• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong khu hồi sinh của thành Dư Huy, đám người Thiên Hạ Mạt Thế nhìn nhau.

"Không phải chứ, các ngươi cũng bị hắn giết rồi?" Pháp sư và Cung thủ thấy đám người Anh Quang cũng tới đây, kinh ngạc hỏi.

Là nghề nghiệp máu giấy, bọn họ bị người ta giết ngay tức khắc cũng là điều hợp tình hợp lý, nhưng mấy người kia là Chiến sĩ cơ mà, nhất là Anh Quang còn mặc bộ trang bị Hắc Thiết với một món áo giáp Thanh Đồng, sao cũng bị tên Võ sư kia giết được.

"..." Một Kỵ sĩ và ba Chiến sĩ cúi đầu, mặt đỏ bừng, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Bốn nghề nghiệp cận chiến da dày máu nhiều, lại bị một tên Võ sư thuộc cái nghề nghiệp mà cả trò chơi công nhận là ăn hại giết trong nháy mắt, có nói ra thì chính bọn họ cũng không tin.

Tên Kỵ sĩ kia vội vàng chuyển đề tài: "Còn ai chưa chết không?"

Anh Quang đáp: "Hai Mục sư Tiểu Bạch và A Vân vẫn còn ở đó!"

Mọi người ngẩn ra, đều giơ ngón tay cái trong kênh Đội: "Hai người siêu đó, đúng là dũng sĩ!"

Vừa mới nói xong, hai vệt sáng bỗng xuất hiện giữa đám người. Hai anh em Mục sư xuất hiện trước mặt mọi người, cả hai vẫn còn thể hiện rõ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ trên mặt.

Nhìn hai Mục sư cũng bị giết về đây, mọi người mới thấy tâm lý mình cân bằng hơn đôi chút: "Hai ngươi sao không chạy trốn!"

Mục sư Tiểu Bạch tức giận nói: "Mẹ nó chứ, thằng oắt đó gian trá quá, rõ ràng là hắn đã nói là bọn ta không phản kháng thì sẽ không giết, nhưng sau đó lại bóp cổ chết bọn ta!"

Mục sư A Vân vò đầu: "Hắn có nói là không giết chúng ta à?"

"Bóp chết..." Đám người hít vào một hơi khí lạnh, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Ai nấy đều nhớ lại cảnh tượng mình bị hắn ta giết như nào.

Những người bị quyền cước đánh chết còn tỏ ra may mắn.

So với đồng đội bị bóp chết, cái chết của bọn họ coi như cũng có thể diện, nhất là tên Thích khách Ảm Nhiên và một Pháp sư khác, hai người này còn thảm hơn, bị Vương Vũ đá vào chỗ đó...

Càng nghĩ bọn họ càng cảm thấy khủng khiếp, Ảm Nhiên là kẻ đầu tiên không chịu được, vội vàng ngắt lời: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thằng chó đấy quả nhiên không phải người, mấy người chúng ta chết còn có vẻ thoải mái hơn Tiểu Đao nữa!"

Lưỡng Lặc Sáp Đao đứng ở góc tường, u oán ra mặt: "Con mẹ nó chứ, ta bị các người hội đồng nhá!"

"Ồ... Trời hôm nay đẹp thế chứ!"

"Đúng vậy, ánh chiều tà đẹp quá xá quà xa..."

Lưỡng Lặc Sáp Đao cạn lời.

Anh Quang dù sao cũng là đại ca, lúc này dù lòng còn sợ hãi thế nào thì cũng phải chăm lo cảm xúc cho anh em. Hắn ta hỏi với ngữ khí thương lượng: "Các anh em, trang bị của Tiểu Đao còn ở trong tay hắn, chúng ta còn đi không?"

"Điều này..." Tất cả đều ngẩn ra, cả lũ quay sang nhìn chằm chằm Lưỡng Lặc Sáp Đao.

Mấy người này đã cùng chơi game một thời gian với nhau, tất nhiên là có mối quan hệ tốt đẹp, sẵn lòng vì người anh em Lưỡng Lặc Sáp Đao. Nhưng biết rõ đánh không lại mà còn lao đầu vào chỗ chết, đó chính là đầu óc có vấn đề. Cho nên, quyền đưa ra quyết định cuối cùng được trao cho anh chàng Lưỡng Lặc Sáp Đao xui xẻo.

Lưỡng Lặc Sáp Đao buồn bực thở dài một hơi: "Thôi, kệ vậy, không phải chỉ là một món trang bị thôi sao, mất thì mất, giai đoạn đầu của game ta đang cần cày cấp phát triển, lằng nhằng với loại người này làm gì, không đáng..."

Nghe Lưỡng Lặc Sáp Đao nói như vậy, tất cả người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như nói game thủ Nhân Dân Tệ có thể dựa vào trang bị bỏ qua hoàn toàn sự chênh lệch về cấp độ, như vậy Vương Vũ là hoàn toàn bỏ qua nghề nghiệp, đây mới chính là kẻ phá hoại sự cân bằng của game, lại chẳng phải GM, cứ cố đối chọi với người như vậy thì làm gì có kết cục tốt đẹp?

Anh Quang gật đầu nói: "Vậy thì cứ thế đi. Chờ phụ bản mở ra, kiếm được trang bị ngon nào sẽ nhường cho ngươi trước! Mọi người không ý kiến gì chứ?"

"Không! Không hề luôn!" Đám người kia cuống quít lắc đầu.

Đừng đùa, nếu không đồng ý thì phải tiếp tục mang tính mạng ra chơi với tên Võ sư kia...

Ở sâu trong rừng rậm, Danh Kiếm Đạo Tuyết trố mắt nhìn Vương Vũ: "Ngươi bật hack à!"

Vương Vũ cười lạnh nhạt: "Dựa vào kỹ thuật cả!"

"Trâu bò đấy!!" Danh Kiếm Đạo Tuyết cảm thán từ tận đáy lòng, không hề có chút giả dối.

Trong hệ thống bảy nghề nghiệp, không còn gì nghi ngờ khi Võ sư là nghề ăn hại nhất, không có thông thạo trang bị, hơn nữa còn là cận chiến ở cự ly siêu ngắn, có thể nói là gặp ai sẽ bị người ta hành cho ra bã, ngay cả quái nhỏ thấy Võ sư cũng rất thích thú.

Mà tên Võ sư trước mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết này, không những có thực lực không hề tầm thường, từng hai lần diệt BOSS và lên thông báo thế giới, lúc này lại tiêu diệt mười mấy người chơi ngay trước mặt hắn ta.

Chứng kiến ngay tại hiện trường khiến hắn ta cảm thấy choáng ngợp hơn hẳn xem qua video. Thực lực của Vương Vũ khiến Danh Kiếm Đạo Tuyết phải nảy sinh nghi ngờ với thiết lập của nghề nghiệp Võ sư này - chẳng lẽ nghề nghiệp oách nhất lại là Võ sư?

"Vừa nãy cái ngươi phản Tiềm Hành chính là kỹ năng sao?" Danh Kiếm Đạo Tuyết lại hỏi.

Ban nãy cảnh tượng khiến Danh Kiếm Đạo Tuyết khiếp sợ nhất chính là Vương Vũ tiện tay tóm tên Thích khách ra khỏi không khí.

Cùng là Thích khách, Danh Kiếm Đạo Tuyết rất tò mò về loại chuyện kỳ dị này.

"Cũng là kỹ thuật!" Vương Vũ đáp.

"Kỹ thuật? Nghe âm thanh mà biết vị trí?" Danh Kiếm Đạo Tuyết chợt nhớ tới cụm từ mà Vương Vũ nói ban nãy.

Vương Vũ đáp: "Năm giác quan của ta bình thường thôi, thính lực không tốt đến mức đó. Ta biết tên Thích khách ở chỗ đấy là vì có sát khí!"

"Sát khí?"

"Đúng vậy! Ta là cao thủ võ công mà!" Vương Vũ nói đầy tự hào.

"À! Lợi hại, lợi hại!" Danh Kiếm Đạo Tuyết nhìn nét mặt Vương Vũ, tỏ vẻ không lấy gì làm lạ.

"Ngươi tin?"

"Sao lại không tin?"

Vương Vũ thở dài nói: "Rất nhiều người cho là ta bị thần kinh!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nhún vai: "Ở Toàn Chân Giáo, có loại thần kinh nào mà ta chưa gặp qua đâu... Không thiếu ngươi."

"..." Vương Vũ cạn lời, một lúc sau mới hỏi: "Cứ nghe người ta nói về Toàn Chân Giáo mãi, rốt cuộc nó là gì? Môn phái của hệ thống à?"

Danh Kiếm Đạo Tuyết biết Vương Vũ là gà mờ về game, vì thế hắn ta bèn chỉ vào hình vẽ Thái Cực trên ngực, nói: "Thấy chưa, trên ngực có cái này chính là người của Toàn Chân Giáo!"

"Như vậy thì ta cũng thế ư?" Vương Vũ chỉ vào hình vẽ Thái Cực trên ngực mình, hỏi.

"Ô?" Danh Kiếm Đạo Tuyết liếc mắt nhìn huy hiệu của Vương Vũ một cái, ánh mắt đầy vẻ kỳ quái, sau đó mở giao diện danh sách công hội ra.

Toàn Chân Giáo chỉ có vài người ít ỏi, hoàn toàn không hề có hai chữ Thiết Ngưu.

"Trong công hội làm gì có ngươi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết lầm bầm: "Nhưng hình này của ngươi trông còn đẹp hơn của ta!"

"Vậy à?" Vương Vũ cúi đầu nhìn huy hiệu của mình, quả thực huy hiệu của Danh Kiếm Đạo Tuyết là dạng huy hiệu bình thường dành cho công hội, hệt như một nhãn hiệu nhỏ, còn huy hiệu của hắn thì tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, con cá Âm Dương là hai màu đen trắng kia dường như đang chậm rãi chuyển động.

"Huy hiệu này ngươi lấy ở đâu ra?" Danh Kiếm Đạo Tuyết hỏi.

Vương Vũ đáp: "Được tặng khi chuyển chức!"

"Chuyển chức? Chẳng lẽ là nghề nghiệp ẩn?" Danh Kiếm Đạo Tuyết kinh hãi thốt lên.

Lúc trước diễn đàn game chính thức từng thông báo rằng mỗi một hệ phái nghề nghiệp đều có một nhiệm vụ ẩn, hoàn thành nhiệm vụ đó thì sẽ nhận được nghề nghiệp ẩn mang duy nhất.

"Ừ! Đúng vậy!" Vương Vũ gật đầu.

"Có hứng thú tới phát triển ở Toàn Chân Giáo không?" Danh Kiếm Đạo Tuyết kích động hỏi.

Vương Vũ hỏi lại: "Liệu phải làm nhiều việc không?"

Vương Vũ tuy là gà mờ, nhưng hắn không ngu, trước nay đoàn thể nào đều có quy định cả. Mục tiêu chủ yếu của Vương Vũ là kiếm tiền nuôi gia đình, hắn không muốn bị ràng buộc gì hết.

Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Yên tâm, Toàn Chân Giáo khác hoàn toàn với những công hội khác! Chúng ta thậm chí còn chả đi cày cấp với nhau kia!"

Trong game, hành động có thể cho thấy đoàn thể nhỏ có tính kỷ luật hay không, ngoài vượt phụ bản thì chính là cày cấp. Người của Toàn Chân Giáo không cày cấp cùng nhau, có thể thấy được nó vốn là một công hội chẳng có chút kỷ luật nào.

Những công hội như vậy có một ưu điểm, đó chính là tự do. Cho dù bị người ta tấn công trong lãnh địa của công hội, cũng có thể ôm chăn ngủ say ở nhà, chẳng ai quan tâm.

"Được! Vậy xem thế nào!" Vương Vũ gật đầu.

"OK!" Danh Kiếm Đạo Tuyết lên tiếng, mở khung Bạn Tốt tìm lão đại của công hội Toàn Chân Giáo.

"Vô Kỵ, Vô Kỵ, ngươi đang ở đâu?"

"Ở phố giao dịch trong thành Dư Huy, có một cô em có đôi chân hơi bị đẹp, ta theo cô ta ba con phố rồi, đừng làm phiền ta, có gì thì tìm Bao Tam đi!!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết sởn da gà, vội nói: "Trao quyền cho ông đi, ông kéo người vào công hội!"

Nghe nói Danh Kiếm Đạo Tuyết muốn kéo người, Vô Kỵ gửi một cái mặt nghiêm túc, nói: "Ai vậy? Đáng tin không? Quan trọng nhất là có bản lĩnh gì? Toàn Chân Giáo chúng ta dù không phải công hội lớn, nhưng việc nhận người khá là nghiêm ngặt!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời: "Đừng lải nhải nữa, ta kéo người vào rồi ngươi sẽ biết thôi!"

"Ừm, ta nói cho ngươi biết, nếu kéo loại vô dụng vào, ta sẽ đá ra ngay, lúc đấy đừng bảo là ta không nể mặt ngươi!"

Vô Kỵ gửi tin xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết lập tức nhận được quyền thêm người.

"Nói nhiều quá đấy!" Danh Kiếm Đạo Tuyết khinh khỉnh gửi một câu, rồi gửi lời mời vào công hội cho Vương Vũ.

[Hệ thống: Danh Kiếm Đạo Tuyết mời bạn gia nhập Toàn Chân Giáo, đồng ý hay không?]

"Đồng ý!"

[Chúc mừng bạn gia nhập đại gia đình Toàn Chân Giáo, khẩu hiệu của chúng tôi là: Không cần số lượng, chỉ cần chất lượng!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK