Bức họa cầm giữa không trung, người trong tranh như đang thờ ơ quan sát tất cả mọi chuyện.
Người này có gương mặt gần như giống hệt Phương Chi Chúc, lông mày giống, mũi cằm giống, thậm chí cả nét cười nhàn nhạt cũng giống nhau.
Nhưng —— cũng chỉ là gần như.
Lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này, vì sao y không phát hiện ra vết sẹo ở đuôi mày trái?
Tuy nó nhỏ đến mức người khác dễ bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy bức họa của "chính mình", vì sao y lại không nhận thấy điểm khác biệt lớn này?
Bởi vì khi ấy y bị choáng ngợp bởi kỹ thuật vẽ, hay vì vui sướng bởi sự thâm tình toát ra từ bức tranh?
Có lẽ là cả hai.
Phương Chi Chúc cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Thật ra không có gì sai cả, ít nhất khi Vệ Ương đặt bút vẽ, nhất định hắn phải yêu sâu sắc người trong bức tranh.
Chẳng qua là, người đó không phải Phương Chi Chúc.
Vệ Ương bước về phía y: "Chi Chúc à, ngươi nghe ta nói."
Phương Chi Chúc: "Ngươi nói đi."
Vệ Ương mím chặt môi, đầu lưỡi dán chặt vào kẽ răng, hơi thở run rẩy: "Đây là ngươi, Chi Chúc à, là ngươi."
Phương Chi Chúc ngẩng mặt cười lớn, y vung tay, ném bức họa xuống chân Vệ Ương: "Hắn, là, ai?"
Vệ Ương không dám nhìn bức họa dưới chân, hắn hiện tại chỉ muốn giữ Phương Chi Chúc lại: "Chi Chúc à......"
Hắn duỗi tay muốn ôm lấy Phương Chi Chúc nhưng bị y hung hăng đẩy ra, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Phương Chi Chúc không cười nữa, y nhìn chằm chằm Vệ Ương, hỏi: "Ta là ai?"
Vệ Ương hoảng hốt, vội vàng đáp: "Ngươi là Chi Chúc, là Phương Chi Chúc."
"Ta là Phương Chi Chúc." – Phương Chi Chúc hạ tầm mắt, nhìn xuống bức họa đang ngăn cách giữa hai người: "Ta không phải thế thân của ai cả."
Vệ Ương lại sửng sốt, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của y, hắn điên cuồng lắc đầu: "Ta không có, Chi Chúc à, ta chưa từng làm vậy."
Hắn không có.
Nhưng hắn không thể trả lời vấn đề của Phương Chi Chúc. Nếu y biết, Phương Chi Chúc nhất định sẽ hận hắn thấu xương, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Nhưng mà tình thế trước mắt nguy cấp, nếu Phương Chi Chúc không có được đáp án mà y muốn, y sẽ không bỏ qua.
Phương Chi Chúc thông minh như vậy, dù bây giờ có nói dối cũng không giấu được y.
Sắc trời dần tối, hình ảnh giằng co của hai người trong thư phòng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Phạn Phạn ở ngoài kêu từng tiếng nhỏ, như đang gọi chủ nhân ra ngoài chơi với nó.
Phương Chi Chúc xoay người thì bị giữ chặt lại.
Vệ Ương ở sau vội vàng hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Phương Chi Chúc trả lời: "Buông tay."
Vệ Ương vô cùng kích động, càng dùng lực nắm chặt tay y lại.
Phương Chi Chúc: "Buông ta ra."
"Ngươi muốn đi đâu, nói cho ta!" – Bộ dạng hiện tại của Vệ Ương hoàn toàn không thể giao tiếp được: "Ta đi với ngươi, nhé? Ngươi muốn......"
Phương Chi Chúc bỗng nhiên giơ tay, đánh mạnh vào mu bàn tay đang giữ chặt lấy cánh tay mình.
Vệ Ương bị đau, theo phản xạ buông tay ra, trông hắn càng chật vật hơn so với lúc nãy mất hết sức lực, nhưng hắn càng khiếp sợ hơn vì——
Hắn không thể tin nổi: "Chi Chúc, ngươi, từ khi nào......"
"Mới đây thôi." – Phương Chi Chúc nói: "Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng dù có lấy lại ký ức hay không cũng không quan trọng, nhưng ta sai rồi."
Y đi tới cửa, trong bóng đêm quay đầu lại: "Ta muốn tìm lại Phương Chi Chúc thực sự."
Ta muốn tìm lại Phương Chi Chúc thực sự.
Đó là câu nói cuối cùng của Phương Chi Chúc để lại. Nhẹ nhàng bâng quơ, không có chút cảm xúc, giống như tính cách từ trước tới nay của Phương Chi Chúc. Nhưng đối với Vệ Ương mà nói, lời này không khác gì sét đánh ngang tai.
Hắn cứ ngỡ mấy ngày gần đây Phương Chi Chúc chỉ nghi ngờ hắn thôi, cũng vì vậy nên hôm nay hắn mới không sử dụng chú ngữ theo dõi. Hắn chưa từng nghĩ rằng trước đó đã từng có dấu hiệu, cho đến khi bị linh lực từ lòng bàn tay y đả ngược lại.
Phương Chi Chúc mất trí nhớ hoàn toàn, linh lực cũng theo đó mất đi. Tuy là Phương Chi Chúc có thiên phú rất cao, nhưng trong thời gian ngắn không thể khôi phục đến mức độ này.
Trừ khi Phương Chi Chúc đã bắt đầu hồi phục từ sớm —— trừ phi Phương Chi Chúc trước đó đã có tính toán khác.
Bắt đầu từ khi nào?
Từ khi biết về bí tịch Ma quân?
Khi Phương Chi Trần mời y đến Yến Châu?
Khi hắn bị bắt cóc?
Khi phát hiện ra Phương Lệnh không giống như phụ thân mà y tưởng tượng?
Khi phát hiện lão Trương mất đi một phần ký ức?
Khi nhìn thấy Thành Viêm?
Hay thậm chí còn sớm hơn nữa, ngay khi y tỉnh lại và phát hiện bản thân đã mất trí nhớ?
Hắn không biết nữa.
Nhưng Vệ Ương vô cùng hiểu rõ, với tính cách của Phương Chi Chúc, một khi đã hạ quyết tâm, nếu y không đạt được mục đích, tuyệt đối sẽ không buông xuôi. Y chắc chắn sẽ tìm lại ký ức, nhớ lại quá khứ và trở về là một Phương Chi Chúc "hoàn chỉnh".
Y sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện, sẽ biết người luôn ở bên cạnh đã lừa gạt mình. Sau đó ——
Sẽ rời đi không chút do dự.
Nỗi sợ hãi giống như một con rắn độc, trườn theo mạch máu chạy dọc toàn thân khiến Vệ Ương cảm thấy đau đớn không thôi, như sắp nổ tung.
Hắn biết, Chi Chúc sẽ không tha thứ cho hắn.
Hắn biết, Chi Chúc đi rồi sẽ không quay đầu lại.
Hắn càng biết rõ, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, giữa họ sẽ không còn khả năng nào nữa.
Bỏ ra nhiều như vậy, tốn nhiều tâm sức như vậy mới có thể giữ Phương Chi Chúc ở bên cạnh hắn. Hắn cứ nghĩ mọi thứ có thể bắt đầu lại lần nữa, hắn sao có thể trơ mắt nhìn những chuyện này phát sinh?
Không được, tuyệt đối không thể.
Mi mắt hắn chậm rãi rũ xuống, một lúc sau thì mở ra.
Vệ Ương giơ tay kết ấn chú, rồi chợt biến mất khỏi thư phòng.
Không biết từ lúc nào ngoài trời lại đổ mưa, không gian như bị bao phủ bởi một lớp vải đen dày đặc khiến người ta cảm thấy khó thở.
Phương Chi Chúc bị chặn lại dưới chân núi, y không muốn ầm ĩ, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"
Vệ Ương cũng trả lời thẳng: "Quay về với ta."
Phương Chi Chúc nhìn hắn: "Ta sẽ không theo ngươi về. Ngươi muốn thế nào nữa?"
Vệ Ương mềm giọng nói: "Chi Chúc à, về nhà với ta. Ngươi muốn làm gì thì cứ giao cho ta, ta làm giúp ngươi."
"Không cần." – Phương Chi Chúc bước hai bước tránh qua một bên, định đi vòng qua hắn.
Giọng nói của Vệ Ương lại truyền đến: "Ngươi thật sự muốn như vậy ư, Chi Chúc?"
Phương Chi Chúc không muốn nói nhiều, bước chân càng nhanh hơn.
Trời mưa tầm tã, đọng thành một màn mưa ẩm ướt, cứa từng nhát lạnh lẽo vào mặt.
Vệ Ương giơ tay vuốt mặt, thở dài một hơi: "Chi Chúc à, ngươi đừng ép ta được không?"
Không biết Phương Chi Chúc có nghe thấy hay không, Vệ Ương không nghe thấy y đáp lại. Hắn cũng không để tâm, giũ bỏ những giọt nước trên tay rồi xoay người lại, trong nháy mắt giữ chặt lấy vai phải của Phương Chi Chúc.
Hắn vẫn lặp lại câu nói kia: "Chi Chúc, về nhà với ta." – sau đó di chuyển đến trước mặt Phương Chi Chúc.
Tất cả xảy ra trong tích tắc, Phương Chi Chúc hoàn toàn không lường trước —— cho dù có chuẩn bị trước, với tình trạng mất đi phân nửa tu vi như hiện tại, y cũng không phải đối thủ của Vệ Ương. Vì vậy, y bị hắn kéo vào lòng ôm lấy.
Y vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Ngươi điên rồi à?"
Vệ Ương: "Ngươi cảm thấy ta điên rồi sao?"
Phương Chi Chúc: "Cút, đừng chạm vào ta!"
"Ngươi nói ta điên rồi, bọn họ cũng nói ta điên rồi, nhưng thật ra ta vẫn luôn rất tỉnh táo." – Vệ Ương giơ tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt mưa trên mặt Phương Chi Chúc, "Ta từ nhỏ đã biết bản thân muốn gì, vì thứ ta muốn, ta có thể làm bất kỳ chuyện gì."
Phương Chi Chúc kéo khéo miệng, để lộ ra một nụ cười: "Ta cũng là một trong số đó, đúng không?"
Vệ Ương gật đầu, ngẫm nghĩ, rồi lại lắc đầu: "Không giống nhau. Chi Chúc à, ngươi so với những người khác, những chuyện khác chưa bao giờ giống nhau. Ta chưa từng muốn ép buộc ngươi."
Lời giải thích thực nực cười, nhưng Phương Chi Chúc không muốn nói gì thêm. Suy nghĩ của bọn họ không giống nhau, căn bản không thể nào thấu hiểu. Nhưng với tình hình trước mắt, Vệ Ương chắc chắn sẽ không dễ dàng để y đi.
Nếu bị mang về, y không biết lúc nào mới có thể tìm được cơ hội rời đi. Đến lúc đó, chuyện tìm lại chính mình sẽ càng thêm khó khăn hơn.
Trên trán truyền đến xúc cảm ấm áp, giọng nói Vệ Ương nhẹ nhàng vọng xuống từ trên đỉnh đầu: "Về nhà đi. Qua mấy ngày nữa chờ ngươi bình tĩnh lại, ta đảm bảo sẽ kể hết mọi chuyện cho ngươi nghe."
Giọng nói từ trên cao dần dần thấp xuống, từ từ áp lại gần khuôn mặt y.
Phương Chi Chúc nghiêng đầu tránh đi: "Ta rất giống Dư Trường Tín sao?"
Vệ Ương sửng sốt, sững người lại: "Cái gì?"
"Sau khi Dư Trường Tín xảy ra chuyện, ngươi vô cùng thương tâm. Bỗng nhiên một ngày ngươi nhìn thấy một người rất giống Dư Trường Tín, ngươi cảm thấy đây nhất định là ông trời ban cho ngươi cơ hội, để ngươi có thể nối tiếp tình duyên với Dư Trường Tín."
Giọng điệu Phương Chi Chúc điềm tĩnh, cứ như y đang nói về những chuyện vặt vãnh: "Nhưng người này có suy nghĩ và chủ kiến của riêng mình, không dễ thuận theo ý ngươi. Thế nên người nghĩ, thay vì hao phí tâm tư và lưu lại nỗi lo về sau, chi bằng giải quyết luôn một lần, biến người đó thành Dư Trường Tín thật sự."
Vệ Ương hoàn toàn ngây người, chỉ có lông mi và đôi môi run rẩy kịch liệt để lộ ra một chút suy nghĩ: "Ngươi......Vì sao......"
Phương Chi Chúc: "Ngươi là thiên tài ngộ tu trăm năm có một, xóa bỏ ký ức của một người cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ. Đúng không, Ma quân?"
Ma quân, chính là Vệ Ương.
Ngay khi ý thức được người trong tranh không phải là mình, Phương Chi Chúc nháy mắt liền nhận ra.
Bí tịch Ma quân hiện nguyên trạng khi đến gần Vệ Ương, người trong tranh giống y như đúc, và lời đồn về tình cảm dị thường mà Ma quân dành cho Dư Trường Tín. Y đều đã cảm nhận tất cả.
Không cần chứng minh thêm nữa.
Vệ Ương chính là Ma quân.
Mà y, chỉ là một Dư Trường Tín thứ hai được Ma quân tìm thấy.
Một kẻ thay thế.
Phương Chi Chúc không muốn xé mặt hắn, nhưng Vệ Ương từng bước ép sát, dường như không có được y sẽ không buông tha.
Loại thâm tình này dành cho Dư Trường Tín như một nhát dao cứa vào tim y, còn Vệ Ương thì dường như rất vui vẻ, vừa thú nhận nhưng vẫn tiếp tục cứa vào.
Thật khiến người ta ghê tởm.
Phương Chi Chúc đè nén nỗi hận và đau đớn trong lòng, lạnh nhạt nói: "Ta là Phương Chi Chúc, không phải thế thân của bất kỳ kẻ nào."
Vệ Ương vội vàng lắc đầu: "Ngươi không phải, ta không có. Chi Chúc à, ngươi chưa bao giờ là thế thân của ai cả."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, kẻ trong tranh là ai?" - Phương Chi Chúc đem vấn đề này ra hỏi lại: "Ngươi với Dư Trường Tín có quan hệ gì? Tại sao ta lại mất trí nhớ? Ngươi kể hết toàn bộ cho ta."
Trước mắt Vệ Ương tối sầm: "Nếu ta nói, ngươi sẽ tin ta chứ?"
Phương Chi Chúc: "Sẽ không."
Nhìn bộ dạng như không thể tin của Vệ Ương, y nói: "Ta nói rồi, ngươi có thể lựa chọn không nói cho ta biết, nhưng không được nói dối ta."
Nói dối lần một sẽ có lần hai, lần ba và vô số lần sau nữa.
Vệ Ương nói dối đã đánh mất sự tin tưởng tuyệt đối của Phương Chi Chúc.
Phương Chi Chúc sẽ không tin hắn nữa.
Đã đến nước này, Vệ Ương biết hắn không còn cách nào khác.
Hắn không ngại Phương Chi Chúc biết về thân phận Ma quân, nhưng tuyệt đối không thể để y biết bí mật đằng sau bức họa kia, nếu không, giữa bọn họ sẽ không còn cách nào xoay chuyển nữa.
Hắn gục đầu xuống, nửa bất đắc dĩ nửa tuyệt vọng nói: "Về nhà rồi nói. Chi Chúc à, chúng ta......"
Lời nói của hắn bị cắt ngang bởi một vệt sáng. Vệ Ương hoa mắt, cái ôm của hắn bỗng trở nên trống rỗng. Vệ Ương siết chặt vòng tay, nhưng hắn không thể ôm lấy bất cứ thứ gì.
Phương Chi Chúc biến mất rồi.
Danh Sách Chương: