Hà Dương Phong biết người đang trước mặt hắn chính là gã ở quán rượu kia, là người hay cùng uống rượu với hắn. Mà kỳ quái, nơi đó vô cùng đặc biệt vì ai tham gia cũng sẽ đeo mặt nạ che giấu đi danh tính. Thế nhưng gã này cư nhiên biết được thân thế của mình, gã này khiến hắn thật sự phải cẩn thận.
"Ta tên Vương Lục Tiền, người mà Phong ca đợi hôm nay chính là ta."
Hắn nhếch môi, kéo ghế ngồi xuống đối diện Hà Dương Phong. Hắn gọi phục vụ mang cho hắn một tách cà phê không đường, đợi khi cà phê được đem tới, hắn mới nhìn Hà Dương Phong chậm rãi nói:
"Phong ca, huynh không cần lo lắng. Chuyện liên quan đến huynh và chiếc túi kia, đệ có thể sắp xếp. Tuy nhiên, Phong ca phải hỗ trợ đệ làm một việc. Nếu huynh từ chối, đệ không dám đảm bảo huynh có thể sống bình yên ở X thị này."
Hà Dương Phong căm phẫn nhìn cái gã đệ đệ tốt hay cùng mình hàn huyên uống rượu, nay lại quay sang đá hắn một cước, còn đe doạ đến cuộc sống của hắn. Hắn biết, kể từ ngày cái tên Hà Dương Phong có trong danh sách hạn mục G thị thì chính là lúc hắn biết có kẻ chắc chắn sẽ đến giở trò. Nhưng hắn vẫn không ngờ đến kẻ giở trò lại là gã đóng giả vai huynh đệ này âm thầm hãm hại hắn. Càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn mất bình tĩnh, quên mất nơi đây là nơi nào, cần kiêng kỵ những gì. Cứ thế, Hà Dương Phong hành động theo cảm xúc, một tay túm chặt cổ áo gã, một tay giơ nắm đấm tung đòn.
Nhưng vào khoảnh khắc Vương Lục Tiền chuẩn bị ăn trọn cú đấm từ Hà Dương Phong thì kha khá nhiều tiếng "tách" đồng loạt vang lên cùng giọng nói đầy uy lực của người quản lý nhà hàng:
"Nếu hai vị không ngại nhận hết các phát súng ở đây thì cứ tiếp tục tự nhiên."
Đột nhiên hàng loạt tiếng "tách" lên đạn từ súng ống vang lên cùng với giọng nói cảnh cáo của kẻ được nghi ngờ là người theo hầu Đại Long khiến các thực khách gần đó một phen toát mồ hôi. Có một số người vốn đã quá quen với tình huống này, số còn lại đa phần vẫn là lần đầu tiên chứng kiến súng đạn, vì vốn dĩ bọn họ chỉ việc vung tiền cho người khác thay họ ra tay mà thôi.
Hà Dương Phong vốn mẫn cảm với thính giác nên sau khi nghe hàng loạt tiếng "tách" không đồng đều đã kịp dừng tay lại, vì hắn biết không phải chỉ một khẩu súng được lên đạn nhắm về phía hắn. Hắn cố gắng bình tĩnh, buông lỏng cổ áo gã kia, gằn giọng nói thầm với gã:
"Ngươi thông minh khi chọn địa điểm ở đây đó. Việc hỗ trợ ngươi hãy nói rõ ràng cho cuộc gặp lần sau."
Không đợi Vương Lục Tiền đáp trả, Hà Dương Phong sửa sang lại quần áo, lạnh lùng bước đi. Vương Lục Tiền cười thầm trong bụng, Phong ca, lần này ủy khuất huynh một chút vậy.
Người quản lý nhà hàng trên lầu nhìn xuống thu hết mọi việc trong tầm mắt nhưng không thể nghe bọn họ nói cái gì, liền cất giọng:
"Nếu hai vị đây đã giải quyết ổn thỏa xin mời thanh toán và trở về."
Vừa dứt lời, tất cả nhân viên phục vụ, tiếp tân, lau dọn,...cất đi súng ống và tiếp tục công việc của họ. Các thực khách xung quanh đó có người nhếch môi cười, có người thở phào nhẹ nhõm. Còn người quản lý kia lặng lẽ đi đến một lối đi riêng thông báo tình hình. Hắn nhăn mày cực kỳ khó chịu khi tay sai hắn thông báo có hai kẻ tiềm ẩn muốn động thủ với nhau. Cho đến khi hắn tự mình đến nơi để xem thì một trong hai người đó là Vương Lục Tiền, hắn biết người đứng sau Vương Lục Tiền là ai nhưng hắn không cần gì phải kiêng nể gã này, còn kẻ kia muốn đấm Vương Lục Tiền thì tùy ý nhưng ở đây có luật lệ riêng, hắn phải tuân theo lệnh.
"Cạch"
Tiếng cửa phòng được mở ra sau khi hắn được hai người bảo vệ trước cửa gật đầu cho vào. Hắn thận trọng bước trên thảm đỏ hình rồng, cung kính cuối đầu người đang xem tài liệu nấu ăn.
...
Tổng cục cảnh sát X thị,
"Báo cáo sếp, các dấu vân tay của nạn nhân đã bị hung thủ phá hủy, chúng ta bây giờ chỉ trông chờ bên khâu giám định ADN thông báo kết quả, may ra thì chúng ta mới xác nhận được danh tính của nạn nhân. Ngoài ra, dữ liệu các camera gần đó quay lại khoảng thời gian trước khi xuất hiện cái túi cũng được xóa sạch, người của chúng ta đang cố gắng khôi phục lại nhưng đã bị mã hóa, có nghĩa là chúng ta vẫn chưa có một chút manh mối nào ngoài nhân chứng phát hiện cái túi."
Hạ Minh Hào sau khi nghe cấp dưới báo cáo tình hình hiện tại, hắn gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Trước mắt cậu lấy lời khai của nhân chứng, khi nào bên tổ pháp y có kết quả thì tiến hành họp khẩn. Không còn việc gì thì cậu có thể ra ngoài."
Sau khi cậu cảnh sát kia đứng nghiêm chào Hạ Minh Hào liền rời đi. Hạ Minh Hào lúc này suy tư gõ gõ bàn, không biết hắn suy nghĩ gì nhưng vẫn không thể che đậy một cỗ bức khí khiến người người đối diện không rét mà run. Hạ Minh Hào hắn năm nay đã ở giữa độ tuổi trung niên nhưng thần sắc của hắn trẻ hơn so với tuổi nhiều. Giữ chức vụ là Cục trưởng của Tổng cục cảnh sát X thị, hắn được xem là một trong những tinh anh được chính phủ tin tưởng trao toàn quyền quản lý X thị. Để có thể đứng trên hàng ngàn người như hôm nay thì thời trẻ hắn cũng phải trả giá cho rất nhiều chuyện. Ví dụ như năm đó, hắn giải thoát thành công đứa bé bị bắt cóc của Lam gia nhưng bí ẩn thật sự đằng sau vụ bắt cóc đó thì chỉ có hắn và kẻ đã chết kia mới biết mà thôi. Hay vụ đại án phu nhân của Vân Khúc Nghiêm bị người khác ám sát, quá trình điều tra, kẻ chủ mưu thật sự là ai thì cũng chỉ có hắn và người còn sống Vân Khúc Nghiêm là biết rõ. Hắn mỉm cười nhớ về ký ức xưa cũ, sau đó dứt khoát nhấn một dãy số.
"Chào con gái, hôm nay ba rất vui, nên sẽ tan làm sớm nấu món con thích nhé!"
...
Lam Nhã Tình đang trong trạng thái mơ màng thì ngửi được một mùi thơm trà đạo quen thuộc, cô hơi choàng tỉnh cố gắng ngồi dậy thì phát hiện người mà cô ngày ngày nhớ mong đang nằm ngủ gục trên giường của cô. Lam Nhã Tình nhẹ nhàng mỉm cười vì đây không phải giấc mơ, cô vuốt nhẹ mái tóc dài của người kia, lặng lẽ quan sát thần thái của nàng ấy khi ngủ.
Từ lúc Lam Nhã Tình chạm vào tóc, Vân Khúc Hoa đã tỉnh nhưng vì muốn biết tiếp theo chị ấy sẽ làm gì nên nàng giả ngốc tiếp tục ngủ. Qua một lúc, Vân Khúc Hoa vờ cử động chớp chớp mắt tỉnh dậy, nào ngờ lại nghe Lam Nhã Tình giận dỗi chất vấn
"Vì sao lúc trước chị gọi em nhiều cuộc điện thoại như vậy em lại không nghe máy. Hôm nay chị không khỏe một ngày, em lại đột nhiên chạy đến? Em đây là muốn chơi trò gì?"
Lam Nhã Tình biểu cảm nhợt nhạt vì mệt mỏi nhưng vẫn dùng ánh mắt uy nghiêm vốn có của mình trực tiếp đối diện hỏi tội Vân Khúc Hoa.
Vân Khúc Hoa biết sự cố giữa hai người xảy ra đêm ấy chỉ là việc ngoài ý muốn, trái tim mình vẫn chưa xác định rõ đó có phải là tình yêu hay không, với lại nàng muốn tìm người năm xưa...
Nhận thấy Vân Khúc Hoa trầm tư im lặng, cô liền hiểu thì ra trước giờ là tự mình đa tình, tự mình làm khó mình nhưng việc đó không ảnh hưởng gì đến cô. Lam Nhã Tình âm thầm hạ quyết tâm muốn cược một ván theo đuổi người con gái này.
"Vân nhi, sự cố đêm hôm đó nếu em cảm thấy không thoải mái cứ việc quên nó đi. Chị sẽ chịu mọi trách nhiệm tổn thất tinh thần cho em. Hôm nay thật cám ơn em vì đã đến đây chăm sóc chị, lát nữa vú Ngô sẽ đến nấu ăn, nếu em không bận thì có thể ở lại dùng bữa tối."
Lam Nhã Tình không muốn làm khó Vân Khúc Hoa nữa liền tìm đề tài khác để nói, nói xong liền vén chăn bước xuống giường.
Vân Khúc Hoa vẫn đang trầm tư, lại nghe đến Lam Nhã Tình nhắc nhở mình nên quên sự cố kia đi liền có phản ứng. Chị ấy vừa ngụ ý cái gì? Bảo mình đem chuyện ân ái kia vứt đi không chừa lại gì sao. Rõ ràng nàng là người bị hại từ đầu đến cuối, nàng chưa lên tiếng đòi chị ấy trả lại công bằng thì thôi sao chị ấy có thể tùy tiện nói quên là quên. Trong khi đêm đó, nàng đã bị chị ấy xem hết sạch sẽ thì giờ nàng cũng phải được xem lại thân thể chị ấy chứ. Nàng thầm oán có xem được thì cũng là lần ngắm được một chút xíu trên người chị ấy khi chị ấy bị thương nằm viện. Mà khoan, tại sao nàng lại thừa nhận sự cố kia là chuyện ân ái, còn nữa, tất nhiên là chị ấy phải trả lại công bằng nhưng tại sao mình lại muốn xem thân thể chị ấy?
Cảm thấy bối rối với những suy nghĩ của chính mình nhưng Vân Khúc Hoa với tư chất phản xạ nhạy bén hơn người, nên rất nhanh nàng phát hiện Lam Nhã Tình đứng không vững khi rời giường. Mắt thấy Lam Nhã tình sắp ngã thì nàng bước nhanh hai bước trực tiếp kéo tay chị ấy, đem Lam Nhã Tình ngoan ngoãn đặt trên giường.
Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến Lam Nhã Tình không kịp phản ứng, cô chỉ nhớ khi vừa đứng dậy đầu cảm thấy rất choáng, sau đó bước được một bước thì cơ thể không nghe lời mình nữa, cô thầm nhủ lần này chắc phải chịu té đau rồi. Nhưng khi vừa mở mắt, đối diện cô là một khuôn mặt xinh đẹp, cô cũng không bị té đau mà là được Vân Khúc Hoa đặt trên giường.
Vân Khúc Hoa ấm ức bĩu môi "Chị đây là muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Lam Nhã Tình nhoẻn miệng cười rồi vươn tay câu lấy cổ Vân Khúc Hoa kéo hai người lại gần nhau, Vân Khúc Hoa thầm mắng Lam Nhã Tình yêu tinh dụ dỗ. Nhưng Vân Khúc Hoa không hề hay biết trong thâm tâm nàng không cảm thấy chán ghét hành vi thân cận với Lam Nhã Tình, ngược lại có phần dung túng cho chị ấy. Ngay cả chính đêm hôm đó hai người cùng nhau trên giường, nếu nàng thật sự chán ghét Lam Nhã Tình chạm vào mình thì đã sớm một cước làm Lam Nhã Tình bất tỉnh.
"E hèm!! Vú nghĩ chỉ có mình con ở nhà, không ngờ là có thêm một tiểu mỹ nhân nha! Hai con cứ tiếp tục, vú đi chuẩn bị bữa buổi tối."
Vú Ngô giúp hai nàng đóng cửa phòng lại còn không quên cảm khái nói một câu "Tuổi trẻ thật nhiều sinh lực nha~" khiến hai người Lam Nhã Tình và Vân Khúc Hoa mặt đỏ bừng bừng.
Trước hết, mình xin gửi lời xin lỗi cho những ai quan tâm và theo dõi tác phẩm của mình đến tận bây giờ T^T
Mình sẽ cố gắng hoàn thành tác phẩm, sẽ ra đều đặn chương mới và mình chắc chắn không DROP.
Ngoài ra, các chương mình đã đăng trước đó có vài chi tiết nhỏ mình sẽ sửa lại và nó không ảnh hưởng đến mạch truyện.
Nếu có gì thắc mắc các bạn cứ inb, cmt mình sẽ giải đáp. Cám ơn các bạn!!