- ------------------------------------------------------------------------------
Đệ nhị thập nhị thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ suy nghĩ nhiều.
- --------------------------------
Ánh chiều tà trong mộng đỏ rực như lửa, ta lo lắng sẽ quấy rầy hai người trong quá khứ, nín thở đứng ở quầng sáng chỗ giao giới. Đã lâu rồi ta đã không mơ thấy chuyện quá khứ nữa, vốn tưởng rằng chấp niệm sôi trào trong lồng ngực đã tan biến khi bọn họ hòa hảo lại với nhau, nhưng tự dưng lại rơi vào mộng cảnh thuở thiếu thời đẹp đẽ này.
Nằng chiều mỏng manh rọi qua song cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ta lặng lẽ nhìn tiểu hồ ly cùng Đại Thiên Cẩu kề vai ngồi cạnh nhau, y nắm tay sư phụ, tập trung chỉ dẫn sư phụ vẽ tấm bùa trên tay.
Chỉ trong chốc lát, yêu khí trong phòng cuồn cuộn, tuôn trào xung quanh hai người, nếu là tiểu yêu quái bình thường chỉ sợ sẽ bị uy áp này đè ép đến hộc máu. Ngay cả thái dương Đại Thiên Cẩu cũng rịn mồ hôi, tay áo không gió mà bay, dưới chân hiện lên pháp trận hình sao năm cánh, mấy lá bùa xanh vốn đặt trên bàn bốc lên lửa xanh, lơ lửng giữa không trung mà cháy. Chỉ thấy vẻ mặt Yêu Hồ nghiêm túc, đôi mắt yêu dị lấp lánh, chợt quát khẽ một câu:
- Chính là lúc này
Tiểu hồ ly lập tức buông tay sư phụ, bên tai mơ hồ có tiếng sấm sét xé gió vang lên, niệm chú, liền khiến lá bùa kia bị thiêu đốt đến tro cũng không còn, hồ ly vẩy quạt, pháp trận dưới chân liền biến mất không còn dấu vết, căn phòng trở lại vẻ yên ắng không một gợn sóng, ai mà nghĩ căn phòng đơn giản không có gì đặc biệt này mới vừa rồi còn từng thi triển qua yêu thuật cuồn cuộn ngút trời?
Yêu Hồ thu quạt lại, thu lại vẻ nghiêm túc, cười với Đại Thiên Cẩu đang đứng bên cạnh: "Đây là cách phá giải trận pháp của bí bảo, ngươi phải nhớ cẩn thận"
Tiểu hồ ly tùy tiện tới gần, lại vờ ngả ngớn mà dùng quạt nâng cằm sư phụ, rất giống công tử nhà giàu đùa giỡn gái nhà lành: "Pháp trận vô tình không cho phép có một chút sai lầm nào. Ngươi nếu không cẩn thận nhớ nhầm một chút thôi sẽ bị oán quỷ phản phệ, tới lúc đó tiểu sinh cũng không có cách nào cứu ---"
Chữ "ngươi" còn chưa nói dứt, Yêu Hồ đã bị sư phụ ôm eo kéo vào trong lòng, ánh mắt thanh lãnh của sư phụ ẩn chứa vài phần nuông chiều: "Vậy ngươi liền phải thủ tiết rồi"
- Bậy, ai thèm thủ tiết cho ngươi - Nghe Đại Thiên Cẩu nói, Yêu Hồ mặt đỏ ửng vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay đẩy sư phụ một cái, nhưng lại bị sư phụ nắm lại
Sư phụ nhìn đầu ngón tay đẹp đẽ như ngọc mài của y, cúi đầu cắn nhẹ một cái, chọc cho Yêu Hồ trong ngực run rẩy không ngừng, Đại Thiên Cẩu nắm chặt tay Yêu Hồ, trầm giọng nói vào tai tiểu hồ ly: "Lúc ngươi dạy những người khác, cũng nắm tay chỉ dạy như vậy sao?"
