• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Z – Beta: Jung.

Ngây ra hồi lâu, Tạ Tiểu Giang vẫn thành thực lắc đầu, nhưng mà trong não cậu vẫn loạn cào cào như cũ.

“Còn chưa rõ?” Ngụy Vũ Hoàn nhíu mày, xác nhận Tạ Tiểu Giang không ghét việc hôn mình liền càng nắm chắc hơn.

Tạ Tiểu Giang ngây thơ nhìn hắn, ban nãy bị Ngụy Vũ Hoàn hôn mà nóng lên, vô thức liếm liếm lưỡi như muốn liếm rớt cảm giác in dấu. Thế nào nhỉ, cậu thực sự không ghét, mà lại cảm thấy tim đập dữ dội… xấu hổ, mẹ nó rất xấu hổ!

Ngụy Vũ Hoàn không chuyển mắt mà cứ nhìn cậu, cầm thật chặt một tay cậu, nói: “Bởi vì anh thích em, muốn em, đang theo đuổi em.”

“…” Đệch! Tạ Tiểu Giang nghe mà nổi da gà, hiện tại không chỉ có môi mà mặt cậu đã đỏ bừng hết rồi.

Bởi vì cậu mặt búp bê, cũng không cao, hồi còn đi học cậu không phải loại hình được hoan nghênh. Lúc còn đi làm ở Phong Nhụy, kể cả có quan hệ tốt với mấy cô gái kia đến đâu thì các cô phần lớn đều đối xử với cậu như em trai, chưa từng có ai theo đuổi cậu.

Hơn nữa, từ khi còn nhỏ đã phải gánh áp lực nuôi gia đình, cho nên cậu không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện gái trai. So với cái mộng tưởng “gả vào hào môn làm phú bà”, thì người xuất thân nông thôn như Tạ Tiểu Giang phải kiên định, cũng phải thực tế lắm, muốn cưới vợ thì phải có tiền, mà cậu một không tiền hai không có bản lĩnh, mà còn phải nuôi một em gái, lấy đâu ra tiền mà đi yêu đương?

Cho nên kinh nghiệm ở phương diện này của cậu thực sự thiếu đến đáng thương, cậu thậm chí còn không rõ liệu mình có thể chấp nhận được một người đàn ông hay không, điều này đã phạm vào thế tục luân lý mà cậu tiếp nhận, mà cậu lại rõ ràng mình không ghê tởm việc Ngụy Vũ Hoàn hôn mình.

“Vũ ca…” Tạ Tiểu Giang run giọng gọi Ngụy Vũ Hoàn, xoắn xuýt đến độ ruột cậu thắt cả lại.

Như thế nào đây, cậu nên nói gì? Cậu chưa từng được dạy được đàn ông tỏ tình thì nên làm gì, người đàn ông này nói sẽ nuôi cậu, cho cậu đi học, đào tạo cậu, đãi ngộ hấp dẫn như thế, không phải cậu nên cao hứng sao?

“Ừ?” Ngụy Vũ Hoàn lại hướng về phía trước, không cho đại não của đối phương thời gian giảm xóc, lại cúi đầu hôn lần nữa.

Thắt lưng Tạ Tiểu Giang bị ôm chặt, cậu muốn né, nhưng đúng lúc này bàn tay của Ngụy Vũ Hoàn tấn công đến, nắm chặt ót cậu. Tạ Tiểu Giang bị sờ đến da đầu run lên, mẫn cảm rên rỉ một tiếng, đại não như nổ tung, trước mắt đều là ánh sáng lóa mắt.

Đối mặt với một tay tình trường già đời kinh nghiệm hôn phong phú, Tạ Tiểu Giang hoàn toàn không có năng lực chống đỡ!

Mỗi một dây thần kinh đều đang run rẩy vì hưng phấn, mỗi một tế bào đều mẫn cảm sợ run. Cậu chưa từng biết hôn thoải mái như thế, cậu nghĩ mình sắp “lên” rồi…

Bởi vì có ý phản kháng mà túm lấy tay Ngụy Vũ Hoàn, theo nụ hôn này, khiến cậu từ từ chuyển thành phản đỡ.

Lúc Ngụy Vũ Hoàn buông cậu ra, Tạ Tiểu Giang hình như có chút dục cầu bất mãn mà chẹp miệng nhìn đối phương rồi thá mồm thở, không hoàn hồn được.

“Không ghét, thì cũng không thể không được em thích?” Ngụy Vũ Hoàn nhìn cậu, nhẹ nhàng xoa xoa mũi cậu, ôn nhu hỏi: “Ở cạnh anh đi, Tạ Tiểu Giang.”

Tạ Tiểu Giang khẽ nhếch miệng, tâm đột nhiên động.

Cậu không phải phụ nữ, không có bị chiếm tiện nghi, hơn nữa điều kiện mà Ngụy Vũ Hoàn đưa ra mê người như thế, Tạ Tiểu Giang mừng còn không kịp, đối với một người đứng dưới đáy xã hội như cậu mà nói thì “cốt khí” gì đó cực kỳ gió thoảng mây bay, cũng không phải quan hệ loạn thất bát tao gì…

Nghe nói người thành phố đều rất thoáng, Tạ Tiểu Quang cảm thấy mình cũng phải dứt bỏ những suy nghĩ thế tục, hai người đàn ông thì làm sao? Cậu đã không ghét hành động tiếp xúc thân mật của Ngụy Vũ Hoàn thì còn lý do gì mà từ chối?

Tạ Tiểu Giang rũ mắt, ấp úng nói: “Em chưa yêu bao giờ, cũng không biết nên yêu đàn ông thế nào. Nhưng nếu là Vũ ca, thì em có thể thử xem.” Nói rồi, mặt Tạ Tiểu Giang đỏ đến nỗi có thể đổ máu.

Ngụy Vũ Hoàn cao giọng cười cười, ôm chặt lấy cậu rồi xoa xoa đầu cậu, trong tiếng cười tràn đầy sự sung sướng.

Tạ Tiểu Giang vùi mặt vào ngực hắn, chiều cao cùng dáng người chênh lệch khiến cậu có ảo giác mình đang rúc vào ngực đối phương, có chút dị dị. Cậu cảm thấy mình không giống một nam tử hán mà giống một người bé nhỏ, cần người bảo vệ vậy. Nhưng không hiểu sao cậu rất hưởng thụ loại cảm giác được che chở này, giống như buổi sáng hôm đó, khi tỉnh lại trong ngực Ngụy Vũ Hoàn, cậu cảm thấy rất hạnh phúc.

Đôi tay Tạ Tiểu Giang giương lên không trung vài giây, cuối cùng chậm rãi, lặng lẽ ôm lại đối phương.

Sợ khiến cậu sợ hãi, đêm đó Ngụy Vũ Hoàn không phát sinh quan hệ với đối phương ngay.

Mỗi lần hôn cậu thì phản ứng của cậu rất trúc trắc, cho dù trước đây cậu có để Ngụy Vũ Hoàn thấy mình có bao nhiêu “thông minh” cùng “giảo hoạt”, thì về chuyện tình yêu, cậu thực sự quá mức đơn thuần.

Thậm chí Ngụy Vũ Hoàn còn cảm thấy, có lẽ Tạ Tiểu Giang còn không rõ mình đã quyết định cái gì, mơ mơ hồ hồ liền bán bản thân.

Nhưng cũng được, hắn có thể chậm rãi dạy dỗ, chỉ đường cho cậu.

Khi trước Ngụy Vũ Hoàn tán Tùng Viễn còn phải hoa tiền nguyệt hạ một trận, thì đối với Tạ Tiểu Giang, hắn càng phải kiên nhẫn, ai bảo thích cậu, thích đến hứa cả “một đời”.

Hơn nữa chuyện này còn phát triển thuận lợi đến ngoài dự kiến của Ngụy Vũ Hoàn. Trước khi tỏ tình, tính hướng của Tạ Tiểu Giang hắn không xác định được, chỉ dựa vào những tiếp xúc cơ thể trong lúc lơ đãng mà đoán được tiểu gia hỏa này cũng không đến mức độ ghét bỏ, cho nên mới mạo hiểm một lần. Nếu Tạ Tiểu Giang không cong, hai người rất có khả năng tèo luôn, như thế thì việc tán cậu sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng không ngờ “lừa” Tạ Tiểu Giang dễ như thế, Ngụy Vũ Hoàn quả thực muốn cười ra tiếng.

Đêm đó, Ngụy Vũ Hoàn ôm Tạ Tiểu Giang đi ngủ, đôi bàn tay to rất tự nhiên chu du trên người đối phương. Tạ Tiểu Giang đúng là chưa quen, xoắn xuýt đến nỗi chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Ngụy Vũ Hoàn an ủi cậu: “Đêm nay anh chỉ sờ thôi, sẽ không làm.”

Tạ Tiểu Giang khô miệng: “A!” một tiếng, nhưng vẫn cảm thấy rất xoắn xuýt.

Ngụy Vũ Hoàn thâm tình chân thành hôn trán cậu, lại nói: “Anh thích em, đương nhiên muốn hôn em, ôm em, nhưng anh cho em thời gian làm quen, chúng ta từ từ sẽ đến.”

Tim Tạ Tiểu Giang nhảy loạn “Bịch bịch”, cậu chậm rãi trấn an suy nghĩ hỗn loạn, nhỏ giọng nói: “Anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?”

Ngụy Vũ Hoàn cười cười: “Đại khái là từ lúc xem ‘video theo dõi’ đi?”

Hai má cậu nóng lên, cuối cùng cậu cũng suy nghĩ cẩn thận vì sao hồi trước Ngụy Vũ Hoàn đến Phong Nhụy rồi muốn chuốc rượu mình. Cậu đã phải sớm đoán được ánh mắt của hắn có chỗ cổ quái mới đúng. “Anh đúng là có chút biến thái!”, cậu nhỏ giọng nói.

“Biến thái?” Ngụy Vũ Hoàn bật cười, trêu cậu: “Anh cảm thấy phương thức gặp nhau này rất lãng mạn. Em biết Tề Mộ Anh hình dung em thế nào không? Cậu ta nói em là ‘ốc mượn hồn’, còn đặt biệt hiệu cho em là ‘Cua nhỏ”.” Hắn nhéo nhéo mặt cậu, bỡn cợt: “Cua nhỏ, em nên cảm thấy may mắn vì mình đáng yêu như thế đi, nếu không anh đã sớm tống em vào đồn cảnh sát, chưa đến ba năm thì đừng mong ra.”

Tạ Tiểu Giang rụt cổ, nghĩ mà thấy sợ: “Em dân trí thấp, anh đừng đào hố em, em chỉ trộm ở mấy ngày mà bị giam lâu thế sao?”

“Em nói xem?” Ngụy Vũ Hoàn vẫn đào hố cậu, tội danh này pháp luật quy định phạt tù nhiều nhất là ba năm, lại nói hành vi phạm tội của Tạ Tiểu Giang không nặng, nhiều nhất nửa năm là xong việc. Nhưng hôm nay Ngụy Vũ Hoàn phải lên lớp cậu một trận, tránh cho đứa nhỏ ngốc này lạc lối lần nữa. Nhưng hắn lại nghĩ, bây giờ có mình che chở cậu rồi, hẳn là cậu sẽ không còn cơ hội phạm sai nữa đâu.

Tạ Tiểu Giang im lặng một lát, lại hỏi: “Vũ ca, anh thật sự sẽ cho em đi học tiếp sao?”

Ngụy Vũ Hoàn: “Ừ, em không muốn học đại học sao?”

Vừa nói đến vấn đề này, Tạ Tiểu Giang liền hưng phấn: “Muốn chứ! Nhưng mà… nhưng mà em quên gần hết kiến thức trung học rồi, em còn phải tham dự kỳ thi vào tháng sáu sao? Chỉ có tiếng Anh bình thường em vẫn đọc, không biết thi lại được bao nhiêu điểm nữa.” Cậu nghĩ, lại lo lắng.

Ngụy Vũ Hoàn vỗ vai cậu, trấn an: “Đừng nóng vội, em không cần thi, để anh tìm vài trường đại học trong thành phố S có quan hệ, giúp em đầu tư nhập học.”

Tạ Tiểu Giang hỏi: “Đầu tư nhập học là thế nào?”

Ngụy Vũ Hoàn: “Ừm, chính là đầu tư cho trường ít tiền, bên đó liền nhận em vào học.”

Tạ Tiểu Giang: “Có mất nhiều tiền không?”

Ngụy Vũ Hoàn: “Không, tìm một trường tốt cũng cần một, hai trăm vạn đi.”

Cậu kêu lên: “Một hai trăm vạn!?”, mẹ ơi đây mà là không nhiều á!?

Ngụy Vũ Hoàn xoa đầu cậu, cười nói: “Một hai trăm vạn em còn thấy nhiều? Đây là còn dựa vào quan hệ đấy, Trung Quốc lắm kẻ có tiền, em nghĩ ai cũng có thể đầu tư nhập học à? Nếu là thế thì phú nhị đại danh giá không tràn ra đi? Thật ra cho em du học càng dễ hơn, bốn năm trăm cũng một số này. Nhưng bây giờ anh ở trong nước, chơi trò yêu đương bay tới bay lui rất mệt mỏi, cho nên em nhất định phải đi học trong thành phố S.”

Tạ Tiểu Giang kinh ngạc không thốt nên lời, đối với kẻ có tiền mà nói, đây chỉ là con số… con số… con số…

“Nhưng mà, để em đi học mà tốn nhiều tiền như thế, đáng sao?” Cậu xoắn xuýt nói: “Em có thể chuẩn bị để thi mà.”

Ngụy Vũ Hoàn nắm chặt tay cậu, nói: “Có đáng hay không thì do anh cảm nhận, em còn tâm tư nghĩ chuyện này, không bằng nghĩ xem mình muốn học ngành gì. Bây giờ tuy là cuối năm, muốn xếp lớp cũng phải chờ mùa thu sang năm, nhưng càng quyết định sớm thì càng chuẩn bị được sớm.”

Tạ Tiểu Giang vốn nên từ chối, ân tình lớn như thế, cậu cảm thấy mình nhận không nổi. Nhưng việc đi học có lực hấp dẫn quá lớn với cậu, mãi mới có được cơ hội này, sao cậu có thể để nó vụt mất được? Cậu luôn biết xã hội này có bao nhiêu hiện thực, so với chơi trò thanh cao, không bằng bây giờ nhận ân tình của Ngụy Vũ Hoàn rồi sau này từ từ trả lại.

Cậu rất nhanh đã nghĩ thông suốt, hỏi: “Vũ ca, anh học ngành gì?”

Ngụy Vũ Hoàn: “Anh? Ngành chính quy là tài chính, là thạc sĩ quản lý thương mại.”

Cậu kiên định nói: “Em cũng phải học tài chính.”

Ngụy Vũ Hoàn nhướng mày: “Vì sao?”

Cậu đáp: “Sau này em cũng muốn kiếm tiền to như anh.”

Ngụy Vũ Hoàn tự nhủ, em ở cạnh anh cả đời tiêu không hết tiền, còn muốn kiếm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK