Beta: Crashpike
Lục Trạch Nhất nhìn dáng vẻ vắng vẻ của mình, nhận mệnh thở dài một hơi.
Phòng bếp nhà Lục Trạch Nhất rất lớn, Sở Dung mở tủ lạnh ra nhìn thấy bên trong mà ngẩn cả người.
Trên cửa tủ lạnh chỉ toàn là rượu, rồi có cả bia, Sở Dung nhìn đi nhìn lại, cũng không thể tìm ra miếng đồ ăn nào.
Mà có thì cũng là mì, sủi cảo đông lạnh và mấy thứ linh tinh, Sở Dung nhíu mày, đến mấy đồ vật bình thường cũng không có.
Chẳng lẽ bình thường anh không hay nấu ăn?
Sở Dung nhìn về phía phòng ngủ, chép chép miệng.
Hình như khi nãy Lục Trạch Nhất có đặt thứ gì ở cửa.
Sở Dung đóng của tủ lạnh lại, quả nhiên ở phía cửa tìm được một túi nilon to.
Cô ngồi xổm xuống, mở túi nilon ra.
Cũng may, Sở Dung lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, có thể là tủ lạnh không có thức ăn, tên này mới đi mua ít đồ.
Thật là, có biết khi nãy cô suy nghĩ cái gì không?
Đường đường là một đại luật sư tiếng tăm lừng lẫy, đẹp trai như vậy, năng lực lại tốt như thế, hoa đào còn nhiều như vậy, sao có thể cô độc được?
Sức tưởng tượng của cô quả thật là quá phong phú.
"Em làm gì ở đây?"
Lục Trạch Nhất đi về phía cô, mặt trắng bệch, môi mím thành một đường thẳng.
Sở Dung mở miệng: "Em chính là, nhìn xem.."
"Đừng đi." Anh nói
Sở Dung ngẩn người ra, trả lời: "Em không hề muốn chạy."
Rốt cuộc lúc này Sở Dung mới có thể thấy được một mặt cảm xúc khác của anh, Lục Trạch Nhất thở phào một hơi, anh hơi ngồi xuống, muốn thử sờ trán của cô.
Là bởi vì uống say quá sao?
Sở Dung ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn anh.
"Đừng nhìn anh như vậy." Lục Trạch Nhất lấy tay che đi đôi mắt của cô, "Quá nóng."
"Cái gì nóng cơ?"
"Ánh mắt của em quá nóng, Sở Dung à." Trán Lục Trạch Nhất nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Đại luật sư uống say rồi đều trở nên như vậy sao?
Sở Dung cúi đầu, vừa lúc có thể thấy loáng thoáng xương quai xanh dưới cổ áo.
Anh đây là đang muốn quyến rũ cô hay sao đây!
Hầu kết Lục Trạch Nhất di chuyển, giọng nói khàn khàn, lại nói: "Thật ấy, em đừng đi."
Tim đập thật nhanh.
Cô rất muốn ôm anh.
Ánh mắt Sở Dung mềm mại, nói: "Em chỉ là nhìn xem có đồ sử dụng được không thôi."
"Anh chỉ uống một ít."Giọng nói mơ hồ của Lục Trạch Nhất truyền đến.
Tay anh như gông cùm xích lại ở trên eo cô, da thịt hai người dán vào nhau, cực kỳ thân mật.
"Em biết em biết mà." Sở Dung gật đầu như gà mổ thóc, "Anh ngoan ngoãn trở về phòng được không?"
Cô dừng lại hai giây, lại nói: "Em tuyệt đối không đi."
Lục Trạch Nhất giơ tay ôm lấy cô, lúc này mới "Ừ" một tiếng.
Chỗ này không thể ở thêm nữa, Sở Dung ôm lấy anh một cái, mang theo túi chạy vào phòng bếp.
Tên Lục Trạch Nhất này thật sự quá nguy hiểm, cô nhanh chóng đóng cửa lại, dựa vào một bên thở dốc.
Thật là một phút đồng hồ cũng không thể buông lỏng được.
Qua sau một lúc lâu, Sở Dung mới bình tĩnh trở lại. Cô lắc lắc đầu, đặt túi trong tay xuống lấy đồ ra.
Lục Trạch Nhất say rượu lại có thể làm nũng một cách đáng yêu như vậy.
Sở Dung nhịn không được mà bật cười, thực sự nên chụp lại cho anh thấy, nói như vậy, liệu có phải anh đã chấp nhận vụ án của công ty Càn An?
Canh giải rượu rất nhanh đã nấu xong, Sở Dung tắt bết, đổ ra chén để bưng ra bên ngoài.
Lục Trạch Nhất nằm nghiêng trên giường, hình như đã ngủ mất rồi.
Sở Dung đặt chén xuống bàn, cô ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối.
Hôm nay Lục Trạch Nhất bị làm sao vậy?
Tay anh rũ ở một bên, Sở Dung chần chờ hai giây, chậm rãi nắm lấy.
Lạnh thật!
Sở Dung nghiêm túc nhìn anh.
Là có chuyện gì xảy ra sao, lấy tính cách của Lục Trạch Nhất, làm gì có việc anh không giải quyết được.
Từ khi Sở Dung bắt đầu quen biết anh, anh luôn là một người thần bí, yên tĩnh ẩn núp bên người cô, thỉnh thoảng lại câu dẫn trái tim cô đi.
"Anh chính là cố ý." Sở Dung nhỏ giọng nói.
"Dù có đúng hay không, anh cũng phải chịu trách nhiệm."
Lục Trạch Nhất vẫn đang ngủ.
"Anh cho rằng anh đã thắng rồi sao, em nói cho anh biết, em tuyệt đối sẽ không nhận thua."
Sở Dung càng nói càng thấy tức, lấy di động ra, chỉnh sang chế độ chụp ảnh.
Thật là có hời cho anh.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, lấy cảnh Lục Trạch Nhất đang ngủ làm nền, chụp nhanh một bức.
Sở Dung cúi đầu đánh giá trong chốc lát, ấn vào nút lưu.
Thôi, lần này không thèm gọi anh dậy.
Sở Dung từ trong túi sách rút ra một tờ giấy, cầm bút lưu loát viết ra hàng chữ, đặt ở bên cạnh chén canh giải rượu.
Thật sự phải đi rồi.
Sở Dung nhấc chân chuẩn bị đi, tự dưng lại dừng lại, trở về cúi đầu hôn lên khoé mắt anh.
Nhìn đẹp trai như vậy, không hôn không được mà.
"Cái này tính là thù lao," cô thấp giọng nói, "Chào tạm biệt, anh trai nhỏ."
Chờ đến khi anh tỉnh lại, không biết có còn nhớ gì không nữa.
Sở Dung đẩy cửa đi ra ngoài.
Vẫn là không nhớ mới tốt nhất, rốt cuộc vừa mới nãy bọn họ ở trên giường thật sự là......
Sở Dung lắc lắc đầu.
Đúng là muốn mạng của cô mà!
-
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lục Trạch Nhất mở mắt ra.
Bên tai yên tĩnh như thường lệ.
Anh nâng lên tay, bên cạnh chén canh giải rượu vẫn còn nóng hầm hập là một tờ giấy nhỏ, mặt trên viết:
Tỉnh dậy nhớ uống, nếu nguội rồi thì phải hâm nóng lại.
Lục Trạch Nhất ngồi dậy, cẩn thận gấp tờ giấy lại. Anh bước đến tủ sách, kéo ngăn kéo đầu tiên ra.
Trong ngăn kéo sạch sẽ, chỉ có hai chiếc hộp nhỏ.
Anh lấy ra một trong hai cái, mở ra, bên trong đều là phong thư.
Lục Trạch Nhất bỏ tờ giấy vào bên trong.
Di động phát ra tiếng nhạc, Lục Trạch Nhất nhanh chóng mở màn hình.
Là tin nhắn gửi đến.
Bên trên viết: Hôm nay không cần tới đón em, ngày mai gặp.
Người gửi: Sở Dung.
Lục Trạch Nhất cong cong khóe môi, tắt màn hình.
Được, ngày mai gặp
-
Sở Dung là người mà đã nhận bản kế hoạch thì không bao giờ chịu trì hoãn, miệng cắn bánh mì, chân nhanh chóng chạy về phía toà nhà công ty.
Đến muộn mất rồi.
Bởi vì cảm giác xấu hổ khi nhìn thấy Lục Trạch Nhất, Sở Dung ở trên lầu đong đưa rất lâu, cứ tưởng anh sẽ đi trước, ai biết tên này thật sự quyết tâm muốn đưa cô đi làm.
May thay, anh dường như chả nhớ những việc đã xảy ra ngày hôm qua.
Sở Dung lúc này mới bình tĩnh trở lại, trong miệng còn nhai miếng bánh mì, Sở Dụng nghĩ:
Tiết tấu sinh hoạt của Lục Trạch Nhất thật sự quá khó khống chế, cứ như vậy có một ngày cô cũng bị anh chơi xong đời.
Không biết cảm giác của anh đối với cô là gì nhỉ?
Sở Dung bước vào công ty, tâm tư trầm xuống, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
Ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn cô rất khó chịu, bọn họ còn tụm nhau lại khe khẽ nói nhỏ.
"Làm sao vậy?"
Sở Dung ngồi xuống.
Phía đối diện Phí Nhạn Tình đang sôi gương tô lại sơn môi, thấy Sở Dung đã tới, hừ lạnh một tiếng, ăn hải cái vào màn hình di động, đưa cho Sở Dung xem.
"Là cô nhỉ." Phí Nhạn Tình lạnh nhạt nói, "Nội gián."
Trên ảnh chụp, Sở Dung cùng Chung Thừa Nhiên ngồi gần nhau, trên mặt hai người còn đang nở nụ cười, không biết là đang nói chuyện gì với nhau.
Hỏng rồi.
Sở Dung lập tức hỏi: "Ai chụp đây?"
Phí Nhạn Tình nói: "Tới văn phòng của chị Nghê đi, chị ấy chờ cô đã lâu."
Sở Dung buông túi xuống nhấc chân đứng dậy.
Là ai?
Cằm cô bạnh ra.
Lại dám vu oan cho cô?
Đúng là không muốn sống nữa mà.
Sở Dung đẩy cửa ra, Nghê Duyệt đang ngồi trên bàn làm việc xem văn kiện.
Thấy Sở Dung tới, cô đặt văn kiện trong tay sang một bên.
"Giải thích." Nghê Duyệt nhả ra hai chữ.
"Em cùng Chung Thừa Nhiên chỉ là bạn học mà thôi," Sở Dung bình tĩnh nói, "Em không phải nội gián."
Nghê Duyệt không chớp mắt nhìn cô.
Biểu cảm này, Sở Dung rất quen thuộc.
Chị ấy đang tự hỏi.
"Buổi chiều hôm qua em ở đâu?" Nghê Duyệt lại hỏi.
Sở Dung mím môi, trả lời:"Sau khi uống xong cà phê, em đến nhà Lục Trạch Nhất."
Nghê Duyệt nhướng lông mày.
Trong điện thoại của cô vẫn còn hình của hai người, Sở Dung nắm chặt tay, nhưng cô lại không muốn đưa nó ra.
Vẻ mặt vô hại ấy của Lục Trạch Nhất, cô không muốn đưa cho người khác thấy.
Dù là Nghê Duyệt cũng không được.
"Em là người mà chị bồi dưỡng," Nghê Duyệt chậm rãi nói, "Chị tin tưởng em, nhưng việc này không có nghĩa là những người khác cũng tin tưởng em."
Sở Dung hiểu.
Hiện tại người duy nhất có thể chứng minh cô trong sạch chỉ có Lục Trạch Nhất.
Thứ nhất phải chứng minh buổi chiều hôm qua hai người ở bên nhau, thứ hai phải chứng minh được cô không phải là nội gián.
Cô vì Càn An tranh thủ luật sư tốt nhất.
Mấy việc này thật rắc rối.
Sở Dung nắm chặt tay.
Nghê Duyệt dựa người vào ghế, sắc mặt nghiêm túc, nói: "Nếu như vậy, chỉ có thể để Lục Trạch Nhất ra làm nhân chứng cho em."
Sở Dung thật hít vào một hơi, chờ thông điệp cuối cùng của Nghê Duyệt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Nghê Duyệt tiếp tục nói: "Lần này, vì lợi ích của em, vụ án của Càn An chỉ có thể để anh ta ra toà, biết không?"
- ----------
Bạn nào có thể nhận nhiệm vụ beta lại truyện Tiểu Mỹ Nữ được không 😭, mình vã lắm roài!!!