cô không một lần đến bệnh viện thăm Việt Tuyên.
Ngược lại, Sâm Minh Mỹ hầu như ngày nào cũng túc trực ở bệnh viện, cùng Tạ Hoa Lăng và bác sĩ bàn bạc phương án điều trị cho Việt Tuyên, tiếp đón bạn bè, người thân đến hỏi anh. Thế là, tin đồn Việt Tuyên và cựu hôn thê tái hợp, địa vị của vị hôn thê hiện tại Diệp Anh bị lung lay bắt đầu lan đi rất nhanh.
Tiết tấu âm nhạc mạnh mẽ.
Ánh đèn sân khấu mờ ảo.
Sàn catwalk dài.
Những người mẫu xinh đẹp lần lượt bước ra theo tiếng nhạc.
Tay cầm tờ lịch trình, Diệp Anh đứng bên cạnh sân khấu, cùng thảo luận, điều chỉnh thứ tự xuất hiện và tiết tấu xuất hiện của người mẫu với đạo diễn. Người phụ trách ánh sáng điều chỉnh theo yêu cầu của Diệp Anh, bối cảnh sân khấu cũng được điều chỉnh lại. Diệp Anh sửa lại từng từ trong bản thảo của người dẫn chương trình.
Sau khi bận đến toát mồ hôi, cuối cùng George cũng có thể dành chút thời gian ngồi nghỉ ở ghế khán giả bên cạnh. Trong ánh sáng cầu vồng thay đổi liên tục, anh ta với tay lấy chai nước khoáng rồi ngửa cổ lên uống. Nhìn Diệp Anh đang tất bật, chăm chỉ giữa một đám người bên cạnh sân khấu, anh ta cười, nói vói Tracy:
“Diệp tiểu thư quả nhiên giỏi chịu đựng! Cứ tưởng kiểu gì cô ấy cũng đến bệnh viện xem tình hình ra sao, kết quả cô ấy quả thực đã không đi!”
Tracy ngây người: “Có phải Diệp tiểu thư quá nhẫn tâm không…”
“Nhẫn tâm?”
“Nhị thiếu gia lần này bệnh tình nghiêm trọng thế… Diệp tiểu thư vì cuộc thi mà không đi Nhị thiếu gia đến một lần”, ánh mắt Tracy có chút thắc mắc, “… cho dù có thắng trong cuộc thi này, nhưng mất đi trái tim người yêu, thì có ý nghĩa gì chứ? Hơn nữa, nghe nói gần đây Diệp tiểu thư và Đại thiếu gia rất thân thiết, không lẽ nào… không lẽ nào lại giống như Sâm tiểu thư khi đó…”
George cười nhạo một tiếng:
“Tracy thân mến, không lẽ cô đang yêu thầm Nhị thiếu gia?”
“Hả?”
Tracy lúng túng, không hiểu.
“Tôi và cô, chúng ta đều là trợ lý thiết kế của Diệp tiểu thư. Công việc của chúng ta là giúp đỡ Diệp tiểu thư hoàn thành tác phẩm thiết kế cảu cô ấy”, George liếc nhìn Tracy, “Diệp tiểu thư dốc toàn tâm toàn ý vào cuộc thi thời trang, không bị phân tâm bởi những việc chẳng đâu vào đâu, đấy mới là hành động đúng đắn! Chỉ có chứng minh thực lực của mình mới có thể khiến cho những kẻ nói sau lưng rằng Diệp tiểu thư dựa vào Nhị thiếu gia mà leo cao phải câm miệng!”.
“Nhưng mà…”, Tracy ngớ người, “… hai việc này cũng đâu có mâu thuẫn. Cho dù Diệp tiểu thư có đi thăm Nhị thiếu gia thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian…”
“Cô thì biết gì, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Sâm Minh Mỹ, một đống chuyện vớ vẩn!” George cười nhạt khinh bỉ, “Diệp tiểu thư thông minh hơn cô nhiều, chắc chắn trong lòng cô ấy sớm có tính toán cả rồi. Bây giờ, đối với Diệp tiểu thư mà nói, điều quan trọng nhất chính là đạt giải quán quân, vang danh thiên hạ trong cuộc thi lần này!”