Hơi thở ấm nóng của Đại Thiên Cẩu phả lên cổ, đầu ngón tay bị cắn mang theo cảm giác tê dại truyền vào tận xương tủy, cào vào linh hồn như đang câu dẫn. Đôi tai bông xù mềm mại theo bản năng dựng lên, tựa như vô cùng nhạy cảm, tiểu hồ ly đỏ bừng mặt lầm bầm:
- Sao có thể. Ngốc đến mức cần ta cầm tay chỉ dạy, trừ ngươi ra... cũng chẳng có ai khác
- Như vậy rất tốt - Đại Thiên Cẩu nghe vậy đương nhiên là vui vẻ, vô cùng yêu thương mà hôn lên gò má cùng tóc mai của Yêu Hồ
Đúng vào lúc này ta mới nhớ ra, không lâu lắm sau khi Yêu Hồ không cẩn thận bị trận pháp phản phệ, các trưởng lão có lẽ đã nhận ra Yêu Hồ chẳng đáng tin cậy, bèn thay đổi tiền lệ, tìm vài hồ tộc yêu lực cao cường tới, sai Yêu Hồ tự mình truyền thụ pháp trận, cùng bảo vệ bí bảo. Trận pháp huyền diệu khôn lường, thiên biến vạn hóa, Yêu Hồ phải truyền thụ riêng từng bước từng bước một, vì thế khiến sư phụ ăn không ít dấm chua, lại bởi vì trước đó Yêu Hồ từng hứa sẽ truyền thụ pháp trận cho sư phụ, nên mới cố tình đợi tới dịp này để thanh toán hết "sổ nợ"
Thấy thân thể hai người kề sát nhau, không khí ám muội dần tăng lên, ta chỉ đành quay lưng lại phi lễ chớ nhìn, trong lòng không khỏi có chút cảm khái: Tìm nhiều hồ tộc tới như vậy rồi bí bảo lúc này vẫn còn biến mất không rõ, còn chẳng bằng cứ để một người canh giữ bí bảo như trước, thật mỉa mai làm sao.
Âm thanh phía sau càng lúc càng thêm phóng túng, tiểu hồ ly cắn môi nghẹn ngào xen lẫn với tiếng cười khẽ của sư phụ, lại nghe hắc vũ đại yêu giọng khàn khàn nói
- Không phải ngươi bảo ta phải nhớ trận pháp sao? Nói xem, những phù văn kia vẽ như thế này sao?
Sau đó là vài tiếng kêu hoảng hốt ngắn ngủi "Đừng mà" cùng "Dừng lại đi" dục cự còn nghênh của Yêu Hồ, sau đó sư phụ vẽ phù văn ở chỗ nào, dùng cái gì vẽ, đã là việc không thể nói rồi
Lần đầu tiên ta cấp bách mong sư tỷ có thể mau mau tới "Quấy rầy mộng đẹp của người khác" tới vậy.
2
Ta vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy sư tỷ đeo cây trâm hoa hạnh mới, thiếu nữ tươi đẹp ôn nhuận trong sáng như hoa hạnh đầu cành, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt tiều tụy như lão già sắp quy tiên của ta.
- Sư đệ tối qua ngủ không ngon à? - Sư tỷ nhìn chằm chằm vành mắt gấu trúc của ta, thuận miệng hỏi
- Đúng vậy, ở trong mơ nghe thấy vài chuyện - Ta ngồi dậy khỏi giường, vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại - Sư tỷ sao không gọi ta dậy sớm?
- Lúc trước không phải tiểu tử ngươi nói ngủ không đã rồi còn nói ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, hôm nay ta cố ý gọi ngươi dậy muộn một chút ngươi lại không vừa ý - Sư tỷ dùng đầu ngón tay chọt chọt trán của ta, mắng - Thật khó hầu hạ
Ta cũng biết mình đuối lý, vội vã nói mấy câu "Sư tỷ tốt", "Sư tỷ là mỹ nhân" dỗ tiểu cô nương vui vẻ trở lại mới thở phào nhẹ nhõm
Sư tỷ về lại bên giường, đặt y phục đã sắp xếp gọn bên cạnh gối của ta: "Đừng nghịch nữa, mau thay quần áo đi, sư phụ bọn họ cũng sắp tới rồi"
Miệng của sư tỷ có khi đã từng khai quang ở đâu rồi, nói cái gì linh nghiệm cái đó, lời vừa dứt, đôi tai bông bông xù xù của hồ ly đã ở trong tầm nhìn. Yêu Hồ cầm một xâu mứt quả đi vào phòng, sư phụ vẫn mang bản mặt lạnh lùng như đòi nợ cũng đi theo sau.
Yêu Hồ quét mắt nhìn thấy ta vẫn ngồi trên giường, hất hất cằm với ta: "Làm sao còn chưa dậy?"
Trong miệng tiểu hồ ly còn ngậm một viên mứt quả, lời nói ậm ừ không rõ thì thôi, môi mỏng cùng đầu lưỡi hồng nhạt đang lật viên quả trong miệng, không khỏi làm ta liên tưởng tới giấc mơ đêm qua, bất chợt quên cả trả lời, nhưng cũng tự biết lúc này ngay cả tai mình cũng đỏ bừng, vội vàng cúi đầu ngắc ngứ đáp lời, không nhìn tới hai người điên loan đảo phượng trong mộng đêm qua của người khác kia.
Sư tỷ đứng bên cạnh tinh mắt nhìn thấy, không nhanh không chậm chuốc thêm phiền phức cho ta nói: "Sư đệ hồi nãy vẫn rất ổn mà giờ tự nhiên lại sao thế?"
Tiểu Dực ta thực mong có một ngày sư tỷ tốt biết cái gì gọi là lúc cần im lặng thì nên im lặng
3
Nhưng hôm nay ta chỉ có thể vùi đầu thấp hơn, đáp lại một câu mà ngay cả bản thân cũng không tin nổi: "Ta không sao, chỉ là tự nhiên cảm thấy hôm nay ta rất xấu xí, lo sẽ dọa sợ người khác"
Yêu Hồ đứng bên giường, hiếu kỳ hỏi: "Đứa nhỏ này hai tai đỏ bừng rồi, có phải đang phát sốt không?"
Dứt lời, cầm xâu mứt quả đang ăn dở đưa cho Đại Thiên Cẩu: "Cầm cho tiểu sinh"
Sau gáy chợt phát ra dự cảm bất thường, đang muốn chui vào chăn, lại thấy một bàn tay hơi lạnh đặt trên trán. Ta không khỏi kinh ngac, ngước lên chỉ thấy một đôi mắt vàng óng sâu thẳm như ngân hà mang theo ý cười nhìn ta, ánh mắt y tựa như dao tửu lâu năm, chỉ ngửi một lần đã khiến xương cốt vô lực, thần trí hỗn loạn, ta bất giác nuốt nước bọt một cái, tim lại đập nhanh hơn rồi.
Lòng bàn tay trên trán mềm mại như không xương, giống tay của một thiếu gia nhà giàu được nuông chiều. Không phải, không đúng, ngay cả thiên kim nơi khuê phòng mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân chỉ sợ cũng không có đôi tay mềm mại như vậy.
Cảnh tượng hoang đường đêm qua lại hiện lên trước mắt, chính là bàn tay này, trong bể dục tình triều ôm chặt lấy sư phụ, sư phụ còn kéo tay Yêu Hồ chạm vào nơi hai người kết hợp.
Như vậy tốt lắm, khuôn mặt lại càng đỏ thêm rồi
4
Ta ngẩng đầu, mặt đỏ như mông khỉ lắp bắp giải thích với Yêu Hồ: "Ta không có phát sốt... ta chỉ là..."
Ta vắt óc kiếm cớ nhưng đã loạn càng thêm loạn, nói một câu mà ấp a ấp úng. Yêu Hồ nhíu mày, dùng ánh mắt "Đứa nhỏ này bị sốt đến ngốc luôn rồi" đầy thương hại mà nhìn ta.
Lúc này sư phụ vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên chợt bước tới cứu tràng, kéo Yêu Hồ ra hờ hững nói: "Nó chưa sốt"
Yêu Hồ do dự nhìn thoáng qua sư phụ, lại nhìn ta, còn muốn nói gì thêm nhưng bị sư phụ ngắt lời trước: "Nếu vẫn không đi chuẩn bị có lẽ sẽ muộn mất"
Dứt lời bèn một tay cầm mứt quả một tay nắm tay tiểu hồ ly ra khỏi phòng
Giờ ta mới thả lỏng được, hỏi sư tỷ câu "đi chuẩn bị" kia của sư phụ là ý gì
- Ngươi quên sao? Lúc trước Yêu Hồ có nói chọn một hôm đẹp trời đi chơi dã ngoại nướng thịt ăn - Sư tỷ vô cùng bất mãn với trí nhớ của ta - Như vậy đi, ngươi xuống núi mua gia vị với nguyên liệu nấu ăn, ta đi quét dọn nhà cửa một lượt cho sạch sẽ
Tiểu cô nương vừa nói vừa ghét bỏ lấy tay miết qua hoa văn khắc trên đầu giường bám đầy bụi của ta:
- Nhìn có dơ không chứ. Chậc, yên tâm đi, đợi lúc ngươi về phòng ngươi cùng phòng của sư phụ tuyệt đối sẽ sạch sẽ rực rỡ hẳn lên.
Ta cũng chỉ đành cười theo nói: "Vậy làm phiền sư tỷ"
5
Thay quần áo cho tử tế xong, ta liền muốn đi xung quanh tìm sư phụ, tạ ơn sư phụ lúc nãy nhìn thấy ta quẫn bách mà ra tay giúp đỡ
Nói cho cùng, sự phụ kỳ thực chính là trong nóng ngoài lạnh, bình thường nhìn như không quan tâm ta, nhưng trong lòng ta biết, sư phụ vẫn quan tâm săn sóc ta lắm
Dù gì ta cũng là thân sinh cánh của sư phụ mà
Khó khắn lắm mới nghe thấy động tĩnh ở thư phòng, ta không giống sư tỷ kích động đẩy cửa vào, mà đứng ngoài nghe ngóng trước, tránh vào rồi lại gặp cảnh hai người đang làm chuyện giống đêm qua ta mơ thấy
Nhưng lạ là hôm nay chưa nghe thấy gì kì quái, mà nghe thấy tiếng tiểu hồ ly nói chuyện trong phòng: "Tiểu sinh chỉ sợ nó thật sự đang phát sốt"
Giọng sư phụ vẫn lãnh đạm như băng: "Nó da dày thịt béo, sao mà phát sốt"
Giữa tiếng cười khẽ của tiểu hồ ly, mơ hồ nghe thấy giọng sư phụ nói: "Ngươi quan tâm nó như vậy sao... Ta lúc này cũng đang phát sốt, sao ngươi không tới đo nhiệt độ của ta đi?"
Sau đó lại là âm thanh loạt soạt, nghe không rõ lắm, ta dán lỗ tai trên cửa, nghe lén
Trong phòng truyền tới tiếng thở dốc cố kiềm chế của Yêu Hồ: "Tiểu sinh không biết nhiệt độ cơ thể đại nhân là lấy chỗ đó làm chuẩn đấy"
- Đúng rồi. Nơi này cứng rắn nóng hổi như vậy, còn không phải là phát sốt sao - Sư phụ thản nhiên nói - Ngươi quan tâm tiểu tử da dày thịt béo kia tốt lắm, giờ phải chăm sóc bệnh này của ta thế nào đây
...
Sau đó lại là một hồi âm thanh quen không thể quen hơn được mà ta phải nghe cả đêm qua
Ta chỉ đành đợi lát tới tạ ơn sau, tự trấn an bản thân: Thế là ta có thể tới chợ sáng dưới chân núi sớm hơn rồi, thoả thích mua đồ ăn
Còn cái gì mà "Sư phụ quan tâm săn sóc ta?"
Bổn cánh da dày thịt béo chưa từng nói mấy lời mê sáng ấy hiểu không.