Liễu Khinh Yên đằng kia còn đang tỏ vẻ khó xử đối thoại cùng nữ tỳ, ta bên này liền tức tốc chạy đến. Phù ~ cũng may là vẫn còn kịp, Liễu Khinh Yên còn chưa đi mất.
"Đình Nhi? . . . À, muội về rồi thì tốt quá, tỷ cứ sợ lát nữa muội về không thấy tỷ sẽ lo lắng." Liễu Khinh Yên thấy ta đi về theo hướng ngược lại thì hơi nghi hoặc, song lại nhanh chóng che dấu đi rồi cười nói.
Ta cười cười với nàng, giải thích: "Muội không giỏi xác định phương hướng, lúc nãy chỉ mới nửa đường liền chợt nhớ vẫn chưa đánh dấu đường đi. Hì hì . . . vòng vo một lúc cuối cùng cũng về đây được, thật may quá!"
"Xem muội . . . Đã nói để tỷ dẫn đường cho mà."
"Liễu tiểu thư . . ." nữ tỳ bị quên lãng nãy giờ đột nhiên lên tiếng lấy về cảm giác tồn tại. Ta cũng liếc mắt đánh giá ả một lượt.
Ừm, bộ dạng thanh tú mặt mày lanh lợi, quần áo cũng là loại đắt giá, rất có cốt cách nô tỳ nhà Vương gia. Khuyết điểm duy nhất là ánh mắt quá kiêu ngạo, cứ vậy trực tiếp lạnh lùng nhìn Liễu Khinh Yên, thật chẳng ra thể thống gì cả. Có nô tỳ nào mà mặt mũi lớn thế không? Quả nhiên là người của nữ chủ có khác mà.
Liễu Khinh Yên nhìn nữ tỳ, sắc mặt không thay đổi, nói: "Biểu muội ta có việc gấp lại không biết đường đi, ngươi ở đây đợi một lát, sau khi dẫn đường cho muội ấy xong ta sẽ theo ngươi đi."
"Ơ . . . Biểu tỷ, tỷ muốn đi đâu sao? Nô tỳ này nhìn bộ dạng không giống nô tỳ Liễu gia nha."
"Là người của phủ Hiển Vương, ngài ấy có việc cần tìm tỷ nên phái người đến truyền lời." Liễu Khinh Yên quay đầu nhìn ả nô tỳ, định mở miệng nói gì đó.
Cũng không đợi Liễu Khinh Yên mở lời, ả ta đã không kiên nhẫn lạnh giọng nói: "Liễu tiểu thư, Vương gia bình sinh không thích nhất là những kẻ làm chậm trễ thời gian của ngài. Trước sau gì Liễu tiểu thư cũng bước vào Vương phủ, vẫn nên thói quen tính cách của Vương gia thì hơn. Nặng nhẹ thế nào Liễu tiểu thư hẳn là hiểu rõ?"
Nghe thế Liễu Khinh Yên liền cau mày, mím môi khó xử. Ta cười lạnh trong lòng, hừ, cả Đông Thần ai mà chả biết bản tính thị huyết của Quân Thiên Sách? Nói thật hay nha, Liễu Khinh Yên trước sau gì cũng gả vào Vương phủ, nếu nàng dám đắc tội Quân Thiên Sách, vậy cuộc đời sau này xem như xong rồi! Nặng với nhẹ, còn phải hỏi sao? Người bình thường lo lấy lòng hoặc né tránh Hiển Vương còn không kịp, ai lại dám chống đối hắn chứ? Vậy nên cho dù nói ra lời lẽ phạm thượng như vậy nhưng ả nữ tỳ cũng không chút lo lắng bị trách phạt với thân phận lag người của Quân Thiên Sách.
Đáng tiếc tính đi tính lại nhưng lại quên tính phần ta, ta trông giống người bình thường như vậy sao?? {Dĩ nhiên! Người bình thường ai điên như cô?! }
CHÁT!
Một âm thanh vừa gợi hình vừa gợi cảm vang lên, ả nữ tỳ ôm một bên mặt in dấu năm ngón tay ngã trên đất, bất ngờ đến quên cả phản ứng. Trong ánh nhìn sửng sốt của Liễu Khinh Yên ta tao nhã dùng khăn lau lau tay, lớn tiếng mắng: "Ta mặc kệ ngươi là nô tỳ phủ nào, nói năng không biết trên dưới, không hiểu lễ độ như vậy đều đáng đánh. Hừ!"
Ả ta trừng lớn mắt, đại khái chắc là theo nữ chủ quá lâu, suốt ngày được hảnh diện ngẩng đầu nên nhất thời quên mất thân phận mình đóng giả là gì.
Không chút chuyên nghiệp!
"Ta . . . Á!"
Nhìn thấy ả mở miệng muốn nói gì đó ta liền đưa chân, cứ thế không chút lưu tình tặng thêm một cước, "To gan! Ngươi có biết ta là ai không? Cho dù không biết cũng phải tự giác bản thân là thân phận gì chứ. Dám xưng 'ta' với chủ tử, gia giáo nhà ngươi là cái gì vậy?"
Ta mắng người tuyệt đối hung hăng, tuyệt đối lớn tiếng, đến nỗi dẫn cả đám người đang thưởng hoa cách đây không xa đến đây.
Liễu Khinh Yên thấy chuyện bắt đầu làm lớn liền kéo kéo tay áo ta, nhỏ giọng: "Đình Nhi, thôi được rồi, dù sao đó cũng là . . ."
"Muội biết muội biết, chính là nô tỳ phủ Hiển Vương chứ gì?" nói đến đây ánh mắt liền sắc bén đánh giết ả nữ tỳ, "Nhưng muội thấy không phải nha. Hiển Vương phủ dù gì cũng là vương gia hoàng tộc, sao lại dạy ra loại nô tỳ thấp kém lại không biết lễ tiết như vậy?"
Sự việc đã đến nước này, ả ta cũng hiểu tính nghiêm trọng nên liền lật người dậy, quỳ xuống cầu xin tha tội, miệng thì không ngớt tiếng nói bản thân quả là được Vương gia phái tới.
Ta nhếch miệng cười: "Nếu quả thế thì ngươi dẫn ta và biểu tỷ đi đến chỗ Vương gia nhà ngươi đi. Ta muốn xem xem hắn muốn nói gì với biểu tỷ ta."
"Chuyện này . . ."
"Ngươi dám nói không thử xem!"
". . ." dưới áp lực từ ta, nữ tỳ không tình nguyện cũng phải đồng ý.
"À quên mất, nhà ngươi tên gì?"
Ả ta run giọng: "Là . . .là Tiểu Hoàng."
Ta cắn cắn ngón tay. Bé vàng? Aiz aiz, quả đúng là người bên nữ chủ rồi, nhưng mà, cái tên đầy vô nghĩa này mà Hoa Dung vẫn không nề hà đặt cho nha hoàn bên mình à? Không phong độ chút nào!
Trong ánh nhìn bàng hoàng xen lẫn tò mò của mấy nhân vật cá tép, ta và Liễu Khinh Yên hiên ngang đi theo Tiểu Hoàng, mỹ danh là đi gặp Hiển Vương gia đỉnh đỉnh đại danh, thực tế là đi gặp Hoa Dung nữ chủ quyền lực đầy mình. Trên đường ta rõ ràng cảm nhận được, có ánh nhìn lạnh lẽo theo dõi ta suốt đoạn đường. Ách ~ nếu không phải đã đoán trước Hoa Dung phái người theo giám sát thì ta sẽ nghĩ mình đang tham gia diễn kịch bản kinh dị chứ không phải kịch bản lãng mạn. Cứ như ma ấy!
Đáng tiếc ta không có võ công nội công gì đó, bởi thế nên dù cảm nhận được cũng không thể xác định phương hướng chính xác được. Điều này làm ta đau lòng một hồi. Nhưng rất nhanh, ánh nhìn lạnh lẽo đó đã biến mất. Là đi báo tin ư? Kịch bản đã thay đổi, không biết tiếp theo sẽ là màn kịch gì đây? Thật mong chờ nha ~
Không phụ sự kì vọng của ta, khi đến nơi ta nhìn thấy biến hoá thật nghiêng trời lệch đất. Quân Thiên Sách, vậy mà ngồi cạnh nữ chủ? Trong lòng ta ngày càng vui vẻ, quá phấn khích rồi, không phải sao?
Quân Thiên Sách và Hoa Dung ngồi trong đình mát, là một đình mát xa hoa. Nô tỳ thị vệ đứng hầu xung quanh, điểm tâm trên bàn liếc sơ qua liền biết đều là món trân quý. Hoa Dung là một thiếu nữ rất xinh đẹp, là vẻ đẹp mong manh mềm yếu không giống vẻ xuất trần của Liễu Khinh Yên, Hoa Dung là một cô gái khiến người ta nhìn qua liền muốn che chở, muốn thương tiếc. Quân Thiên Sách ôm Hoa Dung trong lòng, cả người là một bộ đồ đen hắc ám, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bọn ta.
Đừng trách ta không miêu tả vẻ đẹp của hắn. Hắn là nam chủ đương nhiên là yêu nghiệt khuynh thành rồi, nhưng phong cách hắn theo đuổi là loại hình mà ta kì thị. Dù cho là Đông Phương Tĩnh một bộ thần tiên cũng vì gương mặt lạnh lùng mà bị ta xem nhẹ, huống chi đại ma vương hắc ám như nam chủ, ta tự động không nhìn. Nói xem nói xem, loại hình rạng rỡ như ánh mặt trời vừa thân hiện vừa đẹp mặt như vậy sao tác giả không viết ra? Vì sao một cái mặt lạnh lại khiến thiên hạ yêu thích như vậy?? Ta thật không hiểu.
Trước bỏ qua vấn đề phong cách này đi, nói về tình hình hiện tại. Trong giây lát khi ta và Liễu Khinh Yên tiến vào phạm vi mười thước quanh hai người Quân Thiên Sách, bốn người chúng ta liền mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, cùng nhau so khí thế.
Liễu Khinh Yên rất nhanh tỉnh táo, lập tức hành lễ: "Thần nữ Liễu Khinh Yên, bái kiến Vương gia."
Ta tao thoải mái đứng một bên, không có phản ứng.
Quân Thiên Sách mắt lạnh nhìn ta một cái, không có truy vấn hành vi liền đặt ánh mắt lên người Liễu Khinh Yên, cũng không cho miễn lễ mà lại thong thả nói: "Tốt. Liễu Khinh Yên đúng không? Bản vương muốn huỷ hôn với người!"