“…Nếu như Diệp tiểu thư thua thì sao?”, Tracy lí nhí, “Nếu như thua Sâm tiểu thư…”
“Làm gì có chuyện!”, George rất có tự tin, “Hàng loạt thiết kế Diệp tiểu thư tham gia cuộc thi lần này, tuyệt đối vô tiền khoáng hậu! Cuộc thi lần này, loạt thiết kế chỉ cần ra mắt, là tuyệt đối sẽ làm chấn động làng thời trang, không thể không đạt giải quán quân”.
Trong hàng ghế khán giả trống trải, tăm tối. Tracy ngây người, chán nản nhìn lên sàn catwalk mờ ảo, lộng lẫy. Cho dù những người mẫu đều kiều diễm, thướt tha trong ánh sáng chói mắt, nhưng Diệp Anh đứng bên cạnh sân khấu vẫn là điểm thu hút ánh nhìn nhất. Đạo diễn show, chuyên gia ánh sáng, âm thanh, nhà thiết kế đồ họa đều đang quay quanh cô, cẩn thận lắng nghe từng câu của cô. Ánh mắt cô điềm tĩnh, gương mặt chăm chú như thể một nữ thần, không có gì trên thế gian này có thể quật ngã cô.
Cùng lúc đó, tại một nhà kho tạm hẻo lánh.
Tuy nhìn bên ngoài, nhà kho này có vẻ xấu xí nhưng bên trong thiết bị rất đầy đủ, vô cùng rộng rãi, có thể chứa hàng trăm người cùng một lúc, thậm chí còn có cả một khu vực tổng duyệt không kém gì một sàn catwalk thực sự. Mỗi ngày có mười mấy người bảo vệ canh gác nghiêm ngặt hai tư trên hai tư tại nhà kho này. Hôm nay là ngày náo nhiệt nhất kể từ khi nhà kho đi vào hoạt động, mười mấy người mẫu xinh đẹp, cao ráo bước xuống khỏi chiếc xe khách lớn.
“Trời ơi!” Sau khi nhìn thấy những người mẫu khoác lên người trang phục do Sâm Minh Mỹ chế tác cuộc thi, vốn là người điềm đạm nhưng hôm nay Quỳnh An kích động đến mức không kiềm chế được, thì thầm: “Đây thật sự là kiệt tác không gì sánh được!”.
Liêu Tu nhìn những bộ trang phục lộng lẫy trên người người mẫu một cách khó tin, bất giác bắt đầu nghi ngờ phán đoán trước đó của bản thân. Theo anh, Sâm Minh Mỹ tuy có thể được gọi là ưu tú trong số các thiết kế trẻ, nhưng không phải là vô cùng xuất chúng. Về một mặt nào đó, anh ta cho rằng cô thiếu khí chất để trở thành một nhà thiết kế hàng đầu. Tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á lần này, loạt thiết kế ren trắng mà Sâm Minh Mỹ đưa ra ban đầu tuy đẹp, nhưng muốn giành được chức vô địch, anh ta cảm thấy vẫn còn thiếu tay nghề.
Còn loạt thiết kế trước mặt. Đúng là kiệt tác tuyệt thế
Đây đúng là tác phẩm thiết mang tính bước ngoặt.
“Đây…”
Liêu Ty kích động đưa tay sờ vào trang phục trên người người mẫu. Thiết kế này chỉ có thể thuộc về những bậc thầy hàng đầu trên thế giới, cho dù đây không phải là tác phẩm do anh ta thiết kế nhưng cũng có thể được chiêm ngưỡng những tác phẩm như thế cũng là điều vô cùng vinh dự!
So với sự kích động của Quỳnh An và Liêu Tu, Sâm Minh Mỹ lại tỏ ra điềm đạm hơn rất nhiều. Cô đang chỉnh sửa lại lần cuối kích thước trang phục trên người người mẫu. Sâm Minh Mỹ ngồi xổm xuống, lấy ghim băng đính lại cho trang phục khít với vòng eo hơn nữa, mím môi cười, nói:
“Cũng khá thôi, chỉ có điều là kiểu thiết kế này khá hiếm gặp mà thôi.”
“Không!”
Liêu Tu lập tức nói:
“Giống như Chanel đưa thiết kế quần liệt vào phạm trù thời trang nữ mang đầy tính cách mạng. Thiết kế này của cô cũng sẽ có hiệu quả gây chấn động như vậy!”
Thảo nào khoảng thời gian trước Sâm Minh Mỹ giữ bí mật nghiêm ngặt về tác phẩm tham dự cuộc thi của mình như vậy. Quỳnh An và Liêu Tu đều chưa từng nhìn thấy bản vẽ, sau đó bước vào giai đoạn chế tác, Sâm Minh Mỹ đã mời riêng đội ngũ cắt may từ Đức sang, tất cả đều hết sức bí mật. Cảm thấy không được tin tưởng, trong lòng anh ta có chút không vui nhưng giờ phút này anh ta thấy điều đó hoàn toàn có thể hiểu được, bản thiết kế xuất sắc như thế này một khi bị tiết lộ bị ăn cắp sẽ gây tổn thất rất lớn cho Sâm Minh Mỹ.
“Vậy sao?” Sâm Minh Mỹ dường như đang cười ra hiệu cho người mẫu quay người, rồi dùng ghim băng định lại đường chiết eo phía sau, nói với Liêu Tu và Quỳnh An.
“Hôm nay mời hai người đến đây là muốn nhờ hai người giúp tôi chỉnh sửa lại chi tiết lần cuối. Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, mỗi một chi tiết nhỏ đều không được bỏ sót. À, còn nữa, những điều mà hai người nhìn thấy hôm nay xin giữ bí mật cho.”
“Được, đương nhiên là thế.”
Liêu Tu gật đầu, rồi xoắn tay áo, bắt đầu chỉnh sửa trang phục trên người một người mẫu khác. Quỳnh An cũng lập tức bắt tay vào làm việc. Cô ta biết mấy ngày gần đây Sâm Minh Mỹ đều ở bệnh viện chăm sóc Việt Tuyên nên tiến độ chuẩn bị cho cuộc thi thời trang bị chậm một chút. Tuy bận rôn, nhưng Quỳnh An cảm thấy rất vui, có lẽ cạnh tranh thật sự là một việc tốt, chính vì sự tiến công ồ ạt của Diệp Anh, Sâm Minh Mỹ mới có thể đột phá, vượt qua chính bản thân mình, cho ra đời tác phẩm thiết kế đặc sắc như vậy!
Cuộc thi thời trang cao cấp châu Á.
Ánh mặt trời rọi vào qua khung cửa sổ nhà kho, Quỳnh An đang căng thẳng bận rộn làm việc cùng mọi người. Cô ta cho rằng, chức vô địch chắc chắn thuộc về Sâm Minh Mỹ!
Đến tận đêm khuya. Bên ngoài nhà kho, sao trời lấp lánh. Những người mẫu đã ra về, Sâm Minh Mỹ, Quỳnh An và Liêu Tu cẩn thận sắp xếp lại từng bộ trang phục đã được chỉnh sửa xong xuôi, rồi đóng cửa nhà kho, khoá lại. Trong màn đêm, mười mấy bảo vệ tiếp tục trực ban canh phòng cẩn mật nhà kho không quân ngày đêm. Xe của ba người đỗ tại cửa nhà kho, Quỳnh An và Liêu Tu nhìn thấy ở đó có thêm một chiếc ô tô.
Trong ánh trăng dịu nhẹ, Việt Xán cao lớn đứng trước chiếc Lamborgini giơ tay vẫy Sâm Minh Mỹ: “Hi!”