Chương 22
“Giám đốc”.
“Anh Lý, anh vào đi”.
Lâm Tuệ Nghi nhấc mông khỏi ghế, đi lại chỗ bộ sofa.
Lý Cảnh Hào cũng theo gót ngồi xuống. Anh hỏi:
“Giám đốc gọi tôi vào là có việc gì cần sai bảo vậy?”.
“Anh nghiêm túc một chút đi”.
Lâm Tuệ Nghỉ cô chẳng có ác cảm gì với nụ cười tỏa
nắng kia của anh chàng, nhưng hiện tại rõ ràng nó không
thích hợp.
“Coi bộ đây là một việc lớn”, Lý Cảnh Hào ngồi thằng
lưng lại, “Giám đốc, tôi đang chăm chú lắng nghe đây”.
Lâm Tuệ Nghi bắt đầu trình bày…
Chuyện Dương Bưu muốn hợp tác với Quang Anh để
thi công xây dựng khu vui chơi giải trí nọ, Lý Cảnh Hào
vốn đã được Cao Hồng Thái nói qua, dẫu vậy, giờ nghe
Lâm Tuệ Nghỉ nhắc lại thì anh vẫn làm bộ như bản thân
chỉ vừa mới được biết.
“Giám đốc, cô muốn nghe nhận định của tôi?
“Phải” Lâm Tuệ Nghỉ gật đầu, “Anh có trình độ
chuyên môn cao, lại từng làm cho công ty xây dựng Phúc
Kiến, đối với mấy vấn đề này chắc chắn am hiểu hơn tôi.
Xem full dụ dỗ nữ giám đốc.
Anh cảm thấy sao về dự án lần này?”.
“Xét tình hình của Quang Anh hiện tại, một dự án như
vầy thật sự không dễ kiếm được”.
“Vậy ý anh là…”
“Tôi chưa kết luận gì cả”. Lý Cảnh Hào giơ tay lên
ngắt lời. “Giám đốc, để đánh giá một dự án thì không thể
chỉ dựa vào những lời nói suông mà phải xét trên số liệu.
Tôi cần hỏi rõ phó giám đốc Thái, sau đó gặp qua đại
diện bên phía An Phát để nói chuyện rồi mới đưa ra nhận
định chuẩn xác được”.
“Anh nói phải”, Lâm Tuệ Nghỉ gật gù. “Vậy việc này tôi
giao cho anh phụ trách. Từ giờ anh có thể lấy tư cách
người đại diện cho tôi để xem xét và đàm phán với bên
công ty An Phát”.
“Giám đốc đã tin tưởng tôi như vậy, Lý Cảnh Hào tôi
nhất định sẽ không để cô phải thất vọng”.
“Tôi cũng mong là anh sẽ không làm tôi thất vọng”.
Khi Lý Cảnh Hào đứng dậy rời đi, lúc chân đã sắp ra
đến cửa thì từ phía sau, Lâm Tuệ Nghỉ bỗng gọi lại. Cô
hỏi: “Anh Lý, từ những số liệu kinh doanh của công ty mà
anh đã xem xét, anh có kiến nghị gì không?”.
Một câu hỏi khá bất ngờ, dẫu vậy, Lý Cảnh Hào vẫn
rất bình tĩnh trả lời: “Có”,
“Giám đốc, năng lực của tôi không phải chỉ để trưng
cho đẹp. Sau khi xem qua hết tất cả số liệu kinh doanh
của công ty trong hơn một năm qua, tôi đã rút ra được
Chương 22 Hẹn Gặp
một vài thứ. Tôi nghĩ Quang Anh cần phải tiến hành cải
tổ”.
“Cải tổ? Ý anh là…?”.
“Đừng vội. Đây là một vấn đề quan trọng. Tôi sẽ làm
một bảng báo cáo chỉ tiết trình lên cho giám đốc sau.
Còn trước mắt, chúng ta nên ưu tiên cho vụ hợp tác với
Xem full dụ dỗ nữ giám đốc. bên An Phát”.
Thế đấy, anh chàng chỉ nói sơ qua, Lâm Tuệ Nghi cô
muốn biết thêm cũng chả được. Anh chàng đâu có chịu
tiết lộ.
“Bày đặt thần thần bí bí”. Lâm Tuệ Nghi khoanh tay,
ngả hẳn lưng ra ghế, trong miệng lầm bầm.
Thú thực, trong lòng cô đang rất chờ mong. Trực giác
mách cho cô biết rằng Quang Anh sắp có thay đổi lớn.
Công ty này rồi sẽ tốt lên…
Có được sự ủy quyền của Lâm Tuệ Nghi, Lý Cảnh Hào
chính thức trở thành người đại diện cho công ty Quang
Anh trong vụ đàm phán chuyện hợp tác với bên An Phát.
Lúc nhận được thông báo, Cao Hồng Thái có hơi
ngoài ý muốn. Gã không nghĩ Lâm Tuệ Nghỉ lại tin tưởng
Lý Cảnh Hào tới như vậy, chỉ trong chốc lát đã liền đưa ra
quyết định.
Tới đây, gã mới thầm tán dương sự chu toàn của
mình. Nếu gã không biết nhìn xa trông rộng, đi móc nối
quan hệ với Lý Cảnh Hào từ trước, kéo anh về cùng chiến
Chương 22 Hẹn Gặp
tuyến thì bây giờ mọi chuyện đã trở nên khó đoán hơn.
Hiện tại, gã vẫn đang kiểm soát được tình hình. Lý
Cảnh Hào đã nhận tiền rồi, đương nhiên phải đứng về
phe gã.
Song để cho chắc ăn, Cao Hồng Thái quyết định chỉ
thêm một khoản nữa cho Lý Cảnh Hào. Dĩ nhiên, so với
món quà lần trước thì số tiền biếu tặng lần này càng phải
nhiều hơn.
Lý Cảnh Hào cũng không có từ chối, trái lại còn tỏ ra
nồng nhiệt tiếp đón. Anh cùng Cao Hồng Thái đến gặp
Dương Bưu, ba người bàn chuyện với nhau hết sức vui
vẻ. Chỉ vài ngày sau, giữa công ty Quang Anh và công ty
An Phát đã xác nhận hợp tác. Vấn đề còn lại chỉ là thảo
luận thêm các điều khoản hợp đồng rồi kí tên nữa là
xong.
Đối với việc này, Lâm Tuệ Nghi chẳng hề phản đối. Cô
hoàn toàn tin tưởng ở năng lực của Lý Cảnh Hào. Đợi anh
trình bày xong chỉ tiết, lúc này cô mới lên tiếng: “Anh Lý,
theo anh thì chúng ta cần sửa đổi điều gì trong bản hợp
đồng?”.
“Cũng không nhiều đâu”.
Lý Cảnh Hào đem bản hợp đồng dự kiến do bên công
ty An Phát cung cấp mở ra, chỉ cho Lâm Tuệ Nghỉ xem
những điều khoản cần được thảo luận thêm.
Lâm Tuệ Nghi im lặng ngồi nghe. Cô phải công nhận
Lý Cảnh Hào so với mình giỏi hơn rất nhiều. Những gì anh
Chương 22 Hẹn Gặp
phân tích, phải nói đều rất sâu sắc, đa chiều. Điểm lợi,
điểm hại bên trong, toàn bộ đều được anh chỉ ra rõ ràng.
“Giám đốc, chỉ cần dựa vào những gì tôi vừa đề cập,
lấy làm cơ sở để đàm phán, chắc chắn sẽ đạt thành thỏa
thuận”.
Lâm Tuệ Nghi mỉm cười: “Lý Cảnh Hào, có phải anh
hơi quá tự tin rồi không?”.
“Tôi có bản lĩnh để tự tin” Lý Cảnh Hào cũng nở nụ
cười tươi đáp lại.
Lâm Tuệ Nghỉ đâu dám nhìn lâu, nhanh chóng xoay
đầu sang hướng khác.
“Được rồi, tôi biết anh giỏi. Nếu dự án lần này thuận
lợi, tôi chắc chắn sẽ thưởng công anh xứng đáng”.
Tầm khoảng bảy giờ tối, Lâm Tuệ Nghi lái xe đến nhà
hàng Vicky để gặp Dương Bưu, trước dùng bữa, sau là
đàm phán các điều khoản hợp đồng. Vốn cô chẳng tính
đi, nhưng do Dương Bưu bày tỏ mong muốn được trực
tiếp gặp mặt nên cô đành phải tới.
Dĩ nhiên là cô không tới một mình. Ngoài cô ra thì còn
có Lý Cảnh Hào đi theo nữa.
Đứng ở bãi đỗ xe, Lâm Tuệ Nghỉ mở túi xách lấy chiếc
điện thoại, bấm gọi cho Lý Cảnh Hào.
“Giám đốc, tôi nghe đây”. sau một hồi chuông, đầu
dây bên kia vang lên thanh âm trầm ấm quen thuộc.
Chương 22 Hẹn Gặp
“Anh đến chưa?”.
“Tôi đang trên đường tới”.
“Bao lâu nữa?”.
Lâm Tuệ Nghỉ có chút không vui. Rõ ràng đã hẹn sẽ
gặp nhau ở nhà hàng lúc bảy giờ rồi mà.
“Sắp rồi”.
“Anh nhanh một chút, tôi đang đợi”.
“Ok”.
Lý Cảnh Hào đã không để cho Lâm Tuệ Nghi cô phải
chờ đợi lâu, chưa đầy năm phút sau thì anh liền có mặt.
Cửa xe mở rộng, anh đặt chân bước xuống.
Âu phục lịch thiệp, tóc tai gọn gàng, gương mặt vẫn
tràn ngập vẻ tự tin như mọi khi.
Lâm Tuệ Nghỉ dời mắt nhìn qua chiếc ô tô bên cạnh.
Giống như cô, xe của Lý Cảnh Hào cũng là một con
Toyota Vios, duy khác mỗi điểm xe cô màu đen còn xe
anh ta thì màu trắng. Liệu đây có phải một sự cố tình?
Nhận ra ánh mắt của Lâm Tuệ Nghỉ, Lý Cảnh Hào
cười hỏi: “Giám đốc, rất xứng đôi phải không?”.
“Xe của tôi và giám đốc”, anh bổ sung.
Nghi hoặc trong lòng coi như đã được giải đáp. Lâm
Tuệ Nghỉ chỉ biết lặng lẽ lắc đầu. Cô từ chối hiểu.
“Nếu anh đã tới rồi thì chúng ta vào thôi. Ông Dương
chắc đang ngóng đợi”.
Chương 22 Hẹn Gặp
“Ok”.
Lý Cảnh Hào đi trước, Lâm Tuệ Nghỉ nối bước theo
sau. Hai người lên tầng ba của nhà hàng, theo sự hướng
dẫn của một nam nhân viên tìm tới điểm hẹn.
Dương Bưu đang ngồi đợi sẵn, vừa trông thấy Lý
Cảnh Hào và Lâm Tuệ Nghỉ thì liền nở nụ cười thật tươi,
nhiệt tình đón tiếp. Lẽ dĩ nhiên, thu hút ánh mắt của gã,
được gã để tâm nhiều hơn vẫn là hình bóng Lâm Tuệ
Nghỉ. Người phụ nữ này, Dương Bưu gã thèm muốn lâu
rồi.
“Tuệ Nghi, cậu Lý, rốt cuộc thì hai người cũng tới rồi!”.
“Ông Dương, đã để ông phải đợi. Thật ngại quá”.
“Có gì đâu”, Dương Bưu cười xòa. “Mà sao lại ‘ông
Dương’? Nghe xa cách quá. Em gọi “anh Bưu’ là được rồi.
Anh và em đâu phải mới gặp lần đầu, mình sớm đã quen
biết nhau”.
Luận tuổi tác, Dương Bưu hơn Lâm Tuệ Nghỉ cô
không ít, đến hai mấy, tính ra cũng đủ để làm bậc cha
chú của cô rồi. Hai tiếng “anh Bưu”. cô thật tình chẳng
muốn gọi; nhưng vì việc làm ăn, cô đành miễn cưỡng kêu
lên. Dù vậy, thay vì chữ “em”, cô vẫn duy trì cách xưng
“tôi” như cũ.
Biết Lâm Tuệ Nghi là phụ nữ đứng đắn, con người có
hơi bảo thủ nên Dương Bưu cũng không bắt ép thêm
nữa. Gã mời cô và Lý Cảnh Hào vào trong, bắt đầu gọi
món.
Chương 22 Hẹn Gặp
“Anh Bưu, chuyện hợp đồng…” sau vài câu xã giao,
uống qua ngụm rượu, Lâm Tuệ Nghi chính thức đi vào về.
Cái kiểu chuyện trò khách sáo, môi nở những nụ cười giả
tạo này, thâm tâm cô chả ưa tí nào. Đặc biệt khi đối
tượng là loại người giống như Dương Bưu. Cô vốn không
có nhiều thiện cảm với gã.
Dương Bưu thì ngược lại, muốn kéo dài thời gian. Gã
yêu thích Lâm Tuệ Nghỉ kia mà.
“Làm gì mà vội vậy em? Bộ sợ anh nuốt lời hay sao?”.
Gã bật cười, cầm chai rót rượu, nói tiếp: “Tuệ Nghị,
em cứ yên trí. Dự án khu vui chơi giải trí này, anh vốn để
dành cho em. Tình hình công ty em anh cũng có nghe
qua đôi chút. Anh thật lòng muốn giúp đỡ”.
“Nào, em cứ thả lỏng. Mình dùng cơm xong rồi hẫng
bàn công việc”.
Lâm Tuệ Nghỉ hé môi, nhưng chưa kịp nói thì bên
cạnh cô, Lý Cảnh Hào đã lên tiếng: “Giám đốc, anh Bưu
đây đã nói như vậy rồi thì cô cứ yên trí đi.
Anh cầm li rượu đưa cho cô.
“Nào, chúng ta hãy nâng li chúc mừng sự hợp tác
này”.
Lâm Tuệ Nghi chỉ đành chiều theo, cụng li rồi dùng
cơm với hai người bọn họ. Cô không biết rằng chính
trong lúc mình đang lơ đễnh ngồi ăn ấy, ở ghế đối diện,
Dương Bưu đã hướng Lý Cảnh Hào nháy mắt ra hiệu.
Vài giây sau, điện thoại của Lý Cảnh Hào bỗng bất
Chương 22 Hẹn Gặp
ngờ đổ chuông. Lấy lí do phải nghe điện thoại, anh xin
phép đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Tuệ Nghỉ chợt cảm thấy bất an. Cô dừng đũa, rút
khăn giấy lạnh ra lau miệng.
Dương Bưu thì hoàn toàn ngược lại. Gã cầm lên chai
rượu, tiếp tục rót, cho bản thân gã, cho Lâm Tuệ Nghi.