Èo, ta ấn nhầm đăng truyện nên vội xóa vì chưa có viết xong chap, làm mọi người hết hồn .-. xin lỗi nha >
Tặng cho một bài violin & piano để đền bù nè (ு८ு)
Nhân tiện, ta cũng là dân violin đó nha >
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Bác sĩ, bác sĩ! Làm ơn hãy cứu cô gái này! Làm ơn! – Một nhóm thanh niên 6,7 người hốt hoảng bế một cô gái máu me đầy người xông thẳng vào bệnh viện.
Các bác sĩ và y tá trực vội vàng đưa nó vào phòng cấp cứu, chuẩn bị bắt đầu tiến hành chữa trị cho nó.
Ở bên ngoài, một người y tá hỏi nhóm thanh niên:
– Anh chị là người thân của bệnh nhân à? Bệnh nhân đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Một anh chàng người dính đầy máu vì bế nó trả lời thay cả nhóm:
– Không! Chúng tôi không quen biết cô ấy! Nhóm tôi đang đi chơi trong núi, nhìn thấy cô ấy lăn từ trên cao xuống, vội vàng chặn lại. Chỉ sợ chậm trễ một chút là cô gái ấy đã rơi xuống vực. – Nghĩ lại đến khoảnh khắc đó, anh chàng lại rùng mình hoảng sợ. Chỉ cần bọn anh chậm chân một chút nữa thôi là số phận của cô gái đó….
– Còn nhiều chuyện khác nữa, tôi nghĩ phải để lại nói với cảnh sát! Giờ chúng tôi sẽ gọi cảnh sát! Mong mọi người hãy cố gắng cứu cô gái ấy! – Một người khác lên tiếng.
Y tá không hiểu rõ chuyện gì xảy ra cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng gật đầu rồi bỏ đi.
Nhóm thanh niên kia nhìn nhau rồi một người cầm điện thoại, gọi cho cảnh sát.
– Alô, cảnh sát ạ! Tôi….
–15 phút sau–
– Tôi là cảnh sát, anh có phải là người báo tin hay không? – Một trong hai đồng chí cảnh sát hỏi Vĩnh ( người báo cảnh sát, người bế nó ).
– Vâng, là tôi!
– Cô gái đó….? – Người cảnh sát còn lại hỏi.
– Cô ấy vẫn đang trong phòng cấp cứu. Cô ấy bị thương rất nặng!
– Vậy phiền anh hãy kể lại cho chúng tôi mọi việc đã diễn ra!
– Vâng, nhóm tôi hôm nay có chuyến đi dã ngoại ở vùng rừng núi Thanh Hòa ( hư cấu hết nhé, hãy để trí tưởng tượng bay cao ), khoảng buổi chiều có nghe tiếng súng nổ, chúng tôi nghĩ là thợ săn nên không để ý lắm. Đến chiều tối, đang đi thì thấy cô gái này lăn từ trên cao xuống và đâm thẳng xuống vực nên bọn tôi vội chạy ra giữ cô ấy lại. Lúc đó, cô gái bất tỉnh, trên người toàn máu, chúng tôi lại nghe thấy tiếng bước chân và tiếng ra lệnh tìm cô gái nào đó, vì sợ đám người đó là người tấn công cô gái nên chúng tôi vội trốn vào rừng rồi đưa cô ấy đến bệnh viện. Tất cả là như thế!
– Thời gian anh chị nghe thấy tiếng súng là chiều nay, và phát hiện ra cô gái đó là vào chiều tối?
– Vâng! Khoảng từ 3h45 đến 5h30, bọn mày nhỉ? – Vĩnh quay sang hỏi đám bạn của mình.
– Ừ, khoảng tầm thời gian đó!
Hai người cảnh sát nhìn nhau gật đầu rồi một người rút điện thoại ra.
– Sếp, phát hiện một nạn nhân bị dẫn đến vùng rừng núi Thanh Hòa, bị thương và có thể bị trúng đạn. Thời gian khá trùng khớp với nạn nhân mất tích Phạm Băng Du.
-…
– Vâng, chúng tôi đang ở bệnh viện ABC, cô ấy đang trong phòng cấp cứu, được một nhóm thanh niên nhìn thấy và cứu.
-…
– Rõ! – Cất máy, cảnh sát quay sang nói với Vĩnh. – Phiền mọi người ở lại thêm chút nữa! Mong mọi người thông cảm!
– Vâng, không sao đâu ạ! Cứu người mới quan trọng!
Hai cảnh sát nghe được câu nói này bỗng cảm thấy ấm lòng. Trên đời này, còn bao nhiêu người được như vậy nữa?
~~
Vị đội trưởng đội cảnh sát quay sang nói với mọi người:
– Có một cô gái bị thương ở trên núi Thanh Hòa, đã được cứu, vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện ABC. Thời gian nếu so với Băng Du thì khá trùng khớp. Chúng ta đi thôi!
Ông vừa dứt lời, mọi người liền mừng rỡ, vội vàng chạy ra lấy xe.
” Ông trời ơi! Làm ơn hãy là con gái con! Làm ơn hãy cho nó được bình yên vô sự! Chỉ cần con gái con được an toàn, mọi thứ con xin gánh hết! ” – Kỷ Vân vừa suy nghĩ vừa không kìm được nước mắt.
Nguyên Hoàng ngồi ở ghế lái, nhìn vợ mình qua gương chiếu hậu, nhẹ nhàng an ủi:
– Đừng khóc nữa em, con gái chúng ta sẽ không sao đâu! Chúng ta sẽ đến với con bé ngay đây! Con bé nhất định sẽ ổn mà. Em phải tin tưởng con mình chứ!
Khắc Huy cũng xót ruột và đau lòng, nhưng vẫn cố kiềm chế, nói lời an ủi:
– Đúng đấy, Vân với Linh. Du sẽ không sao đâu! Con bé làm sao mà có chuyện gì được.
Còn ở trong xe của anh, không khí im lặng bao trùm. Anh chăm chú lái xe, còn cậu nhìn chăm chăm ra cửa sổ.
Có thứ gì đó lấp lánh trong mắt cậu. Là cậu đang khóc! Cậu đang trách bản thân mình không bảo vệ tốt cho nó, cậu đang xót xa và đau lòng vì nó. Người con gái bé nhỏ mà cậu yêu, cậu trân trọng, cậu nuông chiều, lại phải chịu đau đớn như vậy. Làm sao mà nó chịu nổi? Mắt cậu long lên sòng sọc.
” Hoàng Oanh và Mỹ An, hai đứa mày sẽ phải trả giá! Và tất cả những đứa làm Du đau, bọn mày phải nhất định phải trả giá! ”
Anh ngồi bên cạnh, khuôn mặt vô cảm. Nhưng đôi bàn tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch.
~~
Một lúc sau, tất cả đến bệnh viện. Trúc Linh và Kỷ Vân chạy đến chỗ 2 anh cảnh sát kia, không kìm được nước mắt mà hỏi:
– Có phải con gái tôi không? Con gái tôi có xảy ra chuyện gì hay không? – Rồi lại quay sang hỏi y tá gần đó. – Khi nào con gái tôi mới phẫu thuật xong? Nó bị sao? Tôi cũng là bác sĩ, hãy nói tôi biết tình trạng của con bé đi!
Y tá nhìn Kỷ Vân e ngại, không biết có nên nói không.
Kỷ Vân biết y tá không tin mình, đành nói cả tên ra.
– Tôi là Kỷ Vân của H&S. Hãy nói cho tôi biết tình trạng của con gái tôi! – Trong giới y khoa, Kỷ Vân khá có tiếng. Cô rất giỏi và còn là học trò cưng của vị giáo sư nổi tiếng của ngôi trường danh tiếng tại Mỹ.
Y tá nghe vậy, ngạc nhiên, trong mắt liền xuất hiện sự sùng bái và ngưỡng mộ, nhưng cô sớm lấy lại sự nghiêm túc của mình.
– Bệnh nhân bị chém sau lưng, vết chém dài và sâu. Một viên đạn sượt qua vai trái, không ảnh hưởng nhiều. Hiện giờ các bác sĩ đang cầm máu và xử lí vết thương. Sẽ nhanh thôi ạ!
Vừa dứt lời, một giọng nói gấp gáp vang lên:
– Trong kho hết máu nhóm A rồi, người nhà bệnh nhân có đây không?
– Có! Tôi là bố nó! Lấy máu của tôi đi!
– Mời anh theo tôi!
Nguyên Hoàng đi theo y tá, Khắc Huy ở lại, quay sang nhìn nhóm thanh niên đã cứu nó, anh mỉm cười rồi nói:
– Gia đình chú nợ các cháu một ân tình! Không biết làm sao để thể hiện lòng cảm kích và biết ơn. Đây là danh thiếp của chú, có gì cần giúp đỡ, các cháu đừng ngại, hãy để cho gia đình chú có thể báo đáp ân tình ngày hôm nay!
Vĩnh nhìn danh thiếp, nhận lấy rồi nói:
– Danh thiếp cháu xin nhận, còn chuyện báo đáp không cần đâu chú ạ! Giúp người là lẽ thường tình, có gì đâu mà phải báo đáp hả chú?
– Thế sao được! Cháu đã cứu con bé nhà chú, mà thế này thì gia đình chú áy náy lắm!
Vĩnh cười nhìn Khắc Huy, rồi nói:
– Vậy thì thế này đi! Đợi khi con gái chú khỏe lại rồi, gia đình chú mời bọn cháu một bữa, thế là được rồi ạ!
– Được, được! Cho chú số điện thoại để liên lạc nhé!
– Vâng. 098xxx
Trong khi đó, anh và cậu ngồi yên lặng trên dãy ghế chờ, mắt nhìn cửa phòng cấp cứu không rời.
~~
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Mọi người vội vàng đứng dậy, chạy về phía nó. Vị bác sĩ già tháo khẩu trang, rồi nói:
– Cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi! Mất máu nhiều nên dẫn đến tình trạng này, còn lại hoàn toàn không bị nhiễm trùng hay nguy hiểm gì cả. Viên đạn chúng tôi cũng đã lấy ra và gói lại, y tá của tôi sẽ đưa cho các anh cảnh sát. Còn giờ cô bé cần được nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ đưa cô bé về phòng.
Và hiện tại, nó đang nằm trên giường bệnh trong một căn phòng vip rất rộng và tiện nghi. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, làn da tái nhợt.
Kỷ Vân ngồi bên cạnh nó, nắm tay nó để trong lòng rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó.
– Con gái mẹ phải chịu khổ rồi! Không sao rồi, có mẹ, có bố, có mọi người ở đây, bên cạnh con rồi! Ngủ đi con, rồi sáng mai dậy là lại được thấy mọi người. Ngủ ngoan con nhé! – Cô hôn lên trán con gái mình. Bất chợt nghĩ tới cảnh nó bị hành hạ, cô lại rơi vài giọt nước mắt.
~~
Anh đã về nhà, vì ngày mai còn phải đi dạy.
Trong lúc lái xe, anh lại nghĩ về nó. Anh cứ suy nghĩ mãi về một điều gì đó mông lung.
~~
Còn cậu cả buổi tối hôm đó trầm lặng và đáng sợ vô cùng.
Cậu cứ ngồi nhìn nó và tay nắm chặt lại. Cả một đêm dài cậu không ngủ, chỉ ngồi nhìn nó.
~~
Sáng hôm sau, nó vẫn chưa tỉnh lại.
Cậu sau khi thành công đuổi bố mẹ đi làm và xin nghỉ học 1 tuần để được chăm sóc nó, thì sung sướng lấy khăn lau tay chân và mặt mũi cho nó.
Cậu đã trở về trạng thái vui tươi thường ngày. Đang ca hát vui vẻ, bỗng dưng cửa phòng bị đẩy ra, và đám bạn dở hơi của cậu và nó xuất hiện.
– Bọn mày làm gì ở đây? – Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
Không ai chú ý đến lời cậu cả, lao đến bên giường nó, nhao nhao:
– Du ơi mày sao rồi? Chưa tỉnh à? – Xong rồi lại đưa tay lên miệng. – Suỵt, suỵt, Du đang ngủ, nói nhỏ thôi.
Cậu nhìn lũ ngố đó mà bật cười. Hắng giọng, cậu lặp lại câu hỏi:
– Bọn mày làm gì ở đây?
– Mày bị ngu à? Đến thăm Du chứ còn làm gì nữa. Mới có một ngày đã ngu ngu đần đần rồi! – Minh Béo nói với vẻ khinh khỉnh.
– Ý tao là giờ này bọn mày phải ở trên trường chứ? – Cậu cũng chả thèm tranh cãi nhiều.
– Trốn học mấy hồi? Mày nghĩ 1 ngày đi học với đứa bạn bị thương nằm bệnh viện, cái nào quan trọng hơn hả thằng ngu? – Lần này là Dũng lên tiếng.
Mấy đứa kia nghe Dũng nói xong, gật đầu theo phụ họa.
Cậu cười.
” Du ơi, bọn mình hạnh phúc nhỉ? Có được bọn ngố này, thật may mắn quá! Cho nên mày phải nhanh tỉnh lại nhé! Bọn tao chờ! ”
– Mà này, có phải là hai con đó không? Bọn nó làm đúng không? Chắc chắn chỉ có hai con nhỏ đó mà thôi! – Phong vừa hỏi, cả đám liền nhao nhao lên.
– Hôm nay hai đứa đó đâu có đi học. Sáng sớm còn có cả cảnh sát đến trường mình, bọn lớp tao nói đó.
– Tao mà thấy được hai đứa nó, tao, chắc tao giết chết luôn quá!
Rồi lại quay sang nhìn nó, đứa nào cũng ngậm ngùi.
– Tội nghiệp con Du! Càng nhìn càng muốn cho bọn kia một trận.
…
~~
Chơi đến trưa, cả đám lũ lượt kéo nhau đi về.
Cậu dọn dẹp phòng một chút, định mua cái gì bỏ bụng thì lại thấy anh đẩy cửa bước vào.
– Du vẫn chưa tỉnh à?
– Như anh thấy đấy!
– Ăn gì chưa? Anh có nấu mang qua đây, chưa ăn thì ăn cùng anh đi.
Cậu dứt khoát trả lời:
– Không! Tôi ăn rồi!
Vừa dứt lời, bụng cậu đã bán đứng chủ.
” Rột rột rột…”
Cậu ngượng chín mặt, quay sang nhìn Minh Thiên, thấy anh đang cố nhịn cười. Thẹn quá hóa giận, cậu ngồi xuống trước mặt anh, giật lấy bát đũa.
– Ăn thì ăn, anh mời thì tôi ăn! Sợ gì nhau!
Minh Thiên không trả lời, chỉ im lặng ngồi ăn.
Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến chiều.
Bố mẹ của hai đứa, tan làm xong vội chạy qua viện. Mở cửa phòng, nhìn con gái mình vẫn nằm bất động mà xót xa và thất vọng.
Minh Thiên nhìn phản ứng của mọi người, thở dài.
– Cô chú, vào phòng đi! Không sao đâu! Em ấy sẽ sớm tỉnh lại mà!
Mọi người ngồi nhìn nó, không ai nói một câu.
Một lúc lâu sau, bỗng dưng thấy ngón tay nó hơi cử động, vội vàng bật dậy lại gần nó.
Vài giây sau, nó chầm chậm mở mắt ra, nhìn mọi người, chớp mắt, không lên tiếng.
Cậu thấy nó như vậy thì lo sợ, dè dặt lên tiếng hỏi:
– Mày có nhận ra ai không? Mày có nhận ra mày là Du không?
Nó nhìn cậu, mãi một lúc mới trả lời:
– Lãnh, tao bị thương ở lưng, chứ hoàn toàn không va đập gì vào đầu nhé!
Mọi người nghe nó trả lời thì thở phào, ôm chầm lấy nó.
Kỷ Vân hét lên:
– Nào! Nào! Để cho bác sĩ kiểm tra nào. Tránh ra!
Mọi người vội vàng tránh ra cho Kỷ Vân kiểm tra. Kỷ Vân kiểm tra cho nó, rồi thừa cơ ôm chầm lấy nó:
– Đùa chứ! Tôi mới là người có quyền được ôm trước nhé!
Ai cũng ngớ ra, rồi bật cười.
– Đểu vừa thôi!
Nó cũng cười. Cuối cùng nó cũng trở về với gia đình rồi. Nó không còn phải sợ hãi hay chạy trốn nữa.
– A, đau quá, mọi người buông con ra chút đi! – Bị ôm chặt, vết thương sau lưng nó bỗng nhói lên.
Tất cả vội buông ra. Kỷ Vân liền xem thử vết thương của nó, may quá, không sao cả.
Ngày hôm ấy, trôi qua trong hạnh phúc. Cả đám bạn dở hơi của nó trưa mới thăm xong, nghe tin nó tỉnh lại lóc cóc tới bệnh viện ngay tối hôm ấy.
Lúc này đây, nó cảm thấy an toàn và yên bình hơn bao giờ hết!
~~
Mẹ nó bắt nó phải nằm trong bệnh viện thêm 1 tuần nữa. Vậy nên những ngày này, nó chán vô cùng chán!
Còn lí do vì sao, mẹ không chuyển nó qua H&S, vì mẹ bảo vết thương nó còn nặng, tránh vận động nhiều.
Nó đến cả game, hay thậm chí là anime, manga cũng không được đụng vào.
Mẹ bảo nó phải sống cuộc sống lành mạnh trong 1 tuần. Và mới có 3 ngày trôi qua thôi, nó đã thấy như cả 30 năm.
Những ngày này, cậu luôn ở bên nó, cả anh cũng vậy. Đi dạy xong là ở lại với nó luôn. Hại nó từng giây từng phút phải nghe anh và cậu tranh cãi.
~~
Hôm nay là ngày thứ 4, cậu từ chỗ bác sĩ đi về phòng bệnh.
Vừa mở cửa, liền nhìn thấy nó đang ngủ, anh ngồi bên cạnh đang nắm tay nó và hôn lên đó.
Cậu sôi máu, bước vào kéo tay anh ra ngoài sân bệnh viện.
Cậu giơ tay lên định đấm anh, nhưng rồi lại hạ xuống. Lấy lại bình tĩnh, cậu nhìn anh rồi nói:
– Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?
Minh Thiên nhìn cậu, lần này là khuôn mặt nghiêm túc, không còn nụ cười như thường ngày.
– Anh chỉ hôn lên tay mà thôi! Anh nghĩ anh không làm gì sai cả!
– Anh chắc phải nhận ra người Du có tình cảm là tôi chứ nhỉ? Sao anh vẫn không bỏ cuộc? Anh dai đến thế à?
– Lãnh, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc khi chưa cố gắng! Anh thà là cố gắng thật nhiều để rồi thất bại, còn hơn là chưa làm gì, đã nhận thất bại về mình.
Anh nhìn cậu. Cậu im lặng không nói gì, anh lại nói tiếp:
– Du có tình cảm với em, anh đương nhiên nhận ra. Nhưng hai đứa vẫn chưa là một mà, anh vẫn có quyền cố gắng theo đuổi em ấy chứ? Người tổn thương dù sao cũng là anh mà, em lo gì chứ?
Nói xong câu này, anh lại cười. Là nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng mọi ngày.
– Hay em sợ bại trận trước anh?
Cậu cũng cười theo anh.
– Đương nhiên là không! Cả đời này, Du chỉ yêu mình tôi thôi!
– Thế sao em phải lo lắng?
Cậu không trả lời, quay lưng đi, lúc này mới lẩm bẩm trong miệng:
– Vì anh là anh trai. Vì là anh nên mới như thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bản thân cũng cảm thấy chap này thật gớm T^T