"Này! Đéo trả lời câu hỏi của tao à??!"
Hạ Bằng nhìn đôi cẩu nam nam trước mặt.
"Vợ tao! Em ấy tên Nhất Bảo "
Thoáng chốc cả căn phòng chìm vào im lặng..
"Hả?" - Tôn Thủy Nhạ
"HẢ??!!!!" -Hạ Bằng
"Ơ??" - Nhất Bảo
"Sao đến cả em cũng bất ngờ thế vợ?!"
Nhất Bảo đỏ mặt rúc vào lồng ngực nam nhân. Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng vân vê đôi tai đang dần đỏ lên của cậu.
"Ha!! Mấy hôm trước tin mày vứt con chó cái kia ngoài đường tao còn không tin. Giờ đéo tin cũng phải tin rồi. Giờ mày đổi gu rồi à? Thích gặm cỏ non à??"
Hạ Bằng khinh bỉ nhìn hắn. Trước kia hắn có làm loạn khuyên nhủ thế nào Mạc Chính Hoan vẫn quyết không từ bỏ Lê Vân. Giờ lại ngoan ngoãn cải tà quy chính dưới chân thiếu niên này.
"Bỏ đi! miễn sao mày không dính vào con ả kia là được, nó đéo phải loại tốt đẹp gì đâu!!"
"Giờ mày tính sao? Hai con lợn kia động gì vào mày, muốn tao làm gì thì nói luôn đi! Tử Đinh Hầm nhà tao chật chỗ vãi *** rồi!!"
Mạc Chính Hoan nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên trong lòng, dứt khoát bế cậu đứng dậy rồi sải bước về phía tủ sách. Hắn tùy tiền xoay một con sóc bằng tượng đá đặt trên giá. Tủ sách vững chải tưởng chừng không thể lay động đã uyển chuyển xoay một vòng. Lộ ra bên trong là một phòng nghỉ kín đáo.
Nhất Bảo không khỏi há hốc mồm với những thiết bị tiên tiến kiểu này. Cậu được hắn thả xuống giường êm ái. Trán nhỏ được đặt một nụ hôn nhẹ, đặt trong tay cậu là chiếc điện thoại cá nhân hắn dùng.
"Ở đây chơi ngoan, anh xử lí xong chính vụ sẽ đưa em ra ngoài ăn trưa. Được không.. vợ à.."
"Ưm.. vâng ạ.."
Mạc Chính Hoan nhanh chóng đóng lại phòng kín, văn phòng lại trở về như ban đầu.
"Đã làm gì chưa?"
Hạ Bằng nhìn cách hắn bảo vệ thiếu niên, gân cốt trên mặt thi nhau giật liên hồi.
"Chưa!! Dm!! Giờ thì làm gì đây, ngày đéo nào tao cũng tốn 2 bát cơm cho 2 con chó đấy. Bực cả mình!!"
Mạc Chính Hoan từ trên mặt bàn lấy một điếu thuốc đặt trên miệng, từ từ châm lửa. Làn khói trước mờ ảo bốc lên, khiến khuân mặt nam tính của hắn trong có chút lãnh khí...
"Cứ làm những gì mày muốn, khiến chúng nó chết đi trong từ từ và đau đớn là được.."
Tôn Thủy Nhạ nhìn nam nhân thở ra làn khói trắng vẩn đục. Mạc Chính Hoan lãnh khốc thế nào ai cũng biết, nhưng hắn tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác thế nào.. phải chạm được tới vảy ngược của hắn mới thấy được..
"Hahaha!! Nếu tao đoán đéo nhầm thì chắc là chúng nó động đến vợ nhỏ nhà mày rồi.."
Hạ Bằng hai tay đút túi quần, thản nhiên ngồi lên tay vịn của sofa.
"Vậy thì.. cứ giao cho tao là được.. Hahahaha!!"
Hạ Bằng chính là một con chó điên thực thụ, hắn sẽ không giết chết con mồi... hắn muốn thấy bọn chúng phải quỳ dưới chân hắn cầu mong được chết...
"Không có việc gì thì tao về đây, đã lâu lắm rồi tao không xả stress một lần, phải khiến bọn nó rên rỉ mới được Hahahaha!!!"
Hạ Bằng vươn vai một hồi, lại ngang nhiên sải bước ra khỏi phòng. Tôn Thủy Nhạ nhanh chóng cúi đầu với Mạc Chính Hoan rồi theo bước hắn.
"Thủy Nhạ!"
Nghe tiếng nam nhân gọi, Thủy Nhạ có chút giật mình, quay đầu nhìn hắn.
"Sẽ không lâu nữa đâu.. thằng ngu đó sẽ nhớ lại nhanh thôi. Đừng từ bỏ, hắn ta rất yêu cậu.. chỉ là hắn chưa nhớ ra mà thôi.."
Tôn Thủy Nhạ không khỏi bấy ngờ khi nghe mấy lời này. Cậu cũng có niềm tin như vậy, chỉ cần cố gắng thêm một chút.. có lẽ Hạ Bằng sẽ nhớ ra cậu.. cậu với hắn sẽ lại có thể cùng nhau bù đắp khoảng thời gian trống vắng trước kia.. chỉ là đoạn tình cảm này ngày càng hao mòn rồi.. cậu sắp không chịu đựng được nữa rồi..
"Cảm ơn!"
Nhanh chóng đuổi theo nam nhân đã đi tít xa. Tôn Thủy Nhạ cố gắng phấn chấn bản thân. Cậu đã chờ hắn 7 năm rồi.. thêm vài năm nữa.. sẽ ổn thôi..
Mạc Chính Hoan nhìn cánh cửa từ từ đóng lại. Hắn nhìn đến quyển lịch trên mặt bàn.. Ngày 1/4/2050_ Ngày hắn nhận được tin Tôn Thủy Nhạ nhảy cầu là 12/1/2051 còn tầm 9 tháng nữa.. Hắn đang suy nghĩ xem có nên búa vào đầu Hạ Bằng một cái không, biết đâu hắn sẽ nhớ lại sớm hơn dự kiến..
Rốt cuộc vẫn là bỏ qua sau đầu mấy việc này. Vẫn nên hảo hảo bồi bổ bảo bối nhà mình. Tối nay nhất định phải dụ em ấy vài lần..
Danh Sách Chương: