Lúc Ngô Ưu và hai thằng đàn em sáu mắt nhìn nhau, không khí bỗng nhiên trở nên hồi hộp đến lạ.
Ngô Ưu thử tiến về trước một bước, hai đứa kia lập tức vèo một phát nhảy ra sau hai bước như thỏ.
Ngô Ưu ho một tiếng thu hồi tay, tiếp tục tiến lên: "Hai đứa mày không đừng lùi, tao không có ý gì đâu......"
Hai đứa kia nghe vậy lùi hẳn bốn bước ra sau, có thể nghe ra sự đề phòng qua giọng tụi nó: "Mày đừng tới đây! Mày tới đây tao kêu giáo viên á!"
Ngô Ưu không bỏ cuộc, vẫn tiến thêm bước thứ ba, bước này tựa như giọt nước tràn ly, giờ khắc này thể như đang sinh ly tử biệt, hai thằng đàn em nhìn Lưu Long Long nằm ngay đơ trên đất, sau đó thống khổ quay người chạy mất. Cái thằng còm nhom hung dữ này đáng sợ quá! Hai đứa nó không phải đối thủ, phải triệu tập càng nhiều anh em mới được!
Nhìn hai thằng đàn em co giò chạy xa xa, thiếu niên Ngô Ưu có chút thất vọng chậc một tiếng. 20 điểm đen đó! Sao hai đứa nó cứ vậy mà chạy chứ hả? Không có nghĩa khí huynh đệ gì hết! Hơn nữa cậu còn muốn thử lại uy lực của tay không đánh ngất nữa mà, cơ hội hiếm có đấy, lúc đánh nhau với ngài Doanh có bao giờ đụng được góc áo của ngài ấy đâu!
Ngô Ưu nhìn tay mình thở dài, Bàng mập kế bên lò dò bước tới cách cậu khoảng hai bước chân thì ngừng lại kêu: "Đại ca?"
Ngô Ưu quay đầu nhìn nó: "Gì?"
Bàng Bách Phúc nhẹ nhàng thở ra, đại ca vẫn là đại ca, không phải trạng thái bùng nổ siêu nhân như vừa nãy.
"Đại ca à ông thật sự quá lợi hại luôn! A a a a a! Tui biết ông chắc chắn có thể đánh thắng Lưu Long Long, nhưng mà hổng ngờ ông lại hạ gục nó một cách đơn giản tới thế luôn á!" Bàng Bách Phúc vung vẩy cánh tay mum múp của mình: "Chém cái pặc như này này! Òa! Chiêu này ngầu dữ luôn! Đại ca à ông dạy tui được hông!"
Ngô Ưu từ chối thẳng thừng: "Không được."
Bàng Bách Phúc nhụt chí: "Ông từ chối cũng dứt khoát quá rồi đó...... Thôi, giờ làm sao với Lưu Long Long đây? Để nó nằm đây hả? Hay đưa tới bệnh viện?" Bàng Bách Phúc có hơi lo lắng, vừa nãy nó còn âm thầm dò hơi thở của Lưu Long Long đó. Với lại dưới mũi Lưu Long Long còn có hai dòng máu mũi, có thể thấy vừa nãy Ngô Ưu dùng lực mạnh như nào.
"Không cần. Chắc lát là nó tỉnh rồi, ờm, tầm tầm mười lăm phút là có thể tỉnh lại. Chúng ta dọn nó lên cái ghế dài kia đi, tới thời gian tự nó tỉnh thôi."
Bàng Bách Phúc đương nhiên nghe theo đại ca. Hai người kéo Lưu Long Long lên ghế. Sau đó Ngô Ưu trầm ngâm, bảo Bàng Bách Phúc xé một tờ giấy trong sách bài tập ra, viết một đoạn lên đó.
