Hàn Mộng Mộng và Hàn thiếu cùng với mọi người chờ một lúc thì anh cùng cô mới thong dong đến.
Mọi người: ở đây đều biết tính cách của Thẩm Tư Hàn là lãnh đạm ko gần nữ sắc từ trước đén giờ họ chỉ thấy mỗi Mộng Mộng là phụ nữ ở bên cạnh anh mọi người nghĩ rằng hai người sẽ chở thành đôi nhưng lai bị người khác chen vào. Nên mọi người thấy Vân Thanh Thanh đi cùng anh đến đây đều tỏ ra thái độ ko tốt với cô nhưng ngại có Tư Hàn ở đây lên mọi người đều ko thể hiển ra mặt.
Hàn thiếu thấy không khí lúng túng thì lên tiếng nói:mọi người đều đến đủ rồi chúng ta bắt đầu leo núi đi tôi nghe nói ở đây có nhân sâm trên một trăm tuổi đấy ko những thế còn có loài hoa Thiên ý có thể chữa đc bách bệnh.
Hàn Mộng Mộng:em nghe nói là hoa thiên ý rất khó hái và rất khó tìm thấy hoa này đúng ko anh.
Hàn thiếu:ừ, ko khó hái hoa này mọc khắp nơi trên núi này nhưng mấy cây hoa đó ko có tác dụng mà vì lúc mình vừa mới hái nó xuống là nó héo luôn hoa này mà héo thì nó không còn tác dụng chữa bệnh nữa mà chở thành thuốc độc uống một phát là chỉ có một con đường là chết.
Mọi người:có cách nào để hái nó ko Hàn Thiếu.
Hàn Thiếu:có muốn hái đc nó phải đợi vào thời điểm ban đêm khi nó vừa nở hoa hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mới có thể hái nó đc nhưng cây hoa này nở.Mà chỉ có cách thời điểm 100 năm thì có một cây hoa trong số những bông hoa đó nở khi cây hoa nó nở sẽ thu hút nhiều các loài vật đến để bảo vệ nó khỏi nguy hiểm cho lên bao nhiêu lâu nay chưa có ai lấy đc nó.Và theo như tôi đc biết hôm nay vừa tròn một trăm năm cây hoa nó sẽ nở hoa.
Mọi người đều chăm chú nghe Hàn Thiếu nói nhưng chỉ có vợ chồng Thẩm Tư Hàn và Vân Thanh Thanh đi đằng trước ko nghe mà chỉ ngắm cảnh.
Vân thanh thanh: đang đi thì dừng lại đấm chân.
Thẩm Tư Hàn:em lên lưng anh cõng.
Vân thanh thanh:ko em ko lên đâu em có thể đi đc.
Thẩm Tư Hàn: ko nói j mà bế sốc cô lên nói với cô em đang bị thương đấy em có hai lựa chọn một là cõng hai là để anh bế công chúa như bây giờ.
Vân thanh thanh:( khi thấy cô và Thâm Tư Hàn dừng lại mọi người đang nói chuyện thì đều ko hẹn mà ko nói j mà ngước lên nhìn anh và cô thấy mọi người đang nhìn cô với ánh mắt cô mau xuống khỏi người Thẩm Tổng nếu không thì sẽ giết chết cô nhất là Hàn Mộng Mộng nếu ánh mắt mà giết người đc thì cô đã bị Hàn Mộng Mộng giết hàng trăm lần rồi.)
Mọi người nói nhỏ:sao Mộng Mộng có thể mời cô ta đến đây nhầy cô ta đến đây chỉ mang thêm phiền phức cho chúng ta thôi cô ta chỉ có cái mặt đẹp thôi còn những thứ khác đều ko bằng Mộng Mộng cô ta ko xứng với Tư Hàn tôi thấy Mộng Mộng nhà ta mới xứng với Tư Hàn cô ấy vừa có tài lại vừa có sắc.Hôm trước cô ta bắn súng thắng Mộng Mộng là cô ta may mắn thôi.
Hàn Mộng Mộng:khi nghe thấy lời nói của mọi người thì sắc mặt mới hơi giãn xuống. Trả vờ nói người đang nói j vậy Thanh Thanh rất tốt mà nếu ở chung mới cô ấy lâu mới nhận ra ko như mọi người nghĩ đâu vừa nói cô vừa nở một nụ cười ngọt ngào khiến cho đám đàn ông đó phải say mê.
Vân thanh thanh:Hư.Nếu cô và mọi người ko muốn tôi ở gần Tư Hàn như vậy thì tôi sẽ lm cho mấy người tức chết.Nghĩ xong cô liền ôm lấy cổ anh nhõng nhẽo anh mau bỏ người ta xuống đi người ta muốn anh cõng anh cơ hôm qua anh lm em mệt lắm.
Thẩm Tư Hàn:ngay lập tức cõng cô trên lưng.
Hàn Mộng Mộng nghe thấy vậy thì chỉ biết căm tức dậm chân thầm chửi rủa Vân Thanh Thanh ở trong lòng.
Vân Thanh thanh: cô chỉ nghĩ là chọc tức Hàn Mộng Mộng một chút rồi sẽ xuống nhưng khi đc anh cõng mặc dù đang leo núi nhưng anh đi rất vững chắc không sóc nảy khiến cô ngôi trên lưng anh rất thoải mái cô ngủ quên lúc nào không hay mãi cho đến khi treo lên đến đỉnh núi cô mới chợt giật mình tỉnh dậy.
Khi cô tỉnh dạy thì thấy mọi người đang chia công việc để lm.