*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Người như Đỗ Yến Lễ, sẽ không bao giờ để kẻ khác có cơ hội lặp lại điều gì lần thứ hai. Anh vẫn làm việc và sinh hoạt như bình thường, không bỏ công chú ý Đan Dẫn Sanh nữa.
Một khi Đỗ Yến Lễ không còn quan tâm ai kia, người nọ đương nhiên không thể tiến vào thế giới của anh. Bởi vậy dù hai người vẫn ở chung một nhà, bọn họ cũng không có nhiều thời gian nói chuyện với nhau.
Không trò chuyện được thì mấy việc thân mật hơn so với trò chuyện ắt sẽ không xảy ra.
Nói thật, đây mà là hợp đồng (dạy) bao dưỡng hả, rõ ràng là hợp đồng thuê nhà chung, còn là tình huống “bạn trọ” lạnh lùng với nhau.
Trong phòng khách biệt thự, Đan Dẫn Sanh ngồi trên ghế salon âm thầm rủa xả.
Đồng hồ tứ trụ (1) to lớn đặt dựa vào tường chỉ 8 giờ rưỡi tối, nhóm giúp việc đã đi về từ nửa tiếng trước. Ngoại trừ Đan Dẫn Sanh, cả căn nhà rộng lớn chỉ còn vị chủ nhân đang ở phòng đọc sách, Đan Dẫn Sanh cũng không muốn lên lầu tìm anh.
Quan hệ của cả hai tạm thời rơi vào bế tắc.
Muốn tiến thêm một bước, cần phải có thời cơ để đột phá.
Đan Dẫn Sanh trầm ngâm hồi lâu, trong đầu dần dần hình thành một ý tưởng thú vị. Hắn lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Á: “Tháng này có muốn lãnh thêm tiền thưởng lần ba không? Tìm cho tôi lịch trình hai tuần tiếp theo của Đỗ Yến Lễ…”
Thời điểm vừa kết thúc năm cũ là lúc công ty bận rộn nhất.
Tết Nguyên đán vừa qua không lâu, Đỗ Yến Lễ lại đầu tắt mặt tối. Nhiệm vụ sắp tới là đi Paris công tác, anh có một cuộc đàm phán thương mại quan trọng phải tham gia ở đó, coi như là hạng mục quan trọng nhất trong quý đầu tiên năm nay của Đỗ thị.
Đỗ Yến Lễ đã chuẩn bị rất kỹ càng, cho dù buổi đàm phán diễn ra vô cùng kịch liệt, nhưng toàn bộ quá trình đều phát triển như anh dự liệu, kết quả cuối cùng đương nhiên cũng phù hợp kế hoạch của anh.
7 tiếng sau, Đỗ Yến Lễ dẫn đoàn đội ra khỏi cao ốc, thở phào nhẹ nhõm. Anh hỏi cô thư ký: “Cô đặt vé máy bay về nước tối nay hay sáng sớm ngày mai?”
Thư ký vội vã trả lời: “Tôi đã đặt vé buổi sáng rồi, giám đốc muốn đổi thành tối nay à? Nhưng mà…”
Đỗ Yến Lễ: “Nhưng cái gì?”
Cô thư ký lấy ra một tấm thiệp mời: “Trong lúc giám đốc đang họp thì Đan tiên sinh cho người gửi bức thiệp này, mời ngài đến dự…” Cô nàng khẽ hắng giọng, “Show thời trang cá nhân mang tên ‘Yến Lễ’, một tiếng nữa sẽ mở màn. Đã có xe đang chờ ngài…”
Đỗ Yến Lễ: “…”
Đỗ Yến Lễ đưa tay cầm bức thiệp mời đó. Bức thiệp trắng in hai chữ “Yến Lễ” màu vàng kim nổi bật, anh lật ra phía sau, phát hiện thiệp in hoa văn chìm hình một vị vua, vị vua cầm trong tay một bông hoa hồng đỏ, mùi thơm ngào ngạt đang tỏa ra từ đó.
Đế vương cầm hoa hồng.
Đan Dẫn Sanh còn nhớ mình từng nói chỉ đeo đồng hồ thuộc serie Đế vương sao?
Đỗ Yến Lễ nhìn tấm thiệp rồi quay sang cô thư ký: “Phiền cô nói tôi nghe tại sao Đan Dẫn Sanh có thể tự do ra vào văn phòng của tôi khi chưa được tôi cho phép, còn biết lịch trình cụ thể của tôi nữa?”
Thư ký: “Chuyện… chuyện này…”
Đỗ Yến Lễ: “Mới đầu năm mà cô đã cúng hết tiền thưởng quý này cho công ty rồi nhỉ.”
Thư ký: “…” Hứa Á, cô hại chết tôi rồi!
Cô nàng khóc không ra nước mắt, còn không dám thái độ ra mặt, dè dặt hỏi Đỗ Yến Lễ: “Giám đốc, thế bây giờ mình về khách sạn hay sao ạ?”
Đỗ Yến Lễ thay đổi quyết định: “Đến xem show diễn mang tên tôi đi.”
Thư ký: “…???”
Khoan đã, té ra sếp vẫn muốn thu xếp công việc, bớt chút thì giờ để đi xem show do giám đốc Đan tổ chức? Nếu sếp thật sự đã quen thân với giám đốc Đan rồi, vậy tại sao còn trừ tiền thưởng của tôi…
Oan ức quá!
Tất cả đã được Đan Dẫn Sanh sắp xếp xong xuôi.
Lúc Đỗ Yến Lễ bước ra khỏi chiếc xe do Đan Dẫn Sanh phái tới đón, buổi biểu diễn cũng chuẩn bị bắt đầu.
Anh được bồi bàn dẫn đến một cánh cửa có vẻ không nổi bật, nhưng vừa bước vào trong, khung cảnh trước mắt bỗng chốc rực rỡ hẳn.
Trần cao hình vòm lát gạch vàng kim, sắc màu xán lạn khiến đại sảnh lộng lẫy chói mắt. Tường cùng màu hai bên được vẽ bích họa tuyệt đẹp, giữa các bức bích họa còn bày những bộ giáp thời Trung cổ im lìm đứng thẳng. Âm nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, mùi dầu thơm lan tỏa.
Bước vào show diễn này cứ như bước vào cung điện Châu Âu thế kỷ 18.
Đỗ Yến Lễ theo bồi bàn đến vị trí của mình, bên trong bày rất nhiều bàn tròn, các vị khách khác cũng được xếp xung quanh.
Vừa ngồi xuống, Đỗ Yến Lễ phát hiện mỗi bàn đều có đồ trang trí hình đế vương, vị vua mặt chữ điền đầu đội vương miện, nom khá kiêu căng đứng trên bàn, nhìn từng người đang lui tới.
Đỗ Yến Lễ mặt đối mặt với đế vương.
Anh khẽ nhíu mày.
Hoa hồng trong tay đế vương đâu?
Đỗ Yến Lễ chưa kịp nghĩ xong, âm nhạc trong đại sảnh bỗng dưng thay đổi, ánh đèn cũng chuyển hướng. Mọi người dõi mắt nhìn theo, cuối đại sảnh, cặp người mẫu nam nữ đầu tiên nắm tay nhau, sóng vai bước lên thảm đỏ, xuất hiện trên sân khấu.
Cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy dài sang trọng, váy voan lay động theo từng bước chân của cô, tô điểm bằng những viên ngọc lộng lẫy, thể hiện rõ sự xa hoa tinh xảo của thời đại đó.
Trang phục của người mẫu nam cũng rất đặc sắc. Anh chàng mặc một bộ quần áo dày màu đen thêu hoa văn, tay cầm một cây trượng nhỏ, cổ áo viền ren và đeo nơ, trên đầu còn đội mũ bê-rê cách điệu cá tính, cảm giác như cổ điển và hiện đại đã cùng giao thoa qua một lĩnh vực kỳ diệu.
Ngay lúc hai người đặt chân lên thảm đỏ, show diễn chính thức bắt đầu!
Giai điệu liên tục thay đổi, người mẫu đi ra theo thứ tự. Từng vị tuấn nam mỹ nữ theo âm nhạc lướt qua trước mặt Đỗ Yến Lễ, từng bộ trang phục nam nữ độc đáo cũng xuất hiện.
Lụa thêu chỉ vàng, làn gió thơm âm thầm đưa ngang, mũ áo nạm ngọc, lộng lẫy huy hoàng.
Các người mẫu bước men theo những chiếc bàn tròn, dường như đang nhảy một điệu Valse giữa cung điện nguy nga tráng lệ.
Một bữa tiệc xa hoa đang hiện hữu!
Đỗ Yến Lễ ngồi trên ghế thưởng thức khung cảnh đó, dễ dàng tiếp nhận “tín hiệu” mà Đan Dẫn Sanh truyền tải thông qua show diễn.
Anh trong mắt Đan Dẫn Sanh, là kiểu vừa quý phái vừa chứa chút phản nghịch sao?
Thật là một góc nhìn thú vị.
Đỗ Yến Lễ hứng thú nghĩ.
Show cá nhân rất ngắn, tầm hơn nửa tiếng thì âm nhạc trong phòng đã đến đoạn kết.
Khi Đỗ Yến Lễ tưởng buổi trình diễn sắp sửa hạ màn, lại có một người bước tới từ cuối đại sảnh.
Người nọ mặc Âu phục xám bạc, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài cùng màu. Áo choàng phủ lông và thêu hoa văn, lộ ra những màu sắc khác nhau dưới ánh đèn chớp tắt.
Chiếc áo choàng đó rất hút mắt.
Ánh nhìn của Đỗ Yến Lễ từ chiếc áo đưa lên, dừng trên người đang mặc nó.
Đan Dẫn Sanh lại đổi sang một kiểu đầu khác, tóc hắn được chải ngược về phía sau, mấy lọn tóc rối vén sau tai, lộ rõ vành tai cong cong xinh đẹp.
Đèn tụ quang (2) rất hợp với những người trắng bẩm sinh, làn da của Đan Dẫn Sanh dưới ánh sáng y hệt gốm sứ, nhẵn nhụi không tỳ vết, nhưng lại sống động hơn so với gốm sứ lạnh lẽo, giống như nụ cười khi ấy đang nở rộ trên môi hắn.
Lúc show diễn kết thúc, Đan Dẫn Sanh mặc trang phục vedette của bộ sưu tập, cùng nhà thiết kế đi tới chỗ Đỗ Yến Lễ, ý cười sâu sắc, rực rỡ chói lóa, tỏa ra nét kinh diễm một cách vô cùng tự nhiên.
Đỗ Yến Lễ nhìn Đan Dẫn Sanh từng bước tiếp cận mình, các chi tiết nhỏ khác càng lúc càng hiện rõ hơn.
Anh thấy khóe mắt cong lên của đối phương, tràn ngập đắc ý, còn cả ánh sáng lấp loé trong đôi mắt rạng ngời của người nọ, ánh sáng ấy khiến người ta muốn nắm lấy trong lòng bàn tay.
Đan Dẫn Sanh đi thẳng tới bên cạnh Đỗ Yến Lễ.
Lúc ngang qua người anh, hắn bỗng nhiên quay đầu, đối mặt với anh, cũng nháy mắt với Đỗ Yến Lễ mấy cái. Gã đàn ông buông tay ra, ánh sáng dường như cũng muốn tuôn trào theo từng cái chớp mắt của hắn.
Đỗ Yến Lễ không kiềm lòng được giơ tay lên, muốn đón lấy những tia sáng đó.
Ánh sáng mờ ảo xuyên qua bàn tay anh, nhưng hoa hồng đỏ lại rơi vào lòng bàn tay Đỗ Yến Lễ.
Hoa hồng của đế vương đã quay về với chủ.
Đỗ Yến Lễ cúi đầu nhìn, đó không phải hoa thật mà là hoa giả gấp bằng vải lưới (3). Đóa hoa này trông rất sống động, vừa gợi cảm vừa diễm lệ, chỗ đài hoa còn thêu tên Đỗ Yến Lễ bằng chỉ màu xanh đậm.
Cảm giác đi đâu cũng thấy tên mình… khá là kỳ quặc, giống như Đan Dẫn Sanh vậy.
Đỗ Yến Lễ không khỏi cười cười, ánh mắt lại dõi theo người giữ muôn vạn hào quang đang rời đi một hồi rồi mới thôi.
Người đàn ông ngắm nghía bông hoa hồng trong chốc lát, ngửi thấy mùi thơm y như tấm thiệp mời, anh chợt phát hiện đóa hoa này cũng buộc một tấm thiệp khác nữa.
Anh gỡ thiệp xuống, chắc chắn rằng trong thiệp cũng có tên của mình, e rằng còn ghi thêm mấy câu chúc mừng linh tinh.
Đỗ Yến Lễ mở thiệp ra, nhưng lần này anh đã đoán sai.
Tấm thiệp trắng bóc, chỉ có độc một tấm thẻ phòng màu vàng kim.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Tấm thẻ giấu bên trong bồi cho Đỗ Yến Lễ một cú không hề nhỏ. Tác động của nó khiến đại sảnh thôi giàu sang huy hoàng, khiến âm nhạc thôi du dương quyến rũ, cũng dẫn đến hình ảnh Đan Dẫn Sanh không còn rực rỡ chói mắt như ban nãy nữa.
Cái tên này, rõ ràng vẫn vô lại như bình thường…
Đỗ Yến Lễ nghĩ thầm, anh đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi show diễn.
Vừa bước ra ngoài, thế kỷ 18 chợt biến mất, thành thị hiện đại lần thứ hai trở lại trước mắt.
Đỗ Yến Lễ trực tiếp đón xe về khách sạn, cậu trai bellman tao nhã lễ phép mở cửa xe cho anh.
(Bellman: Nhân viên trực trước cổng lớn khách sạn đón khách, mở cửa xe, xách hành lý và đưa khách đến khu vực check-in.)
Đỗ Yến Lễ đến tiền sảnh, chọn một tờ báo địa phương trên giá sách miễn phí. Anh lật lật tờ báo, bước vào thang máy, vừa định ấn số tầng của mình, một cái tay bỗng thò ra từ bên trong, giành ấn số 19 trên bảng điều khiển trước.
Cái tay này quen quen.
Số tầng này cũng quen quen.
Quan trọng nhất là, cái tay này sau khi ấn xong cũng không chịu rút về, trái lại cố thủ trên bảng điều khiển không cho Đỗ Yến Lễ làm gì.
Đỗ Yến Lễ nhìn chằm chằm cái tay đó một lát, gập báo lại, ngước mắt nhìn chủ nhân của nó, chỉ thấy Đan Dẫn Sanh cà lơ phất phơ dựa vào vách thang máy, nở nụ cười mờ ám.
Đan Dẫn Sanh ra đòn phủ đầu: “Tổng giám đốc Đỗ, show ‘Yến Lễ’ hôm nay thế nào?”
Đỗ Yến Lễ suy nghĩ một chút: “Cũng không tệ.”
Đan Dẫn Sanh: “Nếu thích thì sao không ở lại đến cuối? Tôi vốn còn một bất ngờ khác cho anh mà.”
Đỗ Yến Lễ không khỏi nở nụ cười: “Bất ngờ kiểu thẻ phòng khách sạn à?”
Đan Dẫn Sanh: “Không không, đây chính là trò hay mấu chốt đó, tôi chỉ định mời anh một ly rượu mừng mà thôi.”
Đỗ Yến Lễ: “Cậu đã mang quá nhiều bất ngờ cho tôi rồi…”
Anh chưa nói xong, thang máy đã kêu “Keng” một tiếng, báo hiệu đã đến tầng 19.
Cửa thang vừa mở ra, Đan Dẫn Sanh nháy mắt bước tới, áp sát vào người Đỗ Yến Lễ, ngay lúc đó, tay hắn khẽ khàng vòng qua eo Đỗ Yến Lễ, đôi môi đồng thời kề bên tai anh, khẽ cười.
“Dù sao anh chưa vứt bông hồng kia đi mà, cho nên món quà bất ngờ này rất được, đúng không?”
Dứt lời, Đan Dẫn Sanh lướt qua Đỗ Yến Lễ, đứng bên ngoài thang máy.
Hắn đưa tay với Đỗ Yến Lễ, cười đến là thoải mái: “Đỗ tiên sinh, thang máy và hành lang không phải là nơi lý tưởng để trò chuyện đâu, phòng tôi ở cuối hành lang này, chúng ta đến đó tiếp tục tán gẫu, thế nào?”
Đỗ Yến Lễ không tỏ rõ ý kiến, mà trong lòng anh cũng nổi lên nghi vấn giống Đan Dẫn Sanh.
Tại sao mình không bỏ hoa hồng lại ở show diễn?
Có lẽ là sợ hoa hồng bị kẻ khác nhặt được, tuồn thẻ phòng ra ngoài, gây nguy hiểm đến sự an toàn của Đan Dẫn Sanh?
Thôi, tất cả đều vô nghĩa.
Đại khái là, thẻ phòng của Đan Dẫn Sanh khá hấp dẫn đi.
————————————————
(1) Đồng hồ tứ trụ: Hay còn gọi là đồng hồ dạng cây
Xem ảnh 2
(2) Đèn tụ quang:
Xem ảnh 3
(3) Hoa giả gấp bằng vải lưới:
Xem ảnh 4