• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Dương Tiêu ra ngoài biệt thự gọi điện thoại cho Linh Ân.


Vốn muốn bảo cô ta liên hệ với bên đấu giá để kết toán sổ sách.


Vậy mà mấy phút sau cô ta nói bên đấu giá trả lời rằng hóa đơn này đã được Lương Nhã Trân thanh toán hết rồi.


Cúp điện thoại, Dương Tiêu có chút cạn lời.


Thôi kệ, chuyện này coi như nợ mẹ đứa nhỏ một ân huệ đi.


Trong phòng, Hinh Nhi đang ngồi trên giường chơi mấy món đồ đấu giá của cô bé, còn Lương Nhã Trân với mái tóc dài âm ẩm ngồi trước đầu giường viết nhật kí.


Mỗi khi nhìn thấy những món đồ đấu giá này, trong lòng Lương Nhã Trân lại âm ỉ đau.


Đây là số tiền riêng mà cô khó khăn lắm mới tích góp được trong suốt mấy năm nay đó!


Dương Tiêu đáng chết, hừ!


Nhưng mà bỏ đi, ai bảo anh là cha của Hinh Hinh chứ.


Với lại, lần này cũng xem như anh ta cứu cô.


Nhớ lại chuyện vừa nãy xảy ra ở phòng làm việc, lòng cô bây giờ vẫn còn sợ hãi.


Nếu không phải Dương Tiêu kịp thời xuất hiện thì cô thậm chí còn không dám nghĩ tiếp.


“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mắt nhìn của tên này cũng khá đấy.”


Cô thuận tay cầm một món đồ đấu giá lên nhìn, khá là thích.


Mấy đồ tên này chọn cũng không tệ, nhưng nhìn giá tiền thì, đều rất đắt.


Quả nhiên, không phải tiền của mình thì không xót mà.


Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Dương Tiêu vừa đánh răng rửa mặt xong bước vào.


Quay đầu lại, thân hình cường tráng và khuôn mặt góc cạnh ấy đã lọt vào tầm mắt của cô.


Quan trọng nhất là anh chỉ mặc một cái quần ngủ, bên trên không mảnh vải che thân! Toàn bộ cơ bắp khỏe mạnh hiện ra trước mắt cô.


Thấy khuôn mặt thoáng đỏ ửng của Lương Nhã Trân, ánh mắt không rời.


Đúng rồi, tên này sao lại biết đánh nhau như vậy nhỉ.


Lương Nhã Trân vừa giấu nỗi ngại ngùng nhìn cơ thể anh, vừa tò mò không thôi.


Hơn nữa, chuyện mình với anh ta ở chung, đến cả Lục Hoàng Vỹ cũng biết luôn rồi.


Nhớ lại trước kia cha cô nói, khiến cô suy nghĩ lại chuyện tiến triển với Dương Tiêu.


Kết quả người trong cuộc còn chưa suy nghĩ vẹn toàn, bên ngoài đã có một loại cảm giác hai người là một đôi.


Nếu đã thành như vậy.


Lương Nhã Trân tập trung tinh thần ấn điện thoại một hồi rồi đứng dậy đi tới bên giường của Dương Tiêu.


Vừa lại gần, cô càng có thể cảm nhận được mùi hương nam tính trên người của người đàn ông này, cũng có thể quan sát rõ hơn thân hình và khuôn mặt của anh.


Đặc biệt khi nghĩ tới bản thân đang sống chung phòng với người đàn ông này, cô lại bỗng có chút bồn chồn.


Nhưng mà, nghĩ tới người đàn ông này lúc nào cũng lạnh như băng, cô lại có chút sợ…


Ngại ngùng cả nửa ngày, cuối cùng cô vẫn lấy hết dũng khí mở lời: “Này, nói thế nào thì anh cũng là cha của Hinh Hinh, với lại hai chúng ta…”


“Nói, nói chung vì để chúng ta có thể hòa thuận sống chung, chúng ta bắt buộc phải trao đổi một ít thông tin cơ bản!”


Lương Nhã Trân nắm chặt tay, thầm nghĩ bản thân dù sao cũng là thiên kim nhà họ Lương, nữ chủ tịch số một của Giang Thành!


Tại sao còn phải sợ người đàn ông này chứ? Hừ! Phải có khí phách một chút!


Nghĩ xong, cô trực tiếp đưa điện thoại đến trước mặt Dương Tiêu.


Dương Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn cô, nhận luôn điện thoại.


Trên điện thoại viết thông tin cá nhân của cô, nhưng những thứ này cần gì xem ở đây chứ.


Lúc bảo Linh Ân điều tra cô, sớm đã xem qua tường tận hơn thế này gấp trăm lần rồi.


Anh liếc cô một cái, thuận tay trả lại điện thoại cho cô, nhẹ nhàng ngẩng đầu nói: “Cô muốn biết thứ gì về tôi?”


Lương Nhã Trân nghĩ ngợi mới phát hiện bản thân chẳng biết gì về người đàn ông trước mặt trừ cái tên.


Dương Tiêu dịch dịch người để chừa ra chỗ trống trên giường, cười với cô: “Ngồi đi, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”


“Hả?” Lương Nhã Trân có chút bất ngờ, tên này hôm nay dễ tính đến lạ nhỉ.


Cô cứ tưởng người đàn ông này ném cho một câu “Cô không có tư cách biết chuyện của tôi” đã là bình thường rồi.


Ngồi trên giường Dương Tiêu, Lương Nhã Trân hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu?”


“26.”


“Sao anh giỏi đánh nhau vậy?”


Dương Tiêu nhìn người phụ nữ này với ánh mắt kì lạ, còn tưởng cô chỉ hỏi những vấn đề bình thường.


“Tôi từng làm vệ sĩ, lính đánh thuê, tay chân, sát thủ.”


Lương Nhã Trân nghe xong khóe miệng hơi nhếch, nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Dương Tiêu.


Vệ sĩ, tay chân thì còn tin, chứ lính đánh thuê, sát thủ? Mấy cái này cũng quá cường điệu rồi.


Bỗng chốc, Lương Nhã Trân cho rằng Dương Tiêu đang giả vờ ra vẻ.


Dương Tiêu cười cười, anh biết người phụ nữ này không tin.


Tuy bây giờ không làm nữa nhưng anh đúng là đã từng làm qua những nghề này.


“Vậy bây giờ anh có làm việc gì không?”


Dương Tiêu lắc đầu.


Đến một công việc đàng hoàng cũng không có, Lương Nhã Trân bĩu bĩu môi.


Giờ đây, cô càng cho rằng Dương Tiêu có lẽ từng làm những công việc đánh đấm các thứ.


Có thể sau này cải tà quy chính, quay đầu là bờ rồi, tạm thời chưa tìm được công việc đàng hoàng.


“Hay là anh đến công ty tôi làm đi, làm tài xế kiêm vệ sĩ cho tôi, thế nào?”


Dương Tiêu ngây người, lúc sau nhịn không được mà cười.


“Phụt.”


Đường đường là đế tôn, lại để anh đi làm một nhân viên nhỏ bé? Người phụ nữ này, cũng giàu trí tưởng tượng quá.


“Anh cười cái gì, thật đó.”


Lương Nhã Trân khó chịu liếc hắn một cái, lẽ nào tên này chê mất mặt hay sao?


Giỏi đánh đấm, biết lái xe, đây là nhận xét cuối cùng về Dương Tiêu của Lương Nhã Trân, không làm tài xế vệ sĩ thì có thể làm gì?


“Anh không có kinh nghiệm làm việc, chỉ có thể bắt đầu từ con số không, với lại anh yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.”


“Làm tài xế của tôi, một tháng ít nhất cũng được bảy tám nghìn đó.”


Lương Nhã Trân dương dương tự đắc nhìn anh.


Dù sao trước mắt cũng không giấu được quan hệ của hai người, nghĩ tới vài ngày nữa là tiệc mừng thọ của bà nội, lúc đó chắc chắn phải công khai quan hệ.


Nhưng nếu Dương Tiêu không có nghề nghiệp thì chắc chắn sẽ khiến người ta bàn tán, dù sao cũng không tiện nói thân phận của anh.


Đến công ty bản thân làm việc, tốt xấu gì cũng có thể nói là làm đến nơi đến chốn, không tính là vô công rồi nghề, có thể bịt miệng một số người.


Nhưng ngay lúc này, cô bé chạy đến nói một câu: “Cha muốn đến công ty của mẹ làm việc sao? Tốt quá đi!”


“Vậy sau này Hinh Hinh có thể tới công ty tìm cha chơi rồi!”


Dương Tiêu dời mắt: “Hinh Hinh mong cha tới công ty của mẹ làm việc sao?”


Cô bé gật đầu lia lịa, Lương Nhã Trân ở bên cạnh cười nói: “Nhà trẻ của con ở ngay cạnh công ty đó.”


“Ồ? Vậy sao.”


Ngẫm lại mấy năm nay, bản thân đều sống trong những ngày đao sắc nhuốm máu.


Thật ra khi anh quyết định đến tìm Hinh Hinh cũng đã chuẩn bị tâm lý sống những ngày nhàn hạ.


Làm một đế tôn về hưu, cùng con cái rong chơi khắp nơi, có vẻ cũng không tệ?


Thêm nữa Hinh Hinh cũng thích.


Thế là Dương Tiêu đồng ý lời đề nghị của Lương Nhã Trân.


Sau đó, Lương Nhã Trân quay lại giường của mình.


Hinh Nhi lại vô cùng hưng phấn, chạy qua lại hai bên trong căn phòng lớn, một lát trèo lên giường Dương Tiêu, một lát lại chạy qua giường Lương Nhã Trân, chơi cực kỳ vui vẻ.


Xa xa nhìn thấy Dương Tiêu nằm xuống có vẻ như đã ngủ, Lương Nhã Trân mới dám nằm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK