Phùng Tiểu Vũ không cam lòng, dẩu môi nói: “Trưởng thành rồi nên không lớn nữa a.”
Người mẫu tiên sinh lười biếng vẩy vẩy vật cứng trong tay nói: “Là lớn không nổi.”
Phùng Tiểu Vũ lẩm bẩm một tiếng: “Của anh màu sắc quá thâm rồi, nhìn không đẹp, của em non mềm hơn.”
Người mẫu tiên sinh không nói lời nào.
Phùng Tiểu Vũ cầm của chính mình, rồi lại cầm của người mẫu tiên sinh, tiếp tục bình luận: “Cầm lên cảm giác cũng không tốt hơn của em được, của em rất trơn bóng, của anh quá thô ráp cắn vào trong miệng vị không ngon.”
Người mẫu tiên sinh bất đắc dĩ, nói: “Được rồi đừng so nữa, của anh cho em đấy, nhanh ăn đi.”
Phùng Tiểu Vũ cầm lên cái của người mẫu tiên sinh, răng rắc cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Ừ ăn ngon, còn rất giòn nữa.”
Người mẫu tiên sinh gật đầu: “Vậy thì ngày mai lại đi siêu thị mua hai trái nữa.”