Chiếm Nam Huyền đột nhiên quyết định lên nhật trình tất cả các hạng mục sáu tháng cuối năm, dự thảo quyết sách.
Vì thế trong văn phòng tổng giám đốc các bộ phân vội vàng đưa các chồng hồ sơ trùng trùng điệp điệp tới xếp đống trên mặt bàn. Tầng 66 mỗi ngày họp lớn họp nhỏ không ngừng, dường như mỗi giây mỗi phút anh đều vùi đầu vào làm việc, bảy giờ sáng đã xuất hiện ở văn phòng, trưa ăn qua loa mấy thứ, tối làm việc đến khuya mới rời đi.
Mỗi một ngày trả lời vô số văn kiện, lúc họp chuyên chú lắng nghe, thần thái trầm tĩnh.
Âu Dương Cúc Hàm vốn định kết thúc hôn lễ của anh rồi về Mĩ lại bị giữ lại, ngay cả Cao Phóng và Quản Dịch cũng bị guồng công việc nặng nề ép tới không còn thiên lý, cứ như thế một tuần trôi qua, buổi họp cuối cùng trước khi tan làm ngày thứ sáu bận rộn, tất cả kế hoạch triển khai của những dự án quan trọng sáu tháng cuối năm tổng thể cuối cùng cũng đâu vào đấy. Liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, ba người rốt cục cũng rã rời. Ngay cả Chiếm Nam Huyền tinh lực hơn người cũng không chịu được hơi lộ ra sự mệt mỏi.
Uể oải ngồi trên sofa trong văn phòng anh, Âu Dương Cúc Hàm oán hận nói:”Lão đại, cho dù muốn leo lên cao nữa cũng phải để bọn này thở chứ, tự dưng làm quyết định trước thời hạn cho kế hoạch sáu tháng cuối năm, cũng không phải vội vã đến mức nửa đêm canh ba, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Chiếm Nam Huyền không đáp, nói với Cao Phóng:”Mọi chuyện đã sắp xếp ổn rồi?”
“Sắp xếp ổn hết rồi, A Long và A Quyền viết cho tôi một tờ giấy nợ cầm 3 triệu đi, nói sau này sẽ trả, về phần Dương Văn Trung, theo dặn dò của cậu đã đổi thân phận rồi sắp xếp cho ông ta ra nước ngoài an hưởng tuổi già, hội khuyến học Thiển Vũ sẽ tạo điều kiện để con ông ta học xong đại học.”
Quản Dịch tò mò hỏi:”Rốt cuộc là ai đe dọa Nhất Tâm?”
Đôi tân hôn đã đi Fiji hưởng tuần trăng mật, cảnh sát dường như đến nay vẫn chưa khoanh vòng được đối tượng tình nghi.
Chiếm Nam Huyền khẽ cong môi:”Là Chu Lệnh Hồng.”
“A, tôi hiểu rồi, có phải là hắn bất mãn với thủ đoạn thu mua Đại Trung của anh cho nên sau khi hai người đăng tải tin kết hôn, để che mắt người khác hắn không tìm anh, mà thông minh đi làm phiền Nhất Tâm.” Quản Dịch nghĩ ngợi, nhưng vẫn có chỗ khó hiểu,”Anh đã sớm biết đó là hắn, tại sao vẫn còn để hắn tiếp tục đe dọa?”
“Là ý của Nhất Tâm, làm như vậy Phan Duy Ninh sẽ thường xuyên ở bên cô ấy.”
“Kết hôn cũng là ý của cô ấy?”
“Phải.”
“Kể cả việc Phan Duy Ninh bị đuổi ra khỏi Phan gia?”
“Đúng vậy, khi Phan Duy Ninh theo đuổi Nhất Tâm, Phan gia hạ chỉ không cho phép cho loại phụ nữ này bước vào cửa.”
“Cô ấy kiêu ngạo như vậy nên cũng không muốn vào Phan gia—-vì thế tìm anh giúp đỡ, muốn anh nghĩ cách để Phan Duy Ninh thoát ly quan hệ với Phan gia?” Đến lúc này biến thành chuyện giữa Nhất Tâm và Phan Duy Ninh.
Nghe đến đó mặt Cao Phóng cũng lộ vẻ giật mình:”Cậu muốn tôi tìm người ngầm bảo vệ Ôn Noãn, cũng là bởi vì Chu Lệnh Hồng?”
“Phải, vụ Đại Trung từ đầu đến cuối là tôi liên thủ với Chu Lâm Lộ, Chu Lệnh Hồng dám xuống tay gây rắc rối cho Nhất Tâm, tôi lo hắn cũng có thể vì Chu Lâm Lộ mà tìm Ôn Noãn, chính là không nghĩ tới kẻ động thủ không phải hắn mà lại là Dương Văn Trung.”
Âu Dương Cúc Hàm cười gian xen vào:”Tôi chỉ tò mò một chuyện, Chiếm mĩ nam cậu thật sự rộng lượng buông tha Chu Lâm Lộ như thế thật à?” Hắn ta đã cưới Ôn mĩ nữ, dựa vào tính cách ân oán rõ ràng của ai đó, đáng nhẽ phải lột một tầng da của hắn ta mới đúng, tại sao lại giống như chẳng để ý gì để mặc hắn tiêu dao đi lại ở Macao?
Đôi môi Chiếm Nam Huyền khẽ nhếch tạo thành nửa vòng cung mang theo ác ý cực kì hiếm thấy.
“Tôi tìm người chuốc rượu Chu Lâm Lộ rồi lấy t*ng trùng của hắn ta, sau đó lại chuốc bạn gái của hắn lấy trứng, rồi đánh mê gái hắn, đưa trứng đã được thụ tinh vào cơ thể cô ta.”
“Anh phức tạp thế làm gì? Bọn họ muốn có con không phải sẽ tự sinh sao?”
“Bọn họ chưa từng lên giường.”
Âu Dương Cúc Hàm há hốc miệng:”Vậy chẳng phải là——–“
“Đúng vậy, Chu Lâm Lộ không biết đó là con của hán.”
“Má ơi! Khủng bố quá!” Âu Dương Cúc Hàm toàn thân run rẩy, kêu to:”Cao cổ hủ, Quản tiểu trư! Mấy người sau này nhất định lúc nào cũng phải nhắc nhở tôi, đắc tội với ai ngàn vạn lần cũng đừng đắc tội Chiếm mĩ nam!”
Chiếm Nam Huyền khẽ mỉm cười, nhìn về phía Quản Dịch:”Dự án chip robot thông minh triển khai thế nào rồi?”
“Về cơ bản thì đã hoàn thành, tạm gọi một chữ “Vũ”, phần điều khiển tôi để trên bàn anh, anh thử dùng xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.”
Cao Phóng nhíu mày:”Nam Huyền, cậu vội vã sắp xếp trước kế hoạch nửa năm rốt cuộc là vì cái gì?”
Chiếm Nam Huyền biếng nhác cười:”Hai ngày nữa các cậu sẽ biết. Bận lâu như vậy cũng mệt rồi, các cậu về nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi ở lại thử nghiệm robot của Quản Dịch.” Ánh mắt chuyển hướng lên bàn vi tính, phát hiện trên màn hình đã có thêm một icon chữ “Vũ”.
Ba người trên sofa lần lượt đứng dậy, đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa văn phòng tổng giám đốc, Quản Dịch nhìn về phía Cao Phóng:”Thật kì lạ.”
Cao Phóng không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Âu Dương Cúc Hàm vỗ vỗ vai bọn họ:”Đừng nghĩ nhiều như vậy, xem ra trong lòng cậu ta đã có quyết định gì rồi.”
Cao Phóng khẽ lắc đầu:”Đi thôi.”
Bên trong cánh cửa Chiếm Nam Huyền kích đúp vào chữ Vũ, hình ảnh một cậu bé cưỡi một con trâu hiện ra màn hình.Vòm mặt vuông vắn, đôi mắt như đang mở kéo thành hai đường ngang, trên đầu đội chiếc nón sớm đã thất truyền, dáng lùn, trán thẳng vai rộng, tay chân dài nhỏ, người mặc bộ đồ chú bé mục đồng thời cổ đại hay mặc, nhìn tổng thể trông cực kì khôi hài, giống như chữ Vũ (1).
Anh bật cười, Quản Dịch thật đúng là trẻ con.
Lỗ hồng ngoại phía trên camera, tiểu robot ngang ngược liếc anh một cái:”Cười cái gì? Ngươi là ai?”
Hiếm khi cảm thấy hứng thú, anh vươn tay xoa má:”Cậu cảm thấy tôi hẳn là ai?”
Con mắt màu trắng theo đường ngang đảo nhanh qua một phía khác:”Ta biết rồi, ngươi là Chiếm mĩ quốc.”(2) .Màn hình ting một tiếng đưa ra hai hình ảnh, một bức là hình trong bộ nhớ của anh, một bức là hình anh xoa má cười nhạt camera vừa chụp.
Lại ting một tiếng, trên màn hình lại đưa ra một bức ảnh, Nhất Vũ hưng phấn nói:”Đây là Ôn Noãn, thiếp thất của ngươi.”
Chiếm Nam Huyền giật mình, nụ cười nhạt nhanh chóng thối lui.
Phản ứng của anh làm Nhất Vũ có chút khó hiểu.
Đầu ngón tay khẽ vuốt mày ngài của Ôn Noãn trên màn hình, anh khẽ nói:”Không phải thiếp thất, đây là vợ của tôi.”
“Vợ?” Nhất Vũ mờ mịt khó hiểu. (3)
Anh kéo bàn phím qua, nhập mệnh lệnh vào, muốn nhìn xem Quản Dịch đã lập trình tiểu mục đồng này cái gì.
Hai đường hoành tuyến đột nhiên trợn tròn, Nhất Vũ cảnh giác nhìn anh:”Ngươi muốn làm gì?”
“Câm miệng.”
“A a a! Đau đầu quá! Không được chạm vào đầu ta!” Nhất Vũ kêu to.
Anh áy náy:”Xin lỗi! Tôi quên là trước khi động thủ thuật nên làm cậu mất tri giác.” Vừa nói chuyện vừa nhấn chuột, Nhất Vũ khóc hu hu cưỡi trâu biến mất.
Sau khi lưu lại những sửa đổi lập trình cho Nhất Vũ, anh bắt đầu bắt tay vào công tác.
Sắc trời dần tối, đèn cảm ứng bên trong tự động bật sáng, không gian lớn như vậy lại yên tĩnh không tiếng động, anh vùi đầu vào dự án chuyên chú đến mức chưa từng ngẩng đầu lên.
Thời giân bất tri bất giác trôi qua, sau khi xử lý xong toàn bộ anh thở phào một hơi.
Nâng tay nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ.
Đẩy ghế dựa ra đứng dậy, theo thói quen đứng trước bức tường kính nhìn lên bầu trời đêm.
Ráng mây ngũ sắc ẩn sau cao ốc phía đằng xa, không biết nơi nào có ánh laser màu xanh biếc bắn về phía chân trời vô tận.
Một tấm kính thủy tinh trong ngoài ngăn cách thành hai thế giới, bên trong này là nơi anh đã chờ đợi bao nhiêu năm, hoa mĩ đến mức giống như bức tường thành tự mình dựng nên, vô thanh vô tức vô cùng tịch mịch, mà bên ngoài là thế giới anh chưa bao giờ chân chính đi tìm hiểu, trong bóng đêm có con chim cô đơn vô danh bay vút lên, lao xuống chao liệng, giống như bay xa về phía trước vạn dặm, vô cùng rộng lớn. Anh trở lại chỗ ngồi, viết một hàng chữ gửi cho Cao Phóng, Quản Dịch và Âu Dương Cúc Hàm, sau đó xóa bức thư đã gửi đi, tắt máy tính.
Khi đi tới cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua văn phòng của mình, nhẹ nhàng đóng lại hai cánh cửa gỗ màu ám hồng, anh bước vào thang máy rời đi.
*****
Ôn Noãn mỗi ngày đều ra khỏi nhà đi dạo phố.
Chiều này cũng ba giờ có mặt ở nhà hàng Ôn Nhu từng đưa cô đến, gọi một tách cà phê, ngồi bên cửa sổ nhìn về phía màu xanh nhạt người tan làm đi tới, không biết vì sao cô lại đặc biệt muốn trở lại nơi này, thường ngồi xuống thì sẽ không động, thời gian không người quấy rầy yên lặng trôi qua theo chiều hôm.
Tính tiền xong rời đi, chen người trong đám đông nhộn nhịp, đi qua biển người.
Đã vài lần cho dù nhắm mắt lại cô cũng có thể biết, mỗi bước giẫm lên bao nhiêu viên đá màu xanh mặc in hoa mô phỏng theo phong cách cổ, tiếp tục nhắm mắt, trực giác và nhận thức của cô đã có thể khiến tỉ lệ lầm lẫn giảm xuống 0…..nhưng vì sao đi trên con đường trong tim kia, cô lại sai?
Trước khi mắt rơi vào bóng tối ngắn ngủi, cô luôn không tự chủ được tự hỏi mình như vậy.
Mà khi mở hai mắt ra, sự bàng hoàng khinh đạm kia sẽ ngay lập tức biến mất giữa ban ngày, lọt vào tầm mắt đối diện với cô vẫn là ma nơ canh thiên hình vạn trạng cùng một viên kim cương tỏa sáng lấp lánh sau cửa kính, giống đôi mắt sâu thẳm của một người.
Tất cả đối với cô mà nói đều rất quen thuộc, lối đi bộ, lưới sắt đan, những con đường, biển quảng cáo. Cuối đường là quảng trường rộng lớn đông nghịt người, khi ngồi trên bệ cẩm thạch của đài phun nước cô nghĩ, có một loại cảm giác hít thở không thông thật ra so với chìm ngặp trong nước còn đáng sợ, còn khiến người ta không thể thở được hơn.
Ôn Nhu đã qua Singapore, Chu Lâm Lộ đã chạy tới Macao, rõ ràng biết từ nay về sau chắc chắn sẽ lẻ loi một mình, không thể lại bất cẩn lạc đường nữa, bởi vì thế gian ai cũng có lối đi riêng của mình, sẽ không còn ai cứu cô lên nữa, sẽ không còn ai——ở lâu bên cạnh cô nữa.
Dường như mỗi người đều có thể dễ dàng bỏ cô xuống…..có thể nói yêu liền yêu, nói đi là đi.
Mọi chuyện rốt cuộc tại sao lại đi tới bước này?
Hình như là anh khăng khăng kết hôn, chỉ vì muốn xem cô có mở miệng hay không, nếu cô không đến, anh thật sự có thể lấy vợ, mà cô khăng khăng rời đi, chỉ vì muốn thấy anh có giữ cô lại hay không, nếu anh không đến, có thể cô sẽ thực sự bỏ đi.
Linh hồn đồng điệu giống như cùng từ một khuôn đúc ra, ngay cả kiêu ngạo cũng không thua ai.
Rốt cuộc, lần này là nói ra từ miệng anh.
Thì ra cảm giác bị người nói chia tay là yếu đuối và bất lực như thế này, giống như ngực—nơi mềm nhất trên cơ thể bị người nện cho một quyền thật mạnh, đến khi đau đến mức mỗi dây thần kinh đều đau, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều xuất huyết.
Ngoài mặt vẫn hoàn hảo như lúc đầu, vẫn vẽ tranh tỉ mỉ cẩn thận như cũ, cuộc sống quy luật đến mức thế nào cũng không nhìn ra linh hồn đã vỡ nát.
Thứ hai, Ôn Noãn rời giường không lâu thì nhận được điện thoại.
“Ôn Noãn? Tôi là Cao Phóng, cô có thể đến công ty một chuyến không?”
Ngữ điệu Cao Phóng vô cùng phức tạp, trong nghiêm túc lại mang theo chút bất đắc dĩ, còn ẩn chứa sự lo lắng.
Ôn Noãn kinh ngạc:”Làm sao vậy?”
“Cô tới đây rồi nói, chúng tôi chờ cô trong văn phòng của Nam Huyền trên tầng 66.”
“Được, tôi lập tức qua đó.”
Cúp điện thoại, cô cầm lấy chìa khóa ra ngoài.
Phóng xe trên đường lòng khẽ chùng xuống, bất giác có chút sợ hãi, đã xảy ra chuyện gì? Trương Đoan Nghiên vẫn như cũ ngồi ở vị trí thư kí tổng giám đốc tầng 66, khi thấy Ôn Noãn vẻ mặt vội vã rõ ràng hơi ngạc nhiên, cô lễ phép nói:”Tổng giám đốc vẫn chưa về.”
Ôn Noãn lo sợ:”Là Cao Phóng tìm tôi.”
Nói xong cô đẩy cửa bước vào.
Cao Phóng, Quản Dịch và Âu Dương Cúc Hàm đều ngồi ở trong, vẻ mặt đều căng thẳng hiếm thấy.
“Có chuyện gì và tìm tôi gấp thế này?” Cô hỏi.
Cao Phóng đứng lên khỏi sofa:”Nam Huyền mất tích rồi.”
Ôn Noãn sửng sốt:”Cái gì?!”
“Chỉ để lại một email bảo chúng tôi giúp cậu ấy bán mạng.” Âu Dương Cúc Hàm bực bội.
Quản Dịch ảo não:”Cậu ấy bảo cùng bác gái đi nghỉ một thời gian, nhưng tôi chỉ có thể tra được khu vực của cậu ấy ở, nhưng thế nào cũng không thể tra được vị trí cụ thể.”
Bàn tay buông thõng bên người Ôn Noãn khẽ nắm chặt thành đấm, cố gắng không chế mình không để đầu ngón tay run rẩy.
Tim đập thình thình, mỗi nhịp đập đều kéo theo một cảm giám đau đớn.
Đi rồi? Cứ như vậy không nói một tiếng đi rồi?
“Anh ấy có nói—–khi nào trở về không?” Cô run giọng hỏi.
Cao Phóng lắc đầu.
Cô cắn chặt môi.
Âu Dương Cúc Hàm thu lại thái độ bất cần đời, vẻ mặt nghiêm chỉnh hiếm thấy,”Thiển Vũ là tâm huyết nửa đời Nam Huyền, bây giờ cậu ấy đột nhiên buông tay tất cả, chúng tôi không biết là nguyên nhân gì, nhưng ba người chúng tôi đã thỏa thuận rồi, nếu cậu ấy đã muốn rút chân, huynh đệ chúng tôi ở lại đây dốc sức làm việc cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, tiền chúng tôi không thiếu cũng không để ý, cùng Nam Huyền vất vả bao nhiêu năm, không bằng cũng nên nhân cơ hội này nghỉ ngơi.”
Ôn Noãn càng nghe càng giật mình:”Tôi không hiểu lắm, anh muốn nói gì?”
“Nam Huyền để tôi làm quyền tổng giám đốc.” Âu Dương Cúc hàm chỉ về phía chiếc ghế trống không phía sau chiếc bàn làm việc lớn màu ám hồng. “Vấn đề là chẳng những tôi không cảm thấy hứng thú, ngược lại còn cảm thấy vị trí cao lạnh lẽo tột cùng như vậy hẳn là cô tới ngồi, nếu vậy có lẽ cô có thể cảm nhận rõ những gì cậu ấy đã phải chịu đựng bao năm qua.”
Ôn Noãn kinh ngạc không thốt nên lời.
Cao Phóng bình tĩnh nói:”Chúng tôi không biết khi nào Nam Huyền về, nhưng cậu ấy đã từng đợi cô mười năm, bây giờ đổi lại là cô đợi cậu ấy cũng không quá đáng.”
Quản Dịch không lên tiếng, nhưng cũng không nhịn được ai oán liếc cô một cái.
Rốt cuộc Ôn Noãn cũng hiểu ra ba người này đang trách cô, bọn họ cho rằng Nam Huyền biến mất chắc chắn có liên quan tới cô, bởi vậy bày trận bức cung, cổ nhân là bức người thoái vị, bây giờ bọn họ là bức cô lên vị, sau khi nhận ra chuyện này, cảm xúc hỗn loạn sợ hãi trước chuyện bất ngờ xa ngàn dặm, khủng hoảng, bất lực, khổ sở, hối hận và đủ loại cảm xúc đan xen trong nháy mắt không thể nói bằng lời toàn bộ trầm xuống dưới.
Vẻ mặt cô bình tĩnh không ngờ:”Có phải tôi ngồi lên vị trí này các anh sẽ ở lại không?”
Âu Dương Cúc Hàm cười hì hì:”Nhóc con coi như vẫn còn chữa được.”
Cao Phóng nhìn cô:”Ôn Noãn, nếu cô không ngại, tôi vẫn muốn hỏi một chút, tại sao rõ ràng cô—-yêu Nam Huyền, lại thủy chung không muốn ở bên cậu ấy?”
Cô im lặng, hồi lâu sau mới khẽ nói:”Năm đó tôi từng thề trước linh cữu của bố, sẽ trả cho ông ấy mười lăm năm.”
Kinh ngạc liếc cô, Âu Dương Cúc Hàm thở dài ra tiếng.
Quá khứ mười năm của cô là một cuộc sống đơn điệu kéo dài không có bất cứ thứ gì giải trí, cho đến khi Chiếm Nam Huyền xuất hiện, hình thức sống tu tăng của cô mới bị phá vỡ.
Khát khao tình yêu quá lớn khiến anh nảy sinh kỳ vọng cực cao đối với cô, nó tạo cho cô áp lực rất lớn, dùng hết trái tim yêu anh cả đời, lại không tin tưởng bản thân mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh, bởi vậy cho dù yêu nhưng chưa từng thể hiện ra, đồng thời cũng cảm thấy không thể tha thứ cho mình vì đã hại chết bố, không thể theo đuổi hạnh phúc mình muốn nương tựa, khát cầu đã lâu, cái loại tra tấn này khiến cô phải chịu bao nỗi khổ sở.
Rốt cuộc, khiến anh chọn lựa im lặng ra đi.
Vận mệnh liên tục thay đổi, để mười năm sau để cô uống chén nước đắng năm đó cô để lại cho anh.
Tại giây phút đã quá muộn này, cuối cùng cô cũng thấu hiểu toàn bộ.
Quản Dịch lấy danh nghĩa Chiếm Nam Huyền đưa ra thông báo nội bộ, nói rõ mình vì lý do cá nhân mà tạm thời rời đi, trong lúc rời đi Ôn Noãn nhận chức quyền tổng giám đốc, toàn quyền quản lý tất cả các công việc trong công ty.
Sau khi thông báo phát ra nổi lên sóng to gió lớn, nhưng bởi vì Cao Phóng, Quản Dịch, Âu Dương Cúc Hàm – ba vị giám đốc cao cấp chỉ đứng sau Chiếm Nam Huyền đứng ra thông báo nên có lẽ là thật, vậy nên tuy rằng lòng hiếu kì của mỗi người đang bùng cháy mạnh mẽ, rôm rả bàn tán, cũng không thể không chấp nhận sự thật.
Ôn Noãn sáng nào sau khi đỗ xe trong tầng hầm xong cũng đi lên đại sảnh tầng một, bước vào tháng máy chuyên dụng cho tổng giám đốc, mỗi người đi ngang qua ánh mắt đều kinh ngạc dừng lại trên chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô, sau đó mỉm cười đáp lễ với những nhân viên chào hỏi.
Vài ngày sau Châu Tương Linh và giúp việc giữa trưa mang đồ mình tự nấu đến cho cô, các loại phiên bản tán chuyện đều bị đình chỉ, ai ai cũng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hiện tại trông coi công ty là tổng giám đốc phu nhân tương lai chính quy, hình tượng nữ quyền tổng giám đốc vì vậy mà vững như giang sơn đã định, tòa nhà cuối cùng cũng yên tĩnh.
Sau đó Âu dương Cúc Hàm đúng hạn về Mĩ.
Cô dần dần hình thành thói quen hồi trước của Chiếm Nam Huyền, mỗi ngày đúng tám rưỡi sáng nhất định sẽ có mặt ở Thiển Vũ, cuối tuần về nhà họ Chiếm làm bạn cơm với Châu Tương Linh.
Cho dù có Quản Dịch và Cao Phóng hỗ trợ, Ôn Noãn vẫn phải rất cố gắng để đối phó với khối công việc khổng lồ phức tạp, lúc mới bắt đầu phần lớn thời gian cô đều dùng để lật xem hồ sơ, mà không dám tự mình phê quyết định cuối cùng cho những văn kiện quan trọng, đối với những vụ làm ăn hơn triệu, chỉ cần xem thiếu hoặc hiểu nhầm vài chữ, đều có thể tạo nên tổn thất cực kì lớn.
Bê đống hồ sơ đã buộc gọn gẽ tới, bên trong còn lưu lại những quyết định an toàn phong phú đa dạng của Chiếm Nam Huyền.
Những hạng mục khác nhau ở giai đoạn khác nhau sẽ gặp phải những vấn đề khó nhằn mà cô nghĩ tới muốn nát da đầu cũng không ra được, anh sẽ luôn có cách giải quyết tài tình, cho dù cùng loại hình ngành nghề chỉ cần đối tượng thay đổi là công ty hay khu vực khác, phương pháp xử lý của anh cũng sẽ khác một trời một vực.
Sau khi từ từ tiêu hóa, tiếp xúc càng sâu, cô trong lòng càng thêm phục Chiếm Nam Huyền.
Hơn nữa vừa vùi đầu vào đã cảm thấy, so với những hành động của một người nắm quyền gánh vác một công ty lớn, dạng người sợ đông sợ tây như cô nhỏ bé cỡ nào.
Có lẽ lúc trước khi Nam Chiếm Nam Huyền sáng lập Thiển Vũ cũng không nghĩ quá xa, nhưng khi một công ty đã mở rộng đến mức hàm chứa bao nhiêu giấc mộng, sự nghiệp, tương lai thì tất cả đã trở nên khác.
Chỉ cần còn ngồi trên chiếc ghế dựa cao nhất trong phòng tổng giám đốc kia, mỗi một ý nghĩ đều phải suy nghĩ tường tận, mỗi một quyết định đều phải thận trọng chu toàn, thời điểm nào cũng không thể có sai lầm, bởi vì cái giá phải trả cho chút sai lầm đó vĩnh viễn sẽ không rơi vào người quyết sách, khi một công ty suy vong, giảm lương, cách chức, giảm biên chế và các khó khăn khác chỉ trút xuống những nhân viên vô tội.
Thiển Vũ mười năm nay chưa từng đuổi một nhân viên.
Thiển Vũ bỏ ra một khoản tiền lớn xây lầu phụ với đầy đủ các phương tiện trang bị cao cấp hoàn toàn miễn phí cho nhân viên.
Đó không chỉ là đãi ngộ, mà ý nghĩa còn quan trọng hớn chính là, che mưa chắn gió cho bao nhiêu người đã là trách nhiệm không thể tháo gỡ trên vai anh.
Đơn giản chỉ cần duy trì các hoạt động của công ty sao cho tốt đã hao phí một lượng tinh lực rất lớn, hơn nữa còn cần năng lực quyết đoán rất mạnh, ví dụ như để bảo vệ tiêu chuẩn thế giới hạng nhất trong ngành, để những nhân viên dựa vào đôi cánh của anh có thể tiếp tục phát triển sâu hơn nữa, để miếng cơm manh áo của họ có thể bảo đảm lâu dài, tuyệt đối không thể thiếu được một người đứng đầu lãnh đạo nhìn xa trông rộng, quyết đoán dũng cảm và tài hoa trác tuyệt.
Mười năm qua, Chiếm Nam Huyền làm được tất cả những điều này.
Mỗi khi bận rộn lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn khoảng không yên tĩnh bên trong hai cánh cửa gỗ màu ám trầm điêu khắc tinh xảo, bất giác cô giật mình ngẩn ra, không biết đang ở nơi nào, mà trong đầu thân ảnh của anh lại lướt qua rõ ràng, giống như giờ phút này anh đang đứng trước mắt cô.
Nửa tháng tiếp theo, quá trình học tập của Ôn Noãn vô cùng gian khổ.
May mà trước khi Chiếm Nam Huyền rời đi đã ra quyết định cho phần lớn công việc, thậm chí ngay cả những chi tiết bọn họ không lo lắng đến anh cũng để lại chỉ thị, cô, Cao Phóng và Quản Dịch chỉ cần làm tốt theo phương hướng anh đã định ra.
Cô dần học được cách ứng dụng kiến thức vào nghiệp vụ và quản lý công ty, biết giải quyết thực tế, sau vài lần quyết định sai được cao Phóng nhắc nhở khắc sâu thành kinh nghiệm tổn hại thực tế, tích lũy kinh nghiệm, sự thông minh vượt trội cùng sự nhanh tay nhanh mắt của cô khiến Cao Phóng kinh ngạc, Quản Dịch mở rộng tầm mắt.
Để giảm bớt áp lực và chăm sóc bữa cơm giấc ngủ của cô, Đinh Tiểu Đại được điều đi lên.
Đúng 12 giờ, tiểu muội hôm nào cũng xách bốn tầng cà mên cơm trưa Châu Tương Linh cho người đưa tới.
“Chị Ôn, đến giờ ăn cơm rồi!”
Ôn Noãn ngẩng đầu lên khỏi bàn làm việc, vặn vẹo cái thắt lưng, nhìn đồng hồ:”Em thật đúng là không kém một phút nào.”
Đinh Tiểu Đại cười hì hì ngồi đối diện với cô:”Dì Châu nói kém một giây cũng sẽ đến hỏi tội em.”
Nhìn bát canh sâm đặt phía trước, Ôn Noãn thở dài:”Ai mà ngờ được ăn uống cũng là một loại khổ hình chứ?”
“Tuy hơi khổ, nhưng có lợi cho sức khỏe, chị uống nhanh đi!”
Vừa cầm lấy cái thìa sắt, Cao Phóng đã gõ cửa vào, thấy trận đồ trên bàn, không nói gì chỉ cười.
Ôn Noãn như gạp được cứu tinh, kêu lên:”Tới đúng lúc lắm, nhanh lên, giúp tôi diệt bát canh này.”
Đinh Tiểu Đại vươn tay chộp lấy:”Chị dám?!”
Ý thức được bọn họ có chuyện cần nói, trừng mắt liếc Ôn Noãn một cái rồi đi ra ngoài.
Cao Phóng nói:”Tôi nhận được tin Chu Lệnh Hồng âm thầm mượn danh công ty khác, muốn mua tất cả những công ty con của Đại Trung chúng ta đã giải tỏa và rao bán.”
Ôn Noãn nghĩ một lúc:”Bán cho hắn, làm như không biết chuyện này.”
Nếu hắn có thể gây dựng lại, đó là bản lĩnh của hắn.
Cao Phóng gật đầu:”Về phía Nhật Bản, bởi vì cạnh tranh kịch liệt, Lũng Bản Thứ Sơn lại đưa ra yêu cầu giảm giá, mấy ngày nay hắn liên tục thúc giục chúng ta mau trả lời.”
“Chuyện này tôi đã nghĩ rồi, giá chúng ta không thể giảm, mở tiền lệ sau này sẽ rất phiền phức, nhưng mà Lũng Bản vốn là khách quen, hơn nữa hợp tác luôn sòng phẳng, ý của tôi là, nếu quý sau hắn ta có thể hoàn thành được định mức tiêu thụ.” Ôn Noãn lấy bút ra viết một con số, “Chúng ta có thể cân nhắc trao quyền đại lý Nhật Bản cho hắn.”
Cao Phóng cười:”Chủ ý này không tồi, tôi đã so sánh số lượng tiêu thụ trong năm ở Nhật Bản, mấy công ty khác đều bị Lũng Bản cạnh tranh đến khổ, phỏng chừng không đến nửa năm nữa sẽ suy thoái, đến lúc đó hàng không đạt đến định mức cũng không cần chúng ta phí tinh lực đến chống đỡ.”
Bây giờ cho Lũng Bản Thứ Sơn quyền đại lý, chẳng qua chỉ là tặng trước cho hắn thế thuận nước giong thuyền mà thôi.
Bàn bạc xong Cao Phóng đi ra, ăn xong Ôn Noãn gọi cho Quản Dịch.
“Tôi xem email nghiên cứu gửi đến cho Nam Huyền có nhắc tới kế hoạch tuyệt mật, đó là gì vậy?”
“Đó là một tổ đầu tư phát triển chip thông minh hơn ba mươi triệu đô la, đề án là Chiếm mĩ nam năm ngoái đề ra, cậu ấy cho rằng cuộc sống hiện tại 100% người dân cho dù là công việc hay cuộc sống đều không thể thiếu internet, bởi vậy quyết định nghiên cứu một trợ lý thông cảm công việc, là đối tượng nói chuyện phiếm, bác sĩ tâm lý, giáo viên dạy thêm và rất nhiều ứng dụng khác ở trong robot thông minh phi thực thể.”
Ôn Noãn cảm thấy hứng thú:”Vậy chẳng phải là không có gì không làm được sao?”
“Dựa theo nguyên lý, trong những con chip thông minh này có tri thức căn bản khổng lồ, có năng lực độc lập suy nghĩ và xử lý công việc, còn có cả nhân cách hoàn thiện, người sử dụng có thể dựa theo sở thích của mình để thiết lập ngoại hình, tính cách, giới tính, ngôn ngữ và hình thức giao tiếp, trong máy tính của Chiếm mĩ nam có cài phiên bản dùng thử đầu tiên, cô có thể mở ra chơi một chút.”
“Aizz, bây giờ không có thời gian, bận như chó chết ấy.”
Lời cô hơi tục, Quản Dịch cười to.
Cúp điện thoại, Ôn Noãn thẩm duyệt từng văn kiện trên bàn.
Hoặc kí tên, hoặc hạch chuẩn, hoặc bác bỏ, sau khi xử lý xong quay sang hòm thư, đầu tiên phê chỉ thị công văn đưa xuống các bộ phận, hơn 80% là xem qua các email báo cáo tiến độ công tác, chỉ chọn vài email mấu chốt trọng điểm phê xuống chỉ thị tóm tắt đơn giản mà rõ ràng sau đó chuyển cho người phụ trách tương quan xử lý.
Dần dần đã bắt đầu thuận buồm xuôi gió, trước khi tan tầm rốt cuộc cũng có chút rảnh rỗi.
Với hộp ô mai trên bàn, lấy một quả mơ ngậm vào miệng, sảng khoái đầu óc.
Hộp ô mai đè lên hai tấm bưu thiếp, một tấm gửi từ Singapore, một tấm gửi từ Macao.
Tầm mắt lơ đãng xẹt qua màn hình LCD, tay niết thành đấm nện xuống một cái, đi qua đi lại trong văn phòng rộng lớn.
Đi tới đứng trước tấm kính thủy tinh, im lặng nhìn xuống dưới.
Mã tích xa trầm mang vị liễu
Nhâm Tây Phong xuy lãnh Trường An nguyệt
Hựu tiêu hựu, hoa như tuyết.
Hà sự tối thôi nhân lão? Đại ước phi đằng đãi mạc chúc.
Nhất nhật như niên, tâm tự như kỉ thành hôi.
(Thơ của Nạp Lan Tính Đức)
Lẳng lặng nhìn mặt đất dưới tầng 66, người như kiến xe như hộp, đường như là một dây rong biển uốn lượn thật dài, vì rất cao, khiến tất cả mọi việc thu vào mắt trở nên sai lệch, giống như quá khứ, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua, bây giờ nhớ lại, cũng đã giống một hồi cảnh trong mơ mờ ảo.
Một ráng mây chiều vắt ngang qua bầu trời xa xăm, từng áng mây lớn bị nhuốm thành màu hồng sáng rực.
Vô biên vô hạn, trong tường ngoài tường, tất cả đều là sự trống vắng lẻ loi dưới sắc trời hoa lệ, không người làm bạn, không người chia sẻ, chỉ có nỗi nhớ sâu đến xương tủy, cùng với sự sợ hãi không biết người kia đang ở phương trời nào.
“Bà xã, sinh nhật vui vẻ…”
Ôn Noãn quay đầu lại, hai tròng mắt sợ hãi trợn tròn. Ánh mắt trong thời gian ngắn nhất đảo qua mỗi một góc, hoàn toàn không có ai, tâm trạng chấn động mãnh liệt hơi bị áp chế, cuối cùng nhận ra tiếng nói chuyện như ma quỷ kia phát ra từ chính máy tính của mình, cô như bổ nhào qua đó.
Dưới góc trái màn hình có một chú bé mục đồng nhỏ nhắn đầu đội nón đang ngồi, giống như bị bóng người thình lình xuất hiện dọa cho hoảng sợ, sau khi đảo tròng mắt hứng phấn không thôi:”Ngươi là Ôn Noãn?”
Ôn Noãn há hốc mồm:”Vừa rồi—-là cậu nói?”
“Vừa rồi? Ack, hôm nay là mùng chín tháng chín, đó là tự động nhắc nhở lão đại cài đặt trong máy.”
Màn hình tức thời đưa ra một tấm ảnh, Chiếm Nam Huyền nâng tay xoa má ngồi trên ghế, tuấn dung toáng hiện lên vẻ cô đơn mang theo ý cười nhạt, đôi đồng tử tinh thiểm giống như lúc đó ở căn phòng này vô thức gỡ bỏ tất cả phòng ngự, trả lại hết vẻ hồn nhiên, trong không gian lần thứ hai truyền đến giọng nói của anh:”Bà xã, sinh nhật vui vẻ…..”
Tiếng nói hơi dè dặt giống hệt mười năm trước, cậu thiếu niên đẹp trai luôn bị cô bắt nạt kia, mỗi khi vô tội nhận được một lá thư tỏ tình không biết từ đâu tới, đều bị cô hung ác chất vấn một trăm lần.
Nước mắt Ôn Noãn lập tức chảy ra.
“A——–tại sao ngươi lại khóc?”
Tiểu mục đồng thấy phản ứng của cô chân tay luống cuống, gấp đến độ chốc chốc lại muốn nhảy lên trâu cưỡi trâu chạy đi, rồi lại lập tức xoay người nhảy xuống, không ngừng xoay quanh tại chỗ, không biết làm sao cho phải:”Lão đại ở nơi nào? Đều tại hắn sửa lại lập trình của ta!”
Công năng xử lý hậu trường mạnh mẽ nhanh như chớp bị tiểu mục đồng kích động.
Vài giây sau đó mỗi một dàn máy tính trong cả tòa nhà Thiển Vũ đều đánh ra một hàng kí tự không biết từ đâu đến:”Lão đại ở đâu? Mau ra đây!”. Ngay sau đó tất cả điện thoại di động trong phạm vi tòa nhà đều nhận được tin nhắn kì lạ:” Lão đại ở đâu? Mau ra đây!”, cùng lúc mấy chủ riệng biệt được kết nối với hệ thống mạng vệ tinh nội bộ bị công kích mạnh, tiểu mục đồng trên màn hình chạy càng nhanh, loại bỏ tất cả số liệu đang trong quá trình phân tích, rất nhanh tập trung hai nguồn tín hiệu, trong một phần vạn giây gần thu được tín hiệu gần đó, tự động tạo ra gói dữ liệu lập lức đẩy qua một bên:”Lão đại ở đâu? Mau ra đây!”.
Thật lâu sau, tin tức phát đi như đá chìm đáy biển, không hề đáp lại.
“Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!” Con mắt ngang lăn qua lăn lại, chỉ thiếu hai giọt lệ, tiểu mục đồng không biết làm sao liên tục xoay người trên lưng trâu, đang định đào tẩu, tín hiệu truyền đến chợt lóe, cuối cùng cũng có người trả lời:”Sao cậu lại xâm nhập vào kênh đặc thù này?”
“A a a! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Mau ra đây!”
“Đừng ngịch ngơm nữa, coi chừng Quản Dịch reload lại não cậu.”
Tiểu mục đồng vừa hoảng sợ lại cuống cuồng, gửi video và ảnh qua:”Ôn Noãn khóc!”
Trên màn hình mái tóc đen của Ôn Noãn xõa tung rủ xuống bàn, giống như nhẫn nại hồi lâu giờ phút này rốt cục bùng nổ, tiếng khóc vang cả không gian không che lấp chút nào, thê lương bi ai đến mức giống như cực kì oán hận, bởi vì khóc quá lâu nên tiếng khóc của cô còn thỉnh thoảng còn mang theo thở dốc, hai vai co rúm lại có cảm giác lẻ loi bất lực khác thường.
Lần này trả lời đến cực kì nhanh:”Cậu đã làm gì?!” Dấu hỏi chấm thật to thêm cả một dấu chấm than, giống như một nỗi tức giận và lo lắng không khống chế được đột nhiên ào đến.
“Không phải ta! Là tại cái tự động nhắc nhở mà ngươi đặt! Cô ấy vừa nghe thấy thì khóc! Ngươi mau hủy—-“
“Cậu câm miệng! Bảo cô ấy ngồi dậy!”
Hai trong mắt ngang lại đảo về phía bàn, tiểu mục đồng cất tiếng gọi:”Ôn Noãn, cô ngồi dậy đi, tôi đã tìm thấy———“
“Nói nhảm ít thôi!” Một chỉ lệnh không tiếng động nhập vào bộ xử lý của nó.
Tiểu mục đồng mếu máo, hừ một tiếng, không vui xoay người sang chỗ khác ngồi xuống, chỉ để lại một dáng vẻ oan ức.
Ôn Noãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khống chế được tiếng khóc, ngẩng đầu lên, lấy giấy lau nước mắt, tâm sự dưới đáy lòng vô thức xuôi dòng nói ra:”Rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”
Tiểu mục đồng vẫn không nhúc nhích.
Vài giây sau, màn hình đánh ra hai chữ:”Trên biển.”
Cô khàn giọng khóc thút thít:”Tôi rất nhớ anh ấy.”
Thật lâu sau, không có hồi âm, cô lại nói:”Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy.”
Lần này có đáp lại:”Chuyện gì?”
Cô cười khổ, tự nói:”Rất nhiều, muốn hỏi anh có lên giường với Bạc Nhất Tâm không, muốn hỏi—–“
“Không có.”
Ôn Noãn ngẩn ra, nghiêng cái đầu lúc nãy vẫn còn úp sấp trên cánh tay ở mặt bàn hỏi máy tính, phiền muộn không thôi:”Thì ra là cậu thật sự có thể tán gẫu với con người.”
“Còn gì muốn hỏi nữa?”
“Vậy còn những người phụ nữ khác? Có hay không?”
“Không có.”
“Chỉ có một mình tôi?” Cô ngẩng đầu, cái cằm xinh đẹp chống xuống hai cánh tay, hoàn toàn quên mất người trả lời cô là một tổ hợp chương trình thông minh ảo, trong đôi mắt sưng đỏ vừa chờ mong lại vừa hồi hộp.
“Phải.” Câu trả lời khẳng định không chút do dự giống như một cốc chocolate, sau khi nhìn thấy ngọt ngào đến mức nụ hoa trong lòng cô từ từ hé nở, tuy nước mắt trên mặt còn chưa khô nhưng cũng không nhịn được khẽ cười:”Tuy rằng lời của cậu không phải là sự thật, nhưng vẫn cảm ơn cậu, Nhất Vũ.”
Tiểu mục đồng lẩm bẩm nhún nhún vai.
Chốc lát sau, trên màn hình lại đánh ra một hàng chữ.
“Còn chuyện gì nữa không?”
Cô im lặng, đôi mi dài cụp xuống, thanh âm nhẹ như tơ:”Anh ấy…..có còn yêu tôi không?”
Qua hồi lâu, trên màn hình viết ra từng chữ.
“Vĩnh viễn là Huyền của em.”
Nước mắt lần thứ hai cuồn cuộn trào ra, đạt được sự an ủi hư ảo như ý muốn, nhưng bỗng chốc lại khiến con tim càng thống khổ, không khống chế được tình cảm khiến chút ý thức còn sót lại của cô làm một hành động ngăn cản mình tiếp tục sa vào, cô đứng dậy rút thẳng nguồn điện máy tính.
Ở một nơi khác trên trái đất.
Trong một vùng biển vô biên vô hạn có một con thuyền đang đang yên tĩnh đậu ở đó.
Dưới bầu trời rộng lớn, chiều hôm ngàn dặm, một bóng người cao lớn lẳng lặng dựa vào mạn thuyền.
Dõi mắt trông về phía xa, thấy trời không thấy đất, ngoài nước biển vẫn là nước biển mênh mông, tận cùng thế giới kéo thành dải nước biển giáp ranh với bầu trời, từng con sóng biển đen ngòm như mực vỗ vào mạn thuyền, au đó tấp vào vách đá dựng đứng cách đó không xa, ngoài vách núi đen lởm chởm đất đá còn rậm rạp cây cối sinh trưởng không biết mấy trăm mấy ngàn năm, ở một nơi sâu khuất trong biển và bầu trời như ở đây, hoang vắng đến nỗi thậm chí còn không thấy một tí dấu vết của con chim nào đó đã từng bay qua đây.
Một lúc lâu sau, giữa trời chiều, khóe môi anh từ từ vểnh lên tạo thành một đường gợn sóng quyến rũ chết người. Anh vừa cười vừa đi vào khoang thuyền, cầm trong tay cái di động sớm đã tắt tất cả các chức năng chỉ còn lại ứng dụng bản đồ vệ tinh, đặt xuống mép khe ở mũi thuyền.