Ứng Hoan sửng sốt một chút, thật tự nhiên nói: "Chuyện này không giống nhau, Ứng Trì là em trai tôi."
Đáy lòng Từ Kính Dư cảm thấy rất bực bội về chuyện này, anh trực tiếp đứng lên, nháy mắt liền cao hơn cô một cái đầu. Hai người đều mặc đồ màu đỏ, cô mặc đồng phục của đội, anh mặc chiến bào, anh lãng tuấn tú, khí thế lăng nhân.
Anh dừng một chút, cúi đầu cười một tiếng: "Đúng là không giống, Ứng Trì là tiểu tổ tông của cô."
Ứng Hoan: "..."
Mấy người Thạch Lỗi cười lên tiếng, "Nào phải, hiện tại rất nhanh sẽ trở thành tiểu tổ tông của cả đội."
Từ Kính Dư cười nhạo, đang muốn tránh ra, liền nghe thấy Ứng Hoan nhỏ giọng: "Hơn nữa anh khẳng định sẽ thắng, anh là toàn bộ câu lạc bộ.. tỉnh cùng quốc gia đều sẽ kiêu ngạo!" Nói đến câu sau, thanh âm dần lớn, ngẩng đầu nhìn anh cong môi cười.
Từ Kính Dư yên lặng nhìn cô, dời ánh mắt, ngữ khí nhàn nhạt: "Khen cũng thật dễ nghe."
Ứng Hoan: "..."
Cô rõ ràng nói rất chân thành.
Ứng Trì nhảy xuống quyền đài, thiếu niên thần thái rạng ngời hướng cô chạy tới, vui vẻ kêu: "Chị!"
Ứng Hoan vội chuyển ánh mắt sang Ứng Trì, duỗi tay sờ đầu cậu, đôi mắt cong cong, nhếch môi cười đặc biệt vui vẻ: "Siêu lợi hại, chị không nghĩ em có thể thắng, trở về khoe với ba, miễn cho ba mắng em."
Ứng Trì gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nhịn được đắc ý: "Chờ vào trận trung kết rồi nói sau."
Ứng Hoan nghĩ thấy cũng đúng, trận trung kết sẽ có các đài truyền hình đến đưa tin, lúc đó có thể xem trực tiếp trên TV.
Từ Kính Dư nhìn cô vui đến mức quên luôn việc che dấu niềng răng và răng nanh nhỏ, cong cong môi, cảm thấy bản thân có chút không thể hiểu được, nhịn không được mà xem thường bản thân.
Trước kia khi anh thi đấu chưa từng suy nghĩ lung tung, cũng không có cảm xúc khác lạ.
Anh nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, cảm xúc bực bội cũng không còn nữa.
Ứng Trì cùng Ứng Hoan vui vẻ xong rồi, nhìn về phía vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Sâm Nhiên, cười cười: "Trần Sâm Nhiên, tôi có còn là yếu gà không?"
Trần Sâm Nhiên khinh thường cười lạnh: "Nếu là tôi, tôi khẳng định thắng càng dễ dàng."
Ứng Trì có chút ngượng ngùng, hừ một tiếng: "Dù sao cũng thắng, về sau cậu còn nói chị tôi đeo niềng răng xấu, tôi sẽ không tha cho cậu."
Trần Sâm Nhiên: "..."
Cậu ta mím môi, nhìn Ứng Hoan một cái, không nói gì.
Huấn luyện viên Lưu nói: "Được rồi, việc này cho qua đi, Ứng Trì thắng là chuyện tốt, mọi người đều rất vui."
Phía sau còn ba lần thi đấu, nếu thắng hai trận sẽ được tiến vào vòng bán kết, nếu chỉ thắng một trận, còn phải đánh thêm nữa, nếu thắng mới có thể vào bán kết.
Hạng cân 75 kg, sau khi Từ Kính Dư từ 75 kg lên 81kg, cấp bậc này liền có chút xấu hổ, không có lấy một tay quyền thủ đặc biệt giỏi, vì thi đấu lần này mà phải mời một người không thuộc câu lạc bộ. Bọn họ mời một người hạng cân 75kg tên Tằng Nhất Vĩ, tỉnh Hà Bắc mời một người hạng cân 81kg, là người da trắng tên Rusiaa, thân thể rất cường tráng, Từ Kính Dư híp mắt đánh giá đối thủ, phát hiện đối thủ cũng đang đánh giá mình.
Từ Kính Dư nhìn thoáng qua quyền dài, xoay người đi chuẩn bị, Thạch Lỗi nhéo giọng hô: "Kính Vương cố lên nha!"
Từ Kính Dư liếc nhìn câu ta: "Đừng dùng loại âm thanh này làm tôi ghê tởm."
Thạch Lỗi cùng Dương Cảnh Thành cười to, ánh mắt Từ Kính Dư như có như không đảo qua Ứng Hoan, cô gái nhỏ đang nhìn anh, như là phát hiện ánh mắt của anh, bỗng dưng cong đôi mắt, nói: "Kính Vương cố lên."
Từ Kính Dư dừng một chút, ánh mắt dừng trên mặt cô, cong cong khóe miệng: "Ừ."
Anh tiêu sái xoay người, đôi mắt rũ xuống, chậm rãi che đi khóe miệng đang cong lên, chạy đi chuẩn bị.
Thạch Lỗi hướng bóng dáng anh dơ quyền: "Oa, phân biệt đối xử!"
Ứng Trì không chút nể tình nói: "Nếu anh cũng dùng loại thanh âm này nói tôi có lên, tôi cũng sẽ kêu anh lăn, quá ghê tởm, không đánh anh là may."
Thạch Lỗi: "..."
Ứng Hoan "Phốc" cười ra tiếng.
...........
Từ Kính Dư nhảy lên quyền đài, người xem nữ phía dưới lại được một trận kinh hô.
"Oa, đây là người đẹp trai nhất ở đây phải không?"
"Siêu man!"
"Dáng người thật tuyệt, muốn sờ một chút, mất tiền cũng muốn sờ."
Từ Kính Dư tựa hồ đã thành thói quen, sắc mặt không đổi, ánh mắt cũng không liếc xuống một cái. Ngô Khởi lấy đi chiến bào của anh, thấp giọng nói: "Đối thủ của cậu so với cậu không chênh lệch nhiều, thấp hơn cậu 2 cm, trước kia không thấy hắn thi đấu nhiều, không biết thực lực thế nào, hiệp đầu cậu nhớ chú ý."
"Được."
Từ Kính Dư ngửa đầu, trợ lý rót cho anh một ngụm nước, anh súc miệng, cúi đầu phun ra.
Trợ lý lại đưa qua bộ răng giả, anh cúi đầu ngậm vào miệng.
Ứng Hoan nghiêm túc nhìn lên nam nhân trên quyền đài, anh giống như trời sinh đã thích hợp với Quyền đài, ở trên quyền đài, khí thế đều thay đổi.
"Kính Vương cố lên!"
Ứng Hoan sửng sốt, quay đầu lại, Khương Manh bỗng nhiên đứng lên, dơ tay làm loa, nhìn lên nam nhân trên đài, hô lớn câu nói kia.
Không chỉ cô, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ đều ngây ngẩn người.
Chung Vi Vi kéo váy cô ấy, ngượng ngùng cười nói: "Manh Manh, cậu đây là kích động quá đi?"
Lâm Tư Vũ phát hiện người xem bốn phía đều nhìn về phía các cô, có chút câm nín, đang muốn kêu Khương Manh ngồi xuống thì bác gái xinh đẹp phía trước đột nhiên cũng hô lớn: "Kính Vương cố lên!"
Ứng Hoan: "..."
Cô hoàn toàn sửng sốt, không nghĩ tới người ôn nhu như bác sĩ Đỗ cũng ở dưới khán đài mà hô cổ vũ.
CHung Vi Vi: "Kính Vương cố lên!"
Lâm Tư Vũ: "Kính Vương cố lên!"
"Kính Vương cố lên!"
"Kính Vương cố lên!"
"Kính Vương cố lên!"
..........
Bỗng nhiên, tiếng hô phát ra từ bốn phía hết đợt này đến đợt khác, có chỗ là sinh viên đại học A, có chỗ lại là người xem nữ.
Trong nháy mắt, mọi người đều quên mất Khương Manh.
Khương Manh nhìn chằm chằm lên đài, phát hiện Từ Kính Dư không nhìn lại đây dù chỉ nửa ánh mắt, hoàn toàn chuyên chú thi đấu.
Cô thất vọng ngồi trở lại ghế, có chút mất mát.
Quyền anh bảo bối dơ thẻ vòng một, hiệp thứ nhất chính thức bắt đầu.
Ứng Hoan quay đầu lại, ánh mắt nhìn lên quyền đài, đặt trên người quyền thủ mặc quần quyền anh màu đỏ, đối thủ của anh thoạt nhìn rất lợi hại, cô có chút khẩn trương, những vẫn tin anh có thể thắng.
Từ Kính Dư thuộc về quyền thủ tấn công có chiến lược, không lỗ mãng, không vội tiến, một khi tìm được lỗ hổng của đối phương sẽ tấn công rất mạnh, loại quyền thủ này vừa thông minh, vừa bình tĩnh, tiến lùi đều có tính toán, được coi là người mạnh.
Hiệp thứ nhất: Quyền thủ mặc đồ màu trắng tấn công trước, Từ Kính Dư có thói quen quan sát hướng ra đòn của đối thủ trước, sau khi thích ứng sẽ tìm cơ hội phản công. Lực lượng ở eo và bụng anh vô cùng linh hoạt, né đòn nhanh chóng, nhưng quyền thủ mặc đồ màu trắng ra quyền không ngừng, cho nên ván này tương đối kịch liệt.
Dưới đài, Ứng Trì phảng phất thấy được cảnh chính mình bị anh trêu đùa, cậu có chút không đành lòng xem.
"Cái người mặc đồ màu trắng kia giống như bị chọc giận."
Ứng Trì nhìn biểu tình của quyền thủ mặc đồ trắng, phát hiện đối phương qủa thật có chút mất kiên nhẫn.
Thạch Lỗi cảm thán: "Eo của Kính Vương cũng thật mẹ nó tốt!"
Dương Cảnh Thành: "Hâm mộ ghen ghét, hận."
Ứng Hoan: "..."
Hạng cân 81 kg tương đối mạnh, bất kể là lực lượng hay trọng quyền đều mạnh hơn mấy hạng cân kia, nếu bị đánh trúng thì thân thể cũng sẽ bị tổn thương nặng hơn, yêu cầu với khả năng chịu đòn càng cao hơn.
Hiệp thứ hai: Từ Kính Dư vẫn là người khống chế tiết tấu, dành thắng lợi nhờ số điểm cao hơn ở những giây cuối.
Hiệp thứ ba: Từ Kính Dư đã rất quen thuộc với đường ra quyền của đối thủ, không ngừng áp chế tung ra tổ hợp quyền, tìm cơ hội tung ra những đòn mạnh, hơn nữa nhiều lần trúng chỗ yếu của đối phương.
Quyền thủ mặc đồ trắng thoạt nhìn khỏe mạnh nhưng kinh nghiệm ra sân không bằng Từ Kính Dư, thân thể và tay không quá linh hoạt. Bị đè nặng vài lần, có khuynh hướng muốn bạo phát, thi đấu quyền anh kiêng kị bạo phát tức giận, một khi phẫn nộ rất dễ loạn, một khi loạn rất dễ suy sụp phòng thủ.
Từ Kính Dư đè thấp người, trước sau kết hợp, trước đánh vào bụng, sau đập vào phần đầu, quyền thủ mặc đồ màu trắng thần sắc nhóang lên, dùng sức lắc đầu, trọng tài đếm giây.
Còn hai giây cuối cùng.
Quyền thủ mặc đồ trắng khôi phục trạng thái, thi đấu tiếp tục, còn một phút cuối.
Từ Kính Dư lại đánh mạnh một quyền rất có thể đối thủ sẽ lại bị choáng, thậm chí là KO. Mi cốt và xương gò má của Quyền thủ mặc đồ trắng đều chảy máu, máu chảy theo dòng xuống dưới, nhìn qua có chút đáng sợ, so sánh với Từ Kính Dư, mi cốt của anh chỉ bị rách một chút.
Một phút đồng hồ cuối cùng, đối phương luôn tiến lên ôm Từ Kính Dư, không để anh ra trọng quyền. Tù Kính Dư bị ôm vài lần, trong quá trình ôm, trọng tài sẽ đến tách hai người ra, thời gian trôi qua rất nhanh, anh căn bản không ra được trọng quyền.
Còn hai mươi giây, Từ Kính Dư lại bị ôm lần nữa, Quyền thủ mặc đồ trắng đột nhiên dùng khuỷnh tay dùng sức đập vào cổ anh vài cái, Từ Kính Dư không kịp phòng ngừa, nhíu mày đẩy người ra, nhấp nhấp môi.
Thạch Lỗi đứng lên: "TMD! Phạm quy!"
Ứng Trì sửng sốt, "Tay thật bẩn!"
Ứng Hoan nhíu mày, khi thi đấu quyền anh không thể đập phần cổ và sau lưng, đây là hành vi vô cùng nguy hiểm. Nhưng trọng tài không cảnh cáo, tình huống này chắn chắn đã phạm quy, hẳn phải cảnh nghiêm trọng.
Trọng tài chưa nói, thi đấu tiếp tục.
Dưới đài, người xem hoặc là tới xem náo nhiệt hoặc là đi cùng bạn bè, căn bản không nhiều người hiểu quy tắc, trong đó bao gồm Lâm Tư Vũ, cô cũng không quá hiểu quy tắc thi đấu nhưng gần đây Khương Manh xem thi đấu quyền anh rất nhiều, quy tắc cơ bản thì vẫn biết.
Cô vừa muốn mắng chửi, liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng của người phụ nữ trung niên phía trước: "Trọng tài này chắc là mù rồi? Thế này còn không cảnh cáo, trọng tài cái rắm."
Chung Vi Vi cả kinh trừng lớn đôi mắt, vị nữ sĩ này thoạt nhìn xinh đẹp ưu nhã vậy mà còn mắng chửi người?
Qủa nhiên người có tình yêu với quyền anh thì tính tình không thể nào tốt sao?
Bạn của nữ sĩ xinh đẹp phụ họa: "Đúng thế, chính là mù rồi."
"Nói không chừng vòng tiếp theo sẽ bị KO."
"Ha ha ha ha."
.......
Hiệp ba còn mười lăm giây.
Quyền thủ mặc đồ trắng không bị trọng tài cảnh cáo, có chút đắc ý nhìn Từ Kính Dư, liếc mắt một cái, mang chút khiêu khích.
Từ Kính Dư chuyển động cổ, mặt không biểu tình mà nhìn hắn, híp híp mắt, ánh mắt sắc bén như đao. Hai người đi chuyển rất nhanh, Từ Kính Dư đánh một quyền rất mạnh vào tai đối thủ, quyền thủ mặc đồ trắng choáng váng, bước chân chập choạng, lùi về biên quyền đài.
Từ Kính Dư đem người đè lên biên quyền đài, đánh mấy tổ hợp quyền, quyền thủ mặc đồ trắng chỉ đấm được vài cái liền không còn lực đánh trả...
"Đinh____"
Đã hết giờ.
Từ Kính Dư thu hồi nắm tay, cúi đầu nhìn hắn một cái, lùi về biên giác.
Mi cố của anh bị rách, máu chảy ra, nhân viên y tế cầm máu cho anh, Ngô Khởi rót cho anh ngụm nước, hỏi: "Không có việc gì chứ?"
Từ Kính Dư trả lời đơn giản: "Không có việc gì."
Sau một phút, hiệp bốn bắt đầu.
Lần này kết thúc vô cùng nhanh, có người xem thậm chí chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Từ Kính Dư bị đánh một quyền vào mi cốt, trong nháy mắt, quyền thủ mặc đồ trắng đã bị Từ Kính Dư đánh lại một trọng quyền KO đã ngã xuống đất.
Trọng tài nhanh chóng chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh quyền thủ mặc đồ trắng, bắt đầu đếm giây.
"10,9,8,7..3,2,1."
Quyền thủ mặc đồ trắng bị trúng một quyền rất mạnh, đầu óc trống rỗng, phát ngốc mà nhìn trần nhà, căn bản không kịp phản ứng.
Tiếp theo là một hồi tiếng hoan hô:
"Mẹ nó! Mười lăm giây liền KO!"
"Trâu bò! Mới vừa rồi nói anh ta tên gì? Kính Vương!"
"Chính là trả thù nha, anh phạm quy đánh tôi, tôi liền KO anh!"
....
Quyền thủ mặc đồ trắng chịu đòn quá mạnh, chủ động từ bỏ hiệp thi đấu thứ năm.
Từ Kính Dư thắng lợi áp đảo.
Ứng Hoan kích động đứng lên, Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên mặc dù đều không ưa Từ Kính Dư, nhưng không thể không chịu phục, Từ Kính Dư đánh quyền xác thật rát lợi hại, ít nhất bây giờ bọn họ còn kém xa, hai thiếu niên mặt vô biểu tình kỳ thật nội tâm vô cùng kích động.
Đây là sự nhiệt huyết và tình yêu đối với quyền anh, đây là đội của bọn họ, mỗi một thắng lợi đều có thể làm bọn họ nhiệt huyết sôi trào, huống chi là màn KO tuyệt đẹp như thế.
Thạch Lỗi ôm tay, huýt sáo: "Vẫn là Kính Vương trâu bò!"
Từ Kính Dư cùng đối thủ đập tay một cái, cùng trọng tài nói một chút, liền chạy đến biên quyền đài.
Nam nhân thân hình thon dài cường tráng, mồ hôi chảy xuống theo cơ bắp, lại mới vừa KO đối thủ, cả người tràn ngập khí thế, hormon bùng phát.
Trên mặt anh không có biểu tình nào khác, ánh mắt nhìn qua dưới đài, thấy Ứng Hoan bị vây quanh bởi một đám người mặc đồng phục màu đỏ của đội, đặc biệt nhỏ xinh, trắng nõn mảnh khảnh đến có chút yếu ớt.
Cô gái nhỏ cong đôi đôi mắt mà cười, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Cô phát hiện anh đang nhìn mình, vô cùng hào phóng mà cười với anh, sau đó dựng thẳng ngón tay cái đong đưa giữa không trung.
Từ Kính Dư sững người vài giây, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, yên lặng nhìn cô đột nhiên rất muốn biết, giây tiếp theo, cô có thể gửi cho anh một hình trái tim hay không?
Nhưng mà, cô gái nhỏ chỉ đung đưa ngón tay với anh một chút liền buông tay.
Anh khịt mũi.
Suy nghĩ nhiều.
Từ Kính Dư khom lưng, chui ra khỏi quyền đài, nhảy xuống.
Dưới khán đài, Chung Vi Vi cùng Lâm Tư Vũ theo sau mấy nữ sinh hồi nãy cổ vũ cho Kính Vương, phát hiện bọn họ còn ghi hình.
"Có thể phát lên mạng không?"
"Chắc là có thể! Dù sao trận chung kết cũng có đài truyền hình, lại không phải bí mật."
"Hơn nữa thi đấu quyền anh không được chú ý nhiều, loại thi đấu vòng loại thế này cũng không được nhiều người quan tâm."
Chung Vi Vi đang nghĩ có nên ngăn cản hay không, nữ sĩ xinh đẹp phía trước liền đứng lên, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, trở về."
"Không xem nữa? Không phải còn một trận sao?"
Nữ sĩ xinh đẹp nói: "Hạng cân 91 kg rất khó coi, hai tên ngốc to con, đánh lại hung tàn, vốn dĩ cũng chỉ tới xem con trai thi đấu, nó đánh xong rồi còn nhìn cái gì?"
Mấy người phía sau sôi nổi đứng lên, "Không cần nói cho Tiểu Dư một tiếng sao?"
Nữ sĩ xinh đẹp cười: "Không cần, nó còn không muốn ứng phó chúng ta đâu."
Con trai?
Tiểu Dư?
Chung Vi Vi, Lâm Tư Vũ và Khương Manh liếc nhìn nhau, ánh mắt ba người lại nhìn về phía vị nữ sĩ xinh đẹp.
Đỗ Nhã Hân nhìn về phía các cô, ôn hòa cười: "Các cháu tiếp tục xem, cô đi trước."
"...Vâng, hẹn gặp lại."
Mấy người vừa đi, Chung Vi Vi liền phản ứng lại, vẻ mặt không thể tin nổi: "Đây là mẹ Kính Vương?"
Lâm Tư Vũ gật đầu: "Tiểu Dư, ngoại trừ Từ Kính Dư còn ai khác sao?"
Ánh mắt Khương Manh khẽ động, sờ mặt mặt, mình vừa rồi rất mất mặt sao? Hình như không có?
......
Từ Kính Dư xuống dưới liền bị mọi người vây quanh, Thạch Lỗi cũng rất hưng phấn, hưng phấn lên liền muốn làm loạn, đầu óc vừa lóe, liền học Ứng Hoan cong cánh tay thành hình trái tim, có nhéo nhéo giọng nói: "Kính Vương thật tuyệt!"
Ứng Hoan: "..."
Dương Cảnh Thành: "Ha ha ha ha ha ha!!!"
Ý cười trên mặt Từ Kính Dư nháy mắt cứng đờ, anh giờ mắt, nhấp nhấp môi, nhịn rồi lại nhin...
Rốt cuộc, không thể nhịn được nữa, ở trong tiếng cười của mọi người, trực tiếp đạp Thạch Lỗi một cai.
"Lăn!"
Mẹ nó, ai muốn xem tình yêu ghê tởm như vậy!
Anh liếm liếm khóe miệng, phát hiện Ứng Hoan nhìn chằm chằm mình, tức giận nói: "Nhìn cái gì?"
Ứng Hoan chỉ chỉ mi cốt của anh: "Chảy máu."
Từ Kính Dư cong khóe miệng: "Chảy máu vậy cô xem có thể trị cho tôi không?"
Ăn □□ sao?*
* nguyên gốc: 吃□□了么
Qủa nhiên, tính tình nam nhân đánh quyền tương đối bạo.
Đặc biệt là người vừa mới KO đối thủ.
Cô yên lặng tránh ra, chạy lấy miếng bông cầm máu và nước muối sinh lý.
Từ Kính Dư vừa mới thi xong còn không thể nghỉ ngơi, anh nhìn một vòng, đến trong góc dựa vào tường, Ứng Hoan mang đồ trở về không thấy anh, đứng tại chỗ xoay một vòng, ánh mắt dừng ở trong góc, cô cười một chút, lập tức chạy tới.
Ứng Hoan đứng trước mặt anh, vừa muốn xử lý vết thương trên mi cốt, xấu hổ phát hiện chiều cao của bản thân...
Với không tới!
Cô đành phải nói: "Anh cúi đầu xuống."
Từ Kính Dư cong cong môi, nghiêng người vừa đủ, cúi đầu đến gần cô, giọng nói mang theo ý cười: "Đủ thấp chưa? Có muốn tôi nằm xuống không?"
"..."
Ứng Hoan nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi."
Ứng Hoan nhìn mặt anh, đổ một ít nước muối sinh lý vào bông, lau đi máu và mồ hôi trên mặt anh, động tác của cô ôn nhu lại tinh tế, lông mi thật dài nhấp nháy, giống cây quạt nhỏ.
Làn da Ứng Hoan rất trắng khuôn mặt nhỏ, ở trong bóng tối giống như sáng lên, nhìn lâu rồi phát hiện dù cô có mang niềng răng hay không đều rất xinh đẹp, kiểu xinh đẹp rất dễ nhìn.
Từ Kính Dư nhìn mắt cô, cảm thấy lông mi nhấp nháy làm tâm anh có chút ngứa.
"Ai."
"Hửm?" Ứng Hoan dừng một chút, cho rằng mình làm anh đau, ngước mắt đối diện mắt anh, "Đau sao?"
Nam nhân cong khóe miệng, cười có chút lưu manh, mang vài phần trêu đùa: "Tôi nói đâu thì cô sẽ thổi sao?"
Ứng Hoan: "..."
Edit: Thật muốn gọi quyền thủ mặc đồ trắng là tiểu bạch, vừa ngắn gọn, vừa dễ hiểu, không thì đại bạch cũng được (-_-)/