Cô ổn định tinh thần, hỏi, "Này bạn, cậu làm sao vậy?"
Đẩu Bái một lần nữa che con mắt trái của cậu ta, "Mắt tôi không thoải mái."
"Là nhiễm trùng sao?"
"Có thể là bị kính sát tròng đâm vào trong mắt."
Đương sự có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Chu Hồng Hồng nghe xong lại bị dọa sợ, "Tôi dẫn cậu đi xem bác sĩ." Nói xong cô túm ống tay áo của cậu ta.
Đẩu Bái nghiêng người tránh đi sự đụng chạm của cô. "Không còn kịp rồi."
Cô nhận ra được hành động của cậu ta liền dừng lại động tác, anh bạn này có thể lại hiểu lầm cô có ý đồ bất lương gì đối với hắn. "Vậy làm sao bây giờ? Mắt cậu rất đỏ..."
"Chị họ, nếu không..." Đẩu Bái dừng một chút, mới nói tiếp, "Chị giúp tôi lấy ra đi."
Cô sửng sốt, "... Tôi không biết làm, trước giờ tôi chưa mang kính sát tròng bao giờ."
"Tôi dạy cho chị." Cậu ta lại bước một bước về phía cô, "Hiện tại mắt tôi rất đau, cũng không nhìn thấy gì, chờ đi đến bệnh viện, cũng không biết là lỡ mất bao nhiêu thời gian."
Chu Hồng Hồng cảm thấy loại chuyện này, cô thật không dám tùy tiện xuống tay, "Nếu không, tôi gọi Lưu Nhất Trác tới giúp cậu đi."
"Vậy chị nên chờ bọn họ mặc quần áo tử tế đã." Ngữ khí của cậu ta bỗng nhiên có chút thay đổi.
Cô nghe ra ý tứ của cậu ta, giật mình nhìn về phòng của em họ.
"Chị họ?"
Chu Hồng Hồng nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt của cậu ta, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Đẩu Bái bảo cô đi rửa tay, sau đó ôm mắt trái trở về phòng.
Chu Hồng Hồng rửa tay xong, vào phòng Đẩu Bái, vốn không muốn đóng cửa, hắn lại nói, "Việc vén mí mắt này, tôi không có hứng thú để cho người khác nhìn thấy."
Cô đành phải nhẹ nhàng dùng chân đóng cửa lại.
Đẩu Bái nửa dựa nửa nằm ở đầu giường, Chu Hồng Hồng đến gần mới phát hiện ga giường của cậu ta lại là tự mang đến, thậm chí vỏ chăn cũng thế. Cứ như vậy, cô cũng không dám thoải mái ngồi lên.
Cô đứng trước giường, thân thể khom xuống nhìn mắt trái của Đẩu Bái.
Mắt trái của cậu ta nhìn như sắp chảy máu, có chút đáng sợ.
Chu Hồng Hồng cúi đầu xuống, tóc liền tự nhiên rũ xuống, phủ lên mặt Đẩu Bái, cô liền lập tức ngồi thẳng lên.
Buộc tóc xong, cô lại đi rửa tay lần nữa, sau khi trở về liền nghe theo chỉ thị của Đẩu Bái, lại gần nhìn mắt trái của cậu ta, nhẹ nhàng mà vân vê mở mí mắt của cậu ta tìm kiếm thấu kính bên trong. Thật vất vả mới thấy một góc thấu kính, cô vừa muốn lấy kẹp gỡ thấu kính ra, cậu ta lại không biết vì sao, chớp chớp mắt.
Cô vốn tập trung tinh thần chú ý tìm cái thấu kính kia, đột nhiên cậu ta nháy mắt, cô hơi giật mình, lúc nhìn lại mắt của cậu ta, kính sát tròng cũng không biết đã chuyển qua chỗ nào.
Cô đành phải càng tiến đến gần hơn để nhìn.
Hô hấp của Chu Hồng Hồng phả lên mặt Đẩu Bái, dường như làm cho cậu ta có chút khó chịu, hơi nhíu mày.
Lúc này cô mới ý thức được bọn họ quá mức gần nhau, đang muốn kéo xa khoảng cách một chút, nhưng đuôi tóc của cô lại không biết bị cái gì đè lên, bị bên kia kéo lại, cô mất thăng bằng, ngã ngược về phía trước đụng vào trúng mặt Đẩu Bái.
Thật sự đụng phải.
Cằm của cô đụng trúng môi của cậu ta.
Chu Hồng Hồng vội vàng dịch ra, trên mặt nóng như bị hỏa thiêu. Nhưng khi nhìn Đẩu Bái, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Vì thế cô ấp úng nói: "Bạn học, thật xin lỗi, có đau không?"
Đẩu Bái tựa hồ như đang ẩn nhẫn cái gì đó, giọng nói có chút căng thẳng, "Không có việc gì. Chị họ, đừng trì hoãn nữa, đôi mắt của tôi đang rất khó chịu." Hắn nói xong, thò tay vào bên cạnh ngăn tủ xé tờ khăn giấy, tinh tế chà lau cánh môi của mình.
Chu Hồng Hồng vốn có chút hoài nghi vừa rồi Đẩu Bái cố ý kéo đuôi tóc cô, nhưng thấy động tác không chút nào che giấu của cậu ta, lại khiến cho cô cảm thấy là chính mình vô lễ với hắn.
Cố che dấu tâm tư, lại cúi xuống nhìn mắt cậu ta. Lần này cô không dám tới gần quá.
Đợi đến khi lấy được kính sát tròng ra, Chu Hồng Hồng nhẹ nhàng thở phào, lùi nhanh cách xa cậu ta vài bước.
Đẩu Bái có chút bất đắc dĩ, "Chị họ, phiền chị lấy hộ tôi thuốc tra mắt."
Lúc cô đưa thuốc nhỏ mắt cho hắn, thấy mắt trái của hắn vẫn đỏ bừng, "Cậu... Thật sự không cần đi bệnh viện sao?"
Cậu ta không thèm trả lời vấn đề này của cô, trực tiếp nói ra ý muốn đuổi khách. "Tôi muốn nghỉ ngơi. Chị họ, chúc ngủ ngon, cám ơn."
Mọi quan tâm đành nuốt xuống, cô trả lời "Ngủ ngon".
Đi ra ngoài, nhìn căn phòng của Lưu Nhất Trác, lại liên tưởng tới lời nói vừa rồi của Đẩu Bái, Cô liền đi vượt qua rất nhanh, trong lòng suy tính ngày mai phải thăm dò đời sống tình cảm của em họ.
Đêm đó Chu Hồng Hồng lại không ngủ được, ở trên giường trằn trọc mãi.
Mấy ngày nay, cô cũng từng muốn lên mạng xem tình hình cuộc sống của Thời Tiệp Nghệ, nhưng lại sợ nhìn thấy đồ đạc của mình bị chụp linh tinh. Nếu như là đồ vật, động vào thì động, đến lúc đó cô đem vứt hết. Chỉ sợ là Trình Ý. Cô muốn ném, lại ném không xong.
Cô ngồi xuống, cố lấy hết dũng khí, lại lên xem weibo của Thời Tiệp Nghệ.
Sau tấm ảnh chụp đôi cốc kia, Thời Tiệp Nghệ chỉ đăng thêm hai ba dòng cảm nghĩ, cái mới nhất có một câu nói như thế này ——
Hạnh phúc, chính là tìm được một người ấm áp cùng trải qua suốt đời. Trình Ý, là đủ rồi. Nhưng mà, tôi lại chán ghét anh ấy tùy ý lấy mất của tôi một đêm dài.
Chu Hồng Hồng trở nên đờ đẫn.
Đầu tiên, cái từ ‘ấm áp’ này cùng cô và Trình Ý không liên quan. Tiếp theo, hắn ấm áp hay không ấm áp đều là của Chu Hồng Hồng cô, cùng Thời Tiệp Nghệ có quan hệ gì đâu. Còn suốt đời của Trình Ý, trước đây rất lâu hắn cũng đã hứa cho cô. Hắn từng nói sẽ lấy cô.
Hắn rõ ràng đã từng nói vậy.
