• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Yển Xuyên cười, tiếng cười trầm thấp từ đầu bên kia chui vào tai Chu Phỉ, phảng phất giờ này khắc này anh đang nỉ non ngay bên tai cô, khiến toàn thân cô nổi da gà.

Thanh tuyến của anh mặc kệ là mở miệng hay là không mở miệng đều cực kỳ mê hoặc người.

m nhạc ồn ào trôi đi, ngay sau đó Tạ Yển Xuyên bắt đầu phát một bài hát phong cách bình thường.

Lúc khúc nhạc dạo vang lên, Tạ Yển Xuyên nói bên tai Chu Phỉ bằng giọng cưng chiều: "Cho em thêm thời gian một bài hát, nếu không rời giường thì anh tới tìm em thật đấy."

Chu Phỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.

bảy giờ năm phút sáng, sắc trời bên ngoài màn cửa âm trầm, hôm tay hình như không có nắng, nhưng trong lòng Chu Phỉ lại như được mặt trời sưởi ấm, tưới vào chất dinh dưỡng mới mẻ. Vậy thì để cô lại nằm trên giường thêm thời gian một bài hát đi.

Cũng là vào bảy giờ năm phút sáng này, bọn họ cùng lúc nghe cùng một bài hát, trao đổi thời gian của nhau.

Một bài bài hát tiếng Trung, Chu Phỉ chưa từng nghe qua. Làn điệu thản nhiên, lười biếng, giống như một miếng bánh kem vị nhạt vào sáng sớm, mỗi một miếng đều là mùi vị ngọt ngào.

So với kiểu hát không nhả rõ từng chữ của một số ca sĩ, mỗi một chữ người ca sĩ này biểu diễn Chu Phỉ đều nghe thấy rõ ràng, mãi cho đến phần điệp khúc, Chu Phỉ cực kỳ nghi ngờ mục đích Tạ Yển Xuyên mở bài hát này.

"... Hôm nay cũng muốn gặp được em

Mặc kệ thời tiết thế nào

Những điều ước đã hứa kia

Chờ em tiết lộ đáp án

Hôm nay cũng muốn gặp được em

Dù là ai cũng không cách nào thay thế

Hi vọng em cũng để ý như thế..."

Bài hát kết thúc, Chu Phỉ đánh đòn phủ đầu: "Bài hát này tên là gì vậy?"

Tạ Yển Xuyên trả lời: ""Hôm nay cũng muốn gặp được em"."

Chu Phỉ: "Thế hôm nay anh muốn gặp được em không?"

Đầu kia nhẹ nhàng cười một tiếng, phát ra một chữ khiến cả người Chu Phỉ mềm nhũn: "Muốn."

Tạ Yển Xuyên nói: "Chu Phỉ, hôm nay anh có thể nhìn thấy em không?"

Chu Phỉ trả lời lập lờ nước đôi: "Không biết nha."

Chẳng qua Tạ Yển Xuyên cũng không tiếp tục cố chấp vào chuyện này, anh đưa ra chỉ lệnh: "Em có thể rời giường."

Chu Phỉ tỉnh táo rồi, cũng không ỳ trên giường nữa, cô dò hỏi: "Thế em cúp máy nhé?"

Tạ Yển Xuyên ngăn cản: "Đừng cúp, cứ mở đi."

Chu Phỉ: "Mở làm gì?"

Tạ Yển Xuyên: "Muốn nghe thấy giọng của em, được không?"

Chu Phỉ: "Cũng không phải là không được, phải thu phí đó."

Tạ Yển Xuyên: "Được thôi, nói một số đi."

Chu Phỉ: "Tiền một bữa ăn sáng."

Ám chỉ rõ ràng cỡ nào, Tạ Yển Xuyên nghe thấy rõ ràng. Như anh cố ý không tiếp chiêu, đi đường ngược lại: "Tiền bữa sáng không có, chẳng qua có một người để ăn sáng với em, muốn không?"

Chu Phỉ: "Ai cơ? Không phải trai đẹp em không cần."

Tạ Yển Xuyên: "Em đoán xem."

Chu Phỉ chả thèm đoán.

Không cần đoán cũng biết đáp án.

Rời giường, mở tủ quần áo ra, tiêu tốn nhiều hơn bình thường vài phút, Chu Phỉ chọn được kiểu phối hợp quần áo vừa ý. Không còn là trang phục biếng nhác to rộng, mà là phong cách thiếu nữ tinh tế.

Đánh răng rửa mặt, nhanh chóng trở lại trước bàn trang điểm, chuẩn bị trang điểm nhẹ.

Nghĩ đến khả năng hôm nay gặp được Tạ Yển Xuyên, trái tim Chu Phỉ bốc lên bong bóng màu hồng phấn giống như đồ uống cacbon-axit, có chút hồi hộp, nhưng phần lớn là chờ mong.

Hôm qua cô quay về chỗ ở nhìn lại trang phục của bản thân, thực sự không đủ đẹp. Cô không muốn "cuộc gặp bất ngờ" tiếp theo lại xuất hiện với dáng vẻ như vậy, ít nhiều gì trang điểm sẽ tăng thêm chút tự tin cho cô, cũng càng thêm thành thạo sành sỏi.

Tạ Yển Xuyên ở đầu bên kia cuộc gọi dường như cũng đang bận rộn, Chu Phỉ nghe thấy tiếng nước róc rách.

Bọn họ có mấy phút không nói gì, nhưng cuộc gọi vẫn đang kết nối, có thể nghe thấy được tiếng động từ đầu bên kia rất rõ ràng.

Không bao lâu, tiếng nước đầu kia dừng lại.

Chu Phỉ bỗng nhiên hắng giọng, hỏi: "Anh vẫn nghe chứ?"

Tạ Yển Xuyên đáp lại: "Tới ngay đây."

Chu Phỉ: "Anh đang làm gì á?"

Tạ Yển Xuyên: "Vừa tắm xong."

Chu Phỉ cười he he: "Có thể nhìn cơ bụng của anh không?"

Tạ Yển Xuyên: "Muốn nhìn?"

Chu Phỉ: "Ừm."

Một giây sau, cuộc gọi thoại giữa bọn họ bị cúp máy, tiếp theo Tạ Yển Xuyên gửi tới cuộc gọi video.

Chu Phỉ sợ ngay. Cô cũng chỉ vui mồm một câu, vốn là muốn bảo Tạ Yển Xuyên chụp hình ấy chứ, không nghĩ tới người này dứt khoát gửi yêu cầu video.

Cúp máy trong nháy mắt, dùng giọng nói trả lời: [Giờ em không tiện tiếp.]

Tạ Yển Xuyên: [Đồ thỏ đế.]

Chu Phỉ: [Ồ, lời nào anh cũng nói được hết, nói em to gan cũng là anh.]

Tạ Yển Xuyên: [Cho nên em mới khiến cho người ta nhìn không rõ.]

Bọn họ không nói chuyện nữa, Chu Phỉ cũng bắt đầu tập trung trang điểm.

Tốc độ trang điểm của Chu Phỉ không tính chậm, huống hồ hôm nay cũng coi như dậy sớm. Trên mặt cô gần như không hề tì vết, chỉ cần phấn lót làm đều màu da. Lại đơn giản vẽ lông mày kẻ mắt, cố định lớp trang điểm, thoa thỏi son màu bánh đậu thường ngày hay dùng.

Một lớp trang điểm tự nhiên đã hoàn thành rất nhanh.

Nhưng Chu Phỉ nhìn gương, luôn cảm thấy giống như chẳng có thay đổi to lớn gì, lại nhìn thời gian, mới bảy giờ hai mươi năm phút, thế là quả quyết moi mi giả tách sợi ra, lại tinh tế điều chỉnh.

Lại sau mười phút, Chu Phỉ đứng dậy, đứng trước gương sàn nhìn xem trạng thái tổng thể. Tóc dài xoã vai, váy dài hoạ tiết hoa nhí màu trắng gạo phối với áo cardigan cùng hệ màu, dưới chân lại thêm một đôi giày đơn*.

*Giày đơn: Trung Quốc chia giày dép ra thành ba loại chính: giày bông (giày nhiều lớp, vải dày), giày đơn (giày một lớp vải/da, mỏng), và dép. Giày đơn bao gồm cả giày thể thao, giày búp bê, giày vải, giày cao gót và một số loại boot.

Ừm, coi như không tệ.

Đợi đến khi Chu Phỉ sắp xếp xong tất cả sách vở chuẩn bị xuống lầu thì chỉ còn mười lăm phút là đến tám giờ. Thời gian cấp bách, lúc này cô không nghĩ đông nghĩ tây thêm nữa, vội vàng phi xuống dưới lầu.

Đẩy cửa sắt ra, nhìn thấy người đàn ông dựa vào tường bên ngoài, bước chân Chu Phỉ dừng lại, giật mình đứng tại chỗ.

Không nghĩ tới anh lại đến.

Tạ Yển Xuyên đứng đối diện Chu Phỉ, trùng hợp là, thế mà anh và cô lại cùng mặc đồ màu giống nhau, nhìn lướt qua giống như là đồ đôi.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ cơ, đi tới, nắm lấy tay cô, trực tiếp dắt cô tới chỗ một chiếc xe màu trắng.

Chu Phỉ hồi hộp khỏi nói, cho dù trong lòng đã sớm giả thiết đủ kiểu, nhưng trải qua cuộc trò chuyện thẳng thắn ngày hôm qua, trạng thái giữa bọn họ hiển nhiên đã khác.

Cô không biết hiện tại anh nghĩ thế nào.

Tạ Yển Xuyên nghiêng đầu nhìn Chu Phỉ: "Xem ra lần sau anh phải gọi em dậy sớm thêm nửa tiếng."

Mặt Chu Phỉ chẳng hiểu sao bỗng chốc nóng bừng.

Phải biết rằng, bình thường cô có tiết học lúc tám giờ thì đều là bảy rưỡi mới rời giường, tuỳ tiện tròng lên một bộ quần áo, rửa mặt xong lại qua loa thoa kem dưỡng ẩm, toàn bộ hành trình không cần tới mười phút.

Tạ Yển Xuyên mở cửa xe bên ghế lái phụ của chiếc xe màu trắng kia ra, ra hiệu Chu Phỉ lên xe: "Còn có mười bốn phút, e có thể ăn sáng trên xe, anh đưa em tới trường."

Chu Phỉ ngoan ngoãn lên xe.

Bữa sáng là Tạ Yển Xuyên chuẩn bị, sandwich cộng sữa đậu nành.

Đầu tiên Chu Phỉ uống một ngụm sữa đậu nành cho nhuận giọng, lại ăn sandwich.

Tạ Yển Xuyên nhìn đằng trước tập trung lái xe, hỏi Chu Phỉ: "Còn hài lòng chứ?"

Chu Phỉ gật đầu: "Ăn rất ngon."

Tạ Yển Xuyên nhếch môi, nhìn từ góc độ của Chu Phỉ thì đường xương hàm của anh còn rõ hơn cả quy hoạch cuộc đời của cô.

Đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn cô, hơi nhướng mày, cả người có vẻ xấu xa, giống như công tử ca tình trường phong hoa tuyết nguyệt, cười mơ hồ: "Không phải hỏi bữa sáng, là người ăn sáng cùng em cơ."

Rất nhanh Chu Phỉ đã hiểu.

Tạ Yển Xuyên: "Hài lòng không?"

Chu Phỉ: "Nếu em nói không hài lòng thì còn có thể đổi người hả?"

Tạ Yển Xuyên bỗng nhiên giơ tay bóp quai hàm mềm mại của Chu Phỉ: "Nghĩ hay lắm."

Chu Phỉ hơi đau, dùng sức đập lên mu bàn tay Tạ Yển Xuyên một cái, anh cũng không lùi bước, mặc cho cô đánh, lại nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bóp một cái.

Cô chỉ cảm thấy lúc này mặt mình như cái bánh bao, mặc cho anh nhào nặn.

Nhưng cũng bởi vì có động tác tiếp xúc tứ chi, bầu không khí giữa lẫn nhau dường như trở nên sinh động trong nháy mắt.

Lái xe tới trường thật ra không cần tới mười bốn phút, nhưng cũng đủ để hệ thống âm thanh trên xe phát xong một bài hát.

Tạ Yển Xuyên nói tối hôm qua anh không ngủ ngon, Chu Phỉ hỏi vì sao.

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, đầy mặt là ý vị không rõ.

Trên màn hình tinh thể lỏng giữa xe vừa lúc hát đến một câu tiếng Hàn.

"All night long???

Suốt cả đêm anh chẳng thể làm gì

I don't care all night long??

Suốt cả đêm anh chẳng buồn ngủ chút nào, cho dù nhắm lại hai mắt..."

Trên đường, Chu Phỉ hỏi Tạ Yển Xuyên: "Hôm nay anh không có tiết à?"

Tạ Yển Xuyên: "Ừm, cả ngày đều không có tiết."

Chu Phỉ: "Ngày mai là thứ bảy, vậy không phải là tương đương với một tuần anh nghỉ ba ngày."

Tạ Yển Xuyên: "Có thể nói vậy, chẳng qua bình thường thứ bảy vẫn tới trường học tiếp."

Chu Phỉ gật đầu, trong miệng cô cắn sandwich, quai hàm hơi phình lên, nhìn rất có sức sống.

Tạ Yển Xuyên rất quen thuộc trường học của Chu Phỉ, trực tiếp lái xe tới dưới một cây đại thụ đằng sau toà nhà dạy học mà hôm nay cô lên lớp.

Nơi này rất ít học sinh đi qua, không phải đường cái, càng nhiều đại thụ, giống như là thắng địa hẹn hò chuyên môn chế tạo cho các cặp đôi.

Chu Phỉ ăn không hết một cái sandwich, ngay cả sữa đậu nành cũng chưa uống xong.

Tạ Yển Xuyên nghiêng người nhìn Chu Phỉ, giơ tay về phía cô muốn lấy những thứ còn lại kia: "Đưa cho anh."

Chu Phỉ không rõ vì sao, nhưng vẫn đưa sandwich và sữa đậu nành còn thừa trên tay cho Tạ Yển Xuyên, cho là anh muốn cầm đi vứt.

Ai ngờ, anh nhận lấy sữa đậu nành xong thì trực tiếp uống bằng cái ống hút cô đã cắn qua.

Rõ ràng là anh ăn đồ còn thừa của cô, Chu Phỉ lại rất không được tự nhiên: "Anh... ăn đồ thừa của em làm gì."

Đã không chỉ một lần.

Tạ Yển Xuyên vẫn là dáng vẻ lười biếng không chịu gò bó kia, ăn sandwich Chu Phỉ ăn thừa: "Bởi vì không thể lãng phí đồ ăn."

Tốc độ anh ăn rất nhanh, nhưng sẽ không có vẻ thô tục.

Có loại cảm xúc khác lạ nảy sinh trong lòng Chu Phỉ, phảng phất Tạ Yển Xuyên ngồi trước mắt là người có quan hệ cực kỳ thân mật với cô.

Còn có năm phút là tới tám giờ, Chu Phỉ vẫn muốn ở cạnh Tạ Yển Xuyên lâu thêm chút nữa.

Tạ Yển Xuyên cũng thúc giục Chu Phỉ, mà là tỉ mỉ nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô.

Anh bỗng nhiên tới gần, Chu Phỉ gần như rụt lại theo bản năng.

Tạ Yển Xuyên: "Son nhoè rồi."

Chu Phỉ máy móc trả lời: "À..."

Tạ Yển Xuyên giơ tay dùng ngón tay nhẹ nhàng lau lên khoé miệng Chu Phỉ, ánh mắt nhìn cô không chút nào cất giấu, đáy mắt lập loè nóng bỏng.

Trong không gian thùng xe bịt kín cực kỳ yên tĩnh, nhưng Chu Phỉ lại nghe thấy tiếng tim đập của mình, cực kỳ điên cuồng.

Tạ Yển Xuyên hỏi: "Giữa trưa có kế hoạch gì?"

Chu Phỉ: "Buổi chiều còn có tiết, giữa trưa hẳn là ăn cơm trưa với Bách Dung Dung xong thì đi thư viện."

Tạ Yển Xuyên gật đầu: "Đi học đi, sắp muộn rồi."

Chu Phỉ: "À."

Cô giơ tay chuẩn bị mở cửa xe, vừa mở ra một khe hở lại bỗng nhiên bị túm về.

Hơi thở ấm áp của Tạ Yển Xuyên bao quanh Chu Phỉ, nụ hôn không hề có điềm báo trước rơi xuống môi cô, trầm thấp nỉ non: "Buổi tối tới chỗ anh?"

Chỉ là môi chạm môi như chuồn chuồn lướt nước, lại nhấc lên sóng cả mãnh liệt trong lòng Chu Phỉ.

Hôm nay, nhất định là một ngày không bình tĩnh.

- ----------------

Bài 1: 《 今天也想见到你 》by 焦迈奇.

Bài 2: 《ANL》 来自 NCT DREAM.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK