Vũ và La Vĩ Thanh nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt nên đám Lý Anh Kiệt chẳng hiểu được gì.
Chỉ thấy Vũ thì cao giọng nói chuyện ra chiều giảng giải, còn La Vĩ Thanh thì vẻ mặt không được thoải mái, vừa phân trần với Vũ, vừa đưa mắt nhìn về phía Ly Muội.
Rồi lại thấy gã cau mày bĩu môi liền đoán rằng tên La Vĩ Thanh này bất mãn chuyện Ly Muội suýt đốt chết gã. Vũ khuyên can đến mấy cũng không chịu bỏ qua.
Lý Anh Kiệt tự nhiên đâm bực mình với Ly Muội.
Lần này Hiệp hội vì nghe nói La Vĩ Thanh ở Bằng Tường đang giúp một người ngoại quốc triển lãm một món bảo vật. Theo như mô tả thì chiếc đĩa đá này rất có khả năng là một bảo vật của tu chân giới.
Do vậy vội phái y và hai người Ly, Cấn lặn lội từ Bắc Kinh tới đây, bằng mọi giá phải đem được món bảo vật này về Hội sở.
Lý Anh Kiệt lúc đầu còn tưởng chủ nhân của món pháp bảo này là một nhà sưu tầm hoặc là được thừa hưởng, hoặc giả có thể là một kẻ đào trộm mộ.
Khi đó thì dễ rồi, có thể dùng tiền mua lại, hoặc là bằng vào thân phận đặc biệt của mình huy động cảnh sát sở tại bắt giữ chủ nhân của món pháp bảo vì tội buôn bán cổ vật rồi tịch thu tang vật.
Thậm chí nếu cần cũng có thể dùng vũ lực đoạt lấy.
Nhưng khi Lý Anh Kiệt sử dụng Sưu Hồn Châm để thử chiếc đĩa đá, khiến nó phát ra ánh sáng liền cảm thấy một khí tức vô hình mà mạnh mẽ phát ra từ trên phòng ngủ của khách sạn. Liền biết Vũ cũng là một người tu luyện đạo thuật.
Do vậy khi Ly Muội công kích La Vĩ Thanh thì y cũng vì mải quan sát phản ứng của Vũ mà quên không tiết chế nàng.
Quả nhiên Vũ không những là chủ nhân của món pháp bảo mà còn là một cao thủ tu chân. Công phu cũng hết sức cao cường chưa thể định lượng.
Thường thì với những cao thủ tu chân, cách làm việc của Hiệp Hội * trước tiên sẽ là tìm hiểu thực lực và lập trường.
Nếu những người đó có cùng chí hướng và hợp tác, vậy tiến hành mời bọn họ tới Hội sở, sử dụng tiền tài, địa vị hoặc trao đổi một số công pháp tu luyện để câu dẫn họ gia nhập Hiệp Hội.
Nếu người đó có lập trường bất đồng, vậy đem thể hiện một chút thực lực và lợi ích để khiến họ phải đạt thành một số hiệp nghị, tôn trọng một số quy tắc. Tránh để bọn họ làm tiết lộ những bí mật hoặc gây ra những việc không đáng có.
Nhưng hôm nay thì hay rồi, vì Vũ vừa có pháp bảo, vừa có dị năng. Rất có thể còn mang trong mình nhiều bí mật liên quan đến tu luyện đạo thuật và tu chân giới. Đúng là đối tượng mà Hiệp Hội đang rất cần, có thể nói là cầu còn không được.
Thế mà Ly Muội lại không biết tốt xấu ra tay với La Vĩ Thanh quá nặng, khiến hai bên động thủ một hồi. Nhìn thái độ hai người họ nói chuyện với nhau, e rằng mọi chuyện không dễ hòa giải.
Đã vậy Lý Anh Kiệt lại cũng không dám chắc là nếu hai bên thực sự trở mặt thì với 3 người bọn họ có thể thực sự không chế được Vũ hay không.
Vừa rồi chỉ một khối năng lượng mà Vũ phát ra đã khiến y và Ly Muội phải một phen vất vả.
Tuy rằng Cấn còn chưa ra tay, nhưng Vũ cũng chưa thực sự động thủ. Lý Anh Kiệt không cách nào nhìn ra được nông sâu
Lý Anh Kiệt nghĩ đoạn liền chắp tay tạ lỗi với La Vĩ Thanh:
- Ly Muội của tôi tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, lại sẵn tính hiếu thắng nên đã mạo phạm đến La tiên sinh. Cũng là Lý Anh Kiệt tôi quản giáo không nghiêm. Lý Anh Kiệt xin tạ tội với La tiên sinh, hi vọng La tiên sinh đại lượng không chấp. Ngày sau nếu La tiên sinh có việc phân phó. Lý Anh Kiệt tôi xin dốc hết sức mình quyết không dám từ nan.
Đồng thời quay về phía Ly Muội mắng:
- Ly, muội không biết trên dưới dám mạo phạm La tiên sinh đây, còn không mau tạ tội nhận lỗi. Dù La tiên sinh đại lượng không trách thì khi về hội sở, ta cũng sẽ phạt muội diện bích 1 tháng.
Ly Muội mặc dù tính tình nóng nảy cường liệt, nhưng không phải là không hiểu chuyện. Nàng biết khi nãy mình ra tay cũng hơi quá ác độc. Hơn nữa lần này là đi làm việc chứ không phải là lúc chơi đùa. Lý Anh Kiệt bắt nàng nhận lỗi cũng có lý của y.
Ly Muội rất tôn trọng Lý Anh Kiệt, không dám cãi lại.Nàng xụ mặt đi đến trước mặt La Vĩ Thanh, cúi đầu nói:
- Mong La tiên sinh không chấp.
Tuy đã nghe lời Lý Anh Kiệt nhận lỗi với La Vĩ Thanh, nhưng Ly Muội tính tình cương liệt, xưa nay ít khi phải nhận lỗi với ai. Hơn nữa lại chỉ vì một tên lưu manh béo La Vĩ Thanh này mà bị Lý Anh Kiệt mắng nên cảm thấy rất ấm ức.
Nhân lúc đứng cạnh La Vĩ Thanh khẽ lườm hắn một cái tóe lửa, nói nhỏ qua kẽ răng:
- Ngươi cứ chờ đến ngày mai, bổn cô nương sẽ đem roi đến tạ lỗi ngươi như thế nào.
La Vĩ Thanh không ngừng kêu khổ trong lòng.
Gã cũng biết Lý Anh Kiệt bắt Ly Muội xin lỗi tên lưu manh béo này là vì muốn lấy lòng Vũ nên mặc dù Lý Anh Kiệt ăn nói khéo léo, vừa mắng nhiếc nàng nhưng cũng không tỏ ra quá giận. Cái án phạt diện bích một tháng kia cũng chỉ là kiểu nói qua loa cho có mà thôi.
Mình đây đang là cáo mượn oai hùm, bây giờ được chút phong quang, nhưng nếu Vũ rời đi rồi thì hôm sau quả thật là sẽ thấy ả Ly Muội này xách roi đến tạ tội. Chỉ là không biết roi sẽ quất ai, ai phải tạ tội mà thôi.
Đúng là đàn bà và tiểu nhân chớ nên đắc tội.
Nhưng La Vĩ Thanh cũng sực nhớ đến một điều - Gã cũng chính là tiểu nhân chứ đâu xa.
Mà tiêu chí của tiểu nhân thì chính là nhân lúc đắc ý, liều mạng chiếm tiện nghi.
La Vĩ Thanh bèn lên giọng:
- Ta vốn cũng không muốn chấp nhặt với cô. Nhưng khi nãy cô dùng cái thứ lực lượng gì đó đốt ta một hồi, đã khiến ta bị bỏng vài chỗ. Giờ phải làm sao?
Ly Muội bực tức nói:
-Nói láo! Dục Hỏa Công Tâm của bổn cô nương thiêu đốt ngươi từ bên trong ra. Nếu như ngươi bị bỏng vài chỗ ngoài da, chẳng hóa ra ngươi đã bị quay thành con lợn chín bục cả bì ra rồi ư? Còn đứng được ở đây mà hoạnh họe ?
La Vĩ Thanh nghe Ly Muội nói vậy, lại nhớ đến tình cảnh của gã lúc đó quả thật thấy nóng từ bên trong nóng ra chứ không phải là bị lửa đốt như bình thường. bất giác thấy rất hiếu kì, bèn quay lại hỏi Vũ.
Vũ nghe La Vĩ Thanh hỏi, cũng gật đầu trả lời:
- Cái gọi là Dục Hỏa Công Tâm của cô ta thực ra là một loại dị năng khống chế năng lượng. Cơ thể hoặc não bộ của cô ta có khả năng phát ra sóng điện não hoặc nhân điện trên cơ thể tạo thành một loại năng lượng chấn động
Năng lượng này cũng giống như sóng Viba trong lò vi sóng vậy, khi chiếu vào người ngươi, lập tức khiến từng tế bào, phân tử mỡ, nước trong cơ thể ngươi lay động dữ dội tạo thành nhiệt.
Do đó ngươi cũng giống như miếng thịt để trong lò vi sóng, sẽ bị nóng từ trong nóng ra chứ không bị cháy bỏng ngoài da giống như bị thiêu bằng ngọn lửa.
La Vĩ Thanh nghe Vũ giải thích liền hiểu vì sao Ly Muội gọi kĩ năng đó là Dục Hỏa Công Tâm. Quả thật là giống như dục hỏa thiêu đốt tâm can vậy.
Lại nghĩ sâu hơn chút nữa, miếng thịt cho vào lò vi sóng mấy phút đã chín nhừ. Lúc đó mình cũng bị quay mất mấy chục giây, nóng đến cơ hồ mê man đi được, nếu bị quay tiếp chút nữa thì chỉ có nước thực sự thành con lợn nướng
Gã bực tức quay lại nói với Ly Muội:
- Thì ra ngươi định dùng cái thứ năng lực mô phỏng cái lò vi sóng ấy để quay chín ta. May sao Bất Đảo Ông ta phúc lớn mạng lớn có quý nhân phù trợ nên chỉ bị vài vết bỏng nhẹ. Chứ không thì đã bị hại vào tay con ác phụ ngươi rồi.
Lý Anh Kiệt nghe La Vĩ Thanh nói vậy, bất giác nhíu mày không nói.
Ly Muội thì cười ngất :
- Ví hay lắm, vậy thì cứ coi như ta là " cái lò vi sóng có nướng ". Nướng con lợn béo nhà ngươi bục một tí da thì đã làm sao? Lấy mấy miếng gạc băng lại là được chứ gì.
La Vĩ Thanh liền nói:
- Vậy ngươi lấy gạc băng lại cho ta.
Nói đoạn bèn vạch áo ra. Trên cổ và vai gã có vài vết cào xước nho nhỏ, cũng không rõ là lúc bị đốt nóng gã cào cấu cơ thể mà xước hay là vì để chiếm tiện nghi của Ly Muội mà nhân lúc cởi áo tự cào mình mấy phát. Dù sao vết xước cũng rất nhỏ và mờ nhạt, trông chỉ giống như vết ngón tay ửng hồng mà thôi.
Ly Muội vốn là một cô gái trẻ. Dù là cô gái trẻ có luyện dị năng đi nữa thì trên người lúc nào cũng có một túi nhỏ đựng mấy đồ linh tinh như son môi, băng gạc...
Ly Muội vừa lấy mấy cái băng gạc từ túi ra đã thấy La Vĩ Thanh cởi áo khoe tấm thân béo tròn trùng trục thì kêu " Ôi " một tiếng vừa xấu hổ vừa vô cùng chán ghét. Nàng ném luôn mấy cái băng gạc vào mặt gã nói:
- Muốn bổn cô nương băng lại cho ngươi ư? Nằm mơ.
La Vĩ Thanh liền phát huy sở trường lưu manh:
- Ài, cũng vì ông Lý đây muốn mọi việc giải quyết trong nhà nên ta mới nhờ cô. Chứ tay ta ngắn như vậy, làm sao tự băng gạc vào lưng mình được. Cô không băng cho ta, vậy ta đành đi ra bệnh viện điều trị vậy.
Lý Anh Kiệt thấy Vũ vẫn đứng cười cười xem kịch bèn chau mày nói với Ly Muội:
- Muội mau giúp La tiên sinh băng bó lại đi.
Ly Muội ấm ức nói:
- Sao huynh lại hùa vào bắt nạt muội. Con lợn quay này cố tình giở trò chứ gã thì cần gì băng bó.
Lý Anh Kiệt biết thừa La Vĩ Thanh chỉ là dọa làm lớn chuyện để lấy cớ trêu chọc Lý Muội mà thôi. Nhưng y nhớ lại lời La Vĩ Thanh lúc trước ví dị năng của Ly Muội như cái lò vi sóng. Quả thật là cách ví von rất thô thiển nhưng càng ngẫm lại càng thấy vô cùng chính xác.
La Vĩ Thanh trước đó trao đổi với Vũ, hiển nhiên là do Vũ lý giải giúp hắn.
Người này không ngờ lại có cách lý giải năng lực của Ly Muội một cách trực quan thực tế mà lại rất có cơ sở khoa học như vậy. Quả là không tầm thường.
Trong mắt Lý Anh Kiệt, thực lực của Vũ lại càng sâu không lường được.
Người này nhất định phải chiêu lãm. - Lý Anh Kiệt tự nhủ.
Bởi vậy nên Lý Anh Kiệt không những không thông cảm, mà còn mắng át Ly Muội:
- Là muội gây họa, giờ phải chịu khổ, còn than vãn gì. Mau mau trị thương cho La tiên sinh đi.
La Vĩ Thanh thấy Li Muội phụng phịu sắp khóc nín nhịn đến băng bó mấy vết xước bằng sợi tóc của mình thì cảm thấy thực là khoan khoái, liên tục chỉ chỏ yêu cầu.
Thậm chí gã còn lấy cớ đau mỏi xương cốt, bắt Ly Muội đấm lưng bóp vai một hồi.
Ly Muội trong lòng ấm ức đến cực điểm, tủi thân suýt khóc. Mặc dù bị La Vĩ Thanh đưa ra rất nhiều đòi hỏi vớ vẩn đến không tả được, nhưng cũng chỉ ủy khuất mà làm.
Mặc dù hận La Vĩ Thanh đến nổ đom đóm mắt, chỉ muốn bạo phát năng lượng mà tạc nổ luôn tên lưu manh béo. Nhưng cũng chỉ dám tranh thủ ngắt nhéo lưng eo gã mấy cái mà thôi.
La Vĩ Thanh da dầy nhiều mỡ nào biết đau đớn là gì. Ha hả cười to, cực kì đắc chí.
Lý Anh Kiệt thấy Vũ vẫn đứng bên xem kịch thì cũng không nói gì, đợi lúc La Vĩ Thanh mặc lại áo xống, mới bảo hắn nhắc lại lời mời Vũ về Hội sở tham quan.
Vũ cũng không làm giá, lập tức đáp ứng.
Hắn móc trong túi ra một xấp tiền, đưa cho La Vĩ Thanh:
- Cám ơn anh La đã giúp đỡ tôi thời gian qua. Bây giờ tôi có chuyện phải làm, sẽ cùng bọn họ đi một chuyến. Tôi gửi anh phần tiền công còn lại.
La Vĩ Thanh thừa biết nếu Vũ đi rồi, ngay hôm sau hắn sẽ bị Ly Muội biến thành con lợn quay nên nào dám để hắn đi, vội nói:
- Ông chủ Vũ là người trọng tình trọng nghĩa, quả xứng với lời của Khổng Tử " Nhìn về phương nam mà học đạo nhân nghĩa ". Hơn nữa lại tài cao học rộng, nhấc chân động tay ắt làm cho kinh thiên động địa. La Vĩ Thanh tôi chỉ môt thân một mình. Vốn ước ao được đi du lịch thiên hạ cho tăng phần kiến thức. Nhưng vô học bất thuật nên chưa dám đi đâu.
Nay ông Vũ mới đến Trung Hoa, chưa thạo tiếng bản địa, giao tiếp bất tiện. Chi bằng để tôi tiếp tục đi theo làm người phiên dịch cho ông.
Vũ thấy La Vĩ Thanh nói năng khéo léo, lại tha thiết xin đi cùng mình, liền đáp ứng với gã.
La Vĩ Thanh cũng không có gia đình nhà cửa gì. Chỉ thu xếp mấy tiếng đã mang theo môt túi đồ to theo Vũ đi cùng đám La Anh Kiệt về Bắc Kinh....
Danh Sách Chương: