Buổi tối, Lâm Tử Mặc cùng Diệp Nhiên Tiêu nằm trên một giường, tựa sát vào nhau. Lâm Tử Mặc trong lòng có chuyện nên chậm chạp không nhắm mắt.
Diệp Nhiên Tiêu đã nhìn ra, nhưng cố ý hỏi: “Nương tử không có việc gì thì chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên, Lâm Tử Mặc vội vàng lên tiếng: “Có việc!”
Diệp Nhiên Tiêu nghẹn cười: “Chuyện gì?”
Lâm Tử Mặc muốn nói lại thôi, khó thể mở miệng, nếu hỏi thẳng ra có thể tỏ vẻ y quá hẹp hòi không, nhưng nếu không hỏi, trong lòng y như có kiến cắn vậy.
“Không nói ta ngủ đấy?”
“Này này, đừng ngủ mà, ta chỉ muốn hỏi huynh, ờm, Thiền Vũ và huynh có quan hệ gì thôi à? Hai người quen biết thế nào?” Cuối cùng Lâm Tử Mặc vẫn hỏi thẳng ra.
Diệp Nhiên Tiêu đã sớm đoán Lâm Tử Mặc sẽ hỏi cái này nhưng đáp án lại rất đơn giản: “Ta biết hắn khi còn thiếu thời, chỉ là quan hệ rất bình thường, nhưng vì hắn đã từng trợ giúp ta, nên có liên lạc một khoảng thời gian, chỉ có điều những năm gần đây đã ít qua lại rồi.”
Lâm Tử Mặc tựa vào lồng ngực Diệp Nhiên Tiêu, ngẩng đầu: “Vì sao những năm gần đây lại ít?”
Bởi vì Diệp Nhiên Tiêu đã giúp Thiền Vũ lên tới vị trí Võ lâm minh chủ, không còn thiếu nợ nhân tình của hắn ta, đương nhiên không cần phải liên hệ với nhau nữa.
Nhưng Diệp Nhiên Tiêu không nói vậy, chỉ nửa thật nửa giả nói: “Ta đã sớm biết ngươi sẽ xuất hiện, cho nên đã mau chóng cắt đứt liên lạc tránh tị hiềm.”
Đáp án này làm Lâm Tử Mặc rất dễ chịu, lập tức sướng rơn, lúm đồng tiền nho nhỏ nở rộ.
Diệp Nhiên Tiêu cảm thấy lúm đồng tiền này thật đáng yêu, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên lúm đồng tiền.
Lâm Tử Mặc cười càng rạng rỡ, bởi vì trong mắt y thì đây là Diệp Nhiên Tiêu đang làm nũng với y.
Không thể không nói, đầu óc Lâm Tử Mặc bị nước vào rồi, nhận thức vị trí của mình vô cùng không chính xác, sai lầm nghiêm trọng.
Diệp Nhiên Tiêu thấy Lâm Tử Mặc cười quỷ dị, chỉ biết không phải chuyện tốt, suy nghĩ xoay chuyển, hỏi Lâm Tử Mặc: “Đồ chuẩn bị đủ chưa?”
Vốn muốn nhắm mắt ngủ, Lâm Tử Mặc lập tức mở to mắt, tỏ ra kích động, liên tục nói: “Đủ đủ.”
“Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay hoàn thành chuyện phu thê chi thực này đi?” Diệp Nhiên Tiêu phúc hắc đề nghị.
Lâm Tử Mặc rất biết điều, đi xuống giường, liên tục lục tung tìm kiếm thứ hôm qua mình đã mua.
Diệp Nhiên Tiêu thầm nghĩ tại sao hắn không nhìn thấy những vật này, hóa ra giấu kỹ như vậy.
Lâm Tử Mặc vừa khẩn trương vừa chờ mong, hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc, nam tính nói: “Nhiên Tiêu, huynh xác định huynh đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Ta sẽ cho huynh thêm thời gian, ta có thể nhịn được!”
Diệp Nhiên Tiêu buông mắt, ra vẻ vô hại: “Tử Mặc đừng lo lắng cho ta, ta đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Ừ, vậy là tốt.” Lâm Tử Mặc cầm đồ lên giường, Diệp Nhiên Tiêu cố ý trêu chọc một phen, ngoan ngoãn nằm không động đậy.
Lâm Tử Mặc mang thứ đó ra, lúc này mới cảm thấy xấu hổ, thầm lo sợ bất an, cho tới bây giờ y chưa từng làm qua việc này, ngay cả phim “con heo” cũng chưa xem được mấy bộ, tuy vẫn nắm được trình tự đại khái, nhưng y nên ra tay từ chỗ nào đây?
Lâm Tử Mặc phát sầu, tay cũng không biết nên thả ở đâu.
Diệp Nhiên Tiêu lúc này mới “có lòng tốt” lên tiếng nhắc nhở: “Không giúp ta cởi y phục sao?”
“Đúng đúng, trước tiên phải cởi y phục.” Lâm Tử Mặc bỏ thứ đó xuống, tay đưa tới trước ngực Diệp Nhiên Tiêu, giương mắt nhìn thấy ánh mắt pha trò của Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc ngượng ngùng.
Lâm Tử Mặc lại lạch bạch xuống giường đi tắt đèn, sợ để lộ sự nhát gan của mình.
Kéo áo Diệp Nhiên Tiêu ra, Lâm Tử Mặc lại bắt đầu luống cuống chân tay. Diệp Nhiên Tiêu lại nhắc nhở: “Nên cởi quần rồi.”
Lâm Tử Mặc nghe theo, Diệp Nhiên Tiêu cảm thấy thời cơ đến, vươn tay ép đầu Lâm Tử Mặc xuống.
Lâm Tử Mặc nghĩ rằng Diệp Nhiên Tiêu thẹn thùng, chủ động hôn hắn, ngoan ngoãn đưa môi tới, hành động này đã đại biểu cho việc muôn đời Lâm Tử Mặc không thể xoay người.
Chân Diệp Nhiên Tiêu không tốt, chỉ nương theo eo bụng, đột nhiên dùng sức, mạnh mẽ đè Lâm Tử Mặc dưới người mình.
Lâm Tử Mặc đang đưa môi lên, không chỉ không hôn được, hơn nữa đột nhiên trời đất xoay chuyển, không biết sao y cùng với Diệp Nhiên Tiêu trao đổi vị trí.
Lâm Tử Mặc ngơ ngác, không hiểu rõ tình hình. Diệp Nhiên Tiêu cất giọng khàn khàn, rõ ràng đang kiềm chế bản thân: “Có qua có lại, ngươi cởi y phục của ta, sao ta có thể không đáp lễ chứ?”
Động tác Diệp Nhiên Tiêu nhanh hơn Lâm Tử Mặc, vài giây sau, Lâm Tử Mặc bị bóc sạch sẽ, tựa như còn gà luộc nằm trên bàn, chỉ đợi người ta đến chén.
Lâm Tử Mặc đối diện với đôi mắt đỏ sẫm của Diệp Nhiên Tiêu, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng nói: “Này, hôm nay ta cảm thấy cơ thể không khỏe, không bằng chúng ta để lần sau?”
“Không sao, ta rất khỏe.” Diệp Nhiên Tiêu vô tình cự tuyệt Lâm Tử Mặc.
Diệp Nhiên Tiêu cúi người hôn xuống, Lâm Tử Mặc: “Đừng đừng đừng. . . Ưm. . .”
Tiếng từ chối của Lâm Tử Mặc bị Diệp Nhiên Tiêu che lấp, thay vào đó là âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Ngày hôm sau, lúc Lâm Tử Mặc rời giường, vịn eo nhe răng ngồi xuống, ảo não không hiểu sao mình bị ăn sạch.
Bất quá Nhiên Tiêu thật là lợi hại, dù chân không khỏe, chỉ dựa vào eo và bụng nhưng tần suất này, sức mạnh này. . .
Hóa ra nằm dưới lại thoải mái như vậy, Lâm Tử Mặc xấu hổ bụm mặt nghĩ.
Diệp Nhiên Tiêu bưng một chén canh, được Diệp Hoa đẩy vào, Lâm Tử Mặc mũi chó khịt khịt, thơm quá.
“Bổ thận.” Diệp Nhiên Tiêu cười híp mắt múc một muỗng canh đưa đến miệng Lâm Tử Mặc.
Tuy Lâm Tử Mặc rất bất mãn với tác dụng của chén canh này, nhưng thật sự hấp dẫn không kiềm nổi, a ô húp một hơi.
Đại Béo và Nhị Béo không biết rõ bạn tốt của mình đã thất thân, bay vào thấy Lâm Tử Mặc đang uống gì đó, mạnh mẽ lên án Lâm Tử Mặc: “Mặc Mặc, ngươi lại dám uống sau lưng bọn ta!”
Lâm Tử Mặc sợ bị đoạt, ăn nhanh hơn. Đại Béo và Nhị Béo khóc to gọi trời.
Diệp Hoa cũng thật lòng vui thay cho Diệp Nhiên Tiêu, cuối cùng thiếu nãi nãi đã trở thành người của người thiếu gia, chạy cũng chạy không thoát.
Thế nhưng không lâu sau đó, Lâm Tử Mặc vác theo quả bầu rời nhà trốn đi, cái mặt Diệp Hoa bị vả nghe kêu bốp bốp.
Sau khi húp canh xong, Lâm Tử Mặc lại ăn miếng cơm, cảm thấy tiểu cúc không thoải mái, eo cũng đau nhức không thôi, vì vậy lại đi ngủ bù.
Đại Béo và Nhị Béo rề rà ăn xong cũng mệt mỏi, chen lấn đến chỗ mặt Lâm Tử Mặc nghỉ ngơi.
Diệp Nhiên Tiêu nhìn thấy cảnh ấm áp tốt đẹp này, mỉm cười, cùng Diệp Hoa đi ra ngoài, không quấy rầy một người hai chim nghỉ ngơi.
“Thiếu gia, Kỳ Đường chủ gửi thư cho người.” Diệp Hoa lấy ra một tờ giấy từ ngực áo, đưa cho Diệp Nhiên Tiêu.
Diệp Nhiên Tiêu nhận, sau khi xem xong, sắc mặt biến đổi, lộ vẻ ngưng trọng.
Diệp Hoa thầm nghĩ đã xảy ra chuyện lớn: “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?”
“Hôm nay An Thanh và thái tử cùng xuất chinh đi thảo phạt Văn quốc.” Diệp Nhiên Tiêu trầm giọng nói.
“Cái gì?! Võ công Tứ điện hạ không tốt, vì sao hắn phải đi.”
Dương quý phi - Mẫu phi của An Thanh và Tiêu Mẫn - mẫu thân của Diệp Nhiên Tiêu, lúc còn trẻ là tỷ muội vô cùng tốt, chỉ tiếc một người vào cung đã không còn tự do, một kẻ gả cho Diệp Minh hương tiêu ngọc tổn.
Dương quý phi biết có Diệp Nhiên Tiêu tồn tại, nhưng khi Diệp Nhiên Tiêu còn bé, Dương quý phi còn chưa phải là quý phi, chỉ là một Chiêu nghi. Thân ở hậu cung tự khó bảo toàn, sao bà có thể đi trợ giúp Diệp Nhiên Tiêu đây.
Về sau, Diệp Nhiên Tiêu đi Tự Miếu tu dưỡng, Dương quý phi đã làm tới quý phi, thường xuyên dẫn theo An Thanh đi Tự Miếu thăm Diệp Nhiên Tiêu, cho nên Diệp Nhiên Tiêu và An Thanh quan hệ rất tốt. An Thanh nhỏ hơn Diệp Nhiên Tiêu ba tuổi, Diệp Nhiên Tiêu luôn xem cậu như đệ đệ ruột.
Lần đi này dữ nhiều lành ít, Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên sẽ lo lắng.
Diệp Nhiên Tiêu và Dương quý phi có cách nhìn tương tự: “Nếu không phải vì võ công An Thanh không tốt, thái tử sẽ không chọn hắn.”
“Mượn đao giết người?” Diệp Hoa kinh hãi, hiếm khi thông minh như vậy.
Diệp Nhiên Tiêu sờ cằm, đột nhiên nghĩ đến người nào đó, đọc kỹ lại bức thư, quả nhiên phía dưới cùng có một hàng chữ được viết rất nhỏ.
Trò bịp buồn chán này, Kỳ Hựu chơi một trăm lần mà vẫn chưa ngán.
Diệp Nhiên Tiêu hơi an tâm: “Nam Thần cũng cùng theo, cho nên không sao cả đâu.”
Diệp Hoa lại ngây đờ, giọng điệu giật mình: “Nam Thần cùng đi với Tứ điện hạ, nhất định là muốn giết thái tử rồi giá họa cho Tứ điện hạ! Đây còn không phải chuyện lớn?!”
Diệp Nhiên Tiêu im lặng, nhìn Diệp Hoa như hết thuốc chữa rồi.
Diệp Hoa còn không biết mình nói sao chỗ nào, một bụng dấu chấm hỏi.
Không chỉ có ánh mắt chọn thủ hạ của Diệp Nhiên Tiêu không tốt mà của Nam Thần cũng không ngoại lệ.
Nghe nói Nam Thần muốn theo An Thanh cùng xuất chinh, một trong những trợ thủ đắc lực của Nam Thần là Nam Duy rất tán thưởng: “Lão đại anh minh! Phương pháp này có thể một mũi tên trúng hai con nhạn, không chỉ có thể bắn rơi Tứ điện hạ còn có thể xử lý thái tử.”
Nam Thần quả thực muốn bóp chết Nam Duy, toàn nói hưu nói vượn: “Phái mấy cao thủ trà trộn vào quân đội, cần phải bảo vệ An Thanh an toàn.”
“Tại sao phải bảo vệ hắn, không phải ám sát sao?” Nam Duy làm một động tác cắt cổ.
“Kêu ngươi làm gì thì làm cái đó đi, nói nhảm nhí nhiều vậy làm gì?” Nam Thần lạnh giọng nói.
Nam Duy lập tức đứng nghiêm, ngượng ngùng đi ra ngoài.
Nam Thần không chỉ phải bảo vệ An Thanh mà cũng không thể xuống tay với thái tử. Tâm phúc đại thần của thái tử không ít, nếu thái tử gặp chuyện không may trên đường, mà An Thanh bình yên vô sự, những đại thần kia tuyệt đối sẽ dâng tấu, giá họa việc này cho An Thanh.
Vì an toàn của An Thanh, Nam Thần dù cho tức đến điên người, muốn giết người đến phát rồ, hiện tại cũng phải nhịn, sau này lại thu thập gã.
Sau khi đoàn người An Thanh, Nam Thần và thái tử xuất phát, Đại hoàng tử Văn quốc là Văn Sênh đã bắt được tin tức, nhanh chóng thu thập hết các bức họa của An Thanh cùng An Ôn.
Văn Sênh, người không hề văn nhã như tên. Văn Sênh dũng mãnh thiện chiến, săn bắn lão luyện, võ công cao cường, đặc biệt là công phu trên ngựa rất điêu luyện. Gã hơn 1m9, thân hình cao lớn, cho dù so sánh với Nam Thần, cũng không hề thua về khí thế.
Văn Sênh nằm nghiêng trên giường, ngẫu nhiên lật xem một bức họa, thoạt tiên thấy là thái tử An Ôn, Văn Sênh tùy ý nhìn, đôi mắt ghét bỏ nên lập tức ném qua một bên.
Lại mở ra bức của An Thanh, chỉ nhìn lướt qua, Văn Sênh đột nhiên ngồi dậy, cẩn thận nhìn kỹ, sau nửa ngày mới hồi thần, hỏi thủ hạ: “Tiểu bạch thỏ này cũng là hoàng tử An quốc sao?”