Chu Hồng Hồng cũng không biết, liệu sau một thời gian nữa, trạng thái weibo của Thời Tiệp Nghệ có phải chính là đăng tin vui cùng Trình Ý hay không. Mà cô tuy là bạn gái chân chính, hoàn toàn chẳng hay biết gì. Hoặc là, cô vốn cũng không phải bạn gái của hắn, nhiều nhất, chỉ là bảo mẫu và bạn giường của hắn mà thôi.
Cũng chính ở một khắc này, trái tim Chu Hồng Hồng hoàn toàn tan nát. Bất kể cô trả giá như thế nào, cũng không sánh bằng Thời Tiệp Nghệ. Nhà của cô, đối phương có thể dễ dàng xâm nhập. Người đàn ông cô yêu, sự ấm áp của hắn từ trước tới nay cũng không đặt ở nơi cô.
Hắn đối với cô, vĩnh viễn chỉ là ham muốn thú tính mà thôi.
Bấy lâu nay thứ mà cô canh giữ, là thân thể hắn. Mà nay, cô không thể tưởng tượng được còn có lý do gì có thể cho phép chính mình tiếp tục đi yêu thương hắn.
Chu Hồng Hồng chậm chạp đánh chữ trên điện thoại di động. Đánh xong, xóa đi. Sau đó lại tiếp tục đánh, tiếp tục xoá.
Cô nhìn giọt nước rơi trên đệm, mới biết mình vừa khóc.
Cô hận chết tên súc vật chó chết Trình Ý!
Cuối cùng Chu Hồng Hồng cũng không gửi tin nhắn cho hắn, cô tự nói với mình, những thứ này cũng chỉ là phiến diện đơn phương của Thời Tiệp Nghệ, hơn nữa không chỉ ra Trình Ý đúng là ban đêm ở bên cạnh Thời Tiệp Nghệ.
Đúng vậy, không có.
Nhưng mà, nếu như không có, vậy mấy ngày nay hắn đang bận rộn cái gì...
Ngày hôm sau, Chu Hồng Hồng ngủ quên.
Trong đầu cô là một mảng mờ mịt, những chuyện lộn xộn đan xen khiến cô không biết mình đang tỉnh hay đang mơ. Mãi đến khi cậu cả lên gõ cửa cô mới giật mình bừng tỉnh.
Vừa đứng dậy, đã cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra. Cô lắc lắc đầu, day day huyệt thái dương đi ra mở cửa.
Cô mặc quần áo đi mở cửa, cậu cả lại hoảng sợ. "Sao mắt con lại sưng thành như vậy?"
Chu Hồng Hồng sắc mặt xám tro, nói chuyện cũng không có sức lực, "Con ngủ không ngon. Chắc là ngày hôm qua uống nhiều trà, có chút mất ngủ."
"Vậy con nghỉ ngơi trước, để cậu làm. Cậu lo lắng con thôi, nếu biết trước sẽ không đến ầm ĩ con."
Cô thật sự rất mệt, đáp lại cậu cả một tiếng rồi trở về đi ngủ. Nhưng mà đau đầu nên cô không ngủ được, vì thế không thể không đi tìm thuốc uống.
Cậu cả vừa nghe tình trạng của cô, nói ngay là bị phong hàn, kêu cô uống thuốc, nghỉ ngơi thật tốt.
Nếu một mình cậu cả thì không thể quản lý cửa tiệm được, Chu Hồng Hồng liền muốn dặn dò Lưu Nhất Trác một tiếng, kêu cậu ấy hôm nay đừng chạy ra ngoài, ở lại trong tiệm giúp đỡ.
Cô dừng trước cửa phòng Lưu Nhất Trác, sau đó quay về phòng mình, gọi điện thoại cho cậu ta.
Hiện tại cô không có tâm tư bàn tán đời sống tình cảm của em họ, tự thân cô cũng khó bảo toàn.
Chu Hồng Hồng uống thuốc xong, ngủ rất sâu.
Giấc ngủ này, là giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày nay của cô. Đem những thứ cô đã từng quên đi, đem những thứ Trình Ý thỉnh thoảng đối tốt với cô gợi ra hết.
----
Khi Chu Hồng Hồng thi đại học phải đi lên trường thi ở thị trấn. Toàn bộ thí sinh các làng cùng tụ về thị trấn, phòng trọ rất khó tìm, thế mà Trình Ý ba lần bốn lượt lừa gạt Lão Thái gia đến xem náo nhiệt.
Chu Hồng Hồng vốn ở cùng một bạn nữ cùng lớp trong một phòng đôi, nhưng mà Trình Ý uy hiếp cô, kiên quyết bắt cô phải cùng ngủ.
Cô sợ hắn cuốn lấy cô ở trên giường, cầu xin hắn, "Tôi sắp thi đến nơi rồi, anh cũng đừng làm tôi."
Trình Ý rất khinh thường nói. "Ai muốn làm cô, bản thân cô cố gắng thi đại học của cô đi."
Chu Hồng Hồng có thói quen lạ giường, đổi đến ở trong hoàn cảnh mới, buổi tối đầu tiên khẳngđịnh là ngủ không ngon. Cô liền sớm đến khách sạn để thích ứng. Lúc ở trong phòng ôn tập cô ngắm ngắm Trình Ý, thấy hắn im lặng hiếm có, an tĩnh ngủ ngon.
Đến giờ ăn cơm, hắn liền rời giường đi xuống lầu lấy cơm lên cho cô.
Chu Hồng Hồng cảm thấy hắn ở đây cũng không có việc gì làm, liền bảo hắn đi chơi.
Hắn nói trời nóng, không muốn đi. Cô cũng không biết hắn rốt cuộc tới đây làm gì. Buổi tối trước kỳ thi một ngày, Chu Hồng Hồng bởi vì khẩn trương, đột nhiên mất ngủ. Cô lo lắng lăn qua lộn lại, càng hoảng càng không ngủ được.
Trình Ý nghe cô than thở, xuống giường, đi đến bên cô, vui sướng khi người gặp họa cười, "Ngủ không được hả? Vậy hai ta làm việc khác?"
Cô gấp đến độ muốn khóc “Lúc nào rồi, anh còn ở đó nói mát."
"Chu Hồng Hồng, ngủ làm gì." Hắn nhấc chân đá bắp chân của cô, như là đang đối đãi với con chó nhỏ ven đường vậy.
Chu Hồng Hồng cho là hắn lại muốn ép buộc mình, cả giận nói: "Trình Ý, hôm nay chết tôi cũng không cùng anh làm!"
"Lão tử cũng không muốn làm, lăn dịch ra." Hắn trực tiếp đẩy cô qua, nằm xuống phía sau ôm cổ cô.
Chu Hồng Hồng sợ hắn nổi lên thú tính, giãy dụa không ngừng, lại cầu xin tha thứ nói phải thi, bảo hắn kiên nhẫn một chút.
Trình Ý gắng sức kềm cổ cô, "Cô rốt cuộc có ngủ hay không?"
Cô bực tức nhìn hắn, trong hốc mắt nước mắt long lanh sắp trào ra.
Hắn lại cười, "Khóc thật xấu."
Cô dỗi, lấy mu bàn tay lau nước mắt.
"Nghe lời." Trình Ý hung hăng mổ môi của cô, nhẹ nhàng dỗ, " Ngủ một giấc thật ngon vào."
Chu Hồng Hồng chợt đưa tay ôm hắn, vùi vào lồng ngực của hắn." Nếu tôi thi rớt thì làm sao bây giờ..."
Hắn tỏ vẻ rất không sao cả, "Rớt thì rớt."
"Trong miệng anh đúng là không nhả nổi lời hay."
"Có tôi nuôi cô, sợ cái gì."
Trình Ý nói một cách rất không để ý, nhưng Chu Hồng Hồng nghe, lại cảm thấy hắn nói những lời này là thật lòng. Cô càng thêm ôm sát hắn.
"Trình Ý."
"Ừ."
"Mấy ngày nay anh cũng phải cấm dục."
"Tôi đây không phải nhịn rồi sao, cô còn không hài lòng?"
"Nhưng mà, cái kia... chọc vào tôi..."
"Không liên quan tới tôi, có chuyện thì cô đi mà nói với nó. Có bản lĩnh cô bắt nó mềm đi."
Chu Hồng Hồng buông hắn ra, nhích nhích về phía sau. "Tôi ngủ đây."
Hắn lại ôm cô vào lòng, bảo đảm nói: "Chu Hồng Hồng, đừng căng thẳng. Tôi nói không động cô khẳng định sẽ không động."
Cô đành phải bị buộc vào lồng ngực của hắn, đồng thời làm cho hạ thân của mình cách xa hắn một chút.
Trình Ý nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, nói bậy học vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường, không bằng duyệt vô số người.
Cũng không biết cô ngủ mất khi nào, cô chỉ nhớ rõ tiếng nói hắn trầm thấp nỉ non bên tai cô.
Chu Hồng Hồng có thể dự liệu được, Trình Ý nhịn vài ngày, một khi tháo xích khẳng định sẽ khiến cô không chịu đựng nổi. Ngày thi xong đại học hôm đó, cô cũng không kịp nói chuyện với các bạn học, đã bị hắn kéo trở về khách sạn.
Vừa đóng cửa, hắn liền đẩy cô vào bên cạnh buồng vệ sinh, như treo cô ở trên tường, nhanh chóng cởi bỏ quần của cô, nâng một cái chân của cô lên liền tiến vào.
Động tác của hắn thực vội vã, Chu Hồng Hồng một tay vịn bên cạnh ván cửa mới miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng.
Thật ra cô hơi đau, nhưng nhớ đến biểu hiện của hắn mấy ngày nay, biết hắn là nhịn đến sắp hỏng rồi, cho nên cô cố gắng hết sức thích ứng hắn.
Trình Ý nặng nề mà đảo một hồi lâu, mới thả chậm tốc độ, thở phì phò đi mút cổ của cô. "Vợ, đau không?"
Thừa dịp có chút khoảng cách này, Chu Hồng Hồng mới mở miệng, "Mẹ tôi chờ tôi về nhà ăn cơm, đừng chậm trễ quá lâu."
Hắn cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cô, "Vậy tôi không khách khí?"
Khi nói chuyện, tay hắn đã xông vào áo của cô, cởi bỏ áo lót của cô. "Vợ, em thả lỏng một chút, để cho anh nhanh bắn ra nào."
Cô được hắn vỗ về đã động tình, cũng sợ hắn làm lâu, chỉ có thể phối hợp hắn.
Chu Hồng Hồng chỉ thấy trong mắt hắn tất cả đều là sắc màu tình dục.
Hắn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, cho đến khi cô nở rộ dưới thân hắn.
Trình Ý không chơi lâu lắm, chuyển một vòng liền cùng Chu Hồng Hồng trả phòng trở về.
Mẹ Chu nhìn thấy Trình Ý và con gái cùng nhau trở về, chỉ cho là hắn đi đón con gái nhà mình, còn giữ hắn lại ăn bữa cơm rau dưa.
Sau khi ăn xong, Chu Hồng Hồng đưa Trình Ý ra cửa, hắn ngả ngớn sờ mặt của cô, "Ngày mai tới nhà của tôi, đem mấy ngày hôm nay đều bù lại."
Cô đẩy tay hắn ra, "Ngày mai tôi muốn đi ngủ, mới thi xong, cũng chưa kịp ăn mừng đây."
"Ăn mừng?" Hắn trêu đùa cô, "Tôi thấy cô thật vui sướng như thế, phun ra nhiều vậy cơ mà."
Cô căm tức nhìn hắn, "Cút cút cút. Ngày mai tôi buồn ngủ, ngày kia cũng buồn ngủ, ngày kìa càng buồn ngủ. Thời gian này tôi đều không muốn gặp lại anh."
"Được a, Chu Hồng Hồng, cô cứ ngủ của cô, tôi đều nhớ kỹ. Tôi chờ cô tỉnh ngủ." Trình Ý nói xong câu đó liền rời đi.
Chu Hồng Hồng không để ý tới hắn, trực tiếp đóng cửa.
Cô vừa mới thi xong, hắn lại khôi phục bộ dáng chán ghét kia.
Nhưng mà tối hôm đó, lúc Chu Hồng Hồng nửa mê nửa tỉnh, lại cho rằng mình vẫn còn ở trong lòng Trình Ý, nghe hắn dỗ một tiếng lại một tiếng rất nhẹ nhàng.