【 Lưu Long Long, nếu mày còn kiếm chuyện với Bàng Bách Phúc, thì ngày nào tao cũng tới WC ngồi canh, đánh mày té xỉu trong đó đó! 】
Bàng Bách Phúc nhìn mấy câu Ngô Ưu viết, kích động chạy vòng vòng quanh cậu, vỗ vai cậu: "Có nghĩa khí! Đại ca! Sau này tui đi theo ông! Đại ca đói bụng không? Bọn mình nghỉ trưa không về nhà, tui mời ông ăn cơm rồi mình lên mạng chơi game!!"
Ngô Ưu cũng có chút động lòng, cuối cùng cậu đồng ý ăn cơm, từ chối đi tiệm net.
Thật ra không phải cậu không muốn.
Mà vì lúc cậu ăn xong một chén cơm thơm ngon với một chén hoành thánh nhỏ, sắp sửa cùng Bàng Bách Phúc đi tiệm nét, anh Kim và ngài Doanh nãy giờ không thấy đâu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
Ngô Ưu lập tức dừng lại.
Kim Sơn ngồi trên ghế vuông cười tủm tỉm, anh mặc bộ vest xám áo sơ mi trắng, đôi chân dài bắt chéo, tay phải còn cầm một cây bút chỉ ăng ten, đang dùng nó gõ nhẹ nhẹ lên tay trái mình, nhìn cậu.
【 Ồ Ưu à, em tính vào tiệm net chơi game hả? 】
Ngô Ưu lén lùi ra sau nửa bước, theo bản năng lắc đầu. Không không không, không có em không tính.
【 Có phải do nhiệm vụ không đủ nhiều, hay do điểm chưa đủ ít, hay là em đột nhiên trúng số trở thành con nhà người ta nên không cần chăm chỉ học tập rèn luyện mỗi ngày nữa? 】
Ngô Ưu lùi ra sau một bước lớn, lôi luôn Bàng mập đang kéo mình về sau hai bước.
"Đại ca? Ông làm gì thế? Sao không vào?"
Vẻ mặt Ngô Ưu bây giờ không khác gì hai đứa đàn em hoảng sợ khi nãy, cậu còn chưa kịp phân bua gì để cứu vớt mình với anh Kim, ngài Doanh kế bên đã mở miệng, từng chữ đều mang dao nhỏ:
【 Về sân thể dục của trường chạy 5 vòng, squat* 100 cái. Hiện tại, làm liền, ngay bây giờ! 】
Ngô Ưu từ cổ họng "Ối" một tiếng, xoay người bỏ chạy.
【 Lôi luôn cả nhóc mập không biến tiến tới bên cạnh nhóc nữa! 】
Ngô Ưu lập tức vươn tay chộp lấy tay Bàng mập, dưới vẻ mặt chả hiểu ra sao của nó, lôi nó chạy về trường học.
Bàng Bách Phúc: "???" Vụ gì? Xảy ra chuyện gì? Tại sao trông mặt đại ca như gặp ma thế?!
Mà khiến Bàng mập khó có thể chấp nhận là, đại ca nhà nó không đi net kéo nó chạy về trường thì thôi, đến trường rồi lại không vào lớp, mà kéo ngược nó ra sân thể dục chạy bộ!!!
Bàng Bách Phúc: "...... Không. Tui không chạy bộ! Đại ca ông chạy đi, tui đứng ngoài cổ vũ được rồi! Tui mua nước cho ông uống!"
Ngô Ưu muốn mở miệng khuyên đàn em, Kim Sơn đã cười tủm tỉm cản lại: 【 Em cứ chạy đi. Yên tâm, bên nhóc mập này có bọn anh, nhóc này còn yếu hơn cả em, nể mặt đây là đàn em của em, anh sẽ chiêu đãi cậu ta thật tốt. 】
Thiếu niên Ngô Ưu hết sức dứt khoát, lưu loát quay người chạy, sau đó âm thầm đốt nguyên hàng đèn cầy trong lòng cho đàn em mới nhận của mình.
Bàng Bách Phúc thấy đại ca chạy vòng vòng quanh sân thể dục, không khỏi cảm thán quả không hổ là đại ca, thật là thời thời khắc khắc không quên rèn luyện thân thể mà!
Nó còn đương cảm khái, đột nhiên người lảo đảo ngả về trước, nên phẫn nộ quay đầu lại: "Ai đá mông tui?!"
Nhưng nó chỉ nhìn thấy một đống không khí.
???
Bàng mập ngớ ra, sau đó mông lại bị thứ gì dài dài gì đánh một phát, lúc bị đánh nó còn đang quay đầu ra sau nữa đấy!!
Bàng Bách Phúc: "Má má má má ơi!! Tui gặp ma rồi!!!"
Nó lặp tức giơ chân chạy về phía Ngô Ưu, thế mà lại đuổi kịp tốc độ chạy của cậu trong một thời gian ngắn luôn.
"Đại ca đại ca đại ca!! Có maaaa! Có con ma vừa đá mông tui!"
Ngô Ưu quay đầu, thấy hai boss bay lơ lửng sau lưng Bàng Bách Phúc, cây thước trong tay Kim Sơn đã được kéo dài.
Cậu cố ra vẻ bình tĩnh thu hồi tầm mắt: "Có thể là bọn họ muốn ông rèn luyện thân thể một chút. Dù sao béo phì không tốt cho sức khỏe."
Mặt Bàng Bách Phúc kiểu 'ông đùa tui à'.
Ngô Ưu vỗ vai nó, "Không tin ông chạy thử xem. Coi ông chạy bộ rồi còn bị đá nữa không?"
Bàng Bách Phúc bán tín bán nghi chạy vòng vòng quanh sân thể dục theo đại ca nhà mình, sau đó vừa khiếp sợ vừa đau khổ nhận ra, sau khi chạy bộ nó thật sự không bị đá nữa! Nhưng dù vậy nó cũng vẫn rất đau khổ! Nó không muốn chạy bộ tập thể dục đâu!
Vất vả lắm mới chạy xong 5 vòng, bạn học Ngô Ưu – trùm trường vừa lên ngôi của Trung học Số 1 mới hơi hơi thở dốc, sắc mặt vẫn còn bình thường. Nhưng nhóc Bàng kế bên đã biến thành nhóc mập thoi thóp. Cuối cùng là Ngô Ưu nửa kéo nữa lôi vác nó về lớp.
Lúc hai người trở về không nhìn thấy, một góc để đồ tạp nham ngoài sân thể dục, đầu gấu Lưu Long Long thua trận đang dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn bóng lưng xa dần của cả hai.
Cho nên, nguyên nhân nó thua trận là bởi vì nó không chăm chỉ tập thể dục?!
Vậy được, từ hôm nay trở đi, sau khi tan học nó cũng chạy vòng quanh sân thể dục 5 vòng mỗi ngày!!
Ngô Ưu đương nhiên không biết mình kích động tới đầu gấu trường, lại càng không biết, sự kích động này thế mà lại thay đổi cả cuộc đời của đầu gấu.
Trở về lớp, Ngô Ưu bắt đầu tập squat trong phòng học trống, Bàng Bách Phúc kinh hồn táng đảm nhìn cậu squat, sợ bản thân lại bị đá một phát hoặc đánh một phát bắt tập theo đại ca. Cũng may chắc là con ma thích nhìn người tập thể dục đi rồi, chỉ có đại ca tập thôi.
Chờ Ngô Ưu tập squat xong, Kim Sơn yêu cầu cậu nằm xuống bàn ngủ trưa 20 phút. Bàng Bách Phúc thì không có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay bởi vì chạy bộ mệt, nên sau khi đại ca nhà nó thành thật nằm ngủ, nhóc ăn không ngồi rồi không làm gì nên cũng nằm theo.
Sau đó, ngủ luôn tới lúc chuông báo hết giờ nghỉ reo lên.
Lúc tỉnh lại mặt Bàng mập vẫn còn dại ra, Trương Thiến Thiến ngồi cùng bàn còn cười nó: "Mau đứng lên. Phải hát nữa. À đúng rồi, ông chảy nước miếng kìa."
Bàng Bách Phúc theo bản năng xoa xoa miệng, tỉnh hẳn rồi thì lập tức phủ nhận, "Tui có bao giờ ngủ chảy nước miếng đâu!" Nhóc quay đầu xem đại ca nhà mình. Thì nhìn thấy Ngô Ưu đang ngồi ngay ngắn viết gì đó.
" Thiến, lúc bà tới Ngô Ưu đang làm gì đó?"
Trương Thiến Thiến cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngô Ưu, ngẫm nghĩ nói: "Tui hông để ý lắm, có điều lúc tui tới ổng vẫn đang viết gì đó. Hình như là đề luyện tập."
Bàng Bách Phúc im lặng một lúc, đột nhiên cảm thấy hình như mình nên nỗ lực học tập hơn. Nhóc không biết tại sao, nhưng cứ cảm thấy mình chỉ lo ăn uống ngủ nghỉ chơi bời như giờ cũng không tốt lắm.
"Ừm." Sau này mình cũng làm nhiều đề một chút.
Nhưng Bàng Bách Phúc nghĩ vậy rồi lại có chút đắc ý, tuy rằng đánh nhau nó chắc chắn không bằng đại ca, nhưng thành tích của nó vẫn khá là oke nha! Nằm trong top 10 của lớp luôn đó! Nó giỏi nhất là ngữ văn, điểm thi giữa kỳ tổng là 120, nó thi được hẳn 114 luôn.
"Hì hì, nếu mà đại ca thi không được, mình có thể tới nhà dạy kèm nha. Miễn phí!" Bàng mập nghĩ.
Kết quả rất nhanh sau đó đã bị quật túi bụi.
Khi có điểm thi thử Ngữ Văn lần một, cô Trương phát bài thi ra. Bàng mập nhìn bài thi Ngữ Văn 113 điểm của mình vừa hài lòng vừa có chút không hài lòng, nếu nó nghiêm túc thì có thể tăng thêm được 2 điểm đó.
Tan học nó đi kiếm đại ca hỏi điểm, thật ra cũng có hơi muốn khoe điểm của mình.
Ai ngờ mới đi tới gần Ngô Ưu, đã nhìn thấy bài thi Ngữ Văn đại ca chưa kịp cất, con số 115 bên trên làm cả đôi mắt và tâm linh của nó đều đau đớn.
Bàng mập: "!!"
Ngô Ưu: "Ông lấy hai tay ôm ngực vẻ mặt đau đớn sắp chết làm gì?"
Bàng mập: "Tui khổ quá mà."
Ngô Ưu:???
Bàng mập: Không chỉ đánh nhau tui không làm lại đại ca, ngay cả môn Ngữ Văn tui kiêu ngạo nhất cũng thấp điểm hơn đại ca!! Ôi, tui chỉ còn lại có tiền mà thôi!!
*Nguyên văn: 深蹲(英語:Squat) nó là squat, tui mới tra lại. Nguồn: https://zh.m.wikipedia.org/zh/%E6%B7%B1%E8%B9%B2#:~:text=%E6%B7%B1%E8%B9%B2%EF%BC%88%E8%8B%B1%E8%AA%9E%EF%BC%9ASquat%EF%BC%89,%E5%BF%85%E4%B8%8D%E5%8F%AF%E5%B0%91%E7%9A%84%E7%BB%83%E4%B9%A0%E3%80%82
Tác giả có lời muốn nói:
Bàng mập: Tui chỉ còn mỗi tiền mà thôi.
Kim Sơn: Nhanh thôi cả tiền nhóc cũng không có. Với lại mấy lời này chỉ có anh đây có tư cách nói, nhóc không chỉ có tiền, nhóc còn có thịt.
Bàng mập: QAQ
Ảnh minh họa cho dễ hình dung