Hiện giờ trong triều cơ hồ đều là quan văn, thể lực có hạn, đám quan viên ba bốn mươi tuổi đều ngất đi hơn phân nửa, bị Ngự lâm quân lôi về nhà làm cho tỉnh lại.
Không ngờ được chính là Hà Thừa tướng cùng Nhạc Thái úy hai lão đại nhân bảy tám chục tuổi, tinh thần vẫn quắc thước, xương cốt như làm bằng sắt. Mắt thấy đủ loại quan viên ngã xuống, liền kéo mấy ngàn Thái học sinh đến cùng quỳ. Phàm là ai đi vào từ ngoài cửa cung đều không dám mở mắt, sợ nhìn phải một hàng dài đầu tóc đen thui sẽ bị quáng.
Tuyên đế kỳ thật cũng có vài phần dao động. Không phải vì Hà, Nhạc hai lão nhân kích động chúng thần cùng hắn đối nghịch, mà là Thuần Vu Gia khuyên hắn khuyên đến thật sự đúng chỗ. Vạn nhất đêm động phòng hoa chúc, hắn lại phát bệnh, cho dù A Nhân không hiểu, không hỏi hắn nguyên nhân tại sao không phóng tiết được, nhưng nỗi khổ nơi hậu đình của hắn lại phải giải quyết thế nào?
Chẳng lẽ đem Thuần Vu Gia tiến vào, nửa đêm trước vợ chồng ân ái, nửa đêm sau lại kêu Thuần Vu Gia giúp hắn giải nguy?
Vẫn là trước tiên nên trị hết bệnh.
Tuyên đế liền triệu Thuần Vu Gia vào cung, lạnh mặt nhắc nhở y một hồi: “Đây đã là lần thứ hai, nếu ba lần còn không tốt, trẫm liền thu lại thụy hào của ngươi.”
Thuần Vu Gia liên tục tạ tội, trong đầu chỉ nghĩ đến việc thoa thuốc, nào còn quan tâm gì một cái thụy hào. Tuyên đế tự cởi quần áo, lại không trực tiếp kêu y trị liệu, mà là muốn y chờ ở bên ngoài bình phong, bản thân cầm một quyển xuân cung đồ không biết từ nơi nào xuất hiện, vừa xem vừa kiểm tra kết quả trị liệu lần trước.
Chưa nói kết quả kiểm tra như thế nào, chỉ biết vừa xem cái xuân cung đồ kia thôi đã khiến hắn huyết mạch sôi trào, nửa người dưới không bao lâu liền đứng thẳng lên, ngay cả nhũ hoa cũng đều trướng đau khó chịu, khát khao được người vuốt ve. Hai tay hắn đều bận rộn không rảnh cầm lấy sách, nửa dựa trên gối nhắm lại hai mắt, tự âu yếm lấy những chỗ bị thiêu đốt trên cơ thể mình.
Hình vẽ trên sách kia thế nào hắn cũng không nhớ rõ, chỉ theo ký ức trên thân thể mà tự sờ soạng, sau lại có loại cảm giác không thỏa mãn, tay mình vuốt ve trên cơ thể không mang lại cảm giác tiêu hồn thực cốt bằng tay người khác. Tay lại cũng không đủ dài, có rất nhiều chỗ muốn chạm lại chạm không tới.
Tuyên đế cắn chặt môi, sợ mở miệng liền kêu Thuần Vu Gia tiến vào. Hiệu quả của thuốc còn chưa kiểm tra xong, nếu lại bảo y chạm vào hắn, dù cho sau này có hết bệnh rồi, vẫn là bị y……
Khoan đã! Tuyên đế trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm, rốt cuộc đem bản thân còn đang chìm đắm trong nhiệt hỏa bừng tỉnh trở lại. Hắn vừa rồi rõ ràng xem chính là hình vẽ nam nữ, thế nào trong đầu đều là cảm giác bị người khác vỗ về? Hắn lúc trước ôm qua không biết bao nhiêu mỹ nhân, lúc này nghĩ đến sao lại không ngóc dậy nổi?
Hắn nỗ lực tưởng tượng bộ dáng của các mỹ nhân trong hậu cung trước kia của mình, vô luận là kiều diễm như Thanh Mị, nhiệt tình như Lục Kiều, tư vị dường như đều mơ hồ không còn rõ ràng. Chỉ biết cảm giác hư nhuyễn khó nhịn càng ngày càng gấp gáp, chiếm cứ hết thảy tâm tư của hắn, cuối cùng bức hắn phải kêu Thuần Vu Gia tới.
Thuần Vu Gia sớm đã chuẩn bị thuốc mỡ, một mặt thay hắn thoa thuốc, một mặt nhẹ giọng oán giận nói: “Bệ hạ hiện tại mới kêu thần vào, nơi này đều đã đầm đìa mật dịch, thuốc mỡ cũng không thể thoa lên. Lần tới nếu lại như thế, dược lực không đủ, sẽ không phải là sai lầm của thần.”
Y tuy bình đạm mà nói, nhưng trên người sớm đã kích động đến run nhè nhẹ, bôi qua vài lần thuốc liền đem Tuyên đế ôm gắt gao, dựa vào tư thế trên xuân cung đồ còn đang mở ra kia, đem chân hắn nâng lên, hung hăng vùi vào trong thân thể hắn. Tuyên đế cắn một ngụm trên vai Thuần Vu Gia, lôi kéo tay y sờ tới những chỗ bị thiêu đốt trên cơ thể, không còn quan tâm đến thể diện, chỉ lo giải cơn khát cầu.
Thuần Vu Gia được một tấc lại muốn tiến một thước, mượn cơ hội này hung hăng xoa bóp hắn, báo thù việc bản thân bị kích thích từ chuyện lập hậu. Sau khi phóng thích trong cơ thể Tuyên đế cũng không chịu lui ra, ngược lại giả bộ căm phẫn mà giáo huấn: “Thuốc trong cơ thể bệ hạ không dễ gì mới thoa được, thần muốn dùng cách này để giữ cho thuốc ở nơi đó không chảy ra ngoài.”
Bị Thuần Vu Gia nhào nặn một trận từ trong ra ngoài, Tuyên đế không thể không thừa nhận, cơ thể này của hắn tạm thời đành phải như vậy.
Tuyên đế trong lòng tuy hạ quyết tâm lui một bước, ngoài mặt lại vẫn muốn giáo huấn hai cái lão thần xương cứng kia, mặc cho bọn họ mang theo thái học sinh quỳ ở cửa cung. Hắn triệu người của Khâm Thiên giám vào cung, sử dụng ân uy buộc Khâm Thiên giám thượng tấu, tạo thanh thế “Tạ Nhân vào cung, thiên hạ đại định”. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hắn mới thượng triều cùng chúng thần đàm phán.
“Tạ Nhân vào cung, vốn là thiên ý. Nhưng trẫm thông cảm cho tấm lòng cố chấp của các vị, không cần lập tức đem nàng lập làm hoàng hậu, nhưng ít ra cũng muốn đón người vào cung, để thái phi giáo dưỡng.”
Tạ Vân lúc này đã trở về trong quân, Hà Thừa tướng đành phải tự mình cứng rắn cùng Tuyên đế tranh chấp: “Tạ Nhân là nam tử, há có thể cùng thái phi ở chung một chỗ? Nữ tử trong cung đều thuộc về bệ hạ, nếu để cho ngoại thần ở tại hậu cung, thần e rằng đối với danh dự hậu cung sẽ bất lợi……”
Quân thần đôi co tranh cãi một hồi, cuối cùng miễn cưỡng đạt thành nhất trí, đem Tạ Nhân nhập kinh, tạm an bài tại Lâm Xuyên vương phủ trước kia. Về phần tại sao không cho vào cung, chỉ vì muốn để hắn tự nhìn xem rốt cuộc y là nam hay nữ, ngay cả đức hạnh dung mạo cử chỉ của y ra sao, chúng thần cũng không dám yêu cầu thêm nữa.
Đương nhiên, A Nhân của hắn thông tuệ mỹ mạo, ôn nhu hiểu lòng người, trong lòng Tuyên đế như đã nắm chắc, bằng không cũng không đến mức nhớ mãi không quên nửa đời người.
Sau khi việc vào cung của Tạ Nhân được định, Tuyên đế liền nghĩ tới Phượng Huyền. Phượng gia ở tại Khúc Phụ không xa như Tạ gia, nếu tin truyền đến nhanh, qua mấy ngày hẳn là có thể nhập kinh. Hắn thay đổi thần sắc, ôn hòa hỏi Phượng Cảnh: “Phượng Ngự sử đã viết thư truyền về cho lệnh đệ hay chưa? Kêu hắn vào kinh để trẫm nhìn xem, trẫm sẽ an bài hắn đi đọc sách hoặc làm chút việc này nọ.”
Phượng Cảnh thiếu chút nữa lại phun máu, run rẩy đáp: “Thần đã viết thư về nhà kêu Phượng Huyền nhập kinh…… bệ hạ, xá đệ ngu dốt, không thể phụng dưỡng thánh thượng……”
Tuyên đế yêu ai yêu cả đường đi, phá lệ trưng ra vẻ mặt ôn hoà mà an ủi: “Trẫm gặp Bá Di liền hiểu Thúc Tề*, có huynh trưởng như ngươi, Phượng Huyền sao có thể kém, cớ gì không thể vào triều? Ngự sử cũng quá cẩn thận rồi.”
[*một điển cố trong sử Trung Quốc, hai người này đều là con của vua nước Cô Trúc, nổi tiếng vì sự trung thành với nhà Thương.]
Việc lập hậu sớm đã định, Tuyên đế trong lòng vui mừng quá đỗi, ngay cả chuyện kêu chúng thần đưa nữ nhân vào cung cũng đều quên, hưng phấn mà rời đi. Trong nhà đại thần có nữ nhi, chất nữ chờ gả tim đều buông xuống một nửa, thừa dịp không cần quỳ cửa cung, vội vàng chạy đi tìm đồng liêu bắt chuyện, quyết tâm tìm cho nhi nữ một mối hôn sự đứng đắn.
Mặc kệ Tạ Nhân kia có vào được trong cung hay không, lại có được phong thành hoàng hậu hay không, khuê nữ ngàn kiều vạn sủng nhà bọn hắn tuyệt đối không thể gả cho một kẻ đoạn tụ!
Trong triều quần thần nhất thời mây tan trăng sáng, riêng chỉ có một người rơi vào tình thế bất kham không ai có thể giúp, bản thân y lại cứ đinh ninh rằng gia tộc mình sắp sửa lòi ra một cái hoàng phi. Chờ đến khi Phượng Huyền nhập kinh, hắn liền ôm Phượng Huyền khóc rống một hồi: “Đáng thương thay, ngươi sinh ra trong gia đình thế gia danh môn nhưng lại gặp phải tai họa như vầy. Không biết kẻ nào đem danh hiền đệ truyền vào trong tai Tuyên đế, xem ra ngươi hiện tại khó thoát một kiếp.”
Phượng Huyền bình tĩnh mà đỡ lấy Phượng Cảnh, chờ hắn khóc xong, nghiêm nghị đáp: “Trong thư huynh trưởng không phải đã nói, Hoàng Thượng muốn ta vào cung yết kiến, muốn ta vì triều đình ra sức hay sao? Ta nghe lời này bên trong cũng không có nửa phần ý tứ, là huynh trưởng quá lo đi. Nếu Hoàng Thượng thực sự có tâm này, ta cũng không phải hạng luyến sủng, cự tuyệt là được. Chẳng lẽ Thánh thượng có thể vì thế mà giết ta?”
Phượng Cảnh bị y khuyên đến thu hồi nước mắt, an ủi mà cười: “A Huyền hiểu chuyện. Nói đến cũng là huynh trưởng lo lắng quá mức, ngươi là đích tôn của Phượng gia ở Khúc Phụ, nếu hoàng đế muốn động, cũng phải suy xét hậu quả. Việc vào cung không vội, ngươi trước tiên cứ tham quan phong cảnh khắp nơi, ta ngày mai mang ngươi đi phủ Hà Thừa tướng, để ngài ấy xem xét một phen mới tốt cho con đường sau này của ngươi.”
Đại danh của Hà Thừa tướng, Phượng Huyền ở nhà đã sớm nghe qua, có thể tự mình tới cửa bái phỏng càng là tâm nguyện nhiều năm của y. Nghĩ đến có thể gặp gỡ vị đại nhân này, y liền đem chuyện vào cung yết kiến bỏ sang một bên, lôi kéo Phượng Cảnh hỏi han những nhân vật cùng những vấn đề nóng nhất hiện tại trong kinh.
Phượng Cảnh phục hồi tinh thần muốn chỉ điểm cho y, nhưng mấy ngày nay vừa hộc máu lại vừa quỳ cửa cung, còn phải lúc nào cũng lo lắng đề phòng, lo đệ đệ vừa vào cung liền bị phong làm hoàng phi, khiến cho bệnh tình liên tục kéo tới, ngồi không được bao lâu liền phải trở về phòng nghỉ ngơi.
Phượng Huyền thấy hắn bệnh tình trầm trọng, cũng không để hắn hao tâm tốn sức dẫn mình đi gặp người, khuyên hắn an tâm tĩnh dưỡng, cũng bảo đảm nói: “Phượng Huyền tuy là kẻ mới đến, không có tiếng tăm gì, nhưng chỉ cần cùng bọn họ đối đáp một hồi, trong kinh liền sẽ biết tới tên ta.”
Ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, Phượng Huyền liền cầm theo bái thiếp, một mình hướng về phủ Hà Thừa tướng ở thành tây. Lại không nghĩ rằng Hà Thừa tướng gần nhất vì chuyện Tạ Nhân nhập kinh, suốt ngày thần hồn nát thần tính, lôi kéo đồng liêu thương nghị ứng đối, không qua giờ Thân* sẽ không từ trong cung trở về. Một chuyến này của y thành ra không công, đành phải theo đường cũ quay về.
[*5h chiều.]
Trên đường bày bán đủ loại đồ vật, y cũng tùy ý nhìn xem. Lúc đang đứng tại một quầy hàng xem tượng đất, bỗng nhiên nghe được từ phía sau truyền đến thanh âm hỗn loạn, còn có tiếng vó ngựa phóng cực nhanh tự đằng xa mà đến, người đang cưỡi ngựa chỉ một mạch hô to: “Tránh ra! Tránh ra!”
Hắn theo thanh âm nhìn qua, lập tức thấy trên đường cái một lão phụ trốn tránh không kịp, bị dọa nằm ngay đơ trên mặt đất, mà người phóng ngựa kia thế nhưng không có ý kéo dây cương, hướng thẳng về phía lão phụ mà phi đến. Đám người cưỡi ngựa theo phía sau cũng đồng dạng phóng như bay, vừa chạy vừa hướng về phía thiếu niên bạch y hô to “Thất lang”.
Không biết là con cái nhà ai, ở tại kinh thành lại dám phóng ngựa giữa phố xá đông đúc, thật sự là thiếu dạy dỗ!
Phượng Huyền hai hàng lông mày dựng thẳng, đem đồ vật trên tay ném xuống, phi người qua kéo lấy lão phụ. Đợi đến khi thiếu niên cưỡi ngựa kia đến trước mặt y, liền vung tay giữ chặt dây cương, cực kì lưu loát mà xoay người phóng lên ngựa, ngồi vào phía sau lưng người nọ, đem dây cương gắt gao siết chặt.
Con ngựa kia hí vang một tiếng dài, cơ thể chồm hẳn lên, chung quanh lập tức vang lên tiếng kêu la hỗn loạn, lắng nghe thì phát hiện ra là thanh âm của đám hộ vệ theo phía sau vị Thất lang này.
Phượng Huyền thần sắc nghiêm nghị, tuyệt không vì những người này mà dao động, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, dây cương trong tay siết chặt vài vòng, kéo đến cơ hồ miệng ngựa rỉ ra tia máu. Thẳng đến khi con ngựa kia vững vàng trở lại, y cũng không xuống ngựa, ngược lại vặn đầu vai thiếu niên, đối với hắn nói: “Phóng ngựa giữa phố xá đông đúc, dẫm đạp đồ đạc của bá tánh, bất luận các hạ là con cái nhà ai, trước tiên đều phải cùng tại hạ đi một chuyến tới quan phủ.”
Phía sau mấy tên hộ vệ lập tức vây quanh tới, đang muốn mở miệng đôi co, bị thiếu niên khoác khoác tay, cả đám liền an tĩnh xuống.
Trên mặt thiếu niên bạch y vốn đang có vài phần hồi hộp, khi trầm ổn xuống liền trở thành khí thế tôn quý bức người. Đến khi hắn quay đầu lại Phượng Huyền mới nhìn rõ, người trước mặt dung mạo đoan chính, khí chất trong sáng đơn thuần, tuyệt không giống như y nghĩ, là loại công tử vô tri sống trong nhung lụa hay ăn chơi trác táng.
Thiếu niên quay đầu nhìn Phượng Huyền liếc mắt một cái, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên trên mặt hiện ra thần sắc kinh hỉ, lỡ lời kêu lên: “Phượng khanh!”