Tăng Tử Kiều ngồi tại sô pha ngoài phòng khách, hai mắt dán vào màn hình ti vi, tay cầm điều khiển, chuyển kênh qua lại mãi cho tới khi đảo mấy vòng liền, cô vẫn chẳng nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này mới lạc lõng tắt ti vi.
Đi vào phòng ăn, cô thu dọn từng món ăn trên bàn lại. Vào lúc thu dọn món sau cùng, cô lau tay, lặng người đi khi nhìn vào phòng khách trống rỗng.
Cũng chẳng biết đầu óc cô có chỗ nào khác thường, tan làm cô bảo lái xe chở về khu siêu thị gần đây, mua rất nhiều thức ăn, về nhà là bắt đầu bận rộn liên tục. Cô vừa nấu lại vừa thầm nhủ trong lòng, dù gì một người ăn cũng phải nấu, hai người ăn cũng phải nấu, chi bằng tiện thể làm luôn cho người đó cũng không tệ. Cứ coi như cô làm việc này để báo đáp việc anh đã chăm sóc cô suốt cả sáng nay chứ hoàn toàn không hề có ý định gì khác. Cô là một người tri ân đồ báo, dù gì anh cũng về muộn nên chẳng cần phải ngồi ăn cùng anh, nên không khó chịu lắm.
Thế nhưng ăn cơm xong, Tử Kiều đáng lẽ phải lên phòng từ sớm, chẳng biết trúng tà gì mà cô cứ ngồi mãi ở phòng khách này, xem một bộ phim thần tượng siêu nhảm nhí.
Cô đang làm gì chứ? Tăng Tử Ngạo chẳng qua mới về đây có một buổi tối, chăm sóc cô một buổi sáng mà thôi, tại sao cô phải tốn công tốn sức đến tận giờ này, hi sinh thời gian ngủ nghỉ của bản thân, rồi ngoan ngoãn chờ anh quay về chứ?
Những giấc mộng đứt đoạn, những hình ảnh lặp đi lặp lại chính là cô - một người vợ đáng thương, đã bao đêm ở trong phòng khách đợi chồng, thế nhưng trước nay chưa từng đợi được, cô cũng không biết anh đã đến đâu và với ai để tận hưởng đêm xuân tình cảm.
Hầy, chỉ cần trong đầu hiện lên những tình cảnh này là Tăng Tử Kiều lại thấy trái tim đau nhói. Cô của hiện nay đã không còn là vợ anh nữa, cùng lắm thì cũng chỉ là em gái anh mà thôi, tại sao lại phải ngốc nghếch ngồi đây đợi anh quay về đến tận lúc này chứ? Cô thực sự là ngốc nghếch quá độ, tự giễu bản thân, cô đứng dậy rồi đi lên gác.
Quay về phòng mình, cô nằm trên giường lật qua lật lại, mãi vẫn chẳng thể nào ngủ nổi, đầu óc cứ hỗn loạn, cũng chẳng biết đang nghĩ những gì. Thực sự là chán nản quá, cô đành phải lên mạng giải tỏa.
Vừa lên MSN (1), một cửa sổ chat đã hiện lên, muộn như thế này rồi, không biết là ai đến tìm cô.
(1) MSN (là viết tắt của từ tiếng Anh Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet được cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95. MSN cung cấp các dịch vụ như gửi tin nhắn qua Internet: MSN messenger, đọc tin tức online, cung cấp thông tin về nhiều lĩnh vực đời sống, chơi trò chơi...
Tử Kiều bình thản mở ra đọc: “Đã hơn một tháng rồi không gặp, sau khi đi công tác về anh nghe nói em xảy ra chuyện. Có thật không đấy? Mà di động của em sao thế? Đổi số khác rồi hả, anh không gọi cho em được?”
Cô nhìn vào một loạt các câu hỏi như vậy, trong đầu đột nhiên tìm kiếm thông tin liên quan đến người đàn ông có tên là “Ngày ngày tiến lên”. Mãi vẫn không thể nào nghĩ ra được, Tử Kiều đành vội vã gửi đi một câu: “Xin hỏi, anh là ai thế?”
“Giờ này em vẫn trên mạng sao?” Bên đó đáp lại một câu cùng một loạt các dấu chấm than, khi cô còn chưa kịp trả lời thì đã thấy dòng chữ tiếp theo: “Có phải là em không, Tiểu Kiều?”
“Là tôi đây, không hề giả mạo.” Cô gõ lại vài chữ.
“Không ngờ vẫn còn nhớ cái MSN này, xem ra không nghiêm trọng đến mức đồn thổi đâu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chắc em không thực sự ngốc nghếch đến mức nhảy xuống sông Hộ Thành chứ?”
“Cụ thể sự việc lúc đó thế nào tôi không còn nhớ rõ lắm, bị đụng trúng đầu nên đích thực đã quên rất nhiều chuyện rồi, có điều bây giờ đang dần dần tìm lại kí ức. Xin hỏi, anh là ai thế?”
Bên đó phát lại một khuôn mặt khóc lóc, tiếp đó là bốn chữ: “Anh là Lạc Thiên.”
Lạc Thiên? Nói ra cũng lạ, khi nhìn thấy hai chữ “Lạc Thiên”, đột nhiên trong đầu Tử Kiều lại hiện lên mấy chữ “Viện phúc lợi nhi đồng thiên sứ vui vẻ”. Kí ức bỗng đâu trôi về dào dạt, vươn đi khắp mọi nơi trong tâm trí, hình ảnh một người đàn ông anh tuấn với mái tóc bạc trắng hiện lên trước mắt cô.
Tăng Tử Kiều và Lạc Thiên đều là trẻ mồ côi trong “Viện phúc lợi nhi đồng thiên sứ vui vẻ”. Thế nhưng Lạc Thiên không được may mắn như cô, khó khăn lắm anh mới thi đỗ vào đại học H, lại bị người ta hãm hại ngồi tù bốn năm liền, đến nay vẫn chưa điều tra ra chân tướng. Mái tóc đen nhánh chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã bạc trắng, thực sự khiến người khác phải đau lòng. Có lẽ là ông trời có mắt, sau khi ra tù, anh được quý nhân phù trợ, dựa vào năng lực bất phàm của mình tạo dựng được sự nghiệp lừng lẫy như ngày nay.
Nick của Lạc Thiên là “Ngày ngày tiến lên”. Lúc biết được nick của anh, cô bật cười thành tiếng không chút do dự rồi nói: “Tại sao anh lại lấy cái tên này chứ?” Anh nói rằng dụng ý của cái tên này chính là nhắc nhở bản thân, phải chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến lên.
Sau khi nhớ lại những chuyện này, Tử Kiều kích động gõ ra bốn chữ: “Thì ra là anh.”
Bên đó lại gửi đến một biểu tượng vô cùng kinh ngạc, anh nói: “Xem ra tốc độ khôi phục kí ức của em thật là thần tốc.”
“Ừm, gần đây rất kì lạ. Em đoán là chẳng bao lâu nữa, em sẽ nhớ lại toàn bộ mọi chuyện.”
“Vậy hơn một tháng không gặp, em có nhớ anh không?”
Nhoẻn miệng mỉm cười, Tử Kiều nhanh chóng đáp lại: “Nhớ đến anh cũng đâu mài ra cơm mà ăn được chứ?”
“Em nói như vậy rõ ràng là muốn vòi một bữa cơm rồi! Được thôi, nha đầu ngốc, cho em một cơ hội mượn cớ thèm ăn để đến gặp anh đấy!”
“Hưm! Đến lúc đó em sẽ dắt theo một người bạn, để cho anh chết tiền.”
“Ừm, nếu giới tính là nữ thì phê chuẩn.”
“Ha ha.”
Tăng Tử Kiều với Lạc Thiên giống như tri kỉ lâu ngày gặp lại, họ nói chuyện tới muộn rồi mới đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Tử Kiều mơ mơ màng màng ngủ đến mấy giờ chẳng biết, đến khi nhìn đồng hồ đầu giường chỉ tám rưỡi sáng, cô thở hắt một hơi, thôi chết rồi, ngày thứ hai đi làm đã bị muộn.
Cô vội nhảy khỏi giường, đi vào buồng tắm, lúc nhìn vào gương thấy đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, cô thề rằng sau này sẽ không bao giờ làm cơm cho người đàn ông đó ăn nữa. Anh có ăn hay không, đói hay no chẳng liên quan gì đến cô cả.
Xuống dưới nhà, Tử Kiều chẳng hề bất ngờ, cả đêm qua anh đã không về. Tuy rằng ngoài miệng tuyệt tình như vậy, nhưng cô cảm thấy trái tim mình nhói đau vì anh. Trong lòng cô không ngừng thì thầm, sẽ không sao đâu, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, rồi sẽ có một ngày có thể xóa bỏ hết bóng đen quá khứ đau thương.
Ăn xong bữa sáng, đúng vào lúc Tử Kiều đang do dự liệu có nên đến MK làm việc tiếp không thì chuông cửa bỗng reo lên. Nhìn vào màn hình cô thấy anh lái xe hôm qua nên hơi ngạc nhiên.
“Tăng tiểu thư, Tăng tiên sinh bảo tôi đến đây đón cô.”
“Ừm, tôi sẽ xuống nhà ngay.”
Mấy ngày nay tuy trời không ngừng đổ mưa, thế nhưng không khí vẫn nóng hừng hực. Ngồi trên xe, Tăng Tử Kiều cứ nhìn chăm chăm vào cửa sổ, nhìn những dòng người bên ngoài vội vã đến công ty mà chẳng màng đến mưa gió.
Anh lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, bất giác lên tiếng: “Tăng tiên sinh từ sớm đã tới công ty rồi, cho nên bảo tôi về đón cô.”
“Ồ.” Tử Kiều quay đầu sang, bình thản đáp một câu. Thực ra, lái xe đang muốn nhắc rằng cô đi làm muộn.
Tiếp đó, trong xe lại quay trở lại không khí bí bức như trước, cô tựa lưng vào ghế cắn ngón tay, trong đầu không ngừng nhớ lại giao ước mà Tăng Tử Ngạo nói với cô hôm trước. Có lẽ chấp nhận rồi, cô có thể sớm thoát khỏi cuộc sống như hiện tại.
Đến công ty, Tăng Tử Kiều đi thẳng đến bộ phận thiết kế ý tưởng, kết quả lại nhận được thông báo, bàn làm việc của cô có vị trí mới tại phòng thư kí. Cô cau chặt đôi mày, lẽ nào muốn cô phải ngồi làm việc cùng người phụ nữ Thường Ân Thuần kia?
Đến khi bước vào phòng thư kí, cô nhận được nụ cười của Thường Ân Thuần: “Tăng tiểu thư, Tăng tổng mời cô vào trong.”
“Cảm ơn!” Tử Kiều bình thản nhìn về phía Thường Ân Thuần, ưỡn thẳng lưng rồi đi vào phòng làm việc của Tăng Tử Ngạo.
Tăng Tử Ngạo vẫn mải miết chuyên tâm với đống công văn như núi trước mặt, thấy tiếng gõ cửa, anh chỉ khẽ lên tiếng: “Mời vào!” Anh không hề rời mắt khỏi đống giấy tờ kia.
“Tăng tổng, không biết anh tìm tôi có việc gì không?” Tăng Tử Kiều hạ giọng xuống, học theo cách nói chuyện của Thường Ân Thuần.
Tăng Tử Ngạo theo phản ứng tự nhiên nhăn mày lại, ngước mắt lên nói với giọng hơi lạnh lùng: “Em học ở đâu cách nói chuyện như vậy hả?”
“Hả? Không phải anh thích kiểu nói chuyện này hay sao? Thế nào, cảm thấy thế nào, rõ ràng là rất nữ tính mà?” Tăng Tử Kiều cố tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tăng Tử Ngạo biết cô đang chế giễu Thường Ân Thuần, nếu không phải bác sỹ đã phán cô mất trí nhớ, anh sẽ hiểu lầm là cô đang ghen tuông.
“Tăng Tử Kiều, hôm nay em đã đi làm muộn.”
“Rõ ràng là do anh bảo lái xe đến đón muộn.”
“Chính em đã ngủ nướng lại còn nói thế hả? Vậy người khác không đến đón thì em không đi làm nữa sao?”
“Hả? Buổi trưa hôm qua, lái xe đến đón chúng ta đi làm, tối qua tan làm, anh lại bảo lái xe đưa tôi về, vậy nên tôi suy đoán rằng sáng nay anh cũng sẽ sắp xếp cho lái xe qua đón tôi đi làm thôi. Lẽ nào không phải sao?”
“Xem ra hôm nay tâm trạng của em khá tốt.” Tăng Tử Ngạo đứng dậy, tiện tay cầm một văn kiện, đi đến trước mặt Tử Kiều, cốc nhẹ lên đầu cô rồi nói: “Mau đọc hết bản tóm tắt này rồi đặt cho anh một tiêu đề quảng cáo.” Sau đó, anh nhét tập tài liệu vào tay cô không chút dịu dàng nào cả.
Anh đã chiêm nghiệm ra, Tử Kiều hiện nay chính là một đứa trẻ tầm mười mấy tuổi ở thời kì mới lớn, nếu dỗ dành không được thì đành phải nghiêm khắc thôi.
Tăng Tử Kiều mở tài liệu đọc, đảo mắt qua bản tóm tắt thì đây là kế hoạch quảng cáo sản phẩm cho một công ty di động muốn đẩy mạnh thị trường về vùng nông thôn. Hôm qua Nick cũng đã giới thiệu sơ bộ cho cô biết những khái niệm và thuật ngữ cơ bản của ngành quảng cáo, cô vẫn còn chút ấn tượng với tiêu đề quảng cáo, thế nhưng thật không ngờ mới nhanh như vậy đã phải bắt tay vào công việc rồi.
Tử Kiều ngước mắt nhìn về phía Tăng Tử Ngạo đầy nghi hoặc: “Anh có chắc để tôi làm cái này không hả? Tôi mới đi làm ngày thứ hai thôi!”
“Anh còn nhớ ai đó đã nói rằng anh không có mắt nhìn người. Sự thực chứng minh, một người không có mắt nhìn người chọn một người có kinh nghiệm làm việc thì sẽ tốt hơn nhiều so với một người có con mắt tinh tế nhưng lại chọn một người không có chút kinh nghiệm làm việc nào.”
“Người không có mắt nhìn người kia, anh đợi đấy, tôi tuyệt đối không để anh coi thường đâu.”
“Anh xin cung kính chờ đợi.”
“Người không có mắt nhìn người kia, xin hỏi tôi sẽ ngồi chỗ nào đây? Bộ phận thiết kế ý tưởng nói rằng tôi không có chỗ ngồi ở đó nữa.”
Anh hất cằm về phía cô rồi nói: “Em cứ ngồi chỗ đó đi! Còn nữa, sau này, đến công ty phải gọi anh là Tăng tổng.”
Nhìn theo hướng anh hất cằm, Tử Kiều thấy một chiếc bàn làm việc ở phía sau lưng mình, đang đặt chiếc laptop mà hôm qua cô dùng để chơi điện tử. Sắc mặt cô nhanh chóng biến đổi, như vậy là có ý gì, sau này làm việc, cô phải ngồi mặt đối mặt với anh sao?
“Tăng tổng, anh không đùa đấy chứ? Nếu khách hàng đến gặp anh, thấy một nhân viên mới vào như tôi ngồi đối diện với anh, lẽ nào anh không cảm thấy mất mặt sao?”
“Mất mặt? Bán hàng tại cửa hàng đồ dùng tình dục đến tận mười hai giờ đêm, em cảm thấy cái nào mất mặt hơn?”
Tử Kiều tức giận vô cùng, anh lại nhắc đến chuyện đó ư? Câu nói của anh khiến cô bất giác nhớ đến Viên Nhuận Chi, chính vì vị đại tiểu thư xui xẻo đó “bán rẻ” cô hai lần, nên mới hại cô trở thành một thiếu nữ trẻ tuổi ở thời kì mới lớn cần được quản thúc khốn khổ như bây giờ.
“Được, tôi chẳng bận tâm, làm việc ở chỗ nào cũng vậy cả, cho dù anh bảo tôi chuyển đến phòng vệ sinh nam, tôi cũng chẳng có thắc mắc gì cả.” Tử Kiều nhún vai, sau đó cầm tập tài liệu kia ngồi xuống bàn làm việc của mình.
“Không thắc mắc gì thì làm việc đi, trước giờ nghỉ trưa, anh muốn biết tiêu đề quảng cáo đấy. Bởi vì em là nhân viên mới nên anh cho em thời gian cả buổi sáng để suy nghĩ, em có thể làm được không?”
“Chẳng qua chỉ là mấy chữ thôi, có gì mà ghê gớm chứ?” Tử Kiều cố tình nói một cách bình thản.
“Vậy anh chờ mấy chữ đó của em.” Anh quay về bàn làm việc, thu dọn lại một hồi, cầm theo một túi tài liệu rồi ra khỏi phòng làm việc.