Quản gia đang bẩm báo, Tạ Đằng lướt qua bên người hắn, đúng lúc nghe được chữ Đức Hưng Quận chúa, chân vẫn đều đặn bước vào phòng của Tạ Đoạt Thạch, trong lòng thì làu bàu: Đức Hưng Quận chúa này muốn làm cái gì đây chứ? Trước kia hắn đã tỏ thái độ rõ ràng là sẽ không cưới Công chúa cũng như làm Quận mã. Đức Hưng Quận chúa này còn không chịu từ bỏ sao?
Tạ Thắng và Tạ Nam nghe thấy Đức Hưng Quận chúa đến thì nháy mắt với nhau, có trò hay để xem rồi. Hôm qua La Hãn tới, hai nam tranh một nữ, một nam đứng giữa phòng khách cầu hôn, một nam ném hầu bao, tiết mục này có thể nói là trên cả tuyệt vời. Hôm nay Đức Hưng Quận chúa tới, nhất định sẽ là hai nàng tranh một anh, nói không chừng tiếc mục ngày hôm nay so với hôm qua còn đáng xem hơn ấy chứ? Trước tiên phải chọn chỗ ngồi thật tốt, rót trà, từ từ thưởng thức.
Tạ Đoạt Thạch và Tạ Đằng là những nam gia chủ nên không tiện đón khách nữ, bởi vậy, tuy Đức Hưng Quận chúa là khách quý, bọn họ vẫn không ra ngoài nghênh đón. Chỉ sai quản gia báo cho Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, để bọn họ ra tiếp đón.
Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết vừa nghe Đức Hưng Quận chúa tới đã vội vàng ra nghênh đón, nhanh chóng đưa Đức Hưng Quận chúa vào phòng.
Đức Hưng Quận chúa năm nay mười lăm tuổi, mày liễu má đào, dáng dấp cũng khá xinh đẹp, nàng cực kỳ quyết tâm, muốn gả cho một đấng anh hùng, không muốn giống như các tỷ muội khác nghe theo hôn sự do trưởng bối an bài. Bởi vì trước kia tỷ tỷ của nàng và Tạ Vân có vài phần tình cảm, mỗi tháng đều đến thăm phủ tướng quân một chuyến, dùng hành động để thị uy với đám khuê tú[*] khác: Tạ Đằng là người ta nhìn trúng, thức thời thì đừng tranh với ta, mà hãy mau chóng xéo.
[*] khuê tú: con gái nhà quyền quý
Tuy Tạ Đằng đã tỏ thái độ rõ ràng, hắn không muốn làm Quận mã, nhưng Đức Hưng Quận chúa lại cảm thấy mình không giống với nhứng người con gái khác, những Quận chúa khác cũng không thể sánh được với nàng. Tạ Đằng trước sau gì cũng chết mê chết mệt nàng thôi.
“Phủ tướng quân gần đây có chuyện gì thú vị không?” Trên đường tiến vào, Đức Hưng Quận chúa tỏ vẻ lơ đễnh hỏi việc nhà phủ tướng quân, thật ra là muốn từ trong miệng Mạnh Uyển Cầm biết chuyện của Tạ Đằng.
Đức Hưng Quận chúa trước kia mặc dù đã trong sáng ngoài tối tỏ vẻ nàng đây là nhìn trúng Tạ Đằng, những người khác tốt nhất là mau thối lui, nhưng mẹ con Mạnh Uyển Cầm chưa từng sợ nàng.
Thứ nhất, người của Tạ gia ai cũng trung liệt, trong trận đại chiến vừa qua, Tạ Đoạt Thạch không những mất hai người con trai, mà ngay cả hai đứa con dâu của mình cũng không còn, Hoàng đế bằng mọi cách để trấn an, đối với Tạ Đoạt Thạch ân sủng có thừa. Bây giờ đừng nói là một cái Quận chúa, ngay cả Công chúa cũng không dám ngông cuồng đùa giỡn người của Tạ gia.
Nếu Tạ Đằng cưới biểu muội Cố Mỹ Tuyết của mình, Đức Hưng Quận chúa dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Thứ hai, mặc dù triều đình Đại Ngụy đã kí hòa ước với triều đình Đại Kim, nhưng ai biết được hòa ước này sẽ kéo dài được bao lâu? Triều đình bất cứ lúc nào cũng phải trọng dụng Tạ Đằng, đối với việc cưới xin, Hoàng đế mặc dù muốn để Công chúa hoặc Quận chúa đến lung lạc trái tim hắn, nhưng nếu hắn không muốn, triều đình cũng sẽ không cưỡng ép, tránh hắn không hài lòng.
Nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, Mạnh Uyển Cầm hiểu được, Cố Mỹ Tuyết cùng Tạ Đằng là chuyện không thể xảy ra. Lúc này nghe Đức Hưng Quận chúa nói vậy, đã không giống như ngày trước nói qua loa vài chuyện không đáng để nói, hôm nay lại thì thì thầm thầm rất nhiều chuyện, cười nịnh bợ: “Quận chúa chưa hay tin gì sao? Phủ tướng mới chiêu ba nữ đầu bếp, một người trong đó nhìn rất giống A Vân. Đầu bếp kia còn rất lớn mật, đêm hôm trước muốn câu dẫn đại lang, bị chúng ta tới bắt quả tang, ả xấu hổ cầm ấm trà đập chính mình hôn mê bất tỉnh, bây giờ trán vẫn còn sưng vù ấy!” Hơi ngưng lại, sau đó tiếp tục đơm vào: “Lão tướng quân vừa thấy a hoàn kia đã để ả đến phòng hầu hạ, còn cho ả cùng ngồi ăn cơm với mình. Đại lang dường như cũng…”
Diêu Mật lúc này đang rất hoảng sợ, không biết lời nói cho mình đến hầu hạ Tạ Đằng của Tạ Đoạt Thạch là thật hay giả.
Tạ Đoạt Thạch thấy Tạ Đằng tiến vào, tức khắc cười tít mắt chỉ tỷ muội Diêu Mật nói: “Đằng Nhi, ta đang tính chuyển một a hoàn sang hầu hạ con! Con mau chọn một người đi!”
Diêu Mật rót trà đang muốn bưng đến cho Tạ Đoạt Thạch, vừa nghe được lời của ông, tay run lên làm nước trà bắn tung tóe trên mu bàn tay, nàng lập tức “Á” một tiếng.
“Nóng không?” Tạ Đoạt Thạch thấy nước trà trong tay Diêu Mật bắn tung tóe, trong lòng cười thầm, nhìn đi, vừa nghe để Đằng Nhi chọn một người, Tiểu Mật liền khẩn trương, sợ nó không chọn nàng. Ông miệng thì hỏi, tay đã sớm nắm lấy bàn tay của Diêu Mật kiểm tra.
Nước trà này chỉ ấm, không tính là rất nóng, nhưng Diêu Mật thấy Tạ Đoạt Thạch quan tâm đến mình thì vội vàng la ầm lên: “Đau quá đi mất!” Tạ Đoạt Thạch vừa nghe xong liền nôn nóng phân phó đám người Mạnh bà tử: “Mau sai người mang một chậu nước lạnh đến đây để Tiểu Mật ngâm tay, tránh bị mưng thành bọng nước, nhớ mang thêm thuốc mỡ.”
Mạnh bà tử cực kì phẫn nộ, được lắm, ngày hôm qua thì đấm lưng xước da, khiến lão tướng quân thổi khí, ngày hôm nay thì “bị bỏng” để được rảnh tay khỏi đấm lưng, lại vẫn khiến lão tướng quân thương xót. Người nào không rõ còn tưởng ngươi đang quyến rũ lão tướng quân đấy.
Ai ui, nàng cứ quyết rũ lão tướng quân đấy thì sao? Một bà tử thì nên làm tốt nhiệm vụ của bà tử đi, đừng nhìn trộm lão tướng quân của chúng ta được không? Sử Tú Nhi lạnh nhạt thờ ơ, sớm đã nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Mạnh bà tử, nàng cũng rất khó chịu đây này, sao lại có người như vậy chứ, chủ nhân sai đi lấy thuốc mỡ, mà lại không chịu nhúc nhích đứng yên như cái cột nhà thế hả?
Tạ Đằng thấy Tạ Đoạt Thạch cầm tay Diêu Mật, không hiểu sao lại nhìn không thuận mắt, nhịn không được “Khụ” một tiếng, trừng mắt với Mạnh bà tử: “Sao còn chưa đi lấy thuốc?”
Mạnh bà tử khóc lóc thảm thiết trong lòng, lửa giận ngút trời, nào ai chuẩn bị nước trà nóng đâu? Cùng lắm thì chỉ âm ấm thôi, sao làm bỏng da được chứ? Lại còn nóng đến nỗi phải bôi thuốc trị thương luôn?
Nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tạ Đằng, Diêu Mật liền ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, vừa vặn chạm trúng gương mặt không biểu cảm của hắn đang trừng nhìn lại nàng, lập tức giật nảy mình, ta có chỗ nào đắc tội hắn ư? Thôi không chấp, ngươi tới tuổi thành thân mà vẫn còn độc thân, khó trách sao tính tình lại quái dị. Đợi đến khi bà nội nạp vợ cho ngươi, phu thê ân ái, chắc chắn sẽ bình thường trở lại ngay ấy mà.
Mắt nhìn Tạ Đoạt Thạch cầm tay Diêu Mật, Mạnh bà tử hậm hực lui xuống, Tạ Đằng mới tán dóc vài ba câu đã nghe tiếng cười vọng vào từ ngoài cửa, một trong những tiếng cười đó là âm thanh của Đức Hưng Quận chúa, hắn đành phải dừng lại, tự mình tìm chỗ ngồi.
A, a, cháu dâu tới rồi! !! Diêu Mật lui về đứng sau lưng Tạ Đoạt Thạch, tay áo run run, tay trái luồn vào trong ống tay áo lấy nắm lấy một tờ giấy được vo tròn, lúc này mới bình tĩnh trở lại. Thấy Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết dẫn một người con gái xinh đẹp tiến vào, nàng vừa quan sát tỉ mỉ vừa nháy mắt với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, dung mạo cháu dâu chúng ta cũng không tệ, không biết tính tình thế nào nhỉ?
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng kích động, trước đây các nàng cho rằng, nếu như làm lão phu nhân của phủ tướng quân, còn huynh đệ Tạ Đằng thì cưới Công chúa Quận chúa các loại, e rằng các nàng sẽ bị cháu dâu chèn ép. Nhưng tối hôm qua nghĩ lại, các nàng lại cảm thấy nếu Tạ Đằng lấy một Quận chúa, các nàng làm thái bà bà sẽ vô cùng nở mày nở mặt. Sau này đi dự tiệc, dẫn theo Quận chúa lên đài sẽ vô cùng uy phong!!!
Diêu Mật cho rằng, nếu các nàng thông qua Quận chúa mượn sức lực của hoàng thất đi lên làm lão phu nhân phủ tướng quân, vị trí ấy là tối cao nhất. Nghĩ lại lúc ông cháu Tạ gia từ biên cương trở về, Hoàng đế thấy phủ tướng quân ngay cả một nữ quyến cũng không có, lúc ấy liền tuyển chọn mười cung nữ tính tặng cho ông cháu Tạ gia nạp thiếp, thậm chí còn nói qua, huynh đệ Tạ Đằng có thể tự do lấy danh môn quý nữ làm vợ, khai chi tán diệp cho phủ tướng quân, Tạ Đoạt Thạch tuổi cao cường tráng cũng nên tái giá. Lúc ấy ông cháu Tạ Đoạt Thạch không để ý trong lòng, một mực từ chối ý tốt của vua, toàn bộ cung nữ bị trả về, một người cũng không giữ lại. Diêu Mật nghĩ, khi đó ông cháu Tạ Đoạt Thạch vừa mới mất đi thân nhân, hiển nhiên không có lòng dạ nào lấy vợ lớn vợ nhỏ, bây giờ chuyện đã trôi qua, nếu hoàng thất nhắc đến chuyện này một lần nữa, để Tạ Đoạt Thạch cưới vợ, các nàng sẽ có cơ hội leo lên làm lão phu nhân.
Đức Hưng Quận chúa vừa tiến vào, mắt nhìn ông cháu Tạ Đoạt Thạch, lại quét qua Diêu Mật, thấy trán nàng chưa hết sưng đỏ, lập tức tin ngay lời của Mạnh Uyển Cầm, cười ngoắc tay: “Nghe nói phủ tướng quân mới tới một a hoàn giống như A Vân tỷ, ta còn không tin, ai ngờ vừa nhìn qua một cái, quả là giống thật!”
Bên này nói chuyện, Mạnh bà tử đã mang thuốc mỡ đi vào, mắt thấy Đức Hưng Quận chúa nói chuyện với Diêu Mật, bà liền nháy mắt với Mạnh Uyển Cầm, phu nhân thấy chưa, a hoàn kia ức hiếp người khác, phải để Đức Hưng Quận chúa dạy cho ả một bài học mới được.
Mạnh Uyển Cầm còn chưa lên tiếng thì đã nghe Đức Hưng Quận chúa dò hỏi Tạ Đoạt Thạch: “Lão tướng quân, a hoàn này vừa mắt ta, không bằng tặng nàng cho ta đi!” Tuy nói rằng a hoàn này giống A Vân, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chỉ là một a hoàn, ta đường đường là một Quận chúa đòi một a hoàn, lão tướng quân dám không cho sao?
Tạ Đoạt Thạch nghe thấy lời nói của Đức Hưng Quận chúa, lại nhìn không được liếc nhìn Tạ Đằng, thằng nhóc, vợ của con thật là một nữ tử xinh đẹp nam gặp nam thích, nữ gặp nữ thích. Hôm qua La Hãn đòi, hôm nay lại tới Đức Hưng Quận chúa đòi. Nếu con không lo giữ chặt, sớm muộn gì cũng bị người ta đòi đi đó.
Thấy Tạ Đoạt Thạch chỉ cười uống trà, không trả lời, Đức Hưng Quận chúa lại gắt giọng: “Lão tướng quân không nỡ?” Nói xong lại chuyển hướng sang Tạ Đằng, “Hay là nên nói, tướng quân không nỡ?”
Diêu Mật nhìn Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, lập tức đã hiểu ra, Đức Hưng Quận chúa rõ ràng là bị các nàng khích bác, không muốn nàng lở lại phủ tướng quân, nhưng Đức Hưng Quận chúa không phải là người của phủ tướng quân, không thể nhúng tay vào chuyện của a hoàn, nên buộc lòng phải mở miệng đòi mình. Chỉ cần mình rơi vào tay của nàng, nàng muốn mình trở thành như thế nào, chỉ là một câu nói.
Tạ Thắng và Tạ Nam ngồi ở một góc cười hí hí xem cuộc vui, trao đổi ánh mắt với nhau, há há, ngày hôm qua là kịch võ, hôm nay là kịch hát trò văn, không tồi không tồi, đều là kịch hay.
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh khẩn trương, Đức Hưng Quận chúa mềm mại đáng yêu cầu xinh như thế này, lão tướng quân có thể không đồng ý sao?
Diêu Mật cũng quýnh lên, ngón tay gãi nhẹ lên tay của Đức Hưng Quận chúa, nhét viên giấy kia vào tay của nàng, lúc này mới nhẹ nhàng rút tay mình về, cười nói: “Trừ phi Quận chúa mang đến một a hoàn so với ta còn giống Vân tiểu thư hơn để đổi, lão tướng ưng mới chịu đồng ý.” Lão tướng quân và Tạ Đằng không nỡ bỏ ta vì ta giống Tạ Vân, mà không cần nhờ Mạnh Uyển Cầm nói, sau này cháu dâu ngươi phải luôn sáng suốt, đừng để bị người khác lợi dụng.
Đức Hưng Quận chúa bị nhét một viên giấy tròn vào tay, mặc dù ngớ ra nhưng cũng lập tức buông tay Diêu Mật, mượn cớ uống trà, nâng tay che lại, rất nhanh đã giấu được viên giấy.
Một màn hai người đưa giấy cho nhau có thể giấu được Mạnh Uyển Cầm và Cố Mỹ Tuyết, nhưng sao qua mắt được Tạ Đoạt Thạch và huynh đệ Tạ Đằng?
Tạ Thắng và Tạ Nam: Đại tẩu tương lai có ý gì à? Chẳng lẽ là cảm thấy mình đấu không lại với Đức Hưng Quận chúa, nên dứt khoát đưa giấy bày tỏ nỗi lòng, nguyện ý hai nữ chung một chồng? Đây chẳng phải là minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương[*] đó sao?
[*] minh tu Sạn Đạo, ám độ Trần Thương: Công khai sửa chữa Sạn Đạo nhưng lại bí mật vượt qua ngả Trần Thương. –Binh pháp Tôn Tử-(giống như câu dương đông kích tây của VN)
Tạ Đoạt Thạch: Ây, Tiểu Mật đây là? Thú vị, cư nhiên lại cấu kết với tình địch, không biết đang có âm mưu gì đây?
Tạ Đằng: A hoàn gian giảo này lại đi thông đồng với Đức Hưng Quận chúa, tư truyền cho nhau. Rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây hả?