• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm đó Sơ Trường Dụ xin nghỉ phép khẩn cấp, ở nhà dưỡng bệnh.

Lý thị đặc biệt mời thái y trong cung đến, sau khi kiểm tra xong, vẫn là mấy lời cũ rích, Sơ tam lang từ nhỏ đã có bệnh căn, không chịu được lạnh, bây giờ dầm mưa, ăn mặc mỏng manh còn uống rượu, đương nhiên bị nhiễm phong hàn, phải ở nhà dưỡng bệnh năm bữa nửa tháng mới khỏi được.

Lý thị nghe vậy, đau lòng bật khóc. Sơ Trường Dụ nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, môi hơi tái nhợt, sốt đến mức hôn mê, bộ dáng thật sự rất đáng thương.

"Hôm qua dầm mưa cũng không biết hầu hạ chủ tử thay y phục đàng hoàng, còn để đệ ấy uống rượu!" Cố Lan Dung ở bên cạnh trách mắng Không Thanh "Ngươi từ nhỏ đã theo thiếu gia, đáng lẽ phải làm việc ổn thỏa nhất, sao lại để thiếu gia thành thế này!"

Mãi đến khi thái y rời đi, Sơ Trường Lam mới thận trọng thò đầu ra thăm dò.

Từ lâu nàng đã biết sức khỏe của đệ đệ không tốt, nhưng nàng lại quá cẩu thả. Ngày thường lăn lộn cùng đám đàn ông thô bạo trong quân doanh quen rồi, đừng nói là dầm mưa, dù trên trời rớt đao xuống cũng có thể uống rượu được.

Ai biết tên nhóc này nhìn dáng vẻ gầy gò yếu ớt thì cũng thôi đi, xương cốt cả người như tờ giấy, dính mưa là hỏng mất như thế?

Lý thị nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn nàng. Nàng chớp chớp mắt, rón rén đi vào.

Lý thị thương đứa con gái thân là nữ nhi nhưng chưa từng được hưởng niềm vui thiếu nữ khuê các, sau khi huynh trưởng mất, một mình tiến về phương Bắc, gia nhập quân doanh, thì không còn về nhà thường xuyên nữa.

Lần này nàng gây họa lớn, bộ dạng áy náy không biết phải làm sao, Lý thị quả thật không nhẫn tâm trách mắng nàng. Thấy nàng vào, Lý thị thở dài, nói "Con cũng quá bất cẩn rồi. Về nhà sao không đến tìm mẹ trước? Cứ ở lì trong phòng đệ đệ không chịu ra ngoài."

Sơ Trường Lam gãi gãi sau đầu "Con... chỉ là nhớ đệ ấy thôi mà."

"Lần sau không được như vậy nữa." Cố Lan Dung lại không hề nể tình, cau mày dạy dỗ nàng "Ai ở trong nhà không lo lắng cho sức khỏe của đệ đệ? Chỉ có muội thần kinh thô kệch, xem đệ ấy như đám đàn ông trong quân doanh kia thôi."

Sơ Trường Lam cúi đầu, thành thật nghe dạy bảo.

Cố Lan Dung vốn là nữ tử khuê các, ngày thường ăn nói nhẹ nhàng, bây giờ dạy dỗ người khác cũng nhẹ nhàng như vậy. Sơ Trường Lam nghe thế, cảm giác như mưa nhẹ ngày xuân đập vào mặt, ấm áp ẩm ướt, không hề có chút sát thương nào.

Suy cho cùng, nàng là người mặt dày chịu đủ quân côn trong quân doanh rồi.

Từ năm Thuận Hỉ mười hai tuổi tịnh thân vào cung thì đã hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu. Trong nhà gã còn có mấy huynh đệ phải dựa vào Hoàng hậu chiếu cố, ngay cả muội muội duy nhất của gã cũng gả vào Giả gia.

Gã thu thập tin tức cho Hoàng hậu cũng đã nhiều năm.

Sáng nay, khi gã làm việc xong thì quay về chỗ ở của mình. Lúc đi ngang một ngã rẽ hẻo lánh, thì có người túm lấy gã. Gã muốn xoay người nhưng bị một lực cực mạnh kéo vào góc tường.

Gã sợ hãi ngẩng đầu, thấy một gương mặt đang tươi cười.

Người này thân hình thon dài, cao hơn gã nửa cái đầu. Tuy có gương mặt của thiếu niên, nhưng đường nét ngũ quan lại anh tuấn sắc bén.

Hiển nhiên là Nhị điện hạ.

"... nô tài bái kiến Nhị điện hạ, thỉnh an Điện hạ." suy cho cùng gã cũng là người bên cạnh Hoàng hậu từng thấy không ít chuyện lớn, hoảng loạn chỉ trong phút chốc đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cảnh Mục cười nhìn gã, vỗ vỗ vai gã nói "Trực cả một đêm, chắc cực khổ lắm nhỉ?"

Lời hàn huyên bất chợt này của hắn làm Thuận Hỉ không hiểu gì.

"Đa... đa tạ Nhị điện hạ quan tâm, đây là bổn phận của nô tài."

Cảnh Mục tiếp tục cười nói "Ta biết. Ngươi thì sao, cả nhà đều kiếm sống dưới tay Hoàng hậu, phải tận tâm tận lực, đúng chứ?"

"Nhị điện hạ, lời này..."

"Cho nên, thi thoảng thu thập tin tức trong cung của ta ở khắp nơi rồi dâng cho Hoàng hậu, cũng là bất đắc dĩ, phải không?"

Sau lưng Thuận Hỉ lập tức túa ra mồ hôi lạnh. Gã vội quỳ xuống, nói "Nhị điện hạ, không biết người nghe được lời này từ đâu, nô tài chỉ phụ trách hầu hạ Hoàng hậu nương nương, có thể thu thập tin tức của người ở đâu được chứ?"

"Không sao, ta biết cả." Cảnh Mục cười "Chỉ là, chắc ngươi còn chưa biết, Hạm Đạm bị phụ hoàng ban cho ta rồi nhỉ? Cũng đúng, sao Hoàng hậu có thể cho ngươi biết chuyện này chứ?"

Thuận Hỉ đang quỳ chợt ngẩng đầu lên.

Gã không biết Cảnh Mục từ đâu biết được chuyện giữa gã và Hạm Đạm cô nương. Trong cung cô đơn, cung nữ thái giám kết quan hệ đối thực* là chuyện thường tình. Gã thích Hạm Đạm cô nương đã lâu, nhưng Hạm Đạm cô nương dè dặt nhút nhát, nên ít khi đáp lại gã.

*Đối thực (对食) là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Trung Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám.

Nhưng gã biết, Hạm Đạm cô nương không từ chối gã như những người khác, vậy nên đây chỉ là vấn đề thời gian.

Cảnh Mục nhìn phản ứng của gã thì bật cười "Hạm Đạm ở trong cung của ta, ta làm sao có thể không biết? Chẳng qua ngươi nên biết, giết cô ta hay giữ cô ta, bây giờ chỉ cần một câu nói của ta mà thôi."

"Xin Nhị điện hạ giơ cao đánh khẽ!" Thuận Hỉ quỳ dưới đất liên tục dập đầu.

"Ta giơ cao đánh khẽ, thì ai giơ cao đánh khẽ với ta? Hoàng hậu cũng không có ý định để ta sống tốt." Cảnh Mục cười, rồi từ từ ngồi xổm xuống, nói "Một bên là người nhà, một bên là người trong lòng, khó xử lắm, đúng không?"

Cảnh Mục nhìn thấy Thuận Hỉ cúi đầu trên nền gạch, hai giọt nước mắt rơi xuống.

Cảnh Mục thầm thấy buồn cười. Hoàng hậu này thật không biết dùng người, thủ hạ tâm phúc tín nhiệm nhất lại trẻ người non dạ, trong lòng còn mang theo thương nhớ, vậy chẳng khác nào giao đằng chuôi vào tay kẻ khác?

"Ta không phải người xấu, cũng không muốn làm khó ngươi." Cảnh Mục cười nói "Ngược lại, hôm nay ta còn mang đến cho ngươi một chuyện tốt. Ngươi mang tin hôm nay ta nói với ngươi về, ắt có trọng thưởng."

Thuận Hỉ ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe chảy hai hàng nước.

"Quay về nói với Hoàng hậu, hôm nay ta chặn ngươi ở đây, bắt ngươi giao y phục và thẻ bài cho ta, đêm nay muốn xuất cung đi gặp Diệp thượng thư." hắn nói "Kế hoạch tốt nhất hôm nay là ngay lúc ta về cung, cùng với Bệ hạ tóm được ta. Nếu may mắn có thể thuận nước đẩy thuyền, để Bệ hạ tùy ý phong cho ta một chức thân vương, đuổi ta ra khỏi cung xây phủ. Những lời này, đã nhớ chưa?"

"Chuyện này... người...?!" Thuận Hỉ lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Dựa theo số tuổi của các hoàng tử trong cung hiện giờ mà nói, nên xuất cung xây phủ là Đại hoàng tử, nhưng mấy vị hoàng tử đều nhìn chằm chằm vào vị trí Thái tử, nếu bị phong vương, vậy cơ hội để được lập Thái tử rất mong manh.

Đại hoàng tử còn chưa xây phủ, mà Nhị hoàng tử đã rời cung... vậy hành động này của Nhị hoàng tử chẳng khác nào tự chặt đứt đường lui.

Cảnh Mục lười giải thích với gã, nói "Ngươi không cần biết nguyên do, chỉ cần nói là đã nhớ hay chưa. Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ làm chủ gả Hạm Đạm cho ngươi làm thê tử. Nếu không làm tốt... làm sao xử lý cô ta, thì phải xem tâm trạng ta thế nào rồi."

Thuận Hỉ vẫn còn sững sờ nhìn chằm chằm hắn.

"Đã nhớ chưa?" Cảnh Mục cau mày, lặp lại một lần.

"Nhớ... nhớ rồi." Thuận Hỉ lắp bắp nói.

Nghe vậy, Cảnh Mục gật gật đầu, sau đó đưa tay kéo thẻ bài bên hông gã xuống, cầm trong tay ước lượng nói "Cởi ra, để lại áo ngoài, quần với giày rồi cút đi."

Vì vậy đêm khuya hôm đó, phủ tướng quân đón một vị khách.

"Vị công tử trước cổng nói, xếp thứ hai trong nhà, là học trò của Tam công tử, hôm nay đến thăm bệnh." tiểu tư canh cửa chạy vào bẩm báo với Lý thị.

Sơ Trường Lam và Cố Lan Dung đang ngồi uống trà cùng Lý thị, Sơ Trường Lam nghe vậy thì ngạc nhiên nói "Kính Thần nhận học trò lúc nào vậy? Bản thân chỉ là thiếu niên mới lớn, mà đã thành phu tử rồi à?"

Nhưng Lý thị lại sợ hãi, lập tức đứng dậy "Xếp thứ hai trong nhà, còn là học trò của Kính Thần, vậy chẳng phải.... là Nhị điện hạ trong cung sao!" nói rồi lập tức dặn dò tiểu tư "Còn không mau mời vào!" bản thân cũng vội ra ngoài đón tiếp.

Sơ Trường Lam và Cố Lan Dung nghe vậy cũng thay đổi sắc mặt, cùng chạy theo ra ngoài.

Cố Lan Dung cau mày lo lắng nói "Vị Điện hạ này sao lại chạy đến đây? Chuyện ra vào cung được canh chừng rất nghiêm ngặt, hoàng tử sao có thể tùy ý ra vào?"

Lý thị càng không có chủ kiến gì, chỉ vội vàng đi theo tiểu tư canh cửa. Từ đằng xa đã thấy một thiếu niên thân như cây ngọc, mặc y phục thái giám ngắn ngủn đứng chờ trước cổng.

Thấy họ đi tới, thiếu niên đó mỉm cười, sải chân bước vào.

"Nhị điện hạ này thật là anh tuấn!" Sơ Trường Lam vừa gặp hắn liền cảm thán, bị Cố Lan Dung kéo tay áo mới im miệng lại.

Vừa đến trước mặt Lý thị, hắn liền khom người hành lễ, Lý thị vội vàng đỡ lấy "Điện hạ làm lão thân tổn thọ mất!" nói rồi, bà ra hiệu cho tiểu tư canh cửa nhanh chóng đóng cửa tránh gây chú ý.

"Trước tiên phải xin lỗi Sơ phu nhân." Cảnh Mục mím môi cười, vẻ mặt thẹn thùng, nhìn khá là ngoan ngoãn "Ta ở trong cung nghe nói Thiếu phó nhiễm phong hàn, trong lòng lo lắng nên lén rời cung xem thử. Không mời mà đến, mong Sơ phu nhân đừng trách."

"Trách gì chứ!" Lý thị nhìn đứa trẻ này, cảm thấy hắn khá dễ mến, nhưng trong lòng vẫn hơi lo. Bà nhìn y phục trên người Cảnh Mục, nói "Lần này Điện hạ ra ngoài, có phải lén Hoàng thượng đi không? Nếu để Hoàng thượng biết..."

"Ây da, mẹ, mẹ xem thẻ bài y phục đầy đủ, không thiếu gì hết, nhất định là quanh minh chính đại ra ngoài đó." Sơ Trường Lam nói, rồi tiến lên trước "Nhất định là thần không biết quỷ không hay, mẹ đừng lo lắng nữa!" sau đó nhìn sang Cảnh Mục nói "Đi, tỷ tỷ đưa đệ đi thăm Thiếu phó!"

"Có phải đệ đệ của con đâu, tỷ tỷ gì chứ! Không biết lớn nhỏ." Lý thị quở trách.

Sơ Trường Lam vừa nhìn thấy thiếu niên này liền có cảm giác rất thân thiết. Cảnh Mục ngẩng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nhàng ngoan ngoãn "Đa tạ tỷ tỷ. Khi Cảnh Mục còn ở trong quân doanh, uy danh của tỷ tỷ ở Nhạn Môn Quan như sấm bên tai."

Hai người cứ như vừa gặp đã quen cùng đi về phía phòng ngủ của Sơ Trường Dụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK