Sáng sớm một ngày đám tần phi tụ tập trong cung Hoàng hậu, dường như đây là việc bình thường. Trong điện nhất thời oanh oanh yến yến, châu ngọc đầy đủ, mùi hương son phấn cũng áp đảo không khí. Hoàng hậu ở bên trong còn đang trang điểm vẫn chưa đi ra. Đám tần phi ngồi uống trà, cười nói oang oang, cực kì náo nhiệt. Di quý nhân nhịn không được nói: “Đêm hôm qua có một trận gió lạnh như tiếng khóc nức nở. Cũng không biết có phải muội muội nghe nhầm hay không, hình như có tiếng thanh âm của xe phượng loan xuân ân?”
Gia quý nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải Di quý nhân cô nghe nhầm mà lỗ tai ai cũng đều nghe rõ. Tiếng âm thanh của bánh xe kia vang dội trên nền gạch xanh đã đóng băng tuyết như vậy, ai mà không nghe thấy chứ?”
Hải Lan nhịn không được nói: “Đừng nói các vị tỷ tỷ cũng nghe thấy, tần thiếp từ Bảo Hoa điện trở về đã chính mắt nhìn thấy xe phượng loan xuân ân, đúng là có chở người”.
Thuần tần gần đây đều trầm mặc không vui cũng thấy kỳ quái, liền hỏi: “Ta nhớ rõ ràng đêm qua Hoàng thượng không lật bài tử, xe phượng loan xuân ân kia là chở ai vậy nhỉ?” Dứt lời nàng thấy nghi hoặc, liếc mắt nhìn Tuệ quý phi: “Chẳng lẽ Hoàng thượng nhớ thương Tuệ quý phi, tuy không lật bài tử nhưng vẫn cho người đi đón sao?”
Tuệ quý phi bình thản chậm rãi lột một quả kim quất ăn, cười lạnh: “Bổn cung sao có thể biết ai trong xe được chứ? Tả hữu bên cạnh bổn cung không phải là loại người bí ẩn này thì cũng không sao”.
Như Ý bưng chén trà, thản nhiên nói: “Mặc kệ là ai, là Hoàng thượng đã muốn thì cũng là chuyện tốt, không bằng đi gọi Vương Khâm tới hỏi, không có hắn thì suy đoán cũng chẳng ích gì”.
Tuệ quý phi nhẹ nhàng cười lên một tiếng: “Việc như vậy cũng chỉ có Nhàn phi dám nói mà cũng chỉ có Nhàn phi dám làm. Vậy thì làm phiền Nhàn phi muội muội đi mời Vương Khâm tới đây đi”.
Như Ý chỉ nhìn chén trà, ánh mắt cũng không nhìn về Tuệ quý phi, thản nhiên nói: “Ai có nghi ngờ thì người đó cứ việc đi hỏi”
Gia quý nhân lấy khăn đè trên cánh mũi, cười nói: “Đúng vậy, việc gì cũng chẳng giấu được. Cứ chờ xem là được rồi”.
Mọi người đang nói chuyện liền ngửi thấy một trận mùi hương truyền tới, mọi người biết Hoàng hậu đi ra, vội vàng đứng dậy, cung nghênh Hoàng hậu đi ra.
Tố Tâm đỡ lấy tay Hoàng hậu, bước đi trầm ổn an nhàn tựa như có một cỗ thần khí yên ổn, trấn giữ bên trong một tinh thần mạnh mẽ. Hoàng hậu đi đến chiếc ghế ở giữa ngồi xuống, phân phó mọi người ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Mới vừa nghe các vị muội muội nói chuyện náo nhiệt, một nửa câu cũng đều lọt vào trong tai. Các vị muội muội thích thú mà chê cười chuyện đó lắm sao?”
Mọi người đều nhìn mặt nhau, cuối cùng Gia quý nhân thiếu kiên nhẫn cũng đã mở miệng trước: “Đám thần thiếp có chê cười chuyện gì đâu, chỉ là nói đêm qua Hoàng thượng không lật bài tử, xe phượng loan xuân ân chạy khắp trong cung cho nên không biết là vì duyên cớ gì mà thôi”.
Hoàng hậu cười nhẹ, phảng phất cười nhẹ rồi chợt ngưng lại nói: “Còn có duyên cớ gì nữa chứ? Cũng chỉ là phúc phận của tỷ muội chúng ta có thêm một vị muội muội làm bạn mà thôi”.
“Thêm một vị muội muội sao?” Gia quý nhân cố gắng nhịn kinh ngạc, miễn cưỡng cười nói: “Ý của Hoàng hậu là…”
“Trời giá rét, bổn cung đã dặn các muội không cần đến sớm thỉnh an cho nên các muội có điều không biết. Trước khi các vị muội muội đến, Hoàng thượng đã lệnh cho Kính Sự phòng truyền khẩu dụ, Bạch thị Nam phủ phong làm Mai đáp ứng. Bổn cung đã cho nàng ta đến ở Vĩnh Hòa cung rồi”.
Tuệ quý phi siết chặt chiếc khăn tay trong tay, nhịn không được kêu nhỏ: “Nam phủ sao? Không phải đó là…” WebTru yenOn linez . com
Trong lòng Như Ý cũng muốn nói gì nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, chỉ cùng Hải Lan đưa mắt nhìn nhau, âm thẫm nghĩ mùi hương ngọt ngào kia quả nhiên là một nữ tử đang được ân sủng.
Danh Sách Chương: