• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22: Chị có thích em không?


--Nhưng em thích chị.


Hà Vân Hàm bị Tiêu Phong Du kéo dậy, mười ngón tay đan vào nhau, mắt nhìn thẳng vào em ấy


Cái quỷ nhỏ này.


Loại cảm giác không thể kháng cự này khiến nàng cực kỳ khó chịu.


Từ bé đến lớn, chưa từng có ai dám đối với nàng như vậy.


Cho dù là người theo đuổi trước đây cũng đa số là vâng vâng dạ dạ, vừa có ý định động chạm đã bị một ánh mắt của nàng làm cho đông cứng tiếc nuối mà trở về, chỉ có Nguyên Bảo, duy nhất em ấy.


Tiêu Phong Du thấy Hà Vân Hàm im lặng một hồi lâu không nói gì, cô nghiêng đầu, giống hệt trẻ con mà bĩu môi.


Hà Vân Hàm cười, xoa đầu cô.


A...


Tiêu Phong Du tựa như bị thứ gì làm cho sững sờ.


Trời ạ...


Vân Hàm...


Hà Vân Hàm thế mà động vào cô???!!!


"Về nghỉ ngơi đi." Giọng nói của Hà Vân Hàm rất ấm, đôi mắt của nàng mang theo vẻ cưng chiều, Tiêu Phong Du cảm thấy chỉ là một xíu đó thôi mà mỗi sợi tóc của cô đều đã tê rần.


Hôm nay...có thể xem như là cột mốc lịch sử không?


Vân Hàm đã chủ động.


Tiêu Phong Du cảm thấy mỹ mãn giống như được ăn kẹo, "Em ở cùng chị tí nữa được hem, chỉ ngắm chị hoi."


Hà Vân Hàm hơi buồn cười: "Chị có gì đẹp mà ngắm? Em không bận à?"


Tiêu Phong Du: ...


Cô rất muốn hỏi, phải chăng Hà Vân Hàm đã sống uổng phí hơn hai mươi năm rồi sao? Sao mà sinh hoạt nhạt nhẽo quá vậy? Không nghe ra đây là lời nói ám muội ư?


Tiêu Phong Du nghiêm túc mà trả lời: "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, em ngắm chị thế nào cũng không đủ, huống chi, trải qua sự cố gắng của em khó khăn lắm chị mới thả lỏng một tí, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, em muốn cảm nhận nhiều một chút."


Hà Vân Hàm đỏ mặt, nàng tức giận liếc Tiêu Phong Du một cái, "Mồm mép tép nhảy, mau mau đi về đi."


Tiêu Phong Du cười, "Vâng vâng, không phải mồm mép tép nhảy gì đâu, chỉ là nói lời trong lòng thôi."


Cô biết Hà Vân Hàm đang ngượng, để cho nàng có chút thời gian thích ứng cũng tốt, đôi khi, bất cứ việc gì nếu quá mức đều sẽ phản tác dụng. Chỉ như này thôi cũng đã đủ lắm rồi. Trước đây, cô còn định "mưa dầm thấm lâu", bây giờ tốc độ đã nhanh hơn nhiều so với dự đoán của cô.


Nhìn Nguyên Bảo rời đi.


Hà Vân Hàm thất thần một hồi.


Lời nói trong lòng...


Ngày nay có được mấy người chịu nói lời thật lòng?


Tiêu Hựu cười tủm tỉm, trở lại văn phòng của Hà Vân Hàm, ngồi xuống, cô tiện tay lấy một trái chuối, lột ra ăn: "Vân Hàm, cô thích Nguyên Bảo đúng hơm nè?"


Tiêu tổng đúng là Tiêu tổng, vô cùng sắc bén, hỏi trực tiếp như thế.


Hà Vân Hàm nhìn cô, im lặng một lúc.


Thích ư?


Là loại cảm giác này sao?


Không xác định thích hay không, nhưng nàng lại không muốn thề thốt phủ nhận.


Tiêu Hựu đứng dậy, cô nhìn Hà Vân Hàm: "Cô cũng nên nghỉ ngơi, cho bản thân thả lỏng mấy ngày đi."


Đứng trên lập trường của Boss, Tiêu Hựu đương nhiên là thích công nhân tăng ca không kể đêm ngày như Hà Vân Hàm, nhưng từ góc độ bạn bè, cô rất lo cho Hà Vân Hàm, khí sắc của nàng càng ngày càng kém, thân mình ốm như tờ giấy, thời gian trước, chuyện xảy ra ở nhà họ Hà thì cô cũng biết, nhưng dẫu sao cũng là chuyện nhà người ta, Tiêu Hựu không có biện pháp tham dự quá nhiều. Lúc này, điều cô có thể làm chính là cho Hà Vân Hàm thời gian.


Thật sự có thời gian rồi.


Trái lại, Hà Vân Hàm hơi mờ mịt.


Những năm gần đây, nàng hầu như chưa từng nghỉ ngơi.


Về tới nhà, nàng mở cửa, không khí trong nhà trầm lặng.


Hà Vân Hàm bật TV lên, tốt hơn xíu, cuối cùng cũng có chút nhân khí, nàng pha một ly trà, quấn chăn len, cầm một quyển sách trong tay, yên lặng đọc.


Đây là thói quen sống cô độc xưa giờ của nàng, nhưng hôm nay, nàng lại hơi thất thần.


Trong đầu toàn là nụ cười rạng rỡ của Nguyên Bảo, đôi mắt xinh đẹp của em ấy, đôi môi bướng bỉnh của em ấy, mùi hương thơm thơm trên người em ấy.


Hà Vân Hàm lòng dạ rối bời, ném sách sang một bên, nàng cầm điện thoại, ngón tay bấm bấm khung soạn tin nhắn.


--Nguyên Bảo, em—


Tin nhắn còn chưa gõ xong, Hà Vân Hàm lại xóa bỏ, xóa bỏ rồi lại tiếp tục gõ, lặp đi lặp lại tốn mười phút, khi mà nàng chuẩn bị từ bỏ thì điện thoại lại bỗng dưng vang lên.


Nhìn ID của người gọi trên màn hình, Hà Vân Hàm trầm mặc một lúc, nhấn phím nghe.


"Vân Hàm, Vân Hàm, thật vậy chăng? Tiêu tổng vừa gọi điện cho em nói đã cho chị nghỉ phép??? A a a a, thiệt hong dạ???"


Giọng nói của Tiêu Phong Du vì kích động mà có hơi thất thanh, Hà Vân Hàm hít sâu một hơi, tốt quá nha, Tiêu tổng, "Ừa."


"Em đến tìm chị!"


Tiêu Phong Du vội vàng cúp máy, không hề do dự, cô quay xe chạy về hướng nhà của Hà Vân Hàm.


Trời ạ, sao dạo này mình may mắn thế nhỉ?


Chẳng chăng mình được ông trời ưu ái?


Thế mà lại cho cô thời gian ở chung với nàng.


Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mà chạy đến nhà Hà Vân Hàm, Tiêu Phong Du gõ cửa một cách vui vẻ, cửa mở, Hà Vân Hàm nhíu mi: "Em—" Em ấy cứ như vậy không màng thứ gì mà chạy đến đây? Lại cúp học?


"Đừng răn dạy em." Tiêu Phong Du vui vẻ sà vào trong ngực của Hà Vân Hàm, "Tại người ta nhớ chị moà."


Nếu không làm nũng như vậy, Hà lão sư chắc chắn sẽ nổi giận cho xem.


Hà Vân Hàm thở dài, nhìn chăm chú vào Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, không nên như vậy." Nàng mím môi: "Chị biết lứa tuổi này của em, đôi khi kích động mà không thể tự kiềm chế, sẽ vì một việc mà không màng gì cả, em phải học cách kiềm chế nó lại. Em phải nghĩ cho sau này, việc học của em, công việc của em, em—"


"Có gì đâu?" Tiêu Phong Du thừa dịp Hà Vân Hàm giảng đạo lý, hai tay "được voi đòi tiên" ôm lấy eo nàng, khẽ ngửi ngửi: "Xưa nay em chưa từng nghĩ tới việc sau này, mỗi ngày em chỉ biết hưởng thụ những điều tốt đẹp. Mà bây giờ, Vân Hàm, chị chính là tất cả của em, chỉ cần có thể ở bên chị thì em đã đủ vui vẻ và hạnh phúc rồi, đó là thứ mà không gì có thể thay thế được, còn về việc học thì chị cứ yên tâm."


Tiêu Phong Du tràn đầy tự tin: "Nếu không phải từ nhỏ đã theo nghề này, bàn bạc với chị của em khai gian lớn hơn một tuổi, em thể nào cũng là sinh viên giỏi top 1 ở đại học, em thông minh á."


Hà Vân Hàm nhìn cô, Tiêu Phong Du nhìn vẻ mặt nàng lộ rõ tái nhợt: "Mấy ngày này, em phải chăm chị kỹ mới được."


Vân Hàm trước giờ quá mức vất vả.


Nhưng đó đã là trước đây, sau khi cô xuất hiện, tất cả sẽ lật sang trang mới, cô chỉ hi vọng cho Vân Hàm hạnh phúc.


Tiêu Phong Du đã đến, làm trong nhà không cần dựa vào TV để giữ sức sống.


Cô vui vẻ lấy túi xách của mình từ cốp xe ra, sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hà Vân Hàm, moi ra một con heo nhồi bông cao nửa mét, không biết bằng cách nào mà nhét được vào trong túi ra đặt ở trên sô pha.


Hà Vân Hàm: ...


Tiêu Phong Du cười tủm tỉm: "Về sau, mỗi lần em tới sẽ đặt một con heo nhỏ lên, đáng yêu hong?"


Sau này, cô tới đây nhìn thấy sô pha đầy heo con, nó là minh chứng tình cảm của hai người bọn họ, quả thật là lãng mạn quá đi mất!


Hà Vân Hàm buông quyển sách trong tay xuống, nhìn chăm chú vào em ấy: "Em xem nhà chị là cái chuồng sao hả?"


Tiêu Phong Du: ...


Thật là có sự khác biệt.


Ý cảnh đẹp như vậy, sao Hà Vân Hàm nở lòng nào lại nghĩ thành như vậy chứ?


Tiêu Phong Du đã vô cùng thuần thục mà bắt tay vào thu dọn phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra xem: "Chị không bao giờ nấu cơm à?"


Hà Vân Hàm gật đầu.


Nàng không nấu, càng không có thời gian.


Tiêu Phong Du bĩu môi: "Em luôn cảm thấy ở nhà nấu cơm là một chuyện rất chi là lãng mạn, đi thôi, chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn."


Hà Vân Hàm: "Chị có thể kêu người đem tới."


Tiêu Phong Du cười, cô bước lên trước nắm tay nàng: "Mau đi cải trang một chút, đi mua đồ ăn cùng người mình thích cũng là một chuyện rất hạnh phúc đó, chị không muốn cảm thụ thử sao?"


Hà Vân Hàm hơi buồn cười, vì sao ở trong mắt Nguyên Bảo đâu đâu cũng là lãng mạn, khắp chốn đều là hạnh phúc, em ấy dễ dàng thỏa mãn như vậy à?


Siêu thị ở phụ cận bất động sản tuy người không nhiều lắm, nhưng suy xét đến thân phận nghệ sĩ, hai người đều đội mũ, mang kính râm, trang điểm khác với mọi ngày, che giấu một chút.


Hà Vân Hàm rất ít đi siêu thị, thông thường, ở trong nhà những việc này đều là người giúp việc làm giùm cho, nhưng Tiêu Phong Du thì rất rành, em ấy đẩy xe mua sắm, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: "Mắc quá, siêu thị ở đây quá mắc. Đúng là chỉ bán cho người giàu có, chị nhìn thịt bò đó kìa, một hộp hơn 300 tệ, nó ăn vàng lớn lên ha dì á? Mắc hơn cả em."


Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, theo sự hiểu biết của nàng, mấy năm nay Nguyên Bảo kiếm tiền không phải là ít.


Tiêu Phong Du nhìn nàng: "Chị nhìn em làm gì? Đừng cho là em nghèo nha, em có tiền á." Cô ho một tiếng, ngẩng cao đầu: "Nhưng em luôn cảm thấy có tiền cũng phải tiết kiệm một tí, trẻ con ở quê của bọn em có nhiều đứa không đủ điều kiện để đi học nữa."


Các hạng mục xây dựng mà cô giúp đỡ quê nhà hàng năm, quốc lộ cũng là nhà của cô bỏ vốn sửa chữa, nhưng Tiêu Phong Khiển luôn rất khiêm tốn, không hề công khai ra ngoài.


Lời nói của em ấy không mang theo che giấu, thẳng thắng vô tư như thế.


Trái tim Hà Vâm Hàm như bị thứ gì cạy ra một chút.


Người trong giới này thích khoe khoang, che giấu chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài nhưng hết thảy đều không có ở trên người Tiêu Phong Du.


Nhớ tới chị của em ấy, nhớ tới Viên Ngọc, nhớ tới thái độ Tiêu tổng đối với em ấy.


Hà Vân Hàm suy nghĩ một lúc, mấy năm nay, em ấy hẳn là được bảo vệ rất kỹ.


Hà Vân Hàm chịu trách nhiệm đẩy xe mua sắm, Tiêu Phong Du phụ trách mua đồ ăn, cô quay người lại nhìn thấy bộ dáng thơ thẩn của Hà Vân Hàm, "Chị suy nghĩ gì thế? Đang suy nghĩ xem dạo siêu thị thì rốt cuộc làm sao tạo ra cảm giác lãng mạn à?"


Hà Vân Hàm: ...


Em ấy lại muốn làm gì đây?


Đôi mắt của Tiêu Phong Du như chứa đựng ánh sáng, cô đi đến phía sau của Hà Vân Hàm, thân mình nhoài về trước, hai tay phủ lên đôi tay đang đẩy xe mua sắm của Vân Hàm, "Như thế này là lãng mạn nè."


Quần áo bó sát người chặt chẽ kề nhau, Hà Vân Hàm hơi mất tự nhiên, cằm của Tiêu Phong Du đặt trên vai nàng, thân mật mà cọ cọ: "Nàng thật là thơm nha."


Hà Vân Hàm: ...


Thời điểm như vậy, trường hợp như vậy, mà Nguyên Bảo lại có thể nói lời cợt nhã.


Đây chả phải lời thoại của hoàng thượng ở kịch bản lúc trước sao?


Nhìn Hà Vân Hàm bị lời nói của mình làm cho đỏ mặt, Tiêu Phong Du cười xấu xa: "Được rồi, đi thôi."


Nàng kháng cự, cô nhiệt tình.


Nàng không thích bị tiếp xúc, cô lại yêu thích tiếp xúc thân thể.


Hà Vân Hàm bị Tiêu Phong Du kề sát như vậy mà đi một đường, trong lòng, trong đầu đều rối loạn thành một cục.


Về tới nhà, nhìn em ấy lại hát khẽ, vui vẻ mà thu dọn tủ lạnh, nàng thở dài: "Nguyên Bảo."


"Dạ." Tiêu Phong Du nghe thấy mệnh lệnh, lập tức đi tới, "Sao thế?"


Cô nhìn Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, "Chị...chị vẫn chưa thích ứng được."


Nói lời như thế ắt hẳn em ấy nghe xong chắc sẽ thương tâm nhỉ.


"Em cảm giác được mà." Tiêu Phong Du nghiêm túc gật đầu, cô nhìn Hà Vân Hàm, vẻ mặt đáng thương: "Nhưng em đã rất cẩn thận kiềm chế bản thân, em sẽ cố gắng kiềm chế chính mình hơn nữa, nhưng đôi khi, thân thể và tư tưởng sẽ không thống nhất phối hợp nhau."


Hà Vân Hàm: "Thân thể và tư tưởng?"


Lúc này, em ấy hẳn là tỏ ra bị tổn thương hoặc là tức giận chứ? Đang tán dóc với nàng cái gì vậy?


Tiêu Phong Du: "Em đang cố gắng kiềm chế thân thể của em không tiến quá nhanh, không thể thân mật quá mức, nhưng mà đầu luôn không nghe lời. Haizz, Vân Hàm, nếu như chị biết đầu em đang nghĩ gì, chị sẽ hiểu rõ em không dễ dàng nhường nào."


Hà Vân Hàm lập tức từ chối: "Chị không hiểu, em tránh ra."


Tiêu Phong Du cười, chủ đề này xem như kết thúc rồi chứ?


Bữa cơm này, Tiêu Phong Du nấu rất phong phú, vịt nấu bia, thịt kho tàu, vỏ cà tím chưng nước tương, cá trích hầm, chim cút hầm táo tàu, bày ra đầy một bàn, dưới ánh đèn các món ăn làm người thèm nhỏ dãi.


Nửa đường, Nguyên Bảo còn không quên vẫy tay: "Vân Hàm, đừng đọc sách nữa, tới xem em nấu cơm đi, sách đẹp hơn em à?"


Cô cảm thấy Hà Vân Hàm đúng là đã quen chờ đợi một mình, nàng dường như không quen ở chung với người khác.


Hà Vân Hàm đã đi tới, nàng dựa vào cửa nhìn Tiêu Phong Du.


Tiêu Phong Du: "Hồi bé, ba mẹ còn sống, lúc mẹ nấu cơm ba luôn ở cạnh mẹ, em và chị gái ở một bên chạy nhảy chơi đùa, lúc đó, em cảm thấy đây là phút giây hạnh phúc nhất."


Hà Vân Hàm nhìn em ấy, lòng hơi nhói.


Ba mẹ mất, đối với Nguyên Bảo mà nói đấy là chuyện đau khổ biết nhường nào?


Em ấy không oán trách mà còn lạc quan như vậy.


Tay Tiêu Phong Du cầm đồ ăn, cố ý khoe khoang kỹ thuật xắt rau, xắt một cách thần tốc: "Vân Hàm, chị thấy tay nghề của em thế nào hả?"


Thớt bị va chạm vang lên tiếng "lộc cộc".


Nhìn trán của em ấy đã toát mồ hôi, Hà Vân Hàm gật đầu: "Rất giỏi."


Khóe môi Tiêu Phong Du giơ lên, "Yep, ngón tay của em chính là linh hoạt hiếm có trong các bạn cùng trang lứa."


Nói xong lời này, tim cô thấp thỏm, cái xe này lái có chút vội vã, không biết Hà Vân Hàm nghe xong có tức giận không nữa.


Hà Vân Hàm nhìn tay em ấy thon dài như cọng hành lá, "Thích hợp học nhạc cụ."


Tiêu Phong Du: ...


Hà lão sư đúng là Hà lão sư, đơn giản thô bạo một chân giẫm phanh xe lại, không cho Nguyên Bảo có cơ hội lo lắng, hoảng loạn.


Bận rộn cả buổi trưa, các màu món ăn bày đầy một bàn, Tiêu Phong Du cố ý khui một chai rượu vang đỏ, "Uống chút đi, hôm nay vui vẻ, lát nữa em gọi chị Huệ lại đây lái xe giùm."


Cô cố ý chọn ly đế cao, rót cho Hà Vân Hàm và chính mình một ít rượu vang đỏ, nâng ly: "Vân Hàm, tới đây chúc mừng lần đầu tiên chúng ta chính thức ăn cơm như vậy."


Hà Vân Hàm nâng ly.


Tiêu Phong Du: "Sau này, em phải học thêm nhiều món ăn ngon và dinh dưỡng, nuôi chị mập mạp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK