Hắn đối Ân Tử Mạch nói: "Ôm chặt ta."
Ân Tử Mạch nghe lời, duỗi tay gắt gao ôm eo hắn, Cố Thừa một tay ôm chặt hắn, một tay khác cầm kiếm, cả người ở trong không trung nhanh chóng xoay tròn, kiếm khí như gầm rống đánh về phía hai con ưng lớn.
Ân Tử Mạch ngẩng đầu, phảng phất thấy tám Cố Thừa, mỗi một bóng hình đều kéo kiếm nhanh như tia chớp đánh vào thân con ưng
Hắn cho rằng chính mình hoa mắt, dùng sức chớp chớp mắt lại lắc lắc đầu, lại một lần nữa mở mắt ra, vẫn thấy tám cái bóng như cũ.
"Nhắm mắt lại, đừng nhìn, nhìn lâu sẽ hoa mắt. " Cố Thừa hơi hơi cúi đầu nói với hắn.
Ân Tử Mạch đã cảm thấy hoa mắt, nghe lời Cố Thừa nói liền nhắm mắt lại đem đầu dựa vào ngực hắn.
Đây là tuyệt chiêu của Cố Thừa - bóng kiếm nhập thân.
Ba năm trước đây, Cố Thừa lúc ấy xếp hạng trên Bách Hiểu Sinh là đứng đầu. Trận đó, cao thủ quyết đấu giằng co ba ngày ba đêm, đêm cuối cùng, Cố Thừa luyện thành công bóng kiếm nhập thân tâm pháp, tám ảo ảnh như hình với bóng gắt gao chiếm thế thượng phong.
Một trận chiến này, thành tích bất bại.
Từ đấy, Cố Thừa danh nhất thiên hạ.
Hắn được Bách Hiểu Sinh xếp hạng công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Ba năm sau, có vô số cao thủ giang hồ muốn cùng Cố Thừa quyết chiến, chính là để buộc hắn dùng ra chiêu thức làm khiếp sợ võ lâm, mượn cơ hội chiêm ngưỡng một màn bóng kiếm nhập thân xuất sắc. Đáng tiếc chính là, từ sau trận xếp hạng, không có người nào có thể làm Cố Thừa dùng ra tuyệt chiêu này.
Cũng không có người nào có thể thấy được đường kiếm của bóng kiếm nhập thân kinh tâm động phách.
Tại đây giờ phút này, bóng kiếm nhập thân tái xuất võ lâm, trên mặt đất, những người đang kịch liệt đánh nhau đều ngây người.
Bao gồm Tả Yến Phong Lai cùng nhóm ám vệ, rồi cả hắc y.
Cho dù mục đích của hắc y là trừ bỏ Cố Thừa, nhưng khi nhìn thấy bóng kiếm nhập thân trong truyền thuyết, bọn họ vẫn là cầm lòng không được mà dừng tay, kích động vạn phần ngẩng đầu nhìn trên không một trận đánh hoa lệ, rung động lòng người.
Cố Thừa nhanh chóng đem này hai con ưng giết chết, sau đó ôm Ân Tử Mạch nhảy xuống đất, một tay ôm hắn một tay lại giết hắc y tiến đến.
Đám hắc y phục hồi tinh thần lại tiếp tục chống cự, nhưng ở dưới chiêu thức của Cố Thừa bọn họ rất nhanh bị thua, trong bọn họ có người thấp giọng hô một tiếng "Giết", tức khắc đám hắc y bốn phương tám hướng đang tách ra lập tức tập trung lại.
Bọn Tả Yến muốn đuổi theo, Cố Thừa kêu bọn họ lại, nói: "Trước tiên hãy về khách điếm, công tử các ngươi bị trọng thương."
Lưu lại nhóm ám vệ, còn lại đều đi theo Cố Thừa về khách điếm.
"Tiểu nhị, mang hai thùng nước ấm lại đây!" Cố Thừa phân phó nói.
Tiểu nhị điếm nhìn trong lồng ngực Cố Thừa một thân toàn máu Ân Tử Mạch, hít khí lạnh. Tiểu công tử này vận khí sao kém như vậy, tối hôm qua là rơi xuống nước hôm nay lại bị thương, người này quá xúi quẩy mới có thể liên tục hai ngày đều gặp nạn a.
Cố Thừa cẩn thận đem Ân Tử Mạch đặt trên giường, vết thương trên vai Ân Tử Mạch nhìn vô cùng dữ tợn, quần áo nhìn không ra màu trắng, tất cả đều bị máu tươi nhiễm hồng, trên mặt không hề có chút sắc, tái nhợt giống như là một trang giấy trắng.
"Ta ôm hắn truyền cho hắn chân khí, ngươi tới giúp hắn chữa thương." Cố Thừa nói với Phong Lai.
Phong Lai gật gật đầu, lấy hòm thuốc, từ bên trong tìm ra cái nhíp, cẩn thận đem mảnh vụn ở bên trong vết thương lấy ra, Ân Tử Mạch kêu lên đau đớn, lông mày gắt gao nhăn lại.
"Công tử, ngươi kiên nhẫn một chút, ta đem vụn áo lấy ra, không chút nữa bôi thuốc sẽ đau, nhưng một lúc nữa là tốt rồi." Biết Ân Tử Mạch sợ ngân châm, Phong Lai mở miệng an ủi.
Ân Tử Mạch cắn chặt môi, vừa rồi móng vuốt con ưng quắp vào đầu vai hắn, hắn đau đến xỉu đi, nhưng lúc ấy tình thế khẩn cấp, hắn mới chịu đựng mà duy trì tỉnh táo.
Lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm, vết thương liền đau đến lợi hại, môi Ân Tử Mạch đã bị chính hắn cắn chặt, chảy vết máu nhè nhẹ.
Sau đó, hắn không có tiền đồ mà đau đến chảy nước mắt.
Phong Lai cùng Tả Yến rối thành tơ vò, Tả Yến lúc này không giúp được gì, gấp đến độ ở trong phòng đi đi lại lại, hận không thể đem vết thương trên người Ân Tử Mạch chuyển đến trên người chính mình.
Cố Thừa nhẹ nhàng nâng mặt Ân Tử Mạch lên, giơ tay giúp hắn lau nước mắt, ôn nhu nói: "Ngươi ngủ một lát."
"Công tử hắn hiện tại quá đau, ngủ không......" Phong Lai đột nhiên im bặt.
Cố Thừa giơ tay điểm huyệt ngủ của Ân Tử Mạch.
Thấy Phong Lai nhìn hắn, Cố Thừa nhàn nhạt nói: "Hắn sợ đau, đợi chút nữa ngươi bôi thuốc, thuốc bột rơi vào miệng vết thương chỉ sợ sẽ càng đau, không bằng để hắn ngủ một chút miễn cho khó chịu."
Cố Thừa tạm thời không truyền chân khí cho Ân Tử Mạch, mà ôm hắn để Phong Lai xử lý miệng vết thương cho hắn, Phong Lai nhíu mày dùng bông y tế lau miệng vết thương, nói: " Đám người này tâm quá ác, bọn họ bôi độc vào móng ưng."
Cố Thừa nhíu mày: "Ngươi có biện pháp nào giải không?"
Phong Lai nói: "Bởi vì thời gian ngắn, độc chưa lan đến lục phủ ngũ tạng (1), ta cho công tử ăn giải dược cùng bảo tâm hoàn (2), chờ lát nữa minh chủ dùng nội lực đem độc tố trong cơ thể công tử bức ra, ta lại dùng ngân châm trừ bỏ độc còn dư trong cơ thể công tử là tốt rồi."
(1) Lục phủ ngũ tạng: dạ dày, mật, ruột già ruột non.... Nói chung là các bộ phận bên trong cơ thể ấy ạ.
(2) Bảo tâm hoàn: thuốc bổ thì phải.
Cố Thừa sắc mặt xanh mét.
Trước kia đám người này thường xuyên khiêu khích hắn, chỉ là mỗi lần đều bị hắn đánh mặt mũi bầm dập xám xịt mà trở về, hắn chưa bao giờ để ở trong lòng.
Vậy mà, những người này cư nhiên đem thủ đoạn hạ cấp dùng trên người Ân Tử Mạch, nhìn người trong lồng ngực cho dù bị điểm huyệt ngủ cũng nhíu mày, vẻ mặt thống khổ, Cố Thừa hận không thể đem đám người kia làm thịt.
"Minh chủ, miệng vết thương của công tử miệng đã xử lí tốt." Phong Lai nói.
Cố Thừa đem Ân Tử Mạch giao cho Tả Yến, nói: "Ngươi đỡ hắn, ta dùng nội lực đem độc trong thân thể hắn bức ra. Tiểu Lai, ngươi đi chuẩn bị ngân châm."
Tới gần chạng vạng, ba người phối hợp rốt cuộc đem độc trên người Ân Tử Mạch cùng miệng vết thương xử lí sạch sẽ. Mà Ân Tử Mạch, toàn thân đều là mồ hôi.
"Dùng nước ấm tắm gội, sau đó lau khô bôi thuốc là được." Phong Lai buông ngân châm, thở dài nhẹ nhõm nói một hơi.
Cố Thừa tự nhiên bế Ân Tử Mạch lên, nói: "Các ngươi đi ra ngoài trước đã."
Phong Lai cùng Tả Yến liếc nhau, hai người cũng không nán lại, gật gật đầu đi ra ngoài.
Đi tới cửa đem cửa phòng đóng lại, cả người Phong Lai mềm nhũn dựa vào tường, Tả Yến khẩn trương đỡ lấy hắn, hỏi: "Ngươi có sao không? Muốn đi nghỉ ngơi một chút hay không? Đợi bên này xong ta liền kêu ngươi."
Phong Lai lắc đầu, nói: "Ta không có việc gì, vừa rồi tinh thần căng thẳng đến cực độ, hiện tại đã đỡ hơn, chỉ hơi mệt thôi. Ngươi đỡ ta là tốt rồi."
Tả Yến đỡ hắn nói: "Chỉ tiếc ta không có thiên phú dùng dược, bằng không, đi theo ngươi học, mỗi lần gặp được loại nguy cấp này cũng có thể giúp một chút."
Sắc mặt Phong Lai hơi nhợt nhạt, cười cười, nói: "Nếu ngươi dễ dàng học như vậy, ta đây chẳng phải bị ngươi làm tức chết hay sao. Ta chính là học mười mấy năm, bị sư phụ vừa đánh vừa mắng mới có trình độ như ngày hôm nay."
Sư phụ Phong Lai ẩn lui giang hồ đã lâu, tính tình cổ quái hành sự quỷ dị, nhưng y thuật có một không hai trong thiên hạ, được người giang hồ gọi là "Ma y".
Trong phòng, Cố Thừa giúp Ân Tử Mạch cởi quần áo sau đó ôm vào bồn tắm, nhanh chóng rửa sạch sẽ vết máu trên người cùng mồ hôi, sau đó thay một xô nước lại giặt sạch một lần, mới đem khăn tắm lau khô bọt nước, mặc quần áo sau đó bỏ vào trong ổ chăn.
Phong Lai tiến vào bôi thuốc miệng vết thương cho hắn, cuối cùng xem mạch mới yên lòng.
"Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng." Phong Lai nói, "Nhưng lần này vừa rơi xuống nước lại trúng độc bị thương, chỉ sợ mấy tháng sau đều phải hảo hảo dưỡng thương, bằng không thân thể công tử chịu không nổi."
"Ta sẽ chiếu cố hắn." Cố Thừa cúi đầu nhìn về phía giường Ân Tử Mạch nằm, duỗi tay sờ sờ đầu hắn, nói,: "Trước khi cơ thể hắn hoàn toàn bình phục, ta sẽ luôn chăm sóc bên người hắn."