Tony gọi cho Chiến Dật Phi đầu tiên, gã khóc sướt mướt, nói mãi vẫn không biểu đạt hết, suốt hai mươi phút vẫn chưa kể rõ được tình hình bị thương của Đường Ách.
Không nói đến việc có quan hệ thể xác, dù sao vẫn còn vụ lễ ký kết đại diện phát ngôn trong buổi khai mạc cuộc thi điện ảnh. Chiến Dật Phi không nghe rõ lời Tony nói, không biết liệu Đường Ách có thể tham dự hay không, lòng nóng như lửa đốt đi suốt đêm không nghỉ bằng xe của Phương Phức Nùng tới Hoành Điếm. Chỉ trong mười tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ đã phải lái xe đường dài hai lần, cả hai đều hơi mệt mỏi.
Không gian của chiếc Mercedes-Benz rất rộng, Phương Phức Nùng lái xe tuy nhanh nhưng không hề ồn, chiến Dật Phi nhắm mắt ngủ một lát trên ghế phó lái, sau khi tỉnh dậy thì xe vẫn đang bon bon trên đường cao tốc. Y nhìn xuyên qua cửa kính xe, chỉ thấy bầu trời đêm trên những nóc nhà, bốn giờ sáng, trời không còn đen như mực nữa, màu tím ngắt và xanh dương hòa lẫn vào nhau, những đám mây trôi tuột qua đường đi của bọn họ, bầu trời cũng theo đó mà dần đổi màu một cách kỳ diệu. Người con trai này có đôi mắt rất đẹp, đẹp đến mức không thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả nữa. Nhưng y lại biểu hiện như thể lần đầu được nhìn thấy cảnh đêm, rồi sau đó mê muội chìm vào trong đó. Phương Phức Nùng quay đầu nhìn Chiến Dật phi, nghe y nói, ngẫm lại càng thấy thú vị, tôi sống hai mươi bảy năm vậy mà chưa từng ngắm bầu trời vào lúc này, dù có lướt web rất khuya thì giờ này tôi cũng đã ngủ rồi.
Tôi thì thấy rồi. Phương Phức Nùng ngồi ghế lái, phì phèo điếu thuốc, mắt nhìn thẳng về phía trước, thần thái tập trung. Thực ra hắn nghiện thuốc không quá nặng, có thể không chạm tới điếu nào trong vài tuần, nhưng cũng có thể trong một tiếng đốt hết một bao, khiến cơ thể tiến gần hơn một bước tới ung thư phổi. Ví dụ như hiện tại, hắn chỉ cần nicotine để nâng tinh thần mà thôi.
“Thường xuyên thấy sao?”
“Thường xuyên.” Phương Phức Nùng vô tình làm quá gian khổ của mình, cười nhẹ nói: “Tôi từng kinh doanh đủ thứ, lái xe vào cái giờ này cũng quen rồi.”
“Nghe khổ thật.” Nghĩ một hồi, Chiến Dật Phi lại nói, “Ít có mấy người ra đường vào nửa đêm, chịu xóc nảy mấy tiếng đồng hồ để tới nơi cần đến.”
“Cũng chưa chắc.” Nghe hệ thống trong xe nhắc nhở phía trước có bắn tốc độ, Phương Phức Nùng điều chỉnh cho xe chạy chậm lại, “Cũng có vài người vui vẻ chịu đựng, vì chính chuyến đi đó đã là mục đích rồi.”
Chiến Dật Phi nhìn sườn mặt của người đàn ông bên cạnh, ngắm từng đường nét như điêu khắc mà thành, Phương Phức Nùng mím chặt môi, hơi nhíu mày, đường cong từ trán, mũi, xuống tới cằm tựa như đóng thành khung, không còn vẻ bất cần đời thường ngày nữa, gương mặt hắn thực sự anh tuấn đến mức khiến tim người khác phải đập thình thịch.
“Anh của tôi rất giống anh.” Chiến Dật Phi dời ánh nhìn về phía bầu trời đêm, y quả thực có hơi mệt, đôi mắt chớp dần chậm lại, giọng nói cũng mềm mại hơn ngày thường rất nhiều, “Anh ấy cũng rất hưởng thụ cái thú vui đi đường bôn ba này, anh ấy không muốn ngày nào cũng làm công như cái máy, chính vì vậy mới tự mở công ty riêng. Anh ấy vốn muốn thành lập một công ty trong ngành y dược hoặc thực phẩm, nhưng tôi đề nghị anh ấy mở công ty bán mỹ phẩm.”
Phương Phức Nùng khẽ gật đầu, nói theo: “Người Do Thái có một câu khẩu hiệu kinh doanh thế này, ‘Kiếm tiền thì phải kiếm của đàn bà và trẻ con’, tôi đồng ý sâu sắc với điều đó.”
“Không phải… ít nhất là không phải hoàn toàn, một phần nguyên nhân là vì mẹ tôi…” Chiến Dật Phi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, có lẽ ngàn vạn ngôi sao trên kia đều phản chiếu trong mắt y, lúc này ánh mắt y lấp lánh ánh nước, ngập tràn tình cảm, “Mẹ tôi là một người phụ nữ rất thích làm đẹp, thích uốn tóc, thích mặc váy đầm sợi tổng hợp, nếu mua được một chiếc khăn lụa vừa đẹp vừa rẻ thì sẽ vui muốn bay lên. Tôi vẫn còn nhớ rõ bà ấy thích một loại kem dưỡng da nhãn hiệu lâu đời, mỗi lần ôm tôi tay bà ấy đều toàn mùi đó…”
Chiến Dật Phi không nói tiếp, Phương Phức Nùng cũng dừng lời. Một nhân viên quan hệ công chúng mẫu mực thì không được tò mò chuyện buồn của người khác, dù đúng là chính hắn cũng hơi tò mò.
Lấy điếu thuốc trong miệng xuống kẹp giữa hai ngón tay út và áp út, tay kia rời khỏi vô-lăng, Phương Phức Nùng nhẹ nhàng nắm lấy cằm Chiến Dật Phi, hướng mặt y về phía hắn. Hắn nheo mắt nhìn y trong chốc lát, rồi nói, nhìn cậu mệt lắm rồi, chi bằng ngủ thêm một chút đi.
Chiến Dật Phi lắc đầu, nếu đã có dịp đi thế này, tôi không muốn lỡ mất cảnh mặt trời mọc.
“Vậy thì cậu cần cái gì đó nâng tinh thần đấy.” Phương Phức Nùng cầm điếu thuốc trong tay đặt cạnh bên môi Chiến Dật Phi, ngoài đầu lọc vẫn còn dấu răng hằn mờ, điếu thuốc này hắn đã hút được một nửa.
Chiến Dật Phi không chút do dự ngậm vào miệng, vừa rít một hơi đã ho sặc sụa.
“Không phải chứ.” Phương Phức Nùng cười, lấy lại điều thuốc ngậm vào miệng một lần nữa.
“Cai lâu rồi, trước giờ tôi đều không thích hút thuốc.” Chiến Dật Phi lấy kẹo bạc hà ra, nhét một viên vào trong miệng.
Phương Phức Nùng mở cửa trên nóc xe để loại bớt mùi khói thuốc bên trong. Gió lạnh ùa vào khiến hai người đàn ông cũng tỉnh táo hơn một chút. Một trong hai bỗng nhiên hô to mấy tiếng, chẳng hiểu là đang hát hay đang lảm nhảm quái quỷ gì, cũng may giọng hắn rất hay, dù hát hay kêu thì cũng không khó nghe, thậm chí còn khá hấp dẫn.
“Đồ điên.” Chiến Dật Phi cười mắng một tiếng.
“Tôi là người có tâm hồn hoang dã mà.” Phương Phức Nùng cũng cười trả lời.
Trong đêm, xe vẫn đi hòa cùng tiếng la dễ khiến người ta sinh ra ảo giác, bọn họ còn đang suy diễn ra loại phim đường đời từng phổ biến một thời, sinh ra trên đường, chết ở trên đường, lái xe hướng về phía trước, mãi mãi không dừng lại.
Phương Phức Nùng mở miệng cất tiếng hát:
Love me tender, love me sweet,
Never let me go.
You have made my life complete,
And I love you so.
Love me tender, love me true,
And my dream full fill.
For my darling, I love you,
And I always will.
…
“Làm ơn đi, cái bài cũ rích.” Tuy nói như thế, nhưng khi chìm trong tiếng ca dịu dàng đến mức khiến người ta trầm mê, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, y thuận theo nhắm mắt lại.
Mặt trời đã mọc trong khi xe chạy, lúc đến bệnh viện thì trời đã sáng. Phương Phức Nùng không đánh thức ông chủ dậy ngắm mặt trời mọc, Chiến Dật Phi cũng không trách hắn. Dường như đã sớm đoán được, từ nay về sau y sẽ thường xuyên phải chạy trên đường vào giờ đó.
Phương Phức Nùng chờ ở trong xe, Chiến Dật Phi đi theo Tony đã chờ sẵn dưới lầu đi tới phòng bệnh của Đường Ách.
“Bên đoàn phim lắm mồm quá, sáng nay đã thấy mấy con chó săn tới hỏi thăm phòng bệnh của Tiểu Đường rồi, chắc giờ truyền thông đều đã biết.”
“Có nghiêm trọng không? Không nghiêm trọng thì lập tức chuyển viện, đừng khiến mấy con chó săn kia làm ảnh hưởng em ấy nghỉ ngơi.”
Chiến Dật Phi đẩy cửa phòng bệnh ra, Đường Ách vẫn đang truyền nước. Theo lời bác sĩ nói, xương đùi của Đường Ách bị trật, đầu gối tê liệt, mắt cá thì trẹo. Thực ra một đống chấn thương này cộng vào cũng không quá nặng, nhưng trong miệng Tony thì chẳng khác nào tận thế đến nơi. Dù đúng là hôn mê tại chỗ nhưng hơn mười phút sau đã tự tỉnh rồi.
Chiến Dật Phi ngồi bên giường Đường Ách, vươn tay sờ trán cậu ta, lo lắng cậu ta nhiễm trùng rồi sốt. Đường Ách động đậy mặt, cọ hai má vào lòng bàn tay Chiến Dật Phi, vốn đây là động tác lấy lòng cực hạn nhưng lại không khiến biểu cảm của đối phương hòa nhã hơn một chút.
Tony không hiểu chuyện bên trong, vẫn đứng bên cạnh lảm nhảm: “Tiểu Đường của chúng tôi chuyên nghiệp lắm… Ban đêm cưỡi ngựa không an toàn, rõ ràng đạo diễn có bố trí đóng thế cho cậu ấy, cậu ấy lại cứ khăng khăng đòi tự diễn… Hôn mê trên mặt đất hơn mười phút, sau khi tỉnh dậy vẫn còn cố đóng nốt mấy cảnh. Cả đoàn làm phim đều nói, lâu nay được mấy người không màng sinh mệnh để hoàn thành trách nhiệm như Tiểu Đường. Đừng nói là làm diễn viên, dù là các nghành nghề khác cũng chẳng có ấy chứ…”
“Làm gì có, Tony ơi anh đừng khoe mẽ thế. Diễn viên nữ trong đoàn còn không dùng đóng thế, sao tôi lại trơ trẽn như vậy được.” Đường Ách ngẩng đầu, đôi mắt ướt nước nhìn Chiến Dật Phi như muốn tranh công.
Gương mặt Chiến Dật Phi vẫn lạnh băng, giọng điều cũng không có tí nhiệt tình nào: “Chuyên nghiệp như thế, lại không giống em lắm.”
Đường Ách nhạy cảm lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Trước đây khi quay phim, ngày nào Chiến Dật Phi cũng yêu cầu cậu ta báo cáo quá trình cho mình, rồi thì đòi hỏi gọi điện làm tình, gọi video để làm tình, dù phần lớn đều không thể thỏa mãn thì cũng không có chuyện offline. Đường Ách có thể cảm nhận được sự mê đắm của người đàn ông này với mình khi đó, cũng như có thể nhận ra sự lãnh đạm hiện tại của đối phương. Cậu ta không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng “Miếng ăn đến mồm rồi sao có thể bỏ” khiến cậu ta hạ quyết tâm, dù thế nào cũng phải tìm người đàn ông say mê mình trong quá khứ kia trở về.
Đường Ách liếc mắt bảo Tony ra ngoài, người đại diện lắm mồm vừa ra khỏi cửa, cậu ta lập tức ngồi dậy ôm lấy Chiến Dật Phi.
Cậu ta dí mặt vào đũng quần của Chiến Dật Phi, nhỏ giọng nói: “Anh có gì đó là lạ, nói cho em nghe đi?”
“Tôi chỉ đang lo trạng thái hiện tại của em không thể tham gia hoạt động bên Thượng Hí đúng giờ thôi.”
Bao nhiêu nhiệt tình không đổi được một đồng đáp lại, Đường Ách cũng hơi tức giận: “Chiến Dật Phi, có phải ngay từ đầu anh đã muốn bội tình bạc nghĩa không? Phản ứng hiện tại của anh khiến tôi thực sự hoài nghi, ban đầu anh bám theo tôi không rời, chỉ là vì muốn lừa tôi ký hợp đồng đại diện cho Miya phải không?”
“Lừa cậu?” Chiến Dật Phi đẩy đối phương ra một chút, ánh mắt nhìn cậu ta đầy chất vấn, “Ai là người trả nợ khi cậu cờ bạc ở Macao? Còn chưa chính thức ký hợp đồng, tám triệu phí đại diện đã chuyển luôn vào túi cậu, rốt cuộc là ai đang lừa ai? Cậu với Nghiêm Khâm…”
Lời đang nói bỗng nhiên ngưng bặt, mấy tấm ảnh kia đã đâm thẳng vào lòng tự trọng của y, Chiến Dật Phi biết mình không thể nói ra, chỉ cần nói thêm thì lục phủ ngũ tạng đều bị thương tơi tả, thậm chí nôn ra máu.
Đường Ách lập tức nhận ra vấn đề ở đâu, lên tiếng nói liên tục không ngừng, ngữ điệu ngắt nghỉ đầy lưu loát: “Anh nghĩ anh có bao nhiêu tiền? Anh cho rằng người nhà anh có vài tỷ là anh hay lắm à? Đừng nói là cha anh chưa chết, dù có chết thì ông ta để lại tiền cho anh hay em gái anh vẫn còn chưa biết được đâu! Công ty khác cho tôi năm triệu phí đại diện một năm tôi còn chê ít, anh ký tám triệu cho ba năm, mẹ nó anh còn nghĩ tôi lên giường với anh là vì tiền của anh à? Tại sao anh không thử tưởng tượng, nếu tôi có thể lựa chọn thiếu chủ của tập đoàn Chính Nghiệp thì tôi còn sống chết ăn mày khóc tang với anh làm gì?! Tôi ngã ngựa cũng chỉ sợ sau này không gặp được anh, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên là nhờ Tony gọi cho anh, anh thì hay quá, vừa tới đã vả vào mặt tôi, mẹ nó chứ kiếp trước tôi thiếu nợ anh hay sao?!” Vài câu thô tục nhưng đúng mực thể hiện sự tổn thương của bản thân, ngay cả Đường Ách cũng tự kinh ngạc với kỹ thuật diễn của mình. Cậu ta biết bản thân còn vài lựa chọn tốt hơn, còn vài ô dù giàu có hơn Chiến Dật Phi nhiều, chẳng qua không ai đẹp trai được như y, lại càng không có ai chân thành bằng một nửa y.
Mà một khi thật lòng, thì sẽ dễ khống chế; Một khi chân thành, thì chẳng việc gì phải sợ.
Mặt Chiến Dật Phi vẫn lạnh tanh như trước, nhưng hai tay y đã siết lại thành nắm đấm, tứ chi khẽ run lên. Nhìn tình hình hiện tại, có lẽ cũng không nên chỉ trích thêm. Im lặng một lát, giọng điệu của y thoáng mềm đi: “Em phản ứng quá khích thế, tôi cũng chưa nói gì…”
“Ông nội của tôi ơi! Tổ tông của tôi ơi! Anh chưa nói gì đã khiến tôi khó chịu đến mức này, anh mà nói gì thì chắc tôi bị chém thành trăm mảnh mất! Đừng tưởng rằng con hát thì không có tự trọng, không có tự trọng thì thành kỹ nữ rồi!” Toàn bộ lời cậu ta nói đều là lời thoại của [Yêu thương tựa pháo hoa], ý thức được bản thân hình như diễn hơi quá, Đường Ách lập tức đổi sắc mặt, chỉ còn lại nụ cười tươi rói trên gương mặt tuấn mỹ. Cậu ta lại dụi mặt vào đũng quần của Chiến Dật Phi, cọ cọ trêu hắn như con mèo ngoan ngoãn.
Thấy đối phương không có ý ngăn lại, cậu ta càng lấn tới, kéo khóa quần y xuống, vùi mặt vào ngậm.
Người con trai ngửa mặt lộ ra gương mặt đẹp như hoa, giọng nhão nhoét nói: Em muốn…
Kỹ thuật dùng miệng của Đường Ách hơn hẳn người thường, đãi ngộ cũng điêu luyện hơn cậu tiếp viên quán bar hôm trước rất nhiều. Chiến Dật Phi không giữ đầu cậu ta để hung hăng thúc tới, nhưng y cũng không nhúc nhích, mặc kệ cho cậu ta tự nhấm nháp liếm mút. Đầu lưỡi của người tình giống như một cái bàn chải mềm mại, lướt qua từ ngọn cho đến gốc, không bỏ sót nơi nào, liếm như thể gặp được cái gì quý giá lắm, không quên quan tâm cả hai bên tinh hoàn, động tình rồi, y cũng nhẹ nhàng rên lên vài tiếng.
Mãi cho đến khi âm nang của Chiến Dật Phi căng sắp bắn, y mới giữ chặt gáy của Đường Ách, mạnh mẽ thúc lên mấy cái.
Tinh dịch mùi đặc trưng bắn thẳng vào trong khoang miệng, khiến cậu ta nghẹn đỏ cả mặt, không ngừng ho khan. Đường Ách vừa định tìm chỗ nhổ tinh dịch trong họng ra, không ngờ Chiến Dật Phi lại siết chặt cằm cậu ta, hung ác ra lệnh: “Nuốt vào.”
“Tôi có thể bỏ qua chuyện cũ đã phát sinh.” Đường Ách bị khí thế chưa từng có trấn áp, ngoan ngoãn nuốt thứ đó của đối phương xuống. Chiến Dật Phi híp mắt, ra tối hậu thư bằng chất giọng lạnh như băng, “Nhưng tôi nói lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng, em là người của tôi.”
Đường Ách vẫn nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh, Chiến Dật Phi và Tony xuống lầu, nhìn từ xa đã thấy trong xe Benz có một người đàn ông đang ngủ.
Suy cho cùng Phương Phức Nùng cũng không phải được làm từ sắt thép, huống hồ phải đợi quá lâu, hắn mệt chết rồi.
Tony vẫn còn nhớ cái tát kinh khủng trước kia, ngay khi có cơ hội là bắt đầu chèn ép: “Cái tên Phương tổng này cũng chẳng ra sao, ông chủ còn đứng lù lù ở đây mà dám ngủ. Thật sự không có tí chuyên nghiệp nào hết!” Gã định qua đường gõ cửa kính xe, “Để tôi đi gọi Phương tổng dậy, bảo tên đó lái xe đưa Chiến tổng tới khách sạn của Tiểu Đường…”
Còn chưa tới gần cửa xe đã bị túm ngược về, quay đầu lại thì thấy ánh mắt sắc lẻm như dao, gương mặt lạnh lẽo xưa nay chưa từng có.
“Anh ta không phải tài xế, không đến lượt nô tài sai phái.” Chiến Dật Phi mắng Tony xong, quay đầu lại nhìn Phương Phức Nùng. Người đàn ông này có đôi mắt sâu như người châu Âu, lúc này nhìn dường như còn sâu hơn bình thường. Y nhìn hắn không dời mắt hồi lâu, sau đó xoay người nói với Tony, “Chúng tôi tự về.”
Chiến Viên Viên mang bảy mươi tờ báo cáo kiểm định chất lượng cho cô Tiêu, lấy cớ rằng vì giám đốc phòng quan hệ công chúng đi công tác nước ngoài nên mới chậm trễ chuyện giấy chứng nhận. Cô Tiêu không mảy may nghi ngờ, cuối cùng lễ khai mạc cuộc thi do Miya làm tài trợ vàng cũng xong xuôi.
Vậy mà Đường Ách lại giở quẻ, cậu ta nói dối rằng chân mình bị thương nghiêm trọng, không thể đi lại, định không tham gia. Tuy có rất nhiều ngôi sao tốt nghiệp từ Thượng Hí nhận lời mời có mặt, dàn siêu sao trong buổi lễ hôm đó cũng sẽ không vì thiếu cậu ta mà bớt vui, nhưng thân là người đại diện phát ngôn cho Miya, sự vắng mặt của Đường Ách ảnh hưởng rất lớn tới việc mở rộng thương hiệu.
Đường Ách không hề đề cập đến chuyện có tham gia hay không trước mặt Chiến Dật Phi, cậu ta chỉ nịnh nọt nũng nịu lấy lòng. Nhưng Phương Phức Nùng biết rõ bản chất người này, đã nghĩ sẵn đến trường hợp cậu ta định qua cầu rút ván. Vì vậy hắn chủ động đi tới phòng bệnh của đối phương, tỏ vẻ muốn nói chuyện.
“Anh cũng thấy đấy, tôi bị thương, tôi không cử động được.” Đường Ách hất mặt về phía đầu gối chân trái đang bó bột của mình, sau đó nhắm hai mắt lại, không khách sáo hạ lệnh đuổi người.
“Tôi đã chuẩn bị gậy cho cậu chống rồi, chấn thương của cậu cũng chẳng nghiêm trọng đến thế, chống gậy vẫn tới được.”
“Anh đùa à?!” Chiến Dật Phi không ở đây thì chẳng cần phải làm bộ làm tịch nữa, Đường Ách trợn trắng mắt liếc nhìn đối phương, sau đó kinh hãi ré lên, “Bộ dạng như thế khó coi muốn chết! Fan nữ của tôi nhìn thấy sẽ kêu gào thần tượng, sao tôi có thể như thằng què mà tham gia một buổi lễ long trọng đến vậy được?!”
“Chống gậy tham gia chẳng ảnh hưởng gì đến hình tượng của cậu cả, ngược lại còn khiến người ta kính nể tinh thần chuyên nghiệp của cậu. Tôi bố trí xong hết rồi, bên phía cánh nhà báo và tạp chí cũng sẽ cho cậu lên trang đầu.”
“Ồ, thế cơ à?” Đường Ách cười, “Vậy anh quỳ xuống van xin tôi đi, tôi sẽ suy nghĩ một chút. Chẳng phải anh tự nhận bản thân kiếm tiền đứng đắn, chưa bao giờ phải quỳ mà?”
Phương Phức Nùng mỉm cười, giơ chấn đá văng giá treo dịch truyền của Đường Ách, kim tiêm bị giật ra khỏi mu bàn tay, đau tới mức cậu ta kêu lên thảm thiết.
“Biên tập mấy tờ báo giải trí kia luôn mong chờ thấy một thần tượng mới nổi chuyên nghiệp nghiêm túc, nhưng mấy cô ấy chắc chắn cũng sẽ không ngại nhìn một thằng đĩ khỏa thân õng ẹo làm dáng đâu!” Phương Phức Nùng xách chân trái của Đường Ách lên, đánh mấy cái vào phần bó bột trên đầu gối của cậu ta. Cơn đau truyền khắp toàn thân, người này chống đỡ không nổi nữa, bắt đầu gào khóc xin tha, Phương Phức Nùng lấy mấy tấm ảnh từ trong túi ra, ném vào mặt Đường Ách: “Nếu cậu không tham dự, đoạn clip giới thiệu chiếu ngày hôm đó sẽ được thay thế bằng đống ảnh này, rồi sau đó sẽ lan tràn khắp tất cả các mặt báo lớn!”
Những tấm ảnh khiến cho chính chủ nhân của nó phải hoảng sợ. Nhưng Đường Ách lập tức bình tĩnh lại, lạnh giọng nói: “Anh ép buộc tôi như thế, ông chủ của anh cũng không đồng ý đâu!”
“Cậu cứ thử xem.” Phương Phức Nùng đè khuỷu tay xuống cái chân gãy của Đường Ách, ép cho cậu ta đổ mồ hôi. Gương mặt nghiêm túc khiến người ta sợ hãi bỗng nhiên tươi cười đột xuất, vừa mê người vừa quái gở. Hắn nói với cậu ta: “Tôi làm kinh doanh chỉ muốn lãi không muốn lỗ, một công việc đổi được cả danh dự lẫn tương lai của một thần tượng, tôi thấy vẫn hời.”
Đường Ách giận tới mức nghiến chặt răng, chỉ muốn lột da xẻ thịt Phương Phức Nùng, khiến hắn ngoan ngoãn mới thôi.
Lễ khai mạc diễn ra đúng như dự tính, trai xinh gái đẹp, siêu sao tụ hội.
Đại sứ hình ảnh Đường Ách đi lên thảm đỏ cuối cùng, nổi bật giữa ban tổ chức cuộc thi và chủ tịch trẻ tuổi của Miya. Chiến Dật Phi không quen bị quá nhiều người điên cuồng bao vây như thế, từ đầu đến cuối y chỉ mím môi, mặt mày lạnh nhạt. Nhưng Đường Ách vừa xuất hiện đã khiến không khí được đẩy lên tới đỉnh điểm. Không quan tâm việc thần tượng của mình đang chống gậy, fan nữ gào lên the thé, một đám hét chẳng khác nào gặp cướp – mà có lẽ đúng là gặp cướp thật, thứ bị cướp đi chính là trái tim của các cô. Màn hình khổng lồ đôi lúc lại chiếu những đoạn phim ngắn quảng cáo của Miya, bảng hiệu hai bên thảm đỏ cùng với micro của MC tại hiện trường đều được in logo hoa diên vĩ, ngày mai trên khắp các mặt báo và tạp chí sẽ có vô số bài đăng quảng cáo cho thương hiệu thời trang mới này.
Dưới ánh đèn Đường Ách tuấn mỹ như tinh linh, từ đầu đến cuối hoàn toàn không chút tì vết, cậu ta mỉm cười thôi cũng có thể khiến những cô gái phát điên, khi đối đáp với báo chí cũng thoải mái trôi chảy.
– tinh thần chuyên nghiệp là tố chất cần có của mọi nghệ sĩ, tôi biết mình làm không tốt ở phương diện này, nhưng tôi luôn vô cùng trân trọng mỗi cơ hội được gặp mặt các fan. Tôi biết các cô ấy tới đây vì tôi, thế nên dù đau đớn thế nào tôi cũng không thể khiến họ thất vọng được…
– anh hỏi thiếu gia tập đoàn Chính Nghiệp sao? Không không không, chúng tôi cùng lắm chỉ là bạn bè xã giao bình thường mà thôi, mấy tấm ảnh chụp kia đều là tin đồn vô căn cứ, lựa góc chụp ấy mà…
– vì tôi đã tự mình thử sử dụng sản phẩm của Miya, phí đại diện đương nhiên tôi không tiện nói, nhưng tôi có thể cam đoan đây là những sản phẩm tác dụng tốt mà còn rất an toàn…
– xin lỗi, tôi sẽ không trả lời những câu hỏi không liên quan đến sự kiện lần này…
Hết chương